15.
Tôi mời Tân Gia Ninh đến nhà tôi chơi, cuối cùng lại gặp một người không ngờ tới.
Hai người họ đứng cạnh nhau hòa hợp một cách kỳ lạ.
Mặt trời mọc ở hướng Tây?
Giây tiếp theo tôi bị tát vào mặt.
Cả hai đều muốn là người đầu tiên bước vào, nhưng không ai có thể vào được nếu chen nhau ở cửa.
“Tránh ra!”
“Không muốn, có tránh cũng là chị tránh.”
“Chị Ấu Ấu chỉ mời một mình tao, mày cứ mặt dày nhất định đòi đến.”
“Chị ấy gọi Tân Tân, ngộ nhỡ gọi em thì sao, em cũng họ Tân mà.”
Tôi lắc đầu bất lực, hai đứa nhóc ngây thơ.
Tân Dịch và Tân Gia Ninh vừa vào nhà đã tranh nhau làm việc khiến cho tôi rất ngại ngùng.
Sau đó Tân Dịch nhanh tay nhặt rau và cắt khiến Tân Gia Ninh tức đến nỗi giậm chân.
“Tránh ra và để tôi làm việc đó!”
“Không, tôi sẽ cắt nó!”
Hai người tranh cãi hồi lâu, Tân Gia Ninh mới “hừm một tiếng”, quay đầu cười tinh quái, cùng tôi ngồi trên sô pha nhìn Tân Dịch đang bận rộn trong bếp.
Tôi liếc nhìn cô ấy và giơ ngón tay cái lên.
Cao, thực sự cao tay
Bị cô ấy xoay mòng mòng còn không hay biết gì Tân “đáng thương” Dịch.
“Ngày nào hai người cũng ầm ĩ thế này à?”
Cô mỉm cười: “Nhà tôi vắng vẻ quá. Dù có rất nhiều tiền nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó”.
“Bố tôi và dì cũng thích chúng tôi gây rắc rối như thế này, rất náo nhiệt.”
“Và tôi không muốn gia đình mình trở nên giống như trong tiểu thuyết, không còn dấu vết của tình cảm gia đình và bầu không khí trong nhà giống như công ty.”
Tôi vỗ vai cô ấy và nói ra nghi vấn trong lòng.
“Sao tôi cảm thấy hai người rất quen nhỉ?”
Dáng vẻ xấu xa này rất giống với hai người trong trí nhớ.
Hai mắt Tân Gia Ninh sáng lên: “Cậu còn chưa nhớ ra tớ là ai sao?”
(Đổi xưng hô từ đoạn này nha)
Tân Dịch cũng ló đầu ra từ phòng bếp, ánh mắt mong đợi nhìn tôi.
Tôi ngập ngừng bày tỏ suy đoán trong lòng mình.
“Trứng hổ? Nhị nha?”
“Đúng, chính là bọn tớ.”
Má ơi, ai có thể liên tưởng được hai người đang nổi tiếng trong giới giải trí với hai đứa nhóc theo sau lưng tôi hồi bé chứ?
Tôi nhìn Tân Gia Ninh, đúng là con gái 18 tuổi thì thay đổi.
Liếc nhìn Tân Dịch, đúng là con trai 18 tuổi cũng thay đổi.
Hơn nữa hai cái biết danh này cũng đặt tùy tiện hồi bé.
16.
Hạ Miên đột nhiên cũng tới.
“Được lắm, Ấu Ấu, ăn lẩu mà không gọi chị.”
Tôi cười nói: “Chẳng phải chị nói cần yên tĩnh chút sao?”
Chị ấy trợn mắt nhìn tôi: “Bình tĩnh xong rồi, em lại tự do tự tại, hình tượng gì cũng không quan trọng lắm. Dù sao bây giờ em cũng nổi rồi, sau này công ty cũng coi trọng em hơn, cho em nhiều tài nguyên hơn nữa.”
Mở nắp nồi lẩu ra, hơi nóng bốc lên hầm hập.
Tôi đã chụp một bức ảnh nhóm và đăng lên weibo, trong ảnh cũng có con trai của tôi.
Trạng thái là hiện trường thăm thông gia mới quy mô lớn.
Bình luận nhanh chóng xuất hiện bên dưới.
“Hai nữ ngôi sao “bất thường” đã tề tựu lại với nhau!”
“Chính là họ, những hiệp khách lẩu của chúng ta.”
“Bé mèo của Ấu Ấu mập quá.”
Nhắc mới nhớ, tôi nổi tiếng là nhờ vào nồi lẩu.
Cho nên miếng thứ nhất là cảm ơn nồi lẩu.
Sau đó tôi nhìn Đoàn Đoàn, bóp bóp chiếc bụng thịt của nó.
Ừm, không phải mập giả, là mập thật.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Bốn người chúng tôi nhìn nhau.
Tôi đi đến cửa nhìn qua mắt mèo: “Lâm Hạnh Xuyên?”
Nghe được câu này, Tân Dịch đặt bát cơm xuống chạy đến bên cạnh tôi.
Sau đó tôi mở cửa và nhìn chằm chằm vào anh ấy.
“Có chuyện gì không?”
Tôi chưa kịp nói thì Tân Dịch đã lên tiếng trước.
Lâm Hạnh Xuyên nhìn thấy Tân Dịch thì sững người, sau đó cười cười.
“Ông nội bảo anh đưa cái này cho em.”
Lâm Hành Xuyên giơ bánh ngọt trông có vẻ đắt tiền trong tay lên: “Ngon lắm.”
Tôi nghĩ một lát.
“Đến cũng đã đến rồi, thế thì vào ăn cùng nhau luôn.”
Tôi tưởng rằng Lâm Hạnh Xuyên sẽ không ăn lẩu với bọn tôi, dù sao tôi thấy tổng tài toàn ăn bít tết với đồ Tây thôi.
Ai ngờ anh ấy gật đầu: “Được thôi.”
Thế là năm người chúng tôi cùng nhau ngồi ăn lẩu.
Lâm Hạnh Xuyên ăn còn vui hơn cả những người kgacs.
Chẳng lẽ bây giờ tổng tài đều bình dân thế sao?
Ăn cơm xong tôi nằm vắt vẻo trên sofa, ôm Đoàn Đoàn trong ngực vuốt ve lông nó.
Tân Dịch và Lâm Hạnh Xuyên tranh nhau rửa bát trong bếp.
Tôi nhìn bóng lưng hai người họ rồi rơi vào trầm tư.
Dạo này người ta còn thích tranh nhau làm việc à.
Tôi mời Tân Gia Ninh đến nhà tôi chơi, cuối cùng lại gặp một người không ngờ tới.
Hai người họ đứng cạnh nhau hòa hợp một cách kỳ lạ.
Mặt trời mọc ở hướng Tây?
Giây tiếp theo tôi bị tát vào mặt.
Cả hai đều muốn là người đầu tiên bước vào, nhưng không ai có thể vào được nếu chen nhau ở cửa.
“Tránh ra!”
“Không muốn, có tránh cũng là chị tránh.”
“Chị Ấu Ấu chỉ mời một mình tao, mày cứ mặt dày nhất định đòi đến.”
“Chị ấy gọi Tân Tân, ngộ nhỡ gọi em thì sao, em cũng họ Tân mà.”
Tôi lắc đầu bất lực, hai đứa nhóc ngây thơ.
Tân Dịch và Tân Gia Ninh vừa vào nhà đã tranh nhau làm việc khiến cho tôi rất ngại ngùng.
Sau đó Tân Dịch nhanh tay nhặt rau và cắt khiến Tân Gia Ninh tức đến nỗi giậm chân.
“Tránh ra và để tôi làm việc đó!”
“Không, tôi sẽ cắt nó!”
Hai người tranh cãi hồi lâu, Tân Gia Ninh mới “hừm một tiếng”, quay đầu cười tinh quái, cùng tôi ngồi trên sô pha nhìn Tân Dịch đang bận rộn trong bếp.
Tôi liếc nhìn cô ấy và giơ ngón tay cái lên.
Cao, thực sự cao tay
Bị cô ấy xoay mòng mòng còn không hay biết gì Tân “đáng thương” Dịch.
“Ngày nào hai người cũng ầm ĩ thế này à?”
Cô mỉm cười: “Nhà tôi vắng vẻ quá. Dù có rất nhiều tiền nhưng tôi luôn cảm thấy thiếu thiếu một điều gì đó”.
“Bố tôi và dì cũng thích chúng tôi gây rắc rối như thế này, rất náo nhiệt.”
“Và tôi không muốn gia đình mình trở nên giống như trong tiểu thuyết, không còn dấu vết của tình cảm gia đình và bầu không khí trong nhà giống như công ty.”
Tôi vỗ vai cô ấy và nói ra nghi vấn trong lòng.
“Sao tôi cảm thấy hai người rất quen nhỉ?”
Dáng vẻ xấu xa này rất giống với hai người trong trí nhớ.
Hai mắt Tân Gia Ninh sáng lên: “Cậu còn chưa nhớ ra tớ là ai sao?”
(Đổi xưng hô từ đoạn này nha)
Tân Dịch cũng ló đầu ra từ phòng bếp, ánh mắt mong đợi nhìn tôi.
Tôi ngập ngừng bày tỏ suy đoán trong lòng mình.
“Trứng hổ? Nhị nha?”
“Đúng, chính là bọn tớ.”
Má ơi, ai có thể liên tưởng được hai người đang nổi tiếng trong giới giải trí với hai đứa nhóc theo sau lưng tôi hồi bé chứ?
Tôi nhìn Tân Gia Ninh, đúng là con gái 18 tuổi thì thay đổi.
Liếc nhìn Tân Dịch, đúng là con trai 18 tuổi cũng thay đổi.
Hơn nữa hai cái biết danh này cũng đặt tùy tiện hồi bé.
16.
Hạ Miên đột nhiên cũng tới.
“Được lắm, Ấu Ấu, ăn lẩu mà không gọi chị.”
Tôi cười nói: “Chẳng phải chị nói cần yên tĩnh chút sao?”
Chị ấy trợn mắt nhìn tôi: “Bình tĩnh xong rồi, em lại tự do tự tại, hình tượng gì cũng không quan trọng lắm. Dù sao bây giờ em cũng nổi rồi, sau này công ty cũng coi trọng em hơn, cho em nhiều tài nguyên hơn nữa.”
Mở nắp nồi lẩu ra, hơi nóng bốc lên hầm hập.
Tôi đã chụp một bức ảnh nhóm và đăng lên weibo, trong ảnh cũng có con trai của tôi.
Trạng thái là hiện trường thăm thông gia mới quy mô lớn.
Bình luận nhanh chóng xuất hiện bên dưới.
“Hai nữ ngôi sao “bất thường” đã tề tựu lại với nhau!”
“Chính là họ, những hiệp khách lẩu của chúng ta.”
“Bé mèo của Ấu Ấu mập quá.”
Nhắc mới nhớ, tôi nổi tiếng là nhờ vào nồi lẩu.
Cho nên miếng thứ nhất là cảm ơn nồi lẩu.
Sau đó tôi nhìn Đoàn Đoàn, bóp bóp chiếc bụng thịt của nó.
Ừm, không phải mập giả, là mập thật.
Đột nhiên có tiếng gõ cửa.
Bốn người chúng tôi nhìn nhau.
Tôi đi đến cửa nhìn qua mắt mèo: “Lâm Hạnh Xuyên?”
Nghe được câu này, Tân Dịch đặt bát cơm xuống chạy đến bên cạnh tôi.
Sau đó tôi mở cửa và nhìn chằm chằm vào anh ấy.
“Có chuyện gì không?”
Tôi chưa kịp nói thì Tân Dịch đã lên tiếng trước.
Lâm Hạnh Xuyên nhìn thấy Tân Dịch thì sững người, sau đó cười cười.
“Ông nội bảo anh đưa cái này cho em.”
Lâm Hành Xuyên giơ bánh ngọt trông có vẻ đắt tiền trong tay lên: “Ngon lắm.”
Tôi nghĩ một lát.
“Đến cũng đã đến rồi, thế thì vào ăn cùng nhau luôn.”
Tôi tưởng rằng Lâm Hạnh Xuyên sẽ không ăn lẩu với bọn tôi, dù sao tôi thấy tổng tài toàn ăn bít tết với đồ Tây thôi.
Ai ngờ anh ấy gật đầu: “Được thôi.”
Thế là năm người chúng tôi cùng nhau ngồi ăn lẩu.
Lâm Hạnh Xuyên ăn còn vui hơn cả những người kgacs.
Chẳng lẽ bây giờ tổng tài đều bình dân thế sao?
Ăn cơm xong tôi nằm vắt vẻo trên sofa, ôm Đoàn Đoàn trong ngực vuốt ve lông nó.
Tân Dịch và Lâm Hạnh Xuyên tranh nhau rửa bát trong bếp.
Tôi nhìn bóng lưng hai người họ rồi rơi vào trầm tư.
Dạo này người ta còn thích tranh nhau làm việc à.