Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

6.

“Đi qua, bắt nào, đừng để trượt, ngực đập vỡ đá thấy chưa? Hỡi các đồng hương.”

“Nào một, hai, ba… bùm!”

Tôi nằm trên mặt đất và ra sức hét lên, ngày càng có nhiều vây lại xem.

“Cô bé này còn trẻ thế mà đã nghĩ không thông sao, thiếu tiền quá à?”

Một bác gái luống tuổi đứng đầu tiên, nhìn tôi với ánh mắt đồng cảm sau đó bỏ 10 tệ vào trong chậu.

“Ừm, khiến tôi nhớ tới con gái tôi đang đi xa kiếm tiền. Con ơi, con làm liều quá.”

Một bác trai khác cũng bỏ 20 tệ trong chậu.

Cái chậu này tôi lấy từ miệng A Hoàng đang tha ven đường.

Không, là trộm.

Khoan, trọng điểm bây giờ là tôi đã kiếm được 30 tệ.

Nghĩ đến đây, tôi rất có động lực, liếc nhìn con chó nhỏ màu vàng đang đi theo bên cạnh.

Người anh em, tao mượn cái chậu này của mày dùng trước nhé.

Đợi tao kiếm được tiền mày cũng có đùi gà để ăn.

Giữa những tiếng thổn thức của đám đông, tôi liếc mắt nhìn Tân Gia Ninh đang cố gắng chuyển gạch ở phía xa.

Ánh mắt trời chiếu sáng lên người chúng tôi, giờ phút này, chúng tôi đều đang có tương lai tươi đẹp.

Làm cả ngày, tôi và Tân Gia Ninh ngồi dưới đất đếm tiền mặc kệ hình tượng người nổi tiếng.

“250 tệ.”

“300 tệ.”

Cả hai chúng tôi nói cùng lúc.

Thật là thua lỗ, sao tôi đếm đi đếm lại cũng chỉ có 250.

“Có phải chuyển nhiều gạch không?”

Tôi tò mò hỏi cô ấy và cô ấy mỉm cười ngượng ngùng.

“Ông chủ công trường thấy tôi là người nổi tiếng, lại là con gái, nên cho thêm.”

Tôi nhìn cô ấy đầy bái phục: “Không ngờ cô khỏe thế.”



“Thường thuii ~”

Tôi không quên người anh em A Hoàng đã giúp tôi, sau đó đã mua cho nó một cái đùi gà.

Cuối cùng, tôi và Tân Gia Ninh đeo khẩu trang chuẩn bị đi về mua thức ăn, đột nhiên nhìn thấy một sạp bán trái cây ven đường.

Tôi đi qua.

“Bác ơi, quýt này có ngọt không ạ?”

“Cô bé à, ngọt lắm.”

Tôi nhìn người chủ quán bên cạnh, nháy mắt: “Cháu không tin!”

Bác trai cuống quýt.

Vội đưa cho tôi và Tân Gia Ninh một quả quýt đường để ăn, cũng rất ngọt.

Sau đó tôi tiêu tiền mua mấy cân.

Nhưng không hiểu sao ông chủ sạp hàng bên cạnh vẫn nháy mắt với tôi.

“Bác à, mắt bác bị sao thế ạ?”

“À, bụi bay vào mắt thôi.”



7.

Sau khi trở về, tổ chương trình bất ngờ thông báo nhóm nào kiếm được nhiều tiền nhất sẽ được một đầu bếp nấu ăn miễn phí.

Kiếm được nhiều tiền nhất là tôi và Tân Gia Ninh.

Ảnh hậu và Tân Dịch đội sổ, bọn họ còn chả kiếm đủ tiền mua đồ ăn.

Tôi và Tân Gia Ninh bàn bạc, quyết định đưa thức ăn cho nhóm của ảnh hậu nữa, cũng không thể nhìn bọn họ đói bụng được.

Tiên nữ xinh đẹp lương thiện không phải hai chúng tôi thì còn là ai nữa.

“Cảm ơn chị Ấu Ấu.”

Tân Dịch ngượng ngùng nói cảm ơn với tôi, nhưng cũng không thèm nhìn Tân Gia Ninh.

?

Nhắc mới nhớ, Tân Dịch còn nhỏ hơn tôi 1 tuổi, đừng ảnh hưởng tới tâm trạng đẩy thuyền của tôi.

Bạn nói xem, tổ chương trình này thật tệ, họ sắp xếp cho chúng tôi và 2 người kia, 4 người ăn cùng một bàn.



Một bàn ăn, hai phong cách.

Bên bọn tôi có gà, vịt, cá, tôm, gì cũng có, bên kia chỉ có khoai tây, cải trắng và cơm rất nhạt nhẽo.

Tổ chương trình thậm chí còn cử người theo dõi chúng tôi, ngăn cản chúng tôi chia sẻ thức ăn.

Điều này khiến tôi và Tôn Gia Ninh ăn uống rất ngại.

Ăn xong mọi người về phòng đi ngủ.

Tôi mệt như chó, vừa nằm xuống chiếc giường êm ái thì có tiếng gõ cửa.

Cả ngày rồi mà cửa vẫn chưa yên tĩnh nổi.

Tôi chán chường đi mở cửa, là Tân Dịch.

“Chị Ấu Ấu.”

Giọng nói này khiến tôi giật mình, thò đầu ra ngoài thăm dò như kẻ trộm, không có tay tên nhà báo nào cả.

Sau đó tôi kéo cậu ta vào phòng.

“Vào đi rồi nói.”

Nhìn người đàn ông tủi thân trước mặt, tôi không khỏi ôm trán.

“Cậu đói nên tìm tôi hỏi đồ ăn à?”

Tôi lấy đồ ăn vặt trong túi xách ra cho cậu ấy.

“Sao cậu biết tôi mang theo đồ ăn.”

Cậu ta muốn nói gì đó rồi sau đó khựng lại.

“Tối qua em nhìn thấy túi đồ ăn vặt lòi ra khỏi cái túi căng phồng của chị.”

Đúng là chàng trai có thị lực tốt.

Đúng, tôi mang một valy đồ ăn vặt.

Thân thể chịu khổ thì cũng không thể để bụng đói được.

Thấy Tân Dịch còn muốn nói gì nữa, tôi nhanh chóng đuổi cậu ta ra khỏi phòng.

Không còn cách nào khác, nếu bị chụp ảnh, tôi sợ fan của cậu ta và fan CP sẽ lột da tôi.

Tôi không muốn thấy hot search ngày hôm sau là “Chuyện tình Tân Dịch và Ấu Ấu” đâu.

Nên tránh được hiềm nghi thì tránh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK