Một đêm không mộng mị, ánh sáng ngày mới cố gắng xuyên qua kẽ hở của rèm cửa chiếu vào trong phòng. Daniel dần tỉnh giấc, mỗi lần mở mắt ra nhìn lên trần nhà được vẽ đến lộng lẫy kia cậu lại có cảm giác không chân thật, hệt như một giấc mơ đến khi nghe thấy giọng Hanna gọi mình thì cậu mới bừng tỉnh.
Hanna phát hiện ra chủ nhân của mình rất thích ngẩn người mỗi khi ngồi một mình, quả thực lúc trước cô đã từng coi thường kẻ không biết nói này nhưng giờ đây cô lại bất giác quan tâm nhiều hơn đến vương hậu. "Vương hậu, người hãy mang thêm chiếc áo khoác này rồi hẵng ra ngoài, bên ngoài đang lạnh lắm."
Daniel cao hơn Hanna một cái đầu, nhìn cô bé ngày nào cũng cật lực chăm sóc mình cậu cảm thấy rất biết ơn, cậu nhận lấy chiếc áo rồi gật đầu với cô coi như lời cảm ơn sau đó quay người bước từng bước tới phòng ăn.
Nhưng khi tới nơi cậu bỗng phát hiện ra trên bàn chỉ có Kamel ngồi đó, Daniel nhìn chỗ ngồi mà Kyan thường ngồi rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế của mình, có lẽ ánh nhìn đó đã bị Kamel bắg gặp, anh vừa cắt thịt trong đĩa vừa nói, "Quốc vương đã đi họp rồi, dạo này ngài ấy rất bận, có lẽ sẽ ăn riêng một thời gian."
Nghe Kamel nói vậy cậu cũng chỉ biết im lặng, đĩa thịt còn nguyên trước mặt được lấy đi thay vào đó là đĩa thịt đã được cắt nhỏ, cậu nhìn Kamel rồi gật đầu cảm ơn.
"Không có gì." Kamel chống cằm nhìn Daniel từng chút một ăn hết thịt trong đĩa, dáng vẻ ăn uống của cậu đúng là tùy hứng nhưng lại khiến anh cảm thấy thích thú.
Gần đây số lần Daniel gặp mặt Kyan chỉ đế được trên đầu ngón tay, Kyan cũng tất bật chuẩn bị cho buổi lễ sắp tới. "Sắp tới chính là lễ tế thần mặt trăng, vương hậu cũng phải chuẩn bị để ra mắt con dân thưa ngài."
Kyan quả thực không muốn để Daniel lộ diện như vậy nhưng ngày nào cũng có thư gửi lên ám chỉ đến việc này khiến anh cảm thấy rất đau đầu. Kyan đưa tay lên ra hiệu cho người kia ngừng nói rồi đứng dậy rời đi mà không nói một câu nào.
Kyan không biết nếu cho cậu xuất hiện trước công chúng thì cậu sẽ phản ứng như thế nào, có lẽ là sợ hãi, nghĩ đến đây trong đầu anh liền xuất hiện chú thỏ nhỏ run rẩy, trông tội nghiệp đến đáng thương. Dáng vẻ đó khiến anh càng lo lắng hơn, bước chân cũng nhanh hơn đi về phía phòng của Daniel.
Thật bất ngờ hôm nay trong phòng Daniel lại có thêm một người nữa, Kyan vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Kamel đang choàng tay ôm lấy eo Daniel rồi đẩy cậu xuống giường, anh liền tức giận xông tới kéo Kamel ra khỏi người Daniel, "Này, ngươi đang làm cái gì vậy hả?"
Daniel thấy người đến là Kyan thì giật mình, mắt thấy anh định đánh Kamel cậu liền nhanh chóng ôm tay anh lại, hành động này của cậu càng khiến Kyan tin vào những gì mình nghĩ.
"Ngài bình tĩnh một chút, tôi chỉ đang dạy cậu ấy học thôi." Kyan bị đẩy ngã loạng choạng đứng dậy, mái tóc màu bạch kim tiếp xúc với ánh sáng khiến khuôn mặt anh sáng rực lên. Nhưng đáng tiếc rằng vẻ đẹp của anh lại không làm hài lòng Kyan.
"Dạy học, dạy gì chứ." Kyan cau mày quay đầu lại nhìn Daniel, mái tóc dài hơi rối, cổ áo vì tác động mạnh mà hở ra thấp thoáng có thể thấy được xương quai xanh trắng ngần kia. Kyan không ngờ dạy học của Kamel chính là làm cho cậu ra như thế này.
Daniel lắc đầu, cậu vội vàng tìm quyển sổ nhỏ cùng cây bút sau đó nhanh chóng ghi xuống rồi đưa cho anh xem, dòng chữ nguệch ngoạc lên xuống không nhìn rõ chữ, anh chỉ có thể thông qua nét chữ mà phỏng đoán, "Cậu nói là hắn ta đang chỉ cậu học sao." Daniel gật đầu lia lịa. Kamel không quan tâm lắm về việc mình vừa gây ra, anh nhẹ nhàng cúi đầu chào với Kyan rồi nhanh chóng rời đi để lại Kyan vẫn chưa hạ hỏa với Daniel.
"Cậu nói xem hắn ta dạy cậu thứ gì mà phải đè nhau ra như vậy." Kyan chỉ vào cổ áo mở rộng của cậu, anh thật sự nhìn không vừa mắt liền tiện tay kéo cổ áo lại cho cậu. Daniel lại hì hục ghi chữ, "Tôi hỏi anh ấy muốn làm một vương hậu thì phải làm những gì."
Kyan nhìn thấy dòng chữ thì đen mặt, đáng lẽ lúc đó anh nên giải thích cho cậu hiểu chứ không phải bắt cậu tự tìm hiểu. "Vậy nên anh ta mới ôm cậu sao." Daniel gật đầu, cậu không biết vương hậu là người có chức vụ như thế nào nên tranh thủ lúc gặp Kamel để hỏi.
"Hai người đã học tới đâu rồi." Daniel lắc đầu, cậu vẫn chưa biết gì hết, lúc Kyan xông vào thì chính là lúc mà Kamel muốn chỉ cậu, đến bây giờ cậu vẫn còn chưa biết câu trả lời của Kamel là gì. Trong khoảng khắc này bỗng dưng anh cảm thấy sai lầm khi để Kamel là bác sĩ của cậu, cảnh tượng vừa rồi khiến anh giật thót mình, nếu anh đến trễ thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra.
"Cậu muốn biết làm vương hậu thì sẽ làm gì sao." Daniel nghe vậy thì gật đầu, một giậy sao cậu liền thấy xung quanh xoay chuyển, cẫu bị Kyan đẩy ngã lên giường. Đôi mắt sắc bén kia nhìn thẳng vào cậu khiến tim cậu bỗng nhiên đập nhanh một nhịp. Kyan quả thực đẹp trai, là chàng trai hoàn hảo trong mắt các nàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi
4. Chuyện Tình "Sầu Riêng"
=====================================
"Đây sẽ là việc mà một vương hậu nên làm." Kyan vốn chỉ hù cậu sợ để sau này cậu sẽ không làm chuyện này với Kamel nữa nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần ửng đỏ lên thì mọi lý trí trong đầu anh dường như tan biến, bởi vì ngại mà cậu nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, đôi môi nhỏ xinh kia mấy máy như muốn nói gì đó nhưng anh lại không nghe rõ tiếng cậu nói.
Kyan cảm thầy mình sắp không chịu nổi nữa bèn đứng dậy nhanh chóng bước vào nhà tắm, mặc kệ đây là phòng của ai, sau khi Kyan rời khỏi cậu liền nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phía phòng tắm.
Daniel nằm thẫn thờ trên giường, mùi hương của anh vẫn còn luẩn quẩn trong không khí. Đợi đến khi anh ra khỏi phòng tắm thì đã thấy cậu nằm ngủ cong lại như con tôm, anh tiện tay chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu rồi đắp chăn sau đó mới rời đi.
Cảnh tượng lúc nãy đã in sâu vào trí não anh khiến anh bất giác lo lắng cho cậu, Kyan không nói lời nào đi thẳng vào phòng Kamel, đúng lúc Kamel mới từ phòng tắm bước ra liền thấy Kyan hùng hổ xông vào.
"Ngài có chuyện gì cần nói sao." Kamel thản nhiên lau tóc nhìn Kyan. Kyan không nói lời nào tiến lại gần rồi đột nhiên vung tay bóp lấy cổ anh khiến anh không kịp trở tay.
"Ngươi còn dám làm như vậy với cậu ta nữa thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu, cố giữ lấy cái mạng mỏng manh này của mình đi."
Dù bị bóp chặt cổ anh vẫn không nói lời nào, ngược lại anh còn mếch mép cười, đôi mắt buồn bã kia cũng ánh lên ý cười khiến Kyan càng tức giận. "Ta muốn ngươi ngay lập tức rời khỏi đây." Anh buông tay ra rồi kéo Kamel ném về phía cửa phòng.
"Quốc vương, ngài nên bình tĩnh lại đã. Tôi chỉ là đang chữa bệnh kiêm trách nhiệm chỉ dạy cho cậu ấy học mà thôi. Ngài xem, cậu ấy bây giờ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi." Kamel bị va vào cửa đau đến điếng người nhưng anh chỉ bình tĩnh đứng dậy phủi phủi bụi trên người, thái độ này đương nhiên đã chọc cho Kyan nổi điên.
Kyan tính xông lên lần nữa thì bỗng nhiên cánh cửa phía sau Kamel mở toang, đằng sau cánh cửa là khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của Daniel, cậu đang nằm ngủ trên giường bỗng nhiên nghe được tiếng động lớn ở phía đối diện liền vội vàng bật dậy, mở cửa ra thì thấy Kyan hung dữ như thú hoang săn mồi mà nhằm vào Kamel.
Anh không ngờ tới Daniel sẽ mở cánh cửa này, Kyan không kịp thu lại biểu cảm trên mặt đã bị cậu nhìn thấy tất cả. Cậu có chút sợ hãi mà giật mình đứng sau lưng Kamel, Kamel nhìn thấy cậu tới thì bất ngờ nhưng sau đó anh liền giơ tay ra xoa đầu cậu, "Tôi không sao, cảm ơn cậu đã quan tâm."
Hình như Kamel có thể hiểu được Daniel muốn nói điều gì, cũng đúng thôi bởi chính anh là người chỉ dạy cho cậu mà. Daniel nghe vậy thì âm thầm thở ra sau đó lén lút nhìn về phía Kyan, anh vội vàng chỉnh trang lại quần áo rồi đi đến chỗ Daniel đẩy Kamel qua một bên sau đó nhìn cậu, "Xin lỗi, đã làm cậu hoảng sợ rồi."
Daniel có chút né tránh Kyan, cậu thấy anh và Kamel không ai bị thương trong lòng mới nhẹ nhõm đôi chút, cậu gật đầu coi như chào tạm biệt với hai người sau đó quay trở lại phòng. Thấy cậu về phòng rồi anh cũng cất bước rời đi.
"Ngài thấy đấy, tôi có thể hiểu rõ Daniel như thế nào, thật đáng tiếc cho ngài." Kamel khép cửa lại, chỉ để một câu nói như vậy sau lưng Kyan. Anh tức giận trở về phòng làm việc, đêm hôm đó toàn bộ người hầu trong cung điện đều không được yên giấc.
Sáng sớm vẫn như bao ngày, Daniel nhẹ nhàng đi xuống phòng ăn để ăn sáng, thật bất ngờ cậu lại nhìn thấy Kyan ngồi ăn sáng, đã lâu rồi cậu mới lại thấy cảnh tượng này. Kyan cũng phát hiện cậu tới liền ra hiệu cho cậu lại ngồi kế bên mình. Daniel cũng không nghĩ nhiều bèn ngồi xuống kế bên anh.
"Daniel nè, cậu nỡ lòng nào bỏ tôi một mình." Kamel rủ mắt nói, mái tóc màu bạch kim sáng chói giữa ánh nắng khiến anh trở nên nổi bật, Daniel nghe vậy thì giật mình. Bình thường đều là ngồi chung với nhau nhưng hôm nay lại xuất hiện Kyan vậy nên nhất thời cậu quên mất.
Daniel chỉ vào chỗ ngồi bên trái của mình, ý bảo Kamel hãy sang bên đây ngồi cùng, Kamel cũng không khách sáo liền đứng dậy chuyển chỗ trước ánh mắt sắc bén của ai kia.
Đương nhiên Kyan không thể để yên được bèn đưa đĩa cá đã lọc sẵn thịt cho cậu, Kamel bên này thì rót một ly nước cam cho cậu, tự nhiên được quan tâm như vậy khiến cậu cảm thấy bối rối. Mãi đến khi cậu ăn xong, ra mái đình ngồi học vẫn thấy anh đi theo mình, cậu có chút thắc mắc muốn hỏi anh nhưng lại nhớ tới hình ảnh tối hôm qua liền mím môi nhìn sang Kamel.
"Ngài không đi họp sao." Kamel ngầm hiểu nhìn liền quay sang nhìn Kyan. Kyan thâm trầm nhìn Kamel, anh không nói gì chỉ đưa cho Daniel một tách trà và một đĩa bánh macaron rồi mới đứng dây rời đi.
Tách trà thơm ngon xoa dịu đi hình ảnh đáng sợ kia trong đầu, cậu thu hồi tầm mắt rồi nhìn xuống quyển sách trong tay. Quyển sách có những câu chữ đơn giản, cậu có thể đọc hiểu nhưng giờ đây cậu lại không thể đọc được chữ nào cả.
Kyan của tối qua là một người quá khác biệt, là một người mà cậu chưa từng biết, "Sao vậy?"
Kamel lên tiếng đánh thức cậu, cậu giật mình ngẩng đầu lên nhìn Kamel, mái tóc bạch kim kia lại nhẹ nhàng cuốn hút cậu. Daniel lắc đầu rồi tiếp tục đọc sách, cậu phải cố gắng hơn nữa, phải trở thành một con người hoàn hảo mới có thể đứng trước mặt Kyan mà cùng anh nói chuyện.
Khoảng thời gian yên bình cứ vậy trôi qua, chớp mắt cậu đã ở đây được năm tháng, từng ngày từng phút cậu đều ghi lại vô trong quyển sổ nhỏ của mình, đây là bí mật của cậu mà đến cả Kyan cũng không biết.
"Quốc vương Kyan, ngài hình như đã kết hôn gần nửa năm rồi, cũng nên có con nối dõi." Tổng tư lệnh bỗng nhiên phát biểu ý kiến của mình khiến cả phòng họp trở nên im lặng. Kyan nhìn tổng tư lệnh Carlos rồi cười, "Người không cần phải gọi ta như vậy đau, nghe thật xa cách, dù sao người cũng là người nuôi dưỡng ta mà."
"Ha ha ha, được rồi. Ta nghe đồn rằng vị công chúa kia hình như không thích trẻ con thì phải, có đúng như vậy không Kyan."
"Chỉ là tin đồn thất thiệt, không đáng tin không đáng tin." Kyan miệng cười nhưng đáy mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Carlos. Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không ai dám xen vào cuộc trò truyện giữa hai vị quyền thế này.
"Tin đồn cũng là một nửa của sự thật, con gái ta thì lại rất thích trẻ con." Carlos như vô tình nhắc đến con gái ông cho Kyan nghe. Dù biết mục đích của Carlos là gì nhưng Kyan vẫn giả vờ diễn với ông đến cùng.
"Ồ, vậy sao. Nàng ấy hình như đã tới tuổi lấy chồng rồi nhỉ."
"Đúng vậy, ta đang tìm đối tượng phù hợp cho con gái, mong quốc vương đây cũng có thể giúp một tay." Carlos nói tới đây thì ra vẻ sầu thảm mà nhìn kyan.
"Nếu có ai vừa mắt ta sẽ báo lại cho người biết." Anh nói câu cuối rồi đứng dậy rời đi, một câu tan họp cũng không có. Sau khi Kyan rời đi Carlos tức tới giậm chân, thằng nhóc kia vờ như không hiểu ý của ông khiến ông tức giận bỏ về.
Vừa về đến cửa nhà Carlos liền nhìn thấy đứa con gái cưng của mình đang ngồi trên xích đu mà chửi mắng người làm vườn khiến người làm vườn quỳ rạp xuống đất nhẫn nhịn quỳ nghe ca thánh. Đứa con gái này chính là mấu chốt để ông có thể làm được việc lớn, không thể chậm trễ hơn được nữa.
"Jessica, con mau vào thư phòng cùng với cha ngay."
Jessica quay lại nhìn Carlos rồi bồi thêm vài câu mới đứng dậy lẽo đẽo theo cha mình về thư phòng.
"Có chuyện gì thế cha."
"Sắp tới sẽ là lễ tế thần mặt trăng, con phải dựa thời cơ đó mà quyến rũ được Kyan, bắt nó phải kết hôn với con."
Jessica thờ ơ đùa nghịch với mái tóc vàng óng ả của mình, "Nhưng không phải Quốc vương có một người vợ rồi sao."
"Đến giờ vẫn chưa có được đứa con nào, nếu như con mang trong mình dòng máu của hắn thì sẽ rất thuận lợi cho ta. Không phải con cũng thích hắn ta sao, thừa dịp này mà câu con cá lớn đó đi."
"Cha này, con yêu anh ấy sâu đậm như vậy, không nỡ lòng nào làm tổn thương đến anh ấy đâu, nhưng mà con sẽ suy sét lại kế hoạch của cha." Jessica nở nụ cười tinh nghịch, cô và Kyan đã là bạn từ hồi bé, trên người anh có những điểm nào đặc biệt cô đều biết rõ. Chỉ tiếc rằng anh đã cưới người khác khiến cô không thể xen vào.
Hanna phát hiện ra chủ nhân của mình rất thích ngẩn người mỗi khi ngồi một mình, quả thực lúc trước cô đã từng coi thường kẻ không biết nói này nhưng giờ đây cô lại bất giác quan tâm nhiều hơn đến vương hậu. "Vương hậu, người hãy mang thêm chiếc áo khoác này rồi hẵng ra ngoài, bên ngoài đang lạnh lắm."
Daniel cao hơn Hanna một cái đầu, nhìn cô bé ngày nào cũng cật lực chăm sóc mình cậu cảm thấy rất biết ơn, cậu nhận lấy chiếc áo rồi gật đầu với cô coi như lời cảm ơn sau đó quay người bước từng bước tới phòng ăn.
Nhưng khi tới nơi cậu bỗng phát hiện ra trên bàn chỉ có Kamel ngồi đó, Daniel nhìn chỗ ngồi mà Kyan thường ngồi rồi lặng lẽ ngồi xuống ghế của mình, có lẽ ánh nhìn đó đã bị Kamel bắg gặp, anh vừa cắt thịt trong đĩa vừa nói, "Quốc vương đã đi họp rồi, dạo này ngài ấy rất bận, có lẽ sẽ ăn riêng một thời gian."
Nghe Kamel nói vậy cậu cũng chỉ biết im lặng, đĩa thịt còn nguyên trước mặt được lấy đi thay vào đó là đĩa thịt đã được cắt nhỏ, cậu nhìn Kamel rồi gật đầu cảm ơn.
"Không có gì." Kamel chống cằm nhìn Daniel từng chút một ăn hết thịt trong đĩa, dáng vẻ ăn uống của cậu đúng là tùy hứng nhưng lại khiến anh cảm thấy thích thú.
Gần đây số lần Daniel gặp mặt Kyan chỉ đế được trên đầu ngón tay, Kyan cũng tất bật chuẩn bị cho buổi lễ sắp tới. "Sắp tới chính là lễ tế thần mặt trăng, vương hậu cũng phải chuẩn bị để ra mắt con dân thưa ngài."
Kyan quả thực không muốn để Daniel lộ diện như vậy nhưng ngày nào cũng có thư gửi lên ám chỉ đến việc này khiến anh cảm thấy rất đau đầu. Kyan đưa tay lên ra hiệu cho người kia ngừng nói rồi đứng dậy rời đi mà không nói một câu nào.
Kyan không biết nếu cho cậu xuất hiện trước công chúng thì cậu sẽ phản ứng như thế nào, có lẽ là sợ hãi, nghĩ đến đây trong đầu anh liền xuất hiện chú thỏ nhỏ run rẩy, trông tội nghiệp đến đáng thương. Dáng vẻ đó khiến anh càng lo lắng hơn, bước chân cũng nhanh hơn đi về phía phòng của Daniel.
Thật bất ngờ hôm nay trong phòng Daniel lại có thêm một người nữa, Kyan vừa mở cửa ra liền nhìn thấy Kamel đang choàng tay ôm lấy eo Daniel rồi đẩy cậu xuống giường, anh liền tức giận xông tới kéo Kamel ra khỏi người Daniel, "Này, ngươi đang làm cái gì vậy hả?"
Daniel thấy người đến là Kyan thì giật mình, mắt thấy anh định đánh Kamel cậu liền nhanh chóng ôm tay anh lại, hành động này của cậu càng khiến Kyan tin vào những gì mình nghĩ.
"Ngài bình tĩnh một chút, tôi chỉ đang dạy cậu ấy học thôi." Kyan bị đẩy ngã loạng choạng đứng dậy, mái tóc màu bạch kim tiếp xúc với ánh sáng khiến khuôn mặt anh sáng rực lên. Nhưng đáng tiếc rằng vẻ đẹp của anh lại không làm hài lòng Kyan.
"Dạy học, dạy gì chứ." Kyan cau mày quay đầu lại nhìn Daniel, mái tóc dài hơi rối, cổ áo vì tác động mạnh mà hở ra thấp thoáng có thể thấy được xương quai xanh trắng ngần kia. Kyan không ngờ dạy học của Kamel chính là làm cho cậu ra như thế này.
Daniel lắc đầu, cậu vội vàng tìm quyển sổ nhỏ cùng cây bút sau đó nhanh chóng ghi xuống rồi đưa cho anh xem, dòng chữ nguệch ngoạc lên xuống không nhìn rõ chữ, anh chỉ có thể thông qua nét chữ mà phỏng đoán, "Cậu nói là hắn ta đang chỉ cậu học sao." Daniel gật đầu lia lịa. Kamel không quan tâm lắm về việc mình vừa gây ra, anh nhẹ nhàng cúi đầu chào với Kyan rồi nhanh chóng rời đi để lại Kyan vẫn chưa hạ hỏa với Daniel.
"Cậu nói xem hắn ta dạy cậu thứ gì mà phải đè nhau ra như vậy." Kyan chỉ vào cổ áo mở rộng của cậu, anh thật sự nhìn không vừa mắt liền tiện tay kéo cổ áo lại cho cậu. Daniel lại hì hục ghi chữ, "Tôi hỏi anh ấy muốn làm một vương hậu thì phải làm những gì."
Kyan nhìn thấy dòng chữ thì đen mặt, đáng lẽ lúc đó anh nên giải thích cho cậu hiểu chứ không phải bắt cậu tự tìm hiểu. "Vậy nên anh ta mới ôm cậu sao." Daniel gật đầu, cậu không biết vương hậu là người có chức vụ như thế nào nên tranh thủ lúc gặp Kamel để hỏi.
"Hai người đã học tới đâu rồi." Daniel lắc đầu, cậu vẫn chưa biết gì hết, lúc Kyan xông vào thì chính là lúc mà Kamel muốn chỉ cậu, đến bây giờ cậu vẫn còn chưa biết câu trả lời của Kamel là gì. Trong khoảng khắc này bỗng dưng anh cảm thấy sai lầm khi để Kamel là bác sĩ của cậu, cảnh tượng vừa rồi khiến anh giật thót mình, nếu anh đến trễ thì liệu chuyện gì sẽ xảy ra.
"Cậu muốn biết làm vương hậu thì sẽ làm gì sao." Daniel nghe vậy thì gật đầu, một giậy sao cậu liền thấy xung quanh xoay chuyển, cẫu bị Kyan đẩy ngã lên giường. Đôi mắt sắc bén kia nhìn thẳng vào cậu khiến tim cậu bỗng nhiên đập nhanh một nhịp. Kyan quả thực đẹp trai, là chàng trai hoàn hảo trong mắt các nàng.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chú! Xin Ký Đơn!
2. Hôm Nay Tiêu Tiền Chưa?
3. Tôi Và Năm Tôi 20 Tuổi
4. Chuyện Tình "Sầu Riêng"
=====================================
"Đây sẽ là việc mà một vương hậu nên làm." Kyan vốn chỉ hù cậu sợ để sau này cậu sẽ không làm chuyện này với Kamel nữa nhưng nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn dần ửng đỏ lên thì mọi lý trí trong đầu anh dường như tan biến, bởi vì ngại mà cậu nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, đôi môi nhỏ xinh kia mấy máy như muốn nói gì đó nhưng anh lại không nghe rõ tiếng cậu nói.
Kyan cảm thầy mình sắp không chịu nổi nữa bèn đứng dậy nhanh chóng bước vào nhà tắm, mặc kệ đây là phòng của ai, sau khi Kyan rời khỏi cậu liền nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phía phòng tắm.
Daniel nằm thẫn thờ trên giường, mùi hương của anh vẫn còn luẩn quẩn trong không khí. Đợi đến khi anh ra khỏi phòng tắm thì đã thấy cậu nằm ngủ cong lại như con tôm, anh tiện tay chỉnh lại tư thế ngủ cho cậu rồi đắp chăn sau đó mới rời đi.
Cảnh tượng lúc nãy đã in sâu vào trí não anh khiến anh bất giác lo lắng cho cậu, Kyan không nói lời nào đi thẳng vào phòng Kamel, đúng lúc Kamel mới từ phòng tắm bước ra liền thấy Kyan hùng hổ xông vào.
"Ngài có chuyện gì cần nói sao." Kamel thản nhiên lau tóc nhìn Kyan. Kyan không nói lời nào tiến lại gần rồi đột nhiên vung tay bóp lấy cổ anh khiến anh không kịp trở tay.
"Ngươi còn dám làm như vậy với cậu ta nữa thì ta sẽ không tha cho ngươi đâu, cố giữ lấy cái mạng mỏng manh này của mình đi."
Dù bị bóp chặt cổ anh vẫn không nói lời nào, ngược lại anh còn mếch mép cười, đôi mắt buồn bã kia cũng ánh lên ý cười khiến Kyan càng tức giận. "Ta muốn ngươi ngay lập tức rời khỏi đây." Anh buông tay ra rồi kéo Kamel ném về phía cửa phòng.
"Quốc vương, ngài nên bình tĩnh lại đã. Tôi chỉ là đang chữa bệnh kiêm trách nhiệm chỉ dạy cho cậu ấy học mà thôi. Ngài xem, cậu ấy bây giờ đã tốt hơn lúc trước rất nhiều rồi." Kamel bị va vào cửa đau đến điếng người nhưng anh chỉ bình tĩnh đứng dậy phủi phủi bụi trên người, thái độ này đương nhiên đã chọc cho Kyan nổi điên.
Kyan tính xông lên lần nữa thì bỗng nhiên cánh cửa phía sau Kamel mở toang, đằng sau cánh cửa là khuôn mặt hoảng hốt lo sợ của Daniel, cậu đang nằm ngủ trên giường bỗng nhiên nghe được tiếng động lớn ở phía đối diện liền vội vàng bật dậy, mở cửa ra thì thấy Kyan hung dữ như thú hoang săn mồi mà nhằm vào Kamel.
Anh không ngờ tới Daniel sẽ mở cánh cửa này, Kyan không kịp thu lại biểu cảm trên mặt đã bị cậu nhìn thấy tất cả. Cậu có chút sợ hãi mà giật mình đứng sau lưng Kamel, Kamel nhìn thấy cậu tới thì bất ngờ nhưng sau đó anh liền giơ tay ra xoa đầu cậu, "Tôi không sao, cảm ơn cậu đã quan tâm."
Hình như Kamel có thể hiểu được Daniel muốn nói điều gì, cũng đúng thôi bởi chính anh là người chỉ dạy cho cậu mà. Daniel nghe vậy thì âm thầm thở ra sau đó lén lút nhìn về phía Kyan, anh vội vàng chỉnh trang lại quần áo rồi đi đến chỗ Daniel đẩy Kamel qua một bên sau đó nhìn cậu, "Xin lỗi, đã làm cậu hoảng sợ rồi."
Daniel có chút né tránh Kyan, cậu thấy anh và Kamel không ai bị thương trong lòng mới nhẹ nhõm đôi chút, cậu gật đầu coi như chào tạm biệt với hai người sau đó quay trở lại phòng. Thấy cậu về phòng rồi anh cũng cất bước rời đi.
"Ngài thấy đấy, tôi có thể hiểu rõ Daniel như thế nào, thật đáng tiếc cho ngài." Kamel khép cửa lại, chỉ để một câu nói như vậy sau lưng Kyan. Anh tức giận trở về phòng làm việc, đêm hôm đó toàn bộ người hầu trong cung điện đều không được yên giấc.
Sáng sớm vẫn như bao ngày, Daniel nhẹ nhàng đi xuống phòng ăn để ăn sáng, thật bất ngờ cậu lại nhìn thấy Kyan ngồi ăn sáng, đã lâu rồi cậu mới lại thấy cảnh tượng này. Kyan cũng phát hiện cậu tới liền ra hiệu cho cậu lại ngồi kế bên mình. Daniel cũng không nghĩ nhiều bèn ngồi xuống kế bên anh.
"Daniel nè, cậu nỡ lòng nào bỏ tôi một mình." Kamel rủ mắt nói, mái tóc màu bạch kim sáng chói giữa ánh nắng khiến anh trở nên nổi bật, Daniel nghe vậy thì giật mình. Bình thường đều là ngồi chung với nhau nhưng hôm nay lại xuất hiện Kyan vậy nên nhất thời cậu quên mất.
Daniel chỉ vào chỗ ngồi bên trái của mình, ý bảo Kamel hãy sang bên đây ngồi cùng, Kamel cũng không khách sáo liền đứng dậy chuyển chỗ trước ánh mắt sắc bén của ai kia.
Đương nhiên Kyan không thể để yên được bèn đưa đĩa cá đã lọc sẵn thịt cho cậu, Kamel bên này thì rót một ly nước cam cho cậu, tự nhiên được quan tâm như vậy khiến cậu cảm thấy bối rối. Mãi đến khi cậu ăn xong, ra mái đình ngồi học vẫn thấy anh đi theo mình, cậu có chút thắc mắc muốn hỏi anh nhưng lại nhớ tới hình ảnh tối hôm qua liền mím môi nhìn sang Kamel.
"Ngài không đi họp sao." Kamel ngầm hiểu nhìn liền quay sang nhìn Kyan. Kyan thâm trầm nhìn Kamel, anh không nói gì chỉ đưa cho Daniel một tách trà và một đĩa bánh macaron rồi mới đứng dây rời đi.
Tách trà thơm ngon xoa dịu đi hình ảnh đáng sợ kia trong đầu, cậu thu hồi tầm mắt rồi nhìn xuống quyển sách trong tay. Quyển sách có những câu chữ đơn giản, cậu có thể đọc hiểu nhưng giờ đây cậu lại không thể đọc được chữ nào cả.
Kyan của tối qua là một người quá khác biệt, là một người mà cậu chưa từng biết, "Sao vậy?"
Kamel lên tiếng đánh thức cậu, cậu giật mình ngẩng đầu lên nhìn Kamel, mái tóc bạch kim kia lại nhẹ nhàng cuốn hút cậu. Daniel lắc đầu rồi tiếp tục đọc sách, cậu phải cố gắng hơn nữa, phải trở thành một con người hoàn hảo mới có thể đứng trước mặt Kyan mà cùng anh nói chuyện.
Khoảng thời gian yên bình cứ vậy trôi qua, chớp mắt cậu đã ở đây được năm tháng, từng ngày từng phút cậu đều ghi lại vô trong quyển sổ nhỏ của mình, đây là bí mật của cậu mà đến cả Kyan cũng không biết.
"Quốc vương Kyan, ngài hình như đã kết hôn gần nửa năm rồi, cũng nên có con nối dõi." Tổng tư lệnh bỗng nhiên phát biểu ý kiến của mình khiến cả phòng họp trở nên im lặng. Kyan nhìn tổng tư lệnh Carlos rồi cười, "Người không cần phải gọi ta như vậy đau, nghe thật xa cách, dù sao người cũng là người nuôi dưỡng ta mà."
"Ha ha ha, được rồi. Ta nghe đồn rằng vị công chúa kia hình như không thích trẻ con thì phải, có đúng như vậy không Kyan."
"Chỉ là tin đồn thất thiệt, không đáng tin không đáng tin." Kyan miệng cười nhưng đáy mắt lại toát lên vẻ lạnh lùng mà nhìn chằm chằm Carlos. Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, không ai dám xen vào cuộc trò truyện giữa hai vị quyền thế này.
"Tin đồn cũng là một nửa của sự thật, con gái ta thì lại rất thích trẻ con." Carlos như vô tình nhắc đến con gái ông cho Kyan nghe. Dù biết mục đích của Carlos là gì nhưng Kyan vẫn giả vờ diễn với ông đến cùng.
"Ồ, vậy sao. Nàng ấy hình như đã tới tuổi lấy chồng rồi nhỉ."
"Đúng vậy, ta đang tìm đối tượng phù hợp cho con gái, mong quốc vương đây cũng có thể giúp một tay." Carlos nói tới đây thì ra vẻ sầu thảm mà nhìn kyan.
"Nếu có ai vừa mắt ta sẽ báo lại cho người biết." Anh nói câu cuối rồi đứng dậy rời đi, một câu tan họp cũng không có. Sau khi Kyan rời đi Carlos tức tới giậm chân, thằng nhóc kia vờ như không hiểu ý của ông khiến ông tức giận bỏ về.
Vừa về đến cửa nhà Carlos liền nhìn thấy đứa con gái cưng của mình đang ngồi trên xích đu mà chửi mắng người làm vườn khiến người làm vườn quỳ rạp xuống đất nhẫn nhịn quỳ nghe ca thánh. Đứa con gái này chính là mấu chốt để ông có thể làm được việc lớn, không thể chậm trễ hơn được nữa.
"Jessica, con mau vào thư phòng cùng với cha ngay."
Jessica quay lại nhìn Carlos rồi bồi thêm vài câu mới đứng dậy lẽo đẽo theo cha mình về thư phòng.
"Có chuyện gì thế cha."
"Sắp tới sẽ là lễ tế thần mặt trăng, con phải dựa thời cơ đó mà quyến rũ được Kyan, bắt nó phải kết hôn với con."
Jessica thờ ơ đùa nghịch với mái tóc vàng óng ả của mình, "Nhưng không phải Quốc vương có một người vợ rồi sao."
"Đến giờ vẫn chưa có được đứa con nào, nếu như con mang trong mình dòng máu của hắn thì sẽ rất thuận lợi cho ta. Không phải con cũng thích hắn ta sao, thừa dịp này mà câu con cá lớn đó đi."
"Cha này, con yêu anh ấy sâu đậm như vậy, không nỡ lòng nào làm tổn thương đến anh ấy đâu, nhưng mà con sẽ suy sét lại kế hoạch của cha." Jessica nở nụ cười tinh nghịch, cô và Kyan đã là bạn từ hồi bé, trên người anh có những điểm nào đặc biệt cô đều biết rõ. Chỉ tiếc rằng anh đã cưới người khác khiến cô không thể xen vào.