Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cả bọn lúc này người nào người nấy đều buồn rầu ảo não hết cả, chả ai buồn nói với ai lấy một câu. Không biết là có đúng như những gì thằng Công nói hay không, nhưng chỉ cần xét về góc độ cả bọn bị lạc đường, bị cầm chân ở mãi chốn này cũng đủ khiến cả bọn phiền não lắm.

Tần ngần mất một lúc bỗng Thuỳ Anh cũng quay qua thằng Công mà vội vàng hỏi lại:

- Công này! Những hình vẽ kỳ dị sau gáy mỗi người chúng ta được gọi là "dấu ấn ma" à? Thế "dấu ấn ma" thì có ý nghĩa gì? Nó có thực sự tồn tại và đáng sợ lắm không?

- Có chứ.. không đáng sợ thì tao làm sao phải hoảng hồn sốt vó đến thế à. Thực ra thì tao cũng không biết gì nhiều về loại dấu ấn ma quái này đâu, nhưng có một lần vì sự hiếu kỳ nên đã đọc trộm được những gì được ghi chép bên trong cuốn sổ da cũ kỹ đục xỉn của cụ ngoại tao truyền lại.

Dấu ấn ma thực chất cũng chỉ là một loại bùa chú, điểm đáng sợ nhất nó lại chính là một lời nguyền vô cùng độc địa. Loại bùa được trì chú yểm tạo ra từ vô số các loại bùa chú hiểm độc, mục đích là để gia hại những kẻ thù truyền kiếp. Nghe nói muốn yểm được thuật này thì người thực hiện phải là những vu sư tài giỏi, ngoài ra khi thực hiện còn phải chịu đựng sự hành hạ thống khổ lên tới cực điểm, phải dùng tới hồn phách của bản thân đem rút dần ra nuôi dưỡng nhân quỷ.



- Lời nguyền ư? Tại sao mà người ta lại có thể làm ra những điều tàn độc đến thế có chứ? Nếu thực sự có tồn tại loại lời nguyền ma quỷ ác độc ấy, vậy thì chúng ta có liên can gì trong đó, tại sao chúng ta lại phải hứng chịu những điều tai bay vạ gió ấy cơ chứ?

- Điều này thì tao cũng ra rõ, vì thông tin này cũng chỉ là đọc được bên trong sách cổ của ông ngoại mà thôi.

- À.. mà Hải này? Mày là con cháu dòng tộc bốn đời am hiểu về phong thuỷ huyền thuật, mày xem có phương cách gì cứu vãn được thế cuộc, giải cứu mọi người thoát khỏi mê trận này đi.

Từ đầu tới giờ thì thằng Hải vẫn trầm ngâm quan sát suy tính, lúc này lại nghe thấy thằng Công đã chỉ đích danh. Cho nên nó liền đứng phắt ngay dậy, đưa tay phủi qua cái mông đít vài cái, miệng liền thốt:

- Thôi được rồi.. bọn mày cũng đừng coi trọng tao quá, để tao thử qua một phen xem sao cái đã.

Kể từ lúc cả bọn lạc đường rồi tới được khu miếu thờ này, thực ra tao đã ngấm ngầm quan sát khá kỹ lưỡng rồi. Thế nhưng chưa dám nói ra vì cũng sợ chúng mày thêm lo lắng.

Lời vừa dứt hắn đã ra tay nhanh nhẹn chả khác chi một con sóc vờn quả dại trên cành, chỉ một cái vươn tay điệu nghệ đã giật ngay điếu thuốc đang hút dở trên môi thằng Công bên cạnh. Tiện tay nó lại búng luôn tàn lửa lên đống cỏ Tranh bên dưới bệ thờ, lập tức lửa bén củi khô bùng cháy lên dữ dội.

Quả nhiên bên dưới chỗ bệ thờ liền để lộ ra một hốc đá nhỏ, mọi người thấy thế thì hết sức ngỡ ngàng cùng hiếu kỳ lắm, liền đợi cho ngọn lửa vừa tắt dụi thì xúm sít lại xem xét thật cẩn thận. Hốc đá này thì không lớn lắm, diện tích chỉ khoảng chừng bằng một đứa trẻ nhỏ chui vào ngồi vừa. Nơi chính giữa hốc đá đó thực sự có người đã sắp đặt động chân động tay từ trước, kẻ này rất giỏi về phong thuỷ độn thuật, sử dụng tới 9 hòn đá cuội loại lớn sắp xếp thành đồ hình mai hoa trận pháp.



Điểm đáng sợ hơn nữa là kẻ này lại vô cùng xảo quyệt, còn biết giấu đi tâm nhãn của trận đồ, phòng rằng có người phát giác để phá trận. Thì ra tâm trận chính là một viên ngọc thạch đã được khắc chế cùng yểm thuật bằng các loại bùa chú vô cùng kỹ lưỡng, còn gói gọn bên trong số tiền giấy vàng hàng mã theo thời gian đã ngả mầu đục xỉn. Bên trên được thắp sáng bằng một loại đèn trường sinh, là lớp dầu mỡ đen sì sì đặc quánh, đang không ngừng bập bùng leo lét tự phát ra thứ ánh sáng xanh lè hết sức ma quái. Loại đèn đặc dị trong giới huyền thuật thường dùng để gia cố, giữ cho trận pháp sẽ được vận hành liên tục.

Lại nói về đèn trường sinh, không phải thầy phù thuỷ hay vu sư nào cũng có thể sở hữu cùng thi triển ra được. Cuối cùng phải là sự hoán đổi, phù thuỷ buộc lòng mang ra một phần đại lượng số năm niên thọ của bản thân mới có thể hoàn toàn thắp sáng lên được loại đèn ấy. Nhìn chung đều phải phụ thuộc vào kỳ duyên và pháp lực thực tế của bản thân để quyết định.

Cho đến lúc này thì thằng Hải liền vênh cái mặt lưỡi cày gẫy khúc của nó lên, lại tỏ vẻ nhơn nhơn tự đắc lắm, nó huênh hoang giải thích:

- Đấy nhé.. chúng mày thấy thế nào? Đây đúng thực là một trận pháp trấn yểm không tồi cũng khá cao tay ấn. Loại khốn trận dùng để mê hoặc dẫn dụ con người ta, một khi kẻ bị hại bị vây khốn sẽ mãi lạc lối không sao thoát ra được. Sau đấy cũng vì hao tổn tinh thần, cuối cùng kiệt lực chết đói chết khát trong trận.

Nói rồi thằng Hải lập tức dơ chân lên rồi quyết đoán đạp đổ tất cả mấy ụ đá trận pháp, không dừng lại nó còn dùng chân day dụi hoàn toàn thứ ánh sáng ma quái ấy. Quả nhiên trận pháp kỳ dị vừa được phá bỏ, người nào người nấy tự nhiên tinh thần như được giải phóng, cảm giác thân thể nhẹ bẫng sức lực từ đâu liền tràn trề ùa về.

Mặc dù lúc này đã khá mệt mỏi, thế nhưng Thuỳ Anh bằng sự tinh tế của người lãnh đạo, luôn luôn dẫn đầu cả một đội nhóm, liền nghi hoặc thắc mắc hỏi lại:

- Hải rô này.. mà sao kỳ quái thế nhỉ? Tự nhiên chúng ta lại bị vướng vào cái vòng hận thù truyền đời truyền kiếp gì gì ấy, yểm trùng với chả yểm thuật như nào mà độc địa thế?

- Ừ.. thì rõ ràng là như vậy rồi, tuyệt không thể chối cãi được. Nhưng khả năng lời nguyền hay chú thuật yểm xuống này không phải là dành cho chúng ta đâu, chắc chúng ta chỉ là ngẫu nhiên vướng phải đấy.



Thời gian hiện tại lúc này đã bước qua quá đến canh tư, khoảng chừng hơn 3 giờ sáng. Đêm rừng khuya cô tịch quạnh quẽ đến rợn người, lúc này cả bọn không ai nói với ai lấy một câu. Tự nhiên ở đâu tai bay vạ gió, may trong đoàn có thằng Hải là quân cờ cứu cánh, chứ không thì phen này khéo cả bọn đến rũ xương trong rừng mất thôi.

Thuỳ Anh cũng thế, ngay lúc này toàn thân đã vô lực mệt mỏi lắm rồi, tuỳ thời có thể ngã xuống ngủ gục bất cứ lúc nào. Thế nhưng cô nàng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ, khẽ liếc mắt xem lại đồng hồ một cái rồi quyết đoán phân phó, cắt cử công việc cho cả đoàn:

- Tốt.. tốt quá rồi! Vậy là cả bọn chúng ta nhờ vào sự giỏi giang tài tình của Hải rô mà đã thoát được hiểm cảnh chết người khi nãy, nhưng từ giờ cho tới khi trời sáng thời gian còn rất dài, chưa biết được chuyện gì còn xảy đến, do đó vẫn cần cảnh giác hết sức. Bây giờ chúng ta nên phân công cắt cử nhân sự ra làm hai tốp, sẽ thay phiên nhau vừa nghỉ ngơi lấy lại sức và canh phòng cẩn thận cho tới sáng ngày mai.

Cả đám nghe Thuỳ Anh phân phó như vậy thì nhất loạt đồng ý liền cho là phải, mỗi người mỗi việc hô nhau nhặt thêm cây củi rồi đốt thêm một đống lửa lớn giữa nhà.

Nhưng mà ngay lúc này đây, thật sự không thể nào ngờ được.. Trong lúc tất cả mọi người hãy còn mệt mỏi sau gần một ngày trời vướng vào hiểm cảnh, lại đang không để ý cùng hùa nhau nhặt nhạnh thêm thật nhiều củi khô, để mau chóng đốt lên đống lửa lớn. Vậy mà có một kẻ từ đầu tới giờ vẫn đang ngấm ngầm quan sát, hắn theo dõi từng nhất cử nhất động của cả bọn. Cuối cùng thì cũng nhoẻn miệng nhếch mép, để lộ ra cả nụ cười đầy thâm hiểm đắc ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK