• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiệc nhận thân ấn định vào ngày mùng Sáu tháng Hai. Còn lại năm ngày, Thẩm Dao ngoài việc nghe ma ma dạy dỗ quy tắc, chính là trong viện luyện dao, đình viện vắng lặng, cây đổ xào xạc, gió xuân thổi bay lá khô trên cây, gọi ra chồi non mới nhú, bất tri bất giác, trên những cành cây trơ trụi đã phủ một mảng xanh mỏng.

Đoạn thị tuy khó chịu với nàng, nhưng ma ma phái tới lại là người rất có bản lĩnh, Thẩm Dao không hề phủ nhận toàn bộ, những thứ hữu dụng với nàng, thì nhớ kỹ trong lòng, còn lề thói phong tục cổ hủ khác đều là gió thoảng bên tai.

Ma ma nói cho nàng biết, lễ nhận thân kết thúc, thì phải đưa nàng tới Đông Cung, ngay cả đồ cưới cũng gói ghém qua loa một rương hòm đưa tới Toái Ngọc Hiên. Bích Vân đã lật một lượt, một hộp trang sức, mười mấy thớt tơ lụa, không có mấy thứ đáng tiền.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, đến trước lễ nhận thân một ngày, lại là đất bằng nổi lên sấm sét, xảy ra một chuyện ngoài ý muốn.

Tam Hoàng tử phái Trưởng sử đến nhà, nguyện nghênh đón Thẩm Dao qua cửa làm Trắc phi.

Lời này chẳng khác nào dựng Thẩm Lê Đông lên lửa nướng.

Một bên là Lương đệ của Thái tử, một bên là Trắc phi của Tam Hoàng tử.

Trắc phi có thể vào gia phả tôn thất, mà có gia phả, thanh danh dĩ nhiên dễ nghe hơn so với Lương đệ của Thái tử, chỉ là Thái tử dù sao cũng là Thái tử, nếu tương lai lên ngôi, vị phần của Thẩm Dao cũng sẽ không quá thấp.

Đầu tiên là Thái tử muốn nạp thiếp, hiện giờ Tam Hoàng tử chen vào một chân, chọn nhà nào, cũng đồng nghĩa với việc phải đắc tội nhà kia, đây là buộc Thẩm Lê Đông đứng về phe nào, nói ra là mạo hiểm cực lớn đối với Thẩm gia.

Thẩm Lê Đông mặt chau mày ủ.

Thẩm Dao vẫn là Nhị huynh Thẩm Phu tới thăm nàng, mới biết được tin tức này.

“Tam Hoàng tử và Thái tử phải chăng bất hòa?”

Thẩm Phu cười khổ, “Nào chỉ là bất hòa, Thái tử điện hạ chính là Hoàng trưởng tử của bệ hạ, mẫu thân là Thích Quý phi, còn Tam hoàng tử điện hạ là con trai của Lý Quý phi, hai bè phái gần như là tranh đấu lẫn nhau, ngươi chết ta sống, ta nghi ngờ Tam điện hạ là không muốn nhìn thấy Thẩm gia nghiêng về phía Thái tử, cho nên vội ném cành cây xuống.”

Thẩm Dao hiểu rõ rồi, bây giờ Thẩm Lê Đông chắc là tiến thoái lưỡng nan, không dám đắc tội ai, như vậy, một khi ngày mai hủy dung, chẳng khác nào cho Thẩm Lê Đông bậc thang đi xuống, nàng cũng không cần lo lắng sau khi hủy dung bị Thẩm gia gây khó dễ, đến lúc đó để né tránh đầu sóng ngọn gió, biện pháp tốt nhất, chính là đưa “mầm tai họa” như nàng trở về thôn trang Nhạc Châu một lần nữa, thực sự không được, thì lại gây ra một hồi ngoài ý muốn, để nàng mai danh ẩn tích hoàn toàn rời khỏi Thẩm gia.

Quả là chết đuối vớ được cọc.

Trong Đông Cung, Thái tử nhận được bẩm báo của nội thị, gạt phăng hết bút mực văn thư xuống đất.

“Tên lão tam này, quá vô liêm sỉ rồi, ngay cả nữ nhân cũng muốn tranh đoạt với cô.”

Thuộc quan đứng bên cạnh nơm nớp lo sợ nói, “Điện hạ, Tam Hoàng tử đâu có muốn đoạt nữ nhân với ngài, hắn nhất định là không muốn Thẩm gia rơi vào phe cánh của ngài.”

Thái tử Chu Dục sao mà không biết, hai tay hắn chống lên bàn, xương mày cao cao nhíu chặt, mặt lộ vẻ hung ác nham hiểm, “Không, cô quyết không để hắn đạt được, các ngươi mau mau nghĩ cách cho cô, cô nhất định phải có được Thẩm thị.”

Nghĩ tới dáng vẻ của Thẩm Dao, phần bụng của Thái tử thắt lại, liên tiếp mấy ngày đều không muốn đến hậu viện.

Ngày ấy, hành lang nước hẹp dài uốn lượn trên mặt nước, xung quanh có rèm che phấp phới, nàng giống như một con bướm hồng tung tăng bất ngờ lọt vào tầm mắt của y, y đã từng thấy cô nương dung mạo xinh đẹp, nhưng chưa bao giờ thấy một người giống như nàng, mày sơn mắt thủy, đẹp đến mức có linh khí, đẹp đến mức không dính vào vinh hoa thế tục.

Thái tử siết chặt khớp tay, nhắm mắt thật sâu, trong lòng càng suy nghĩ nhiều hơn.

Nhóm thuộc quan lui xuống thương lượng biện pháp, Thái tử cũng đi qua đi lại trong điện, hận không thể chém Tam Hoàng tử thành vạn mảnh.

Tam Hoàng tử hoàn toàn không thèm để ý đến việc mình bị Thái tử ngậm trong miệng mà mắng, y ung dung thảnh thơi tiếp đón một vị khách quý ở biệt viện Đông Giao.

Ánh chiều tà khắp trời, đông xuân se lạnh, nụ hoa dày đặc chỉnh tề trên cành mai khô cằn, hương thơm nhẹ lan tràn.

Tam Hoàng tử đích thân châm một ly rượu, chậm rãi đẩy qua phía đối diện, cười đến mức như gió xuân ấm áp,

“Cái này đối với bản vương mà nói chỉ là tiện tay mà thôi, huống hồ, bản vương quả thực không muốn Thẩm gia kết giao với Thái tử.”

Nam tử mặc áo xanh đối diện, ngồi rất nghiêm chính, sau lưng nhánh mai đan xen với nhau, cảnh đẹp đài xanh hoa đỏ, cũng không rửa sạch một chút gió sương nào trên mặt mày hắn, Tạ Khâm vẫn là dáng vẻ lạnh lùng xa cách kia, tay cầm thi thư khum ốn tay áo về phía y,

“Đại ân của điện hạ, thần ghi lòng tạc dạ.”

Nếu đã muốn giúp Thẩm Dao, thì bước đầu tiên chính là dẫn họa về đông.

Không thể tránh khỏi phải đắc tội Thái tử, dĩ nhiên là kéo Tam Hoàng tử vào cuộc tới chặn thương trước.

Tam Hoàng tử bị tính kế đến mức rất rõ ràng, không chút oán than, hắn cười mỉm nâng tay,

“Thanh Chấp, chớ có nói lời khách sáo, nào, đêm nay chúng ta không say không về.”

Tạ Khâm mặt không đổi sắc, không dấu vết hạ cổ tay xuống, “Điện hạ, thần không thích uống rượu.”

Tam Hoàng tử khựng lại, giờ mới nhớ ra trong triều đồn đại Tạ Khâm tửu lượng không tốt, không khỏi bật cười, “Cũng được.”

Sở dĩ Tạ Khâm không muốn uống rượu, là bởi vì quan hệ của hai người vẫn chưa đến bước đối xử chân thành, Tam Hoàng tử cũng hiểu được mình không thể một lần mà xong, vì thể hiện rõ khí độ hào phóng tiễn hắn rời đi.

Lại nói về bên phía Thẩm gia, Thẩm Lê Đông vì chuyện này mà lo đến bạc đầu, bên phía Thái tử lại đưa lễ nặng tới tạo áp lực, Tam Hoàng tử cũng không chịu thua kém, tuyên bố đã qua đường sáng bên đầu Bệ hạ, khiến cho Thẩm Lê Đông rơi vào tình thế khó xử.

Khó xử thì khó xử, thiệp mời đã gửi ra rồi, lễ nhận thân ngày mai dù thế nào cũng phải làm.

Ngày mùng Sáu, thời tiết đột nhiên ấm lên, Đoạn thị sai nô tỳ tới trang điểm cho Thẩm Dao, trên người nàng mặc áo ngắn vạt chéo màu hồng đào, bên dưới mặc váy gấm mười hai bức thêu vầng trăng, đầu đội mão vàng ròng bảo thạch, Thẩm Dao vẫn là lần đầu tiên mặc lên mình bộ y phục đẹp đẽ quý giá như vậy, tôn lên gương mặt kia tựa như mẫu đơn quốc sắc.

Sau khi thu xếp xong, Thẩm Dao đi đến gian ngoài của Huệ Hòa Đường.

Vẫn còn là giờ Thìn (khoảng 7h sáng), khách khứa trong phủ chưa đến, trong gian ngoài lại rực rỡ gấm hoa, oanh yến thành đàn.

Thẩm Dao vừa đi vào, tiếng nói chuyện trong phòng chợt yên tĩnh, vô số ánh mắt đồng loạt quét qua.

Ngoài Thẩm Hi và Thẩm Di ra, ba vị tỷ tỷ của Thẩm Dao cũng đã trở về, ấu đệ Thẩm Triển sang năm đến Thư viện Tung Sơn xin học, Thẩm Dao vẫn chưa từng quấy hắn, ngày đầu tiên trở về, các tỷ tỷ không có về phủ, chỉ chạm mặt vào ngày tiệc thưởng hoa kia.

Ba người nhìn Thẩm Dao, vẻ mặt kiềm chế mà xa lạ, Thẩm Dao cùng bọn nàng tuy là tỷ muội ruột, thực chất lại không có chút tình cảm, trước bảy tuổi, Thẩm Ninh, Thẩm Liễu và Thẩm Sam vì lấy lòng Đoạn thị, không dám lui tới với Thẩm Dao, Thẩm Dao lại bị giam giữ ở thiên viện, căn bản không có cơ hội gặp nhau, chỉ thỉnh thoảng Tam tỷ Thẩm Sam thấy nàng cô đơn khốn khó, rất có mấy phần đồng bệnh tương liên, lặng lẽ nhét qua cho nàng một chút đồ ăn.

Cùng là huyết mạch ruột thịt của Thẩm gia, cảnh ngộ lại chênh lệch như trời và đất, dưới mắt không thấy, không thổn thức lắm.

Đoạn thị ngồi ở trên đầu, mặc một bộ bồi tử dài bằng gấm dệt khách ty(*) màu xanh đậm, tóc búi chải cẩn thận tỉ mỉ, cho dù đã có tuổi, nhưng khuôn mặt vẫn thanh tú xinh đẹp, cũng không biết có phải bị Thẩm Dao chọc tức hay không, trong gian ngoài hôm nay không hề bỏ bình phong đi, có điều Thẩm Dao cũng chưa nhìn bà ta, chỉ đứng từ xa im lặng khom gối với bà ta, rồi ngồi ở cuối cùng.

(*)缂丝 - Khách ty (Kesi): Kỹ thuật dệt lục hoa độc đáo của người Trung Quốc. Dệt Kesi gắn với làng nghề ở vùng hạ lưu sông Dương Tử thuộc thành phố Tô Châu. Quy trình này hoàn toàn được làm thủ công mà không có 1 chút máy móc nào. Khác với kỹ thuật dệt sợi ngang liên tiếp trong dệt gấm, ở kĩ thuật Kesi, cứ mỗi một màu sắc khác nhau thì phải dùng cuộn chỉ khác nhau, phải thay đổi con thoi dệt. Điều này tốn rất nhiều thời gian, yếu tố kỹ thuật, sự tỉ mỉ…

Đoạn thị chẳng biết vì sao, vừa nhìn thấy Thẩm Dao thì cái trán đau đớn tựa như bị kim cô chú siết chặt, bà ta nhịn một lát, chống bàn đứng dậy, vẫy tay với Trưởng nữ Thẩm Ninh,

“Không còn sớm nữa, con theo ta đến sảnh phòng khách hầu khách.”



Thẩm Ninh thong dong đứng dậy đưa tay đỡ lấy Đoạn thị, trên người nàng mặc bối tử vạt dài cân đối màu đỏ bạc, đầu đội mão xanh biếc, môi bôi son đỏ, mày tựa viên đại(*), cười không lộ răng, bước đi không có tiếng, nhất cử nhất động đều lộ ra trình tự quy tắc, Thẩm Dao nhìn nàng, cứ như thể đang nhìn một bộ khuôn phép hướng dẫn đi lại cho phụ nữ.

(*)远黛: Ý chỉ núi xa vô biên có vẻ tối tăm mịt mù, không thể nhìn thấy. 黛 (Đại) là than vẽ lông mày; phẩm xanh đen (loại phẩm phụ nữ thời xưa dùng để vẽ lông mày). Viên đại dùng để miêu tả lông mày của người phụ nữ xưa

Các cô nương còn lại đồng loạt đứng dậy tiễn đi.

Khi Thẩm Ninh dìu Đoạn thị ra cửa, khẽ gật đầu ra hiệu với Thẩm Dao, coi như chào hỏi.

Chờ sau khi Đoạn thị vừa đi, bầu không khí trong phòng thoải mái hơn rất nhiều.

Tam tỷ Thẩm Sam thấy giữa Thẩm Dao và mình vẫn còn trống một chiếc ghế con, lặng lẽ di chuyển ghế ra chỗ khác, nhẹ giọng nói với Thẩm Dao:

“Tứ Tứ, ngồi qua đây chút.”

Giọng nói của tỷ ấy rất nhẹ, trong mấy tỷ muội Thẩm gia, tính cách của Thẩm Sam thuộc về loại ôn hòa vâng dạ nhất, Thẩm Dao liếc nhìn tỷ ấy một cái, hơi nhích lại gần một chút, cho thấy không đột ngột như vậy.

Thẩm Sam cười cười với nàng.

Thẩm Dao gật đầu với thần sắc nhàn nhạt.

Thẩm Sam là con gái thứ ba của Đoạn thị, sau khi sinh ra cũng không nhận được sự ưa thích của Đoạn thị, tỷ ấy thắng ở tính cách ngoan ngoãn, Đoạn thị chỉ Đông không dám đi hướng Tây, từ khi Thẩm Sam bắt đầu có ký ức trở đi, tỷ ấy đã nhẫn nhục chịu khó hầu hạ Đoạn thị, đồ thêu mà Đoạn thị sử dụng phần đa đều từ tay Thẩm Sam mà ra, lâu dần, Đoạn thị cũng tăng thêm mấy phần lòng yêu thương với đứa con gái này.

So với Thẩm Sam siêng năng, thì Nhị tỷ Thẩm Liễu tinh quái hơn nhiều, Đoạn thị dồn hết tâm tư lên người Thẩm Ninh, lơ là quản giáo với Thẩm Liễu, Thẩm Liễu cũng không thích học bản lĩnh quản lý việc nhà, tỷ ta trông giống Đại thiếu gia, Thẩm Lê Đông đặc biệt cưng chiều tỷ ta, cố ý chọn Nhị công tử của Lương Đô Hầu cho tỷ ta,, đã không cần trông nom chuyện nhà cửa, càng không cần thiết phải thu xếp việc vặt, cuộc sống thường ngày của Thẩm Liễu trôi qua nhàn nhã.

Trước khi tới, tỷ ta đã nghe không ít lời ong tiếng ve ở nhà chồng, nhìn thấy Thẩm Dao sinh lòng không vui, Đoạn thị vừa đi, tỷ ta nói chuyện cũng không hề kiêng dè.

“Tứ Tứ đúng là rất may mắn, chọc cho hai vị thiên hoàng quý tộc vì muội tranh giành ghen tuông, cũng không biết có phải rất vui sướng hay không?”

Thẩm Sam vừa nghe lời này thì đau đầu khuyên nhủ, “Nhị tỷ, muội ấy là muội muội ruột thịt của chúng ta, trên người còn chảy chung dòng máu, sao lại nói lời như vậy với muội ấy, những thứ này cũng không phải là Tứ Tứ bằng lòng.”

Thẩm Liễu duỗi tay ra, để mặc cho thị nữ bôi sơn đỏ cho mình, nở nụ cười giả tạo nói,

“Tam muội hiểu lần rồi, ta chỉ là đang nghĩ, Tứ Tứ định chọn nhà nào, ta cũng phải chuẩn bị thêm quà hồi môn.”

Thẩm Dao cũng không thèm liếc nhìn tỷ ta, chỉ lạnh giọng nói, “Không cần, đừng bẩn tay tôi.”

Thẩm Liễu thay đổi sắc mặt, tức đến mức eo thẳng đứng, “Ngươi……”

Ngũ cô nương Thẩm Hi thấy tỷ ta tức giận, lập tức giúp tỷ ta xả giận, “Nhị tỷ chớ có chấp nhặt với tỷ ta, Lương đệ cũng được, Trắc phi cũng thế, chẳng qua một cỗ kiệu đưa vào, có thể đựng được bao nhiêu rương hòm, tỷ ta đâu phải không muốn đồ cưới, tỷ ta là muốn không nổi.”

“Đúng đấy,” Lục cô nương Thẩm Di không ngớt lời phụ họa nói, “Tứ tỷ tỷ chắc hẳn là chọn trúng Đông Cung phồn hoa, không quan tâm chút đồ cưới này trong phủ chúng ta.”

Thẩm Sam thấy bọn họ kẻ xướng người họa bắt nạt Thẩm Dao, hơi có chút thương hại đồng loại, “Được rồi, bên ngoài khách khứa đã tới rồi, chúng ta đừng ở đây cãi nhau.”

Thẩm Dao cũng không định tha cho bọn họ, thoải mái nhàn nhã tiếp lời, “Phải đó, ta còn có thể tiết kiệm chút tiền đồ cưới cho quý phủ, chỉ sợ những người nào đó, đã sớm chuẩn bị xong đồ cưới rồi, nhưng lại chậm chạp không có ai tới làm mai làm mối.”

Thẩm Hi cùng Thẩm Di nghe xong lời này, cả hai cùng biến sắc.

Ngũ cô nương Thẩm Hi chỉ nhỏ hơn Thẩm Dao một tháng, vốn đã mai mối với một nhà, nhưng mẫu thân của đối phương đã tính bát tự nói là tương khác với nàng ta, hôn sự không thành, chuyện này đã đả kích không nhỏ với Thẩm Hi.

Lục cô nương Thẩm Di chỉ là xuất thân thứ nữ (con vợ lẽ), vì Tam phu nhân không có con gái nên đã được đưa cho bà ấy nuôi dưỡng dưới gối, tướng mạo của Thẩm Di không xuất chúng như các tỷ tỷ, cao không thành thấp không xong, hôn sự cũng chưa được giải quyết.

Lời này của Thẩm Dao vô tình đâm trúng phế quản của bọn họ, Thẩm Hi dẩu dẩu môi với Thẩm Di, Thẩm Di có chút không giữ được bình tĩnh, mắng,

“Câu qua câu dẫn lại, chẳng qua là một ả thiếp, đáng để ngươi kiêu ngạo như vậy.”

Hai chữ “Câu dẫn” đã chạm tới điểm mấu chốt của Thẩm Dao, sắc mặt nàng phát lạnh, trên đường về Kinh nàng cũng từng nghĩ, cố gắng hết sức có thể làm một đứa con gái ngoan ngoãn, khiến cho phụ mẫu yêu thích, hóa ra tất cả những thứ này đều là nàng tự mình đa tình, nếu đã như vậy, nàng cũng không cần phải tiếp tục giả vờ gì nữa.

Thẩm Dao lặng lẽ ấn cơ quan của con dao găm, một viên bi màu bạc nhắm ngay khóe miệng của Thẩm Di mà bắn đi, một tiếng “tạch”, cánh môi đỏ chói kia sưng phù lên một chút.

Lục cô nương Thẩm Di đau đến mức che miệng bật khóc, tỳ nữ trong phòng đều chạy qua.

Tin tức truyền đến chỗ Đoạn thị, một cục tức của Đoạn thị suýt chút nữa lại dâng lên,

Bà ta để Trưởng nữ lại tiếp đãi khách khứa, kìm nén lửa giận trở về Huệ Hòa Đường, trong phòng đã thành mớ hỗn độn, Thẩm Liễu làm bộ không thèm đếm xỉa, Thẩm Hi cùng Thẩm Di hùa nhau mắng Thẩm Dao, Thẩm Sam trái khuyên phải dỗ, chẳng ăn thua gì.

Đoạn thị sắc mặt tái mét đi vào, Thẩm Sam khẩn trương vô cùng đứng dậy, “Mẫu thân, sự việc là hiểu lầm……” Tỷ ấy muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không.

Đáng tiếc Thẩm Di không đồng ý, cô ta khóc lóc sướt mướt nhào vào lòng Đoạn thị, chỉ tay về phía Thẩm Dao,

“Đại bá mẫu, cháu và hai vị tỷ tỷ chẳng qua chỉ hỏi thêm một câu về chuyện thêm đồ cưới, tỷ ấy liền đánh cháu, hu hu hu.” Cô ta giương mặt lên chỉ vào chỗ môi sưng tấy xanh tím của mình, Đoạn thị từ từ liếc nhìn, tức đến mức hai mắt bốc khói, ánh mắt như ngâm độc nhìn chằm chằm vào Thẩm Dao,

“Rốt cuộc ngươi còn muốn tạo bao nhiêu nghiệt nữa?”

Thẩm Dao quanh quẩn ở giữa phòng, mặt không cảm xúc nói, “Sao ngài không hỏi thử cô ta, cô ta đã nói lời gì?”

Bóng dáng Thẩm Di khựng lại, chầm chậm đứng dậy khỏi lòng Đoạn thị, rầy rà cự nự không lên tiếng.

Đoạn thị nhìn dáng vẻ này của Thẩm Di cũng đã đoán được đại khái, chỉ là trước mắt bà ta căn bản không có tâm tư xử án, chỉ dùng thần sắc lạnh lùng cảnh cáo Thẩm Dao,

“Hôm nay rất nhiều khách khứa, ngươi chớ có gây ra sóng gió, nếu không bất luận ngươi leo lên cành cao nào, ta cũng có cách trị ngươi!”

Một câu đã định tội của Thẩm Dao.

Thẩm Dao cười nhạo một tiếng, bất kể nàng làm cái gì, không làm cái gì, người sai đều là nàng.

Đoạn thị an ủi Thẩm Di, “Chờ tiệc tàn, bá mẫu lại xử lý nó trút giận cho cháu.” Lại nhìn nhìn con gái thứ ba Thẩm Sam, ngữ khí nghiêm khắc,

“Hôm nay con phải trông chừng nó, không được để nó gây ra rắc rối.”

Thẩm Sam vâng vâng dạ dạ đồng ý, nhưng trong lòng lại phát khổ, tỷ ấy làm sao có thể kiềm chế được Thẩm Dao, chung quy công việc tốn sức mà chẳng nên công cán gì đều đổ lên người tỷ ấy.

*

Cái gọi là lễ nhận thân này thực sự chẳng đến mức vẻ vang, Lão thái thái lấy cớ bị bệnh không tham gia, Tam phu nhân vốn không hợp với Đoạn thị cũng lấy lý do phụng dưỡng mẹ chồng mà từ chối mời tiệc, chỉ Nhị phu nhân thành thành thật thật thay Đoạn thị quản chuyện bếp núc.

Khắc đầu tiên của giờ Tỵ, khách mời lần lần lượt vào cửa, những năm gần đây trượng phu của Đoạn thị thăng cao, con gái gả đến mức vẻ vang, ngay cả con trai nhỏ nhất khoảng thời gian trước cũng đã có lời hứa hôn với con gái của Tổng đốc Giang Nam, có thể nói là xuân phong đắc ý, trong phủ khách đến chúc mừng như mây.



Thẩm Dao để mặc cho Thẩm Sam dẫn tới nhĩ phòng(*) bên cạnh tiền sảnh phía Tây,

(*)耳房 - Nhĩ phòng: căn phòng nhỏ bên cạnh nhà chính

“Tứ Tứ, muội chờ ở chỗ này, đợi khi bắt đầu lễ nhận thân, tỷ sẽ tới gọi muội.”

Thẩm Dao gật đầu, nhĩ phòng không lớn, chỉ bày một tấm bình phong ba cánh cùng một chiếc giường La Hán nho nhỏ, Thẩm Dao ngồi xuống giường La Hán, Bích Vân ngồi xổm xuống chỉnh lại váy cho nàng, bên cạnh giường La Hán đặt một chiếc bàn con cao chân, trên bàn con cao chân bày hạt thông, hạt sen, táo đỏ và các loại trái cây đủ loại màu sắc khác, còn có mấy đĩa loại thịt khô quả tươi, Thẩm Dao gắp một đũa thịt khô nhau trong miệng, lướt qua một lần kế hoạch trong đầu.

Lựa chọn đầu tiên là dùng vật sắc nhọn nhân cơ hội ngã sấp xuống, thuận lý thành chương như vậy, không có rủi ro, nếu thực sự không có cơ hội, cuối dùng dùng dao găm tự chứng minh trong sạch.

Chuôi dao găm cầm dưới lòng bàn tay đã dính một tầng mồ hôi dày, nhưng không thể không căng thẳng, chỉ là đã không còn lựa chọn nào khác.

Bích Vân hoàn toàn không biết ý định của Thẩm Dao, lấy lá khô dính trên váy đi cho nàng, vừa tự lẩm bẩm nói,

“Vừa rồi Hạ ma ma bên cạnh phu nhân gọi nô tỳ đến dặn dò một chút, nô tì đã nhìn thấy ba vị cô gia rồi, thế là tiện thể dò hỏi nghe ngóng.”

Lòng ganh đua so bì, ai ai cũng có, Bích Vân ích kỷ hy vọng Thẩm Dao gả thật tốt, khó tránh khỏi nhìn mấy cô gia khác thêm mấy lần.

“Đại cô gia là Thế tử gia của Tuyên Bình Hầu phủ, tướng mạo đường đường, dưới cằm giữ lại một dúm ria mép, gặp người ba phần cười, nghe nói là năm trước xếp hạng nhất tiến sĩ, hiện giờ đang quan chính(*) ở Lại bộ, rất lợi hại, Đại lão gia và phu nhân đều rất hài lòng với người con rể này.”

(*)观政 - Quan chính (Quan sát chính trị): Sau khi đỗ tiến sĩ, tiến sĩ sẽ không được chính thức bổ nhiệm làm quan mà phải đến Lục bộ Cửu khanh cùng các nha môn khác để thực tập chính sự, đây chính là hệ thống giám sát tiến sĩ thời nhà Minh. Hệ thống này bắt đầu từ năm Hồng Vũ thứ 18, kéo dài đến thời nhà Minh và vẫn tồn tại đến cuối thời nhà Minh. (Theo baike.baidu)

“Con đường làm quan của Nhị cô gia - Nhị thiếu gia của phủ Lương Đô Hầu phủ thì kém hơn một chút, không thể thi đậu khoa cử, đi theo con đường Quan Ấm(*), có điều nghe ma ma nói, vị Lương Nhị thiếu gia này năm ngoài đã vào Đại Lý Tự, đã tra được một vụ án, lọt vào mắt Thủ phụ, được đề bạt ra làm Đại Lý Tự Thừa Lục phẩm kế tiếp, chắc hẳn cũng là người có năng lực.”

(*)荫官 - Quan Ấm: được làm quan nhờ vào công lao của thế hệ trước

Tiểu cô nương cười hì hì, “Nhị cô gia trông cũng khá đẹp trai, chỉ là nô tỳ xem mặt mày của y, chắc là người có tính tình cố chấp, chỉ sợ bình thường không hòa hợp với Nhị cô nương cho lắm.”

“Phu thê mà, vẫn là hòa hợp thì hơn.”

“Về phần Tam cô gia ấy à,” Bích Vân cười cười, đứng dậy ngồi vào chiếc ghế nhỏ bên cạnh, lấy chiếc khăn từ trong chiếc túi vải dắt bên hông ra nhúng ướt một chút để lau tay, cũng nhặt một miếng quả ngọt nhét vào miệng,

“Tam cô gia và Tam tiểu thư đúng là một đôi trời sinh, y là Tam công tử của Trữ Bá phủ, vóc dáng cao lớn khôi ngô, thoạt nhìn khá đáng tin cậy.”

Thẩm Dao không có lòng dạ nghe nàng lải nhải, thuận miệng ứng phó, “Nhìn một cái thì biết được người này đáng tin rồi?”

Vậy Đoạn thị thoạt nhìn vẫn có vẻ hiền lành đấy.

Bích Vân chớp chớp mắt, “Là ma ma nói, ma ma nói với nô tỷ, mỗi lần lão gia phu nhân có điều sai phái, Tam cô gia siêng chạy đến nhất.”

Thẩm Dao không lên tiếng, nghĩ tới kế hoạch trong lòng, lo lắng liên lụy tiểu nha đầu, liền dù một kế, giả vờ sờ sờ túi tay áo,

“Ôi trời, túi thơm mang theo người của ta không thấy đâu rồi, ngươi mau chóng đi tìm, bảo Hạ ma ma đổi người khác tới hầu hạ ta.”

Bích Vân vừa nghe đã sốt ruột, Là túi thơm cô nương dùng để trữ bạc sao?”

Những năm nay Thẩm Dao bớt ăn bớt mặc, tích trữ được hai trăm lạng bạc, đó là toàn bộ gia sản của Thẩm Dao, nàng vẫn luôn mang theo bên mình chưa từng rời khỏi người, nói là chờ trữ đủ bạc rồi, liền có thể mua một căn nhà vững chắc của mình, Bích Vân mỗi lần tưởng tượng liền mơ ước không thôi, đây có lẽ là niềm tin duy nhất của chủ tớ hai người.

“Phải.”

Tiểu cô nương nhặt được bên đường, chưa từng trải qua chuyện đời gì, cho tới nay coi hai trăm lạng bạc kia còn quan trọng hơn cả sinh mệnh của mình, nhất thời hoảng loạn đến mức rơi lệ, “Giờ nô tỳ sẽ đi tìm ngay.”

Thẩm Dao không đành lòng dọa nàng, nhưng càng không muốn để Bích Vân nhìn thấy nàng tự làm mình bị thương, trong lòng hơi chua xót,

“Trên đường đi người cố gắng mà tìm, phải cẩn thận một chút đừng bỏ sót chỗ nào.”

Bích Vân gật đầu trong nước mắt, co cẳng đi ra ngoài.

Thẩm Dao nhìn bóng lưng đi xa của nàng, nhắm mắt lại nuốt nước mắt vào trong, thời gian ước chừng khoảng một tách trà, Hạ ma ma phái đại nha hoàn bên cạnh Đoạn thị tới.

“Cô nương, lễ nhận thân bắt đầu rồi, ngài theo nô tỳ đến chính đường."

Thẩm Dao được nàng ấy đỡ, nhắm mắt theo đuôi ra cửa, dọc theo hành lang bước đến hướng sảnh đường.

Vô số ánh mắt như thủy triều vọt tới, phần lớn là tiếng kinh diễm.

“Vị nghĩa nữ này của Thẩm gia quả nhiên sắc nước hương trời, thảo nào Thái tử và Tam Hoàng tử ra tay đánh nhau.”

“Ta xem nào, đây đâu phải nghĩa nữ, rõ ràng là con át chủ bài ẩn giấu của Thẩm đại nhân……”

Lời dễ nghe hay khó nghe, đều không lọt được vào tay Thẩm Dao, ánh mắt nàng xuyên qua đám đông, từ hành lang đi vào trong sảnh, tầm mắt từng chút trở nên rộng mở.

Khách quý ngồi chật trong chính sảnh, bầu không khí ồn ào náo động nhưng lại ngay ngắn trật tự.

Ngay cả Đoạn thị cũng mang theo nụ cười hiếm thấy, như thể đặc biệt yêu quý đứa con gái nuôi Thẩm Dao này. Hạ ma ma bưng tách trà kính sang một bên trước, mọi thứ đã sẵn sàng.

Ánh mắt Thẩm Dao bình tĩnh nhìn tách sứ thanh hoa kia, từng bước từng bước tới gần.

Cũng không biết có phải là ông trời giúp nàng hay không, cháu trai nhỏ của Nhị phòng như thể nhìn thấy đồ chơi mới lạ, bỗng nhiên từ sảnh trong đi ngang qua, Thẩm Dao gần như không cần nghĩ ngợi, giả vờ hoảng sợ giẫm lên váy hô to một tiếng ngã về phía trước, hướng nàng ngã xuống vừa vặn là chỗ Hạ ma ma đang đứng, Hạ ma ma sợ tới mức thất thanh lùi lại.

Tách trà rơi xuống đất, vỡ thành mấy mảnh.

Vốn là cơ hội giá họa cực tốt, đáng tiếc mảnh sứ gần nhất vỡ quá vụn, sợ khó hủy dung, may mà đâm lao thì phải theo lao, một luồng ánh sáng màu bạc lóe lên trong tay áo của Thẩm Dao, tia sáng bạc mỏng manh đột nhiên chọc vào đáy lòng nàng, cũng chiếu gương mặt xinh đẹp hiếm có kia sáng đến mức chấn động lòng người, động tác này đã luyện tập qua vô số lần, đã lưu lại ký ức kiên cố trong cơ thể.

Thẩm Dao nhắm mắt lại, đang chờ đợi lưỡi dao bạc kia lướt qua gò má, bỗng nhiên một tiếng bịch sắc bén xuyên thủng màng nhĩ, cũng không biết vật gì đánh trúng cổ tay nàng, nàng bị chịu đau buông tay, dao găm trượt xuống, phát ra âm thanh va đập trên đất, Thẩm Phu phi nhanh tới phi tới trong nhiều tiếng hô kinh ngạc, kẹp cổ tay Thẩm Dao lại, đề phòng nàng tự làm mình bị thương, đồng thời kéo cả người nàng đậy.

Đám người giật mình hoảng hốt, giờ mới nhận ra rằng Thẩm Dao có ý định tự làm mình bị thương trước mặt mọi người.

Có cốt khí nha.

Thẩm Dao còn chưa hoàn hồn nhìn về hướng hòn đá phóng tới.

Cửa lớn rộng mở, sắc trời rực rỡ sáng sủa cùng làn gió xuân ấm áp từ ngoài cửa sân ùa vào.

Một bóng người đặc biệt cao lớn rắn rỏi một mình yên tĩnh đứng ở cổng.

Gương mặt kia vừa vặn ẩn ở chỗ bóng tối trong cửa sân, nhìn không được rõ, chỉ có hàm dưới trơn mượt mà mạnh mẽ, tựa như một thanh đao sắc bén phát ra ánh sáng lạnh lẽo khiến người ta mất hồn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK