Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thời gian không còn nhiều, chỉ vài giờ đồng hồ nữa thôi là trời sẽ sáng hẳn. Theo sự phân phó của đội trưởng Thuỳ Anh đoàn sẽ phân tốp ra như sau: Thuỳ Anh, Huệ và thằng Bình sẽ trực ca đầu tiên, sau đấy thì Công và Hải rô sẽ trực ca tiếp theo cho tới khi trời sáng. Nhưng bỗng thằng Bình lại liền lên tiếng, nó xin đổi ca trực cùng với thằng Hải. Nó bảo rằng thằng Công người vẫn còn yếu sau trận sốt rét rừng đêm qua, cần được ưu tiên nghỉ ngơi nhiều hơn để lấy lại sức. Mọi người thấy thằng Bình nói vậy thì cũng cho là hợp lý, liền không ai bàn luận gì thêm nữa, vội bỏ thêm thật nhiều củi khô vào trong đống lửa đang còn cháy bập bùng. Sau đấy liền bật ra ba cái túi ngủ loại cỡ đại, rồi kéo nhau chui vào đấy cắt phiên nhau ngủ thật ngon lành.

Mọi chuyện tưởng chừng đã diễn ra êm xuôi là vậy, nào ngờ sáng ra cả đoàn mới phát giác thằng Hải tự nhiên mất tăm mất dạng bao giờ. Đầu tiên cứ tưởng nó đi vệ sinh xa quá nhưng càng chờ đợi thì càng bặt vô tăm cá. Bỗng có tiếng con Huệ hét lên kinh hãi, rồi ngã vật ra đất bất tỉnh nhân sự ngay phía sau ngôi miếu.

Nghe vậy mọi người người mới tá hỏa liền vội chạy ra, cảnh tượng trước mặt khiến người nào người nấy đứng sững thót tim tại chỗ. Thật quá hãi hùng, cách khu miếu hoang không xa bên trên chạc ba của cây sung già cổ thụ. Từ lúc nào đã có một cái xác không đầu nằm vắt vẻo trên ấy, toàn thân máu me be bét nhìn mà phát khiếp. Máu từ phần cổ đứt lìa nham nhở của nạn nhân vẫn không ngừng nhỏ xuống tong tỏng, lòng ruột nội tạng cũng đã xổ ra rơi tuột lòng thòng vương vãi đầy trên đất. Tuy rằng đã là cái xác không đầu, nhưng cả bọn vẫn có thể nhận ra được chính là xác chết của thằng Hải, bởi bộ quần áo kaki quen thuộc nó vẫn mặc thường ngày.

Cả bọn lại một lần nữa đã phải chấn kinh, xác không đầu của thằng Hải thì hiển nhiên là thảm thương đáng sợ. Thế nhưng thứ đáng sợ nhất lúc này lại chính là đàn sóc mặt quỷ, không biết từ khi nào chúng đã hùa nhau tề tuu tràn về, đông đảo đến mức không thể tưởng tượng ra được. Mà có một điều cực kỳ quái dị nữa là, từng con từng con theo một trật tự phân công nhất định nào đó, nó luân phiên cắt lượt lao vào gặm nhấm xâu xé cái xác thằng Hải. Miệng cứ truyền miệng, tay lại truyền tay rồi mau chóng đưa số thịt người béo bổ ấy, mang tới chỗ sóc vương đang nằm hưởng thụ bên kia bờ suối.

Vừa rồi quả thực nếu con Huệ không phát giác ra sự tình sớm, hoặc chỉ cần chậm thêm chút nữa có lẽ toàn bộ xương cốt máu thịt cơ thể thằng Hải, chắc sẽ chui tuột toàn bộ vào bụng của lũ quái thú này mất.

Gặp phải sự lạ kỳ quái đến vậy, bỗng Thuỳ Anh vội nén bi thương, cô quyết đoán rút luôn ra một cây pháo cối. Pháo liền được châm đốt dây mồi rồi dứt khoát ném luôn vào đàn sóc quỷ, quả nhiên sau tiếng nổ lớn động trời, lũ quái ngay lập tức kinh sợ mà hùa nhau chạy tứ tán.



Con Huệ từ đầu tới giờ vì sợ quá mà vẫn nằm lăn chết ngất dưới đất, mãi sau mới dần tỉnh lại. Nó từ từ lóp ngóp bò dây, lần nữa nhìn qua cái xác không đầu của thằng bạn, khóc nấc lên mấy tiếng rồi lại sợ quá ngất đi.

Ngay lúc này thì Thuỳ Anh, Công, Bình đều có cùng tâm trạng, lòng nặng trĩu buồn rười rượi như chó nhà đám chạy tang. Chẳng thề ngờ được chuyến đi lần này lại xảy đến án mạng thương tâm như thế, thử hỏi ai mà không đau không xót cho được.

Nhưng mà chuyện ngoài ý muốn cũng đã xảy đến mất rồi, lúc này dù có muốn quay ngược thời gian hòng cứu vãn thế cuộc cũng đã muộn. Ba đứa liền nhanh chóng đưa ra quyết định, nhân lúc còn sớm trời hô nhau xúm lại mỗi người mỗi việc, đem chỗ quần áo thu nhặt gói bọc lại toàn bộ phần thi thể còn sót lại của thằng Hải, dùng luôn chiếc ba lô cũ thay cho áo quan.

Thôi thì cứ nhặt đá mà đắp tạm lên cho thằng bạn xấu số một nắm mồ, cũng là an ủi cho vong linh của người quá cố. Cuối cùng liền đánh dấu thật kỹ càng vị trí ngôi mộ, mấy đứa khấn vái một hồi rất lâu rồi mới nói lời từ biệt lên đường, hẹn ngày sau sẽ trở lại chốn này mang nốt phần xương cốt vương vãi của bạn về lại quê nhà an táng.

Sau đấy thì cả bọn lập tức lên đường, men dần theo vách núi mà lần xuống. Phải đi mất một lúc mới về lại được chỗ cất xe, rồi cứ vậy nhằm theo mặt trời hướng tây mà chạy miết, may sao cũng đã ra được tới đường lớn. Nhưng mà mọi người đâu thể ngờ được rằng, trong khu rừng ma quái này bọn họ đã chả khác chi một lũ chim lồng cá chậu, mặc sức cho kẻ khác tuỳ thời thao túng bịt mắt mất rồi.

Chạy xe cả một buổi chiều mà vẫn không dám ngừng nghỉ dù chỉ là một phút, cho tới khi nắng chiều đã mờ dần nhạt dần rồi tắt hẳn nơi đầu núi. Nhìn đồng hồ lúc này mới là năm giờ chiều, tự nhiên mây đen ở đâu ùn ùn kéo về nhanh đến không tưởng, gió núi thổi thốc đã mỗi lúc một mạnh, khả năng quen trời có khi mưa lớn sẽ trút xuống ngay bây giờ cũng nên. Cả bọn chỉ còn biết quay qua nhìn nhau bằng ánh mắt ái ngại, tất cả đều tự hiểu rằng, cho dù có cố chạy thục mạng thêm nữa thì chắc chắn đêm nay cũng không thể thoát khỏi khu rừng này. Thôi thì cứ kiếm tạm một chỗ trú ẩn an toàn cái đã, quan trọng giữ lấy cái mạng là điều trước tiên.

Một khi màn đêm chốn này buông xuống sẽ tiềm ẩn biết bao nhiêu là mối hiểm nguy vô cùng đáng sợ, nghĩ vậy nên Thuỳ Anh đã vội vàng quyết đoán. Cô nàng lên tiếng trao đổi cùng mọi người, phải nhanh chóng dựng lều đốt lửa, chấp nhận nghỉ lại chốn rừng thiêng nước độc này thêm một đêm nữa.

Đêm nay đã là đêm hai mươi chín tết, trong khi nhà nhà người người đã vô cùng náo nức cho cái tết xum vầy. Thì lúc này ở cái chốn rừng thiêng núi thẳm bọn họ hãy còn đang phải khổ sở vật lộn với vô vàn hiểm nguy gian nan nhất.



Mặc dù người nào người nấy đã vô cùng mệt mỏi, nhưng vẫn phải hết sức cố gắng. Vụ việc đáng tiếc đêm hôm qua xảy đến với thằng Hải đã khiến cho cả bọn thêm cảnh giác, cần phải cắt cử thay phiên nhau trực chiến, sẽ luôn luôn phải có người thức trông chừng nhau xuyên đêm.

Ca đầu tiên chính là phiên gác của Thuỳ Anh, nhưng cũng vì mệt mỏi quá mà cô nàng liền đã ngủ thiếp đi từ lúc nào không biết. Lần này trong giấc mơ lại hoàn toàn khác, cô mơ thấy rắn thần bị thằng Bình tóm chặt lấy cổ bẻ ngoéo đánh rắc một cái, cứ thế con rắn giãy lên đành đạch rồi lăn ra chết tươi. Không dừng lại ở đấy, thằng Bình đưa thân con rắn vào miệng cắn một phát thật mạnh rồi hút cạn toàn bộ máu huyết, con rắn to là vậy mà chỉ cần một chốc đã trở thành cái xác khô.

Thằng Bình vừa hút cạn máu huyết của con rắn thì lập tức cơ thể nó phát sinh biến cố, da thịt toàn thân nó như đang căng phồng lên hết mức. Cuối cùng thì nứt toác để lộ cả xương, máu huyết tứa ra chảy xuống đầm đìa nhìn mà phát ớn. Điều ghê rợn hơn nữa chính là thằng Bình lúc này như đã hóa thành một con Quỷ đỏ, trên đầu nó từ từ mọc nhô dài ra cặp sừng gớm ghiếc, răng nanh trắng ởn đã dài cả gang, móng chân móng tay cũng theo đó xổ dài ra cứng chắc sắc nhọn hơn cả xóc chĩa.

Con Quỷ đỏ gớm ghiếc bỗng mở bừng đôi mắt sắc lẹm, nó gườm gườm dòm vào chỗ Thuỳ Anh đang nằm bằng ánh nhìn hau háu như sắp muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy. Thuỳ Anh thấy thế thì kinh hãi tột độ, cô muốn vùng bỏ chạy ngay mà đôi chân không thèm nghe lời, nó như đã dính chặt luôn vào sàn đất. Phen này thì chết chắc rồi, đúng vào thời khắc con Quỷ đỏ nhào tới, nó đã há to ngoác thật rộng cái miệng tham lam, định rằng cắn nuốt toàn bộ những gì trên đường lao tới. Thế nhưng thật bất ngờ, bỗng từ đâu liền xuất hiện hai thân ảnh trắng toát đứng chặn ngay trước mặt, che chắn bảo vệ cho Thuỳ Anh. Khi nhìn kỹ lại thì chính là thằng Dũng con Hạnh, chứ là ai nữa.

Có điều là hai đứa chúng nó mặc dù dũng cảm xả thân cứu bạn là vậy, nhưng rút cuộc cũng chỉ như trứng chọi đá, muỗi đốt inox. Cuối cùng cũng vẫn trở thành mồi ngon bên trong miệng Quỷ.

Cho đến thời điểm này thì Thuỳ Anh đã có thể vùng vẫy thoát ra được sự trói buộc, cô hốt hoảng sợ hãi rồi vùng bỏ chạy. Cứ chạy miết chạy miết mà phía sau vẫn là con Quỷ hãy còn truy đuổi sát nút, chạy thêm một lúc nữa bỗng Thuỳ Anh và Quỷ đỏ ngay lập tức khựng lại. Hóa ra phía trước mặt là một cánh cổng làng vô cùng to lớn, cánh cổng mở ra dẫn thẳng vào một ngôi làng hoang sơ vắng vẻ. Cho tới lúc này thì Quỷ đỏ cũng đã không còn giữ được thái độ giống như lúc đầu nữa, ánh mắt nó hằn học rực đỏ sáng quắc như tựa đèn pha, hết nhìn vào ngôi làng ma quái lại quay qua nhìn Thuỳ Anh với vẻ thèm thuồng tiếc nuối. Rồi một giọng âm gai như xuyên thấu màng tai, cất vang lên choe choé:

- Dừng lại.. dừng lại ngay! Tuyệt đối không được bước qua cái cánh cửa ấy..



Chỉ nghe được vẻn vẹn có một câu cuối cùng như thế, Thuỳ Anh bỗng từ trong cơn mơ liền bừng tỉnh. Ối trời đất ạ! Trời mùa đông miền rừng rét mướt là vậy, thế mà toàn thân của cô đã ướt sũng tự lúc nào, cô bàng hoàng mở bừng đôi mắt ngơ ngác nhìn quanh một lượt. Bên cạnh là con Huệ cũng đã mở mắt thức dậy tự lúc nào, nó ngó trân trân qua Thuỳ Anh mà vội vàng lay gọi:

- Thuỳ Anh.. Thuỳ Anh ơi!.. Dậy.. dậy đi nào. Ngủ ngáy gì mà hò hét dữ thế? Mấy ngày hôm nay mày làm sao vậy? Trong người vẫn mệt mỏi đúng không?

- Ừ, hãi quá cơ. Mà thôi.. tao không sao đâu, vừa rồi lại tự nhiên mơ một giấc mơ kỳ lạ, sợ thật đấy.

Được rồi.. bọn mày ngủ tiếp đi. Tao xin lỗi nhé, mấy hôm nay chắc cơ thể không khỏe cho nên cứ mộng mị suốt, thành ra làm phiền đến mọi người. Mà đang là ca trực của tao, tao có lỡ ngủ quên một lúc, sao không đứa nào gọi vậy?

- Ừ, đúng rồi đấy.. vừa rồi bọn tao thấy mày ngồi trực rồi ngủ gục li bì mê mệt. Biết là mấy ngày rồi mày đã hao tâm tổn trí rất nhiều, thế cho nên thôi thây cứ kệ không có gọi để mà ngủ thêm một lúc lấy lại sức. Hai lão Bình với Công đã trực thay mày rồi..

- Ấy chết! Làm thế sao được, mọi người ai nấy cũng đều mệt mỏi như nhau cơ mà. Thôi được rồi.. thế để tao ra thay cho hai đứa nó vào chợp mắt nghỉ ngơi cho khoẻ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK