• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếng rơi vỡ "ầm ầm" bên ngoài vang lên không dứt, tựa hồ như đã trôi qua một thế kỷ, cuối cùng tất cả mới trở về trạng thái yên tĩnh ban đầu.

Tôi dùng hết sức đẩy cửa lò, nhưng nó không nhúc nhích chút nào, có thể là đã bị một vật gì đó rơi xuống chặn lại. Tôi đưa chân đá mạnh vào cửa, phát ra tiếng "rầm rầm" tuy nhiên bên ngoài không có bất kì phản ứng nào. Tiểu Linh chết rồi ư? Tôi tuyệt vọng ngồi phịch xuống đất, trước tình cảnh hàng chục tấn thép rơi xuống như vậy có lẽ không ai có thể may mắn thoát khỏi cái chết. Nhưng tôi lại bị giam trong đây, há chẳng phải cũng đang đợi bị chôn sống sao?

"Hu hu..." Trong bóng tối bỗng vang lên tiếng khóc thút thít, trái tim tôi kích động như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tôi biết đó là giọng của ai rồi!

Tiểu Linh từng nói cô ấy đã giấu Tiết Nhu ở một nơi mà tôi "tuyệt đối sẽ không nghĩ tới", bởi vì hôm qua chúng tôi đã từng ở đây đào ba tấc đất lên để tìm Tiết Nhu, cho nên nơi này mới chính là nơi mà tôi tuyệt đối sẽ không nghĩ đến. Trước khi chết Tiểu Linh đã nói với tôi: "Thứ anh muốn tìm đã tìm thấy rồi!" Vậy nên, chính xác Tiết Nhu đang ở trong cái lò cao này.

"Tiết Nhu, là cậu sao?" Tôi vừa gọi vừa tiến gần lại nơi phát ra âm thanh đó, chân của tôi va phải một thứ gì đó mềm mềm. Tôi xoay người, chầm chậm ngồi xổm xuống, hai cánh tay đang bị trói ngược ra sau bắt đầu lần mò, tôi sờ thấy một thứ gì đó vừa ấm vừa đàn hồi, "Aaaaa" một tiếng hét chói tai vang lên, cơ thể đó lập tức uốn éo dữ dội.

"Xin lỗi!" Tôi luống cuống nói, tôi nghĩ có lẽ tôi đã chạm phải nơi nhạy cảm nào đó của cô ấy rồi. Nhưng cũng hết cách, trong bóng tối tôi không nhìn thấy gì cả, hai tay còn bị trói ngược ra sau không thể cử động linh hoạt như bình thường, chỉ có thể dò dẫm từng chút một, mới có thể cảm nhận được đầu, thân, tay, chân cô ấy đang ở chỗ nào.

Tôi sờ đến sợi dây trói trên người cô ấy, từ âm thanh phát ra có thể đoán được, miệng cô ấy đang bị bịt chặt. Tôi men theo cánh tay cô ấy, từ từ sờ lên mặt, quả nhiên, miệng của cô ấy đã bị quấn lại bằng một tấm vải.

Tôi dùng sức kéo tấm vải xuống, lập tức nghe thấy giọng nói của Tiết Nhu: "Giản Chân, là cậu sao?"

"Là tôi!" Cuối cùng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, tạ ơn trời đất, thật sự tìm thấy Tiết Nhu rồi.

Quá trình cởi trói cho Tiết Nhu vừa dài đằng đẵng vừa khiến cho người ta "kinh hãi", nhưng điều đầu tiên khi cô ấy được tự do là chộp lấy cánh tay tôi cắn mạnh một cái.

"Cậu làm gì vậy?" Tôi đau đớn hét lên.

"Tôi muốn cắn chết cậu, ai kêu cậu lợi dụng lúc tôi bị trói giở trò!" Quả nhiên là tính cách đặc trưng của Tiết Nhu.

"Ai lợi dụng cậu?" Tôi khóc không thành tiếng, "Tôi cũng giống cậu, bị người ta trói như cái bánh ú rồi, mau cởi trói cho tôi đi."

Sau khi cởi trói cho tôi xong, cuối cùng Tiết Nhu cũng không nhịn được nữa nhào vào lòng tôi khóc lớn. Tôi nhẹ nhàng vỗ lưng cô ấy, bây giờ Tiết Nhu cần khóc để trút hết nỗi sợ hãi đang đi đến bờ vực sụp đổ của mình. Bị người khác nhốt ở một nơi mà ngày cũng như đêm, tối tăm không thấy mặt trời thế này, cô ấy vẫn không phát điên đã là mạnh mẽ lắm rồi.

"Tôi tưởng cậu mãi mãi cũng không tìm ra tôi nữa rồi!" Tiết Nhu khóc rất lâu mới dần bình tĩnh lại.

"Đồ ngốc!" Tôi cũng lặp lại câu nói trước đây cô ấy từng nói với tôi, "Chúng ta là bạn mà, bạn bè sẽ mãi mãi không bỏ rơi đối phương."

"Bên ngoài sao rồi, chúng ta còn có thể ra ngoài không?" Tiết Nhu lo lắng hỏi, vừa nãy cô ấy đã nghe thấy tiếng giàn giáo bị rơi xuống.

"Có thể, chúng ta nhất định có thể ra ngoài!" Tôi kéo cô ấy, lần mò đi đến cửa lò, hai người cùng dùng sức đẩy cửa. Thế nhưng bên ngoài lò cao dường như đã bị một vật nặng cả chục tấn chặn lại, dù chúng tôi ra sức thế nào nó vẫn không nhúc nhích.

Tiết Nhu tức giận đá vào cửa lò, lớn tiếng kêu cứu, cuối cùng chán nản ngồi bệt xuống đất.



"Giản Chân, có khi nào chúng ta sẽ chết ở đây không?" Cô ấy đột nhiên hỏi.

"Sao có thể được?" Tôi cố nói bằng giọng bình tĩnh, có điều trong thâm tâm tôi biết rất rõ, chúng tôi quả thật đã bị nhốt ở đây rồi.

"Nhưng chúng ta không thể ra ngoài được." Tiết Nhu lại nói.

"Sẽ có người đến cứu chúng ta." Tôi dùng giọng vô cùng kiên định trả lời cô ấy, nhưng trong lòng lại đang có một âm thanh lạnh lùng cất lên: "Có thể sao? Vốn không ai biết hai người đang ở trong đây cả!"

"Có người biết chúng ta ở đây ư?" Tiết Nhu lại loé lên một tia hy vọng, "Đúng rồi, Đường Khả, Đường Khả sẽ đến cứu chúng ta đúng không?"

"Sẽ đến, nhất định sẽ đến." Tôi khó khăn đáp, tôi không thể nói với Tiết Nhu, Đường Khả vì cứu cô ấy mà đã bị thương nặng, tính mạng đang ngàn cân treo sợi tóc.

"Nhưng bây giờ cậu ta ở đâu? Sao vẫn còn chưa tới?" Tiết Nhu gào thét đến chói tai, "Tôi không muốn ở đây, dù chỉ là một giây tôi cũng không muốn ở lại chỗ này nữa."

"Tiết Nhu, Tiết Nhu." Tôi cố hết sức ôm chặt lấy cô ấy, tránh cho cô ấy kích động quá mức, "Chúng ta phải tin vào bạn của chúng ta chứ!"

"Lúc tôi ở trong viện tâm thần, đã từng hoài nghi hai người sẽ không đến cứu tôi, nhưng cuối cùng hai người vẫn xuất hiện! Từng ngày từng đêm qua có phải cậu cũng đã tuyệt vọng, cho rằng người khác sẽ không tìm thấy cậu, đúng không? Có điều, chẳng phải tôi cũng tìm thấy cậu rồi đó sao? Cho nên, sẽ luôn có hy vọng mà!" Tôi cố nén nước mắt, nghẹn giọng nói, "Chúng ta phải tin vào Đường Khả, bây giờ nhất định cậu ấy đang chiến đấu vì chúng ta!"

Lời tôi nói không hề sai, ở bệnh viện cách xa nơi đây, nhất định Đường Khả vẫn đang tiếp tục đấu tranh với thần chết, cậu ấy sẽ không dễ chết như vậy đâu. Chỉ cần chúng tôi không từ bỏ niềm tin, lời nguyền đó mãi mãi cũng không thể nào đánh bại được chúng tôi!

Tâm trạng của Tiết Nhu đã bình tĩnh lại được một chút, "Nhưng tôi thật sự rất muốn rời khỏi chỗ này, nơi này tối quá, ở thêm một lúc chắc tôi phát điên mất."

"Đừng nghĩ thế." Tôi ra sức khuyên nhủ cô ấy, "Chúng ta phải nghĩ đến những chuyện vui vẻ, nghĩ đến những thứ đáng để hồi tưởng lại. Cậu cứ xem như lúc này mình đang ngủ, cậu thấy đèn đã tắt, xung quanh rất yên tĩnh, vừa hay có thể ngủ một giấc thật ngon. Đợi khi cậu tỉnh lại thì trời đã sáng rồi."

"Ừm..." Tiết Nhu thật sự rất nghe lời thận trọng suy nghĩ, sau đó đột nhiên cô ấy bỗng cười phá lên.

"Nghĩ tới chuyện gì buồn cười thế?" Tôi hỏi.

"Nghĩ tới lần đầu tiên chúng ta gặp mặt." Tiết Nhu cười nói, "Dáng vẻ của cậu khi đó thật sự rất nhếch nhác."

"Có sao?" Tôi vờ ra vẻ không biết.

"Cậu quên chúng ta làm sao quen nhau rồi à?" Dường như tôi có thể nhìn thấy khoé miệng của Tiết Nhu đang cong lên.

"Làm gì có." Sao tôi có thể quên được khoảnh khắc một bước sa chân ngàn lần ân hận đó được chứ.

"Vậy thì tốt, cậu đem chuyện đã xảy ra vào ngày đầu tiên chúng ta gặp mặt kể lại một lần cho tôi nghe đi."

"Làm như cậu không có ở đó vậy." Tôi bực dọc nói, "Mọi người đều biết chuyện chẳng có gì đáng nói cả mà."

"Không, tôi cứ thích nghe cậu kể lại đấy. Cậu mà không kể tôi sẽ phát điên, cậu cũng phải điên theo."

"Được rồi." Tôi lại bị Tiết Nhu đánh bại.

Chuyện kể rằng vào ngày tháng năm nào đó cách đây không lâu, có một nữ nhân viên ở toà nhà nào đó tăng ca vào lúc đêm muộn, bất ngờ nghe thấy có tiếng người hát kinh kịch vang lên trong nhà vệ sinh nữ trống không, cô gái đó run rẩy tìm đến nơi phát ra âm thanh, nhưng lại phát hiện âm thanh đó được truyền ra từ trong ống thông gió. Cô gái nào đó bỗng như có thần soi sáng, đột nhiên lại hỏi một câu: "Ai vậy?", ngay sau đó trong ống thông gió chợt truyền đến một âm giọng già nua trầm khàn hỏi ngược lại: "Ngươi lại là ai đó?"

Cô gái hồn bay phách lạc, sợ hãi bỏ chạy, mà lời đồn về giọng nói ma quái trong toà nhà đó cứ không ngừng lan truyền ra ngoài, trong quá trình ấy lại xuất hiện thêm hàng loạt những câu chuyện ngày càng kỳ dị hơn. Thông qua bước đầu điều tra, tôi đã biết được những câu chuyện đó toàn là thêu dệt nên, cơ bản đều "vay mượn" ý tưởng từ những câu chuyện ma đã lỗi thời. Chỉ duy nhất chuyện nghe được tiếng đáp trả kia, sau trăm đắng ngàn cay tôi đã xác định được nạn nhân nữ.

Trong trường hợp cả nhân chứng và sự việc xảy ra đều có thật, chỉ cần đích thân đến nơi xảy ra sự việc điều tra một chuyến là sẽ rõ. Những vấn đề là thời điểm xảy ra sự việc là vào ban đêm, phàm những toà nhà văn phòng sau mười giờ đêm đều sẽ đóng cửa tiễn khách, muốn chui vào cũng không dễ dàng gì. Hơn nữa việc xảy ra ở nhà vệ sinh nữ, đối với thân phận là nam như tôi thì đây quả là một trở ngại rất lớn.

Tuy nhiên những vấn đề này đều không làm khó được tôi, vào lúc tám giờ đêm hôm đó tôi đã hiên ngang bước vào trong rồi nấp sẵn ở nhà vệ sinh nam của một tầng nào đó, đầu tiên tôi có thể phá kỉ lục Guinness về việc một người có thể ngồi xí xổm suốt 4 tiếng đồng hồ, sau đó lại còn ngang nhiên đi vào trong nhà vệ sinh nữ không người.

Ngay lập tức tôi đã tìm ra được ống thông gió nơi được đồn đại là có âm thanh truyền đến từ thế giới khác. Kế đó canh lúc đồng hồ điểm đúng 00:00, theo trình tự tiêu chuẩn, tôi đã hướng về phía ống thông gió hỏi bằng một chất giọng rất thân thương: "Ai vậy?"



"Ngươi lại là ai đó?"

Lời đồn hoá ra lại thành sự thật, tôi đã thật sự nghe thấy tiếng đáp trả! Có điều so với lời đồn thì có chút khác biệt, lần này không phải là một giọng nam già nua nữa, mà là một giọng nữ trong trẻo ngọt ngào. Hơn nữa âm thanh không phải từ ống thông gió truyền đến, mà nó phát ra ở ngay sau lưng tôi.

Tôi giật mình quay đầu lại, liền nhìn thấy một cô gái đang há hốc miệng thành hình chữ O. Tôi thật sự rất bái phục mình lúc đó có thể quyết đoán như vậy, tay tôi nhanh như chớp bịt miệng cô gái kia lại trước khi cô ấy kịp la lên "có biến thái."

"Đừng la, tôi không phải người xấu." Tôi biết giải thích như vậy rất khó để người khác tin, không phải người xấu thì nửa đêm canh ba lén vào nhà vệ sinh nữ làm gì?

May mà vào thời khắc quan trọng, từ trong ống thông gió chợt truyền đến tiếng hí khúc nức nở. Mặc dù âm thanh rất nhỏ, thế nhưng trong đêm tối tĩnh mịch, hiệu quả tuyệt đối vang vọng rõ ràng, cả tôi và cô gái đó đều bất giác im bặt.

Đây chính là âm thanh đến từ "một thế giới khác" ư? Nhưng trực giác nói cho tôi biết, âm thanh này không có chút kỳ quái nào cả. Cô gái nhân cơ hội này hất tay tôi ra, nhưng câu đầu tiên của cô ấy không phải là hét lên kêu cứu, mà là nhỏ giọng hỏi: "Cậu cũng đến nghe tiếng vọng của quỷ sao?"

Câu này của cô ấy còn khiến tôi ngạc nhiên hơn cả khi nghe thấy "tiếng vọng của quỷ", một cô gái nhỏ nhắn yếu đuối như vậy cũng dám nửa đêm đến đây "bắt ma"?

Đúng ngay lúc này, đèn trong nhà vệ sinh bỗng tắt phụt, cô gái hét lên một tiếng rồi nhào vào lòng tôi, tim tôi ngay lập tức đập loạn xạ, không phải vì sợ hãi, mà là cảm giác ôm người đẹp trong tay thật sự quá tuyệt vời.

"Làm sao đây?" Tôi nghe thấy giọng cô gái ấy như sắp khóc tới nơi.

"Không cần sợ." Tôi thu hết can đảm, bước đến ống thông gió hỏi: "Ngươi là ai?"

Tiếng hí trong ống thông gió bỗng dừng lại, tôi lờ mờ cảm giác ở đầu bên kia của ống thông gió có người đang dòm ngó chúng tôi. Một lúc sau, thật sự có tiếng nói vọng lại: "Cậu là ai? Sao lại ở trong đó?", hệt như trong lời đồn, đó là giọng của một ông lão già nua.

Tôi cảm thấy cô gái đang ôm mình ngày càng chặt hơn, cả cơ thể vẫn còn run rẩy, "Đừng sợ, ông ấy không phải ma, là người." Tôi nói bằng giọng chắc nịch.

"Lão Quan, ông vẫn còn đang nghe kịch à! Không thấy mạch điện bị đứt rồi sao? Còn không mau đi sửa đi!" Trong ống thông gió truyền đến giọng của người thứ hai.

"Thật kỳ lạ, trong ống thông gió này lại có người đang nói chuyện." Ông lão nghi hoặc nói.

Nghe đến đây, tôi lập tức hiểu ra. Thật ra sự việc rất đơn giản, ống thông gió trong nhà vệ sinh nữ được thông với phòng sửa điện cách đây không xa. Người thợ sửa điện già rất thích nghe tiết mục hí kịch buổi khuya vào phiên trực đêm của mình, âm thanh trên radio mà ông bật đã thông qua đường ống, truyền tới nhà vệ sinh nữ.

Thế nhưng điều tôi không ngờ tới là, cô gái trong lòng tôi lại đột nhiên hét lớn: "Anh bảo vệ, mau tới cứu tôi, tôi ở trong nhà vệ sinh nữ."

Hậu quả sau đó rất nghiêm trọng, toàn bộ bảo vệ trong toà nhà này đều được huy động tới để bắt một kẻ được cho là có hành vi tự tiện xông vào nhà vệ sinh nữ. Quan trọng hơn chính là, cô gái bị tôi "uy hiếp" lại là chủ nhân của toà nhà này, thiên kim nhà họ Tiết----Tiết Nhu.

Tôi cứ tưởng rằng lần này mình xong đời rồi, nào ngờ sau khi Tiết đại tiểu thư nghe xong câu chuyện của tôi, chẳng những thả tôi ra mà còn hào phóng cho tôi vay hẳn 10.000 tệ để mở trang web. Bởi vì cô ấy cảm thấy suy nghĩ của tôi rất thú vị, nếu như tôi vào tù cô ấy sẽ không tìm được niềm vui nữa.

Kể xong câu chuyện, Tiết Nhu ở trong lòng tôi dường như cũng đã ngủ say. Tôi cũng cảm thấy chóng mặt, tức ngực, mặc dù phổi đang ra sức hít thở, nhưng cứ luôn cảm thấy không thể thở nổi.

Thiếu oxy! Tôi lập tức hiểu rằng đang có chuyện gì xảy ra. Cửa lò bị chặn kín, không khí trong lò cao không thể trao đổi tới được, khí oxy trong này sắp bị chúng tôi dùng hết rồi.

"Tiết Nhu, đừng ngủ!" Tôi ra sức lay cô ấy dậy, lúc này tuyệt đối không thể ngủ. Tôi lập tức chuyển Tiết Nhu đến nơi gần khe cửa nhất, có lẽ ở đây sẽ có chút không khí lọt vào. Sau khi làm xong những việc này, tôi cảm giác tim mình đập nhanh như sắp nổ tung, tôi rất muốn dùng tay ấn vào nó, nhưng ngay cả sức để nhấc tay lên cũng không có.

"Lẽ nào cuối cùng chúng tôi vẫn không thể thoát khỏi lời nguyền chết chóc này ư?" Lúc này, tôi thật sự rất tuyệt vọng, ý thức không ngừng chìm vào trong bóng tối bất tận.

Không biết đã qua bao lâu, trong cơn mơ hồ tôi bỗng nghe thấy trên vách lò truyền đến tiếng gõ, hình như tôi còn lờ mờ nghe thấy có tiếng người đang gọi: "Bên trong có ai không?"

Tôi rất muốn trả lời, thế nhưng trong phổi lại không còn đủ oxy để phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa. Tiếng gõ càng lúc càng vang động, "rầm" một tiếng, mấy mảnh gạch vụn bắt đầu rơi xuống, trong bóng tối chợt xuất hiện một cái lỗ nhỏ có ánh sáng chiếu vào, một luồng không khí tươi mới chui vào trong lò phả lên mặt tôi.

Tôi tham lam hít lấy không khí trong lành đã lâu mới có được, cuối cùng cũng có thể lớn tiếng hét lên: "Cứu mạng, chúng tôi ở đây!"

Cái lỗ nhỏ đó nhanh chóng được đập ra tạo thành một khoảng trống lớn, sau đó có mấy người đàn ông đeo mặt nạ chui vào rồi khiêng chúng tôi ra. Ánh nắng bên ngoài khiến tôi không thể mở mắt nổi, nhân viên cứu hộ đã đến đeo bịt mắt cho chúng tôi, bởi vì ở trong bóng tối quá lâu, đột ngột tiếp xúc với ánh nắng có thể sẽ khiến mắt bị mù.

Nhưng tay của tôi vẫn nắm chặt Tiết Nhu không buông, bởi vì không thể nhìn thấy nên tôi sợ rằng chỉ cần tôi nới lỏng tay ra thì sẽ không còn được thấy cô ấy nữa.



"Cô ấy vẫn còn sống, chỉ bị hôn mê thôi!" Nhân viên cứu hộ cố gắng khuyên nhủ tôi, "Anh như vậy chúng tôi rất khó cứu chữa cho hai người."

Mãi cho đến khi có một bàn tay khác đến đặt trên tay của chúng tôi, trái tim tôi cuối cùng mới có thể ổn định trở lại.

"Đường Khả!" Tôi yếu ớt kêu lên, "Con mẹ nó quá tốt rồi, cậu chưa chết!"

"Vào giây phút tôi bị bắn trúng, tôi đã nghĩ rằng mình chết chắc rồi!" Bên tai tôi truyền đến giọng nói tuy rằng rất yếu nhưng rõ ràng đó là giọng của Đường Khả, "Bởi vì tôi đã dính lời nguyền của nhà máy Hướng Dương, ngay cả cậu cũng dự đoán trước được cái chết của tôi. Nhưng lúc tôi hôn mê trong bệnh viện, tôi lại nghe thấy có người nói bên tai mình, các cậu đang bị nhốt bên trong lò cao ở nhà máy Hướng Dương, chỉ có tôi mới có thể cứu được các cậu."

"Cho nên tôi đã tự nói với mình, tôi nhất định không thể chết, tôi chết rồi, sẽ không ai cứu được các cậu nữa."

"Đường Khả mới tỉnh lại vài tiếng trước, cho dù phải nằm trên cáng cứu thương cậu ấy cũng một mực muốn đến đây cứu các người." Bên cạnh có người nói.

"Đường Khả....." Tôi không khỏi nghẹn ngào.

"Đừng nói nữa." Đường Khả lên tiếng, "Nếu đã là bạn bè, thì không cần phải nói thêm nữa."

Cục cảnh sát phải mất tới mấy ngày mới có thể dọn dẹp sạch sẽ đống đổ nát, ở bên dưới đó họ tìm thấy thi thể Đàm Chấn Nghiệp, ông ta đã làm rất nhiều điều ác, cho dù chết cũng không đền hết tội. Thế nhưng điều khiến tôi ngạc nhiên hơn chính là, dưới đống đổ nát ấy không có thi thể của Tiểu Linh, cũng có nghĩa là, cô ấy chưa chết.

Giọng nói mà Đường Khả nghe được trong lúc hôn mê có phải của Tiểu Linh không? Cô ấy thật lòng muốn để cho Đường Khả cứu chúng tôi, hay là muốn cậu ấy chết đi trong nỗi giày vò vì không thể nào cứu được chúng tôi?

Tôi không biết, cũng như việc tôi không biết Tiểu Linh có thật sự là ác quỷ hay không? Tôi lại mang theo vấn đề này, đến thỉnh giáo giáo sư Cổ lần nữa.

"Đối với việc linh hồn và thế giới linh hồn có thật sự tồn tại không, loài người đã tìm kiếm câu trả lời về nó qua hàng ngàn năm, kết quả chỉ có một số ít người nắm được chút bí ẩn nhỏ nhoi về nó. Muốn chứng minh một việc hoàn toàn phản khoa học như là thế giới tâm linh thật sự có tồn tại, là một mệnh đề to lớn. Không phải chỉ một hai sự việc đơn giản là có thể chứng minh được." Giáo sư Cổ lại không trả lời thẳng vào vấn đề của tôi.


"Lẽ nào tất cả những chuyện xảy ra trong nhà máy Hướng Dương vẫn chưa đủ để chứng minh sao?" Tôi không phục nói, "Bàn tay trong video của Đàm Tiểu Vĩ, thế lực vô hình đã đẩy Đàm phu nhân xuống lầu, còn có một linh hồn khác nhập vào cơ thể Tiểu Linh, những chuyện đó có thể dùng khoa học giải thích không?"


"Có thể." Giáo sư Cổ khẳng định chắc nịch, "Bàn tay trong video của Đàm Tiểu Vĩ có thể do việc nhiễu tín hiệu gây nên, thứ đẩy Đàm phu nhân xuống lầu có thể là gió, bởi vì ở trên cao đột nhiên có một cơn gió thổi mạnh tới thì cũng không có gì kỳ lạ cả. Còn về ác quỷ nhập vào thân xác Tiểu Linh, đứng ở góc độ tâm lý học có thể thấy, chỉ là nhân cách phân liệt mà thôi."


"Năm Tiểu Linh mười hai tuổi, bởi vì sơ ý gây ra một trận hoả hoạn hại chết cả gia đình cậu mình, sự tội lỗi trong lương tâm đã khiến cô ấy nảy sinh ra một áp lực nặng nề, vậy nên tiềm thức của cô ấy đã tự tạo nên một nhân cách tàn nhẫn hơn ---- Tiểu Linh, để nhân cách đó gánh chịu mọi tội lỗi, như vậy sẽ ngăn được nhân cách chủ thể bị suy sụp, đây là một loại bản năng tự bảo vệ bản thân của con người."


"Ừm." Tôi gật đầu, lời của giáo sư Cổ dường như rất có lý, nhưng tôi vẫn còn một vấn đề chưa thông suốt, "Có điều giả như thật sự không có ma quỷ, vậy Tiểu Linh làm sao biết được Bạch Tiểu Liên bị Đàm Chấn Nghiệp giết hại, hơn nữa còn biết thi thể được chôn ở bên trong lò cao?"


"Vấn đề này trò hỏi rất hay." Giáo sư Cổ gật gù tán đồng, sau đó cười một cách thần bí, "Có lẽ một ngày nào đó trò có thể gặp lại Tiểu Linh, đến lúc đó hãy ở trước mặt cô ấy hỏi rõ vấn đề này."


Tiểu Linh, tim tôi chợt run lên, tôi còn có thể gặp lại cô ấy sao? Tôi có một dự cảm, ngày hôm đó, vào khoảnh khắc cô gái vừa giống thiên thần vừa là ác quỷ này xuất hiện trước mặt tôi, thì đã định sẵn tôi và cô ấy phải bị trói buộc với nhau cả đời rồi.


(Hết)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang