• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba mươi phút sau tôi đã đến được khu Huyền Vũ, nơi này từng là chỗ ở của thương nhân và các đặc phái viên nước ngoài trong thời kì thuộc địa, cho nên ở đây còn sót lại không ít những biệt thự cổ theo lối phương Tây. Những toà nhà đổ nát sau khi được tái tạo sửa chữa lại đã một lần nữa trở thành biểu tượng cho địa vị của giới thượng lưu ở thành phố S.

Lúc này trời đã tối, cả quãng trường rộng lớn tĩnh mịch không một tiếng động, dường như nơi đây là một thành phố hoang vắng không bóng người vậy. Đi trong này, tôi cảm giác bản thân có vài phần căng thẳng nhưng lại cũng có vài phần kích động, như đang được thám hiểm vào trong một thành cổ bị lãng quên. Sau khi đi đi lại lại mấy vòng, cuối cùng tôi cũng tiến gần hơn một bước đến cốt lõi bên trong bí mật, điều gì sẽ chờ đợi tôi tiếp theo đây?

Tôi theo địa chỉ trên giấy tìm đến một ngôi biệt thự phủ đầy dây thường xuân trên tường, từ hàng rào sắt chạm trổ hoa văn chỗ cửa, có thể nhìn thấy tất cả cửa bên trong đều khoá chặt, rèm cũng đóng kín, vốn không thể nhìn ra được bên trong có người hay không. Tôi đứng ở trước cửa, chăm chú lắng nghe một lúc, cũng không nghe ra được tiếng động gì.

Có cần vào trong không nhỉ? Tôi sờ xâu chìa khoá trong túi, chỉ cần tôi bước vào cánh cửa này thì chính là xâm nhập bất hợp pháp vào nhà riêng của người khác, cho dù ai đó có thủ tiêu tôi, cùng lắm cũng chỉ coi như phòng vệ chính đáng mà thôi. Báo cảnh sát đương nhiên là cách an toàn nhất, nhưng bây giờ ngay cả Đường Khả cũng không tin tôi, nếu đổi lại bản thân là cảnh sát, tôi cũng sẽ không dựa vào một câu nói phiến diện mà đi khám xét biệt thự của người giàu có nhất trong thành phố này. Cho nên tôi vẫn quyết định, tìm được chứng cứ xác thực trước rồi sẽ báo cảnh sát sau.

Tôi dùng chìa khoá mở cổng sắt, khẽ khàng lách vào trong. Chính giữa cổng và biệt thự có một vườn hoa rất độc đáo, trồng các loại cây xanh cao bằng nửa người. Tôi khom người đi bên dưới tán cây, cẩn thận đi đến bên hông ngôi biệt thự, sau đó men theo tường nhà đi vòng ra phía sau, mặc dù tôi có chìa khoá vào cửa chính nhưng có lẽ "tên trộm" ngu ngốc nhất cũng sẽ không ngốc đến mức nghênh ngang đi vào từ cửa chính đâu.

Phía sau biệt thự có một cánh cửa sổ đang mở, rèm cửa cũng không kéo hết. Tôi đứng bên cửa sổ chậm rãi nhìn vào trong, bên trong cửa sổ là một căn phòng ngủ, ở đó có một chiếc giường bằng đồng kiểu cũ, trên giường có một cô gái mặt trắng bệch đang nằm ngủ.

Là cô ấy! Tôi suýt chút nữa thì vui mừng đến hét lên. Thông tin của Đàm phu nhân rất chính xác, Tiểu Linh thật sự bị Đàm Chấn Nghiệp đưa đi. May mắn là, cô ấy không bị ra tay như trước đó nữa, từ trạng thái đang say ngủ đó cho thấy, Tiểu Linh không chịu bất cứ hành hạ gì.

Bây giờ có thể đi báo cảnh sát rồi, đúng lúc tôi đang chuẩn bị rời khỏi, trước cửa biệt thự truyền đến tiếng xe ô tô. Có người đến! Tôi sợ hãi vội vàng rụt xuống chân tường, may mà tôi thông minh biết trốn ở phía sau biệt thự, nếu không bây giờ nhất định đã bị tóm rồi.

Một lúc sau, tôi nghe thấy có tiếng người bước vào trong phòng.

"Tỉnh rồi!" Không sai, là tiếng của Đàm Chấn Nghiệp.

"Sao tôi lại ở đây?" Lần này là tiếng của Tiểu Linh.

"Em quên rồi, là em gọi điện thoại cho tôi. Có người phát hiện ra em ở nhà máy Hướng Dương sau đó đưa đến bệnh viện, may mà tôi kịp thời đến đưa em đi, nếu không thân phận của em đã bại lộ rồi."

Tôi giật mình, từ ý tứ của câu nói này mà phán đoán, Đàm Chấn Nghiệp đưa Tiểu Linh đi vốn không phải vì muốn giết người bịt miệng, mà là muốn che đậy thân phận cho cô ấy.

"Rồi đến một ngày, bọn họ cũng sẽ biết cả thôi." Giọng của Tiểu Linh có chút lãnh đạm.

"Bây giờ em có thể nói với tôi, con trai tôi làm sao mà chết không?" Giọng của Đàm Chấn Nghiệp rõ ràng là đang kìm nén cơn tức giận.

"Tôi cũng không ngờ cậu ấy sẽ chết." Tiểu Linh nhàn nhạt nói, "Tôi làm sao có thể ngờ được, con trai của anh lại thích nhân tình của bố cậu ấy chứ."

Não tôi nổ "ầm" một tiếng, giống như nhìn thấy một món đồ sứ mà bản thân rất trân quý bị người ta đập vỡ vậy. Tôi tuyệt đối không ngờ tới rằng sự thật chuyện này lại là như vậy, một cô gái trong veo như băng tuyết ở Greenland, có thể khiến Đàm Tiểu Vĩ sẵn sàng chết vì cô ấy, vậy mà lại là nhân tình của Đàm Chấn Nghiệp!

Chẳng trách Đàm Chấn Nghiệp lại cương quyết phủ nhận sự tồn tại của Tiểu Linh đến vậy, hơn nữa còn không tiếc bằng mọi giá đem giấu cô ấy đi, nếu như để người khác phát hiện ra bố con bọn họ yêu cùng một người phụ nữ, đó chắc chắn sẽ là một vụ bê bối chấn động nhất thành phố.

"Lẽ nào không phải em quyến rũ nó sao?" Giọng của Đàm Chấn Nghiệp trở nên kích động, chứng tỏ cơn giận dữ của ông ta sắp bùng phát rồi.

"Tôi có quyến rũ anh không? Vậy tại sao anh vẫn thích tôi?" Tiểu Linh ung dung nói.

"Em có biết hay không, nó là đứa con trai duy nhất của tôi, nó là tất cả hy vọng của tôi, thế nhưng bây giờ nó chết rồi, nó chết rồi, là vì em nên nó mới chết!" Cuối cùng Đàm Chấn Nghiệp cũng không nhịn được mà gào lên.

"Tôi cũng không ngờ cậu ấy sẽ chết, tôi bảo cậu ấy đi đến nhà máy Hướng Dương, chỉ vì muốn khiến cậu ấy từ bỏ hy vọng. Tôi biết, nơi anh sợ hãi nhất chính là nhà máy Hướng Dương, con trai của anh cũng vậy. Tôi nói với cậu ấy, nếu cậu ấy không dám đi, vậy thì cậu ấy không phải là đàn ông, không có tư cách thích tôi." Tiểu Linh giải thích, "Không ngờ rằng, cậu ấy lại thật sự đến, sau khi biết được tôi đã vội chạy đến đó nhưng không kịp nữa rồi."

"Vậy tại sao nó lại chết? Là ai đẩy nó xuống?" Đàm Chấn Nghiệp khàn giọng hỏi.

"Là ma!" Giọng của Tiểu Linh bình tĩnh đến mức khiến người ta run rẩy, "Trong nhà máy Hướng Dương có ma, tôi đã nhìn thấy một con ma nữ mặc váy trắng đẩy Đàm Tiểu Vĩ xuống, là ma đã nhốt tôi vào trong cái lò cao đó."

"Nói bậy, trên đời này làm gì có ma?" Đàm Chấn Nghiệp lớn tiếng trách mắng, thế nhưng cho dù tôi chỉ nghe thấy từ bên ngoài cửa sổ, tôi vẫn nghe ra giọng của ông ta đã chuyển sang sợ hãi.

"Anh biết là có mà." Tiểu Linh giống như một con rắn độc cắn chặt ông ấy không buông, "Nếu không sao anh lại sợ đến như vậy? Dường như đêm nào anh cũng mơ thấy ác mộng, nơi mà anh mơ thấy là nhà máy Hướng Dương. Trong lòng anh có quỷ, lòng tôi cũng vậy, cả hai chúng ta đều là ma quỷ!"

"Đừng nói nữa, chuyện này về sau không ai được nói tới nữa." Đàm Chấn Nghiệp thở hồng hộc nói.

"Được," Giọng của Tiểu Linh cũng dịu lại, "Quên chuyện này đi! Con trai anh không còn nữa rồi, nhưng em có thể vì anh mà sinh thêm một đứa, sau khi anh thoát khỏi người phụ nữ đó, chúng ta có thể tự do tự tại sống bên nhau. Vì con trai, anh đã chịu đựng người đàn bà điên đó hai mươi năm rồi, bây giờ còn có lý do gì để chịu đựng nữa ư?"

"Cô ấy mất tích rồi, anh nghĩ cô ấy đã biết chuyện của chúng ta!" Đàm Chấn Nghiệp trầm giọng nói, "Có điều, anh sẽ tìm ra cô ấy sớm thôi."

"À, trời sắp tối rồi, anh mau..." Tiểu Linh thúc giục Đàm Chấn Nghiệp.

Trong phòng truyền đến tiếng sột soạt, bọn họ đang làm gì vậy? Tôi nhịn không được đứng dậy, len lén nhìn trộm qua khe hở trên cửa sổ. Chỉ nhìn thấy tay chân của Tiểu Linh đang dạng ra thành hình chữ "đại" (大), sau đó Đàm Chấn Nghiệp dùng dây xích trói tay chân cô ấy vào giường, lúc Đàm Chấn Nghiệp lấy một miếng vải ra chuẩn bị bịt miệng cô ấy, Tiểu Linh đã nói một câu rất ái muội: "Đợi một chút, tuỳ ý anh muốn thế nào cũng được...."

Khoảnh khắc ánh mặt trời cuối cùng biến mất, tôi nhìn thấy trên gương mặt Tiểu Linh lộ ra một nụ cười mang theo vẻ hung ác. Sau đó cô ấy nhắm mặt lại, như thể đang chìm vào giấc ngủ.

Hơi thở của Đàm Chấn Nghiệp dần trở nên gấp gáp, ông ta bắt đầu cởi từng cúc áo trên người Tiểu Linh, để lộ ra làn da trắng nõn, trong suốt bên trong. Đàm Chấn Nghiệp phủ phục như một con thú hoang đang đói cồn cào, chuẩn bị thưởng thức con mồi mà nó bắt được.

Tiểu Linh như đang say ngủ đột nhiên mở mắt ra, nhìn thấy Đàm Chấn Nghiệp đang nằm đè lên người mình, lập tức kinh hãi muốn giãy giụa phản kháng, có điều tay chân đều đã bị trói chặt không thể cựa quậy. Cô ấy muốn hét lên, nhưng miệng đã bị bịt lại bằng một tấm vải không thể phát ra tiếng, sự vùng vẫy của cô ấy chỉ khiến Đàm Chấn Nghiệp thêm kích thích, động tác càng trở nên thô bạo hơn.

Tiểu Linh lắc đầu nguầy nguậy, miệng không ngừng phát ra tiếng "ư ư", giây phút khi cô ấy quay đầu nhìn ra ngoài, cô ấy đã nhìn thấy tôi vì quá kinh ngạc mà quên cả trốn đi. Tôi giật mình, chỉ thấy ánh mắt của Tiểu Linh như đang van nài, hai hàng nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

Cô ấy muốn tôi cứu cô ấy ư? Tim tôi đập điên cuồng, đừng mắc lừa, tôi tự nói với chính mình. Là cô ấy tình nguyện để Đàm Chấn Nghiệp trói lại, đây chỉ là một trò chơi kích thích giữa bọn họ mà thôi. Bởi vì cô ấy bị bịt miệng, không thể nói với Đàm Chấn Nghiệp, cho nên mới muốn lừa tôi tự mình lộ diện. Người phụ nữ nham hiểm này hại chết Đàm Tiểu Vĩ, còn muốn bức hại Đàm phu nhân, tôi tuyệt đối không thể tin tưởng cô ta.

Thế nhưng nước mắt trên mặt Tiểu Linh càng lúc càng giàn giụa, vẻ khổ sở trong đôi mắt cầu cứu ấy càng lúc càng sâu, lòng tôi giống như có một cái cưa sắt cứ kéo đi kéo lại, lý trí nói với tôi, cô gái này không đáng tin, nhưng trực giác lại nói với tôi, sự đau đớn trong ánh mắt cô ấy là thật.

Bỏ đi, sai thì sai vậy, tôi cắn răng chuẩn bị xông vào. Chính ngay lúc này, điện thoại của Đàm Chấn Nghiệp đột nhiên reo lên, ông ta thiếu kiên nhẫn bắt máy: "Cái gì? Tìm thấy cô ấy rồi? Được, tôi lập tức đến ngay."

Ông ta dừng động tác, chỉnh lại quần áo, sau đó nói với Tiểu Linh: "Họ tìm thấy cô ấy rồi, anh đi xử lý một chút, sáng sớm ngày mai sẽ lại đến tìm em."

Tôi nghe thấy tiếng bước chân xa dần của Đàm Chấn Nghiệp, sau đó là tiếng ô tô rời đi. Tôi nghiến răng, từ cửa sổ phóng vào.

Cô gái đã thôi la hét trong vô vọng, thân thể trắng như tuyết nức nở cựa quậy. Nhìn thấy đôi mắt ngấn lệ ấy, tôi cảm giác như nàng Bạch Tuyết yếu đuối trong lòng mình đã quay trở về rồi. Tại sao chỉ trong chớp mắt, cô ấy lại cho tôi cảm giác hoàn toàn khác đến vậy chứ?

Tôi bước đến cởi khăn bịt miệng ra cho Tiểu Linh, tôi thật sự rất muốn được chính tai nghe cô ấy nói sự thật. Nói thế nào tôi cũng là ân nhân cứu mạng của cô ấy, cô ấy sẽ không lấy oán báo ân gọi người đến bắt tôi chứ?

Tôi vừa tháo khăn ra, cô gái lập tức khóc lóc nói: "Cứu tôi, cứu tôi với!"

"Suỵt....." Tôi vội bịt miệng cô ấy lại, ra hiệu bảo cô ấy nhỏ tiếng một chút, có thể trong căn biệt thự này còn có người khác, bị phát hiện thì phiền phức to.

Tiếc là động tác của tôi quá chậm, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng hét lớn: "Ai?", sau đó cửa phòng bật mở, mấy người đàn ông cao lớn đồng loạt xông tới. "Các người đừng làm loạn, tôi đã báo cảnh sát rồi!" Tôi lên tiếng cảnh cáo trước.

"Báo cảnh sát?" Tên cầm đầu cười khẩy một tiếng, kế đó mấy tên kia cùng nhau xông tới. Bọn họ đều là những tên côn đồ chuyên nghiệp, tôi chỉ chống cự được mấy hiệp, đầu bị một vật gì đó đập mạnh, tức khắc hai mắt tôi tối sầm lại, không còn biết gì nữa.

Trong cơn mơ hồ tôi cảm thấy đầu mình rất đau, từng mạch máu nhói lên như bị ai đó dùng dây thừng quất vào vậy. Tôi vô thức muốn đưa tay lên sờ đầu, nhưng vừa cử động mới phát hiện, hai tay hệt như bị thứ gì đó trói chặt, không thể nhấc lên nổi.

Tôi giật mình mở mắt ra, chỉ thấy trước mắt là một mảng tối đen, có một chút ánh sáng đang không ngừng nhấp nháy, dựa vào chút ánh sáng này, tôi nhìn thấy trên người mình đang mặc thứ gì đó giống như một bộ quần áo có ống tay làm bằng túi vải vậy. Bộ quần áo này dài từ cổ đến chân, tay áo dài như tay áo thụng trong kinh kịch, hai ống tay áo bắt chéo từ trước ngực ra sau lưng rồi buộc thắt nút lại khiến tôi như một con côn trùng bị nhốt trong kén, không thể cử động được.

Đây chẳng phải là quần áo của bệnh nhân tâm thần thường được thấy trong phim sao? Tại sao lại mặc nó lên người tôi? Tôi kinh ngạc nhìn khắp xung quanh, đây là một căn phòng rất nhỏ, chỉ trơ trọi có bốn bức tường, ngoại trừ giường thì không còn gì nữa. Cửa phòng tối om, bên trên còn có một ô cửa sổ nhỏ kích thước không lớn hơn bao thuốc lá là mấy, ánh sáng nhỏ đó lọt qua từ chỗ này.

Tôi nhớ ra rồi, tôi bị người ta đánh ngất trong căn biệt thự của Đàm Chấn Nghiệp, lẽ nào tôi bị bọn họ giam lại rồi ư? Lòng tôi chợt ớn lạnh, tôi biết không ít bí mật của ông ta, không biết ông ta sẽ đối phó với tôi như thế nào! Giờ khắc này, tôi thật sự có chút hối hận không nên hành động một mình, bây giờ cho dù có chết cũng sẽ không có ai giúp tôi nhặt xác nữa rồi.

Tôi cố gắng lật mình xuống giường, bởi vì hai chân đều bị bọc trong "túi vải", vốn không có cách nào đi lại như người bình thường được, chỉ có thể nhảy từng bước đến chỗ cửa. Tôi dán mắt vào ô cửa sổ nhỏ nhìn ra bên ngoài, phía ngoài trông như một hành lang với ngọn đèn huỳnh quang có vẻ đã bị hỏng cứ liên tục nhấp nháy. Bốn bề tĩnh mịch, như thể trong toà nhà này chỉ có duy nhất một mình tôi vậy.

Đây là đâu? Lòng tôi bỗng hoang mang kinh khủng, không phải bọn họ muốn giam tôi ở đây đến chết đó chứ? "Này, có người không?" Tôi gọi lớn. "Có người không.....có người không....?" Âm thanh không ngừng vọng lại trong không gian trống rỗng.

"Hu...hu...." Trong hư không bỗng vang lên tiếng thút thít, "Ta phải giết chết ngươi." Có người đang gào lớn, đồng thời dùng hết sức đập mạnh vào cửa sắt, "Ô ô ô ô, ha ha ha ha." Đủ loại âm thanh kỳ dị vang lên dồn dập, tôi cảm giác giống như mình đang rơi vào luyện ngục trong truyền thuyết vậy.

"Ding....!" Cuối hành lang truyền đến tiếng dùi sắt nện vào thanh cửa kêu lanh lảnh, kế đó là âm thanh hung hãn thét lớn: "Kêu cái gì mà kêu?", trong chớp mắt, không khí dường như ngưng đọng lại, tất cả mọi âm thanh đều lập tức "đóng băng."


"Là ai?" Tôi lớn tiếng hỏi, "Tại sao lại nhốt tôi ở đây? Mau thả tôi ra!" Đối phương đương nhiên không thể chỉ dựa vào một câu nói này mà thả tôi ra, nhưng tôi vẫn muốn biết ai đã nhốt mình ở đây, bọn họ có ý đồ gì.


"Ding ding ding....két két..." Âm thanh nghe như tiếng cửa sắt nặng nề bị kéo ra, kế đó hành lang vang lên tiếng bước chân "lộp cộp", trong không gian tức thì có tiếng hỗn loạn, như thể một lũ chuột sợ hãi đang cố gắng lùi vào trong bóng tối vậy.


Tiếng bước chân đi đến trước cửa phòng tôi thì dừng lại, tôi nhìn thấy một bảo vệ sắc mặt tái nhợt nồng nặc mùi rượu xuất hiện ngoài cửa sổ nhỏ.


"Anh là ai? Đây là nơi nào?" Tôi lớn tiếng hỏi.


Người đó không trả lời câu hỏi của tôi, chỉ duỗi ngón tay ra nói với tôi bằng giọng ra lệnh: "Cút về giường đi!"


"Hay là chúng ta bàn điều kiện đi..." Tôi thử dùng giọng điệu nhẹ nhàng, có thể người này cũng chỉ là một tên lâu la bé nhỏ thôi, nịnh nọt một chút xem có thể lừa được hắn không.


"Để thứ này nói chuyện với ngươi nhé!" Tên bảo vệ giơ cây gậy ngắn trong tay ấn lên cửa sắt, một dòng điện cực mạnh như roi da quất lên người tôi, tôi lập tức lại bị bất tỉnh lần nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK