Kyan đưa người tới ghế ngồi còn anh thì đi lấy dụng cụ trị thương. Kyan nhẹ nhàng rút mũi tên ra, anh lén nhìn biểu cảm của cậu nhưng ngoại trừ khuôn mặt lạnh lùng thì anh không thấy vẻ mặt đau đớn nào trên mặt cậu cả. Người bình thường sau khi trúng mũi tên sẽ la hét thất thanh hay khi rút mũi tên đều sẽ mang vẻ mặt đau đớn đến chết nhưng cậu lại không thể hiện những thứ đó, đến cả một tiếng rên lên cậu cũng không phát ra.
Kyan sau khi rút mũi tên ra liền kéo áo của cậu ra, Daniel thấy vậy thì hoảng hốt cản lại.
"Đừng sợ, tôi chỉ muốn giúp cậu."
Daniel nghe vậy thì lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn để cho Kyan kéo áo của cậu ra kiểm tra vết thương. Nhìn eo mình xuất hiện một cái lỗ như vậy khiến Daniel không vui chút nào, cậu không thích bị thương. Vết thương trên eo của cậu bị mũi tên bắn vào khá sâu, máu chảy ra liên tục theo từng nhịp thở của cậu mà dọc theo quần áo nhỏ xuống sàn nhà tạo thành một vũng máu nhỏ.
Kyan thấy vậy thì nhíu mày lấy bông chặn lại vết thương ngăn không cho máu chảy ra nhưng chỉ một lúc sau miếng bông đó đã bị nhuộm đỏ bởi máu. Kyan thấy tình hình không khả quan liền kêu người gọi bác sĩ đến. Anh nhìn lên khuôn mặt cậu, đôi mắt xanh lục cùng hàng mi dài cong vuốt đang rủ xuống nhìn vết thương, khuôn mặt nhỏ kia vì cuộc ẩu đả lúc nãy mà lấm lem nhưng cũng không thể che đi được làn da trắng nõn ấy. Kyan cảm thấy là một người đàn ông con trai thì không nên để tóc quá dài nhưng đến khi Daniel để tóc dài thì anh lại cảm thấy rất hợp, thậm chí còn trở nên xinh đẹp hơn cả bất cứ người con gái nào mà anh từng gặp qua.
Daniel phát hiện ra ánh nhìn của Kyan liền ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đẹp đẽ tưởng chừng như dụ dàng lại nhìn anh với vẻ căm ghét hận không thể giết anh ngay tại đây. Daniel không thích giới hoàng tộc, nói thẳng ra chính là cực kì căm ghét những người trong giới hoàng tộc. Từ bé cậu đã phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ, chỉ khi cần thì người cha đáng kính kia mới gọi cậu trở về và lần này cũng như vậy, cậu giống như một con rối bị điều khiển bởi kẻ hoàng tộc.
Nếu như không thể chạy thoát khỏi người này vậy cậu sẽ giết chết hắn ta rồi cầm hết tài sản của hắn và cao chạy xa bay. Cậu sẽ trốn đến một nơi hẻo lánh, mua một căn nhà và mảnh đất, nuôi một ít gia cầm và trồng vài loại rau củ. Sẽ không ai có thể tìm thấy cậu, không ai có thể điều khiển cậu thêm lần nào nữa.
Kyan bị nhìn thẳng vào mắt như vậy thì có hơi giật mình ngượng ngùng quay đi nhưng anh lại để ý rằng biểu cảm trên mặt Daniel không hề thay đổi, nhân lúc cậu không chú ý anh lén đè lên vết thương, đúng như anh dự đoán cậu không hề cảm thấy đau đớn, Daniel vẫn lạnh mặt nhìn chằm chằm Kyan, dường như đang suy nghĩ gì đó. Kyan mở miệng muốn hỏi thì cánh cửa phòng bỗng mở toang ra, một người đàn ông trung niên mập mạp mang cặp vội vàng đi.
"Ngài cho gọi thần." Người đàn ông này là vị bác sĩ riêng của Kyan, ông ta tên là Amber. Amber nhìn người đang ngồi trên ghế kia rồi lại nhìn thấy bàn tay to lớn của anh đang giữ chặt miếng bông đã thấm đầy máu ở miệng vết thương.
"Ngươi mau tới coi vết thương của cậu ta đi."
"Vâng."
Amber mở chiếc cặp ra, bên trong là những dụng cụ y tế cần thiết. Ông lấy miếng bông đã thấm máu ra, miệng vết thương mặc dù nhỏ nhưng chảy rất nhiều máu nên trông như bị lở loét ra. Amber đổ chất cồn lên chiếc khăn sạch sau đó lau đi vết máu xung quanh vết thương rồi mới cầm máu cho cậu. Trong quá trình trị thương khuôn mặt của Daniel vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng vô cảm nhìn từng hành của Amber.
Kyan nhìn cậu mà nhíu mày suy nghĩ gì đó, dường như người này có gì đó khác so với người bình thường. Anh cũng đã biết vị "công chúa" mà mình đã cưới về chính là người bị thương đang ở ngay trước mặt mình. Sau khi cầm máu Amber liền bắt tay vào việc băng bó cho cậu, ông để ý thấy rằng ngoài vết thương mới này còn có những vết thương lớn nhỏ khác chi chít trên eo, trên lưng cậu, vậy nên ông đã đề nghị với cậu, "Tôi thấy trên người cậu có rất nhiều vết thương, cậu có muốn tôi khám tổng quát cho cậu không?"
Daniel thấy người đàn ông trung niên kia đã băng bó xong cho mình liền thả áo xuống che đi phần eo đã được băng bó, nghe được lời đề nghị kia cậu nhanh chóng lắc đầu sau đó đứng dậy, cậu nhìn ông ta và gật đầu một cách chận thành, hành động này như thể cậu muốn nói lời cảm ơn đến Amber.
Amber không thấy cậu trả lời mà chỉ lắc đầu thì cũng không níu kéo gì, dù sao ông vẫn là bác sĩ tư nhân cho Quốc vương Kyan, chỉ là có Quốc vương ở đây ông không thể làm lơ đối với bệnh nhân mà Quốc vương giao phó cho mình được.
Thấy Daniel đứng dậy toan rời khỏi đây thì Kyan vội vàng giữ lại. Sau đó nhìn Amber, ông ta liền hiểu ra nhanh chóng cầm cặp ra khỏi phòng, lúc ra khỏi còn không quên đóng cửa lại. Daniel bị giữ lại cảm thấy khó chịu, bản năng phòng thủ trong cậu trỗi dậy. Daniel cố gắng giật tay mình ra khỏi bàn tay kia nhưng bàn tay kia giống như những xúc tua bạch tuộc vậy bám dính không buông.
"Cậu đã là người của tôi, còn muốn trốn sao."
Kyan lên tiếng, kéo cậu lại gần mình hơn, đến khi khoảng cách của cả hai chỉ cách nhau một gang tay. Daniel có thể cảm nhận được hơi thở của người trước mặt mình nhưng hình như hơi thở đó lại khiến cậu cảm thấy sợ hãi, có thứ gì đó trong thâm tâm cậu mách bảo rằng người đàn ông trước mặt này là người nguy hiểm, bảo cậu hãy tránh xa người này.
Daniel như bị mắc vào bẫy lưới, cậu cố vùng vẫy thì bẫy lưới đó lại cố siết chặt cậu hơn, đến cả thở cũng rất khó khăn. Kyan nhìn người trước mắt, anh vươn tay vuốt mái tóc dài đang che mất khuôn mặt cậu ra sau tai, một người xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng mang đến cho anh cảm giác nguy hiểm.
Đây là căn phòng lúc trước Kyan đã đưa Daniel vào, chỉ là cánh cửa ở ban công đã được anh đóng lại, chiếc váy cưới tinh xảo kia cũng được anh cẩn thận đặt ở trên giường. Căn phòng rộng được trang trí xa hoa, đèn chùm mạ vàng cùng chiếc giường to lớn đủ nói lên giá trị trong căn phòng này không nhỏ. Rèm cửa màu đỏ nổi bật được kéo vào một góc cho phép ánh sáng nương theo cánh cửa ở bạn công rọi vào chiếu sáng cả căn phòng.
Daniel lúc này mới nhìn Kyan một cách rõ ràng, ngũ quan cân xứng, đường nét tinh xảo tạo nên một kiệt tác sống. Cậu chưa từng gặp người nào đẹp đến như vậy, Kyan cao hơn cậu một cái đầu, lúc nói chuyện với cậu phải cúi xuống, vài lọn tóc cũng theo động tác đó mà rớt xuống trước trán anh khiến anh trở nên quyến rũ một cách lạ thường.
"Cậu.. Không thể nói chuyện được đúng không?" Kyan nói ra cậu hỏi này cũng cảm thấy khó xử nhưng nếu không hỏi thì anh không biết nên giao tiếp như thế nào với cậu.
Daniel nhìn Kyan một lúc lâu sau mới gật đầu, cậu không nhìn anh nữa mà quay đi. Kyan thấy vậy thì vội vàng bỏ tay ra trả lại tự do hoạt động cho cậu.
"Cậu có thể ở lại đây, à không là bắt buộc phải ở lại đây."
Daniel nghe vậy thì quay phắt lại nhìn anh, cậu muốn hỏi rằng tại sao tôi lại phải ở lại nơi này nhưng khi mở miệng ra lại không thể phát ra bất cứ từ nào hoàn chỉnh. Kyan liền lấy một tờ giấy cùng một cây bút đưa cho cậu, hi vọng cậu sẽ viết thứ gì đó trao đổi với anh nhưng đáp lại anh chỉ có sự im lặng. Daniel nhìn tờ giấy cùng cây bút kia như thể nhìn thấy thứ gì đó gớm ghiếc, cậu không nhận lấy mà chỉ lẳng lặng nhìn thứ trong tay anh.
Lúc đó Daniel chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ lên bảy tuổi, nhìn những đứa trẻ khác có cha mẹ dẫn vào trường học mà cậu tưởng tượng ra hình ảnh mình cũng được mẹ dẫn đi học. Chỉ đáng tiếc, năm cậu năm tuổi đã không còn ai bên cạnh, Daniel nhỏ bé đứng trước cổng trường nhìn những đưa trẻ tươi cười bước vào khoảng sân rộng lớn, bên cạnh chúng còn có cha mẹ đi theo.
Lưu lạc ở bên ngoài, Daniel cũng vô tình gặp được vài người tốt bụng, họ cho cậu ở nhờ, cho cậu việc làm nhưng không có gì là tốt mãi cả, khi họ biết cậu không thể nói cũng không thể viết liền đuổi cậu đi mặc dù cậu đã cố gắng làm việc vất vả nhưng lòng dạ con người mà, thay đổi theo thời gian.
Kyan chợt hiểu ra gì đó, anh bèn để giấy và bút trở lại bàn. Daniel cũng trở lại hiện tại, quá khứ đau buồn kia cậu không muốn nghĩ đến nữa.
"Cậu mau tắm rửa thay đồ đi, tôi sẽ chờ ở dưới sảnh. Vết thương không đụng nước nên đừng tháo băng ra."
Cảm thấy Daniel quá luộm thuộm Kyan liền đề nghị cậu mau đi tắm, còn nhẹ giọng dặn dò một số thứ liên quan tới vết thương kia, dù sao cũng là do người của mình gây ra anh cũng có chút cảm giác tội lỗi nên quan tâm cậu nhiều hơn.
Daniel chỉ thoáng nhìn qua Kyan sau đó đi đến tủ đồ rồi mở cửa tủ ra, Kyan còn chưa hiểu chuyện gì đến khi cậu chỉ vào những chiếc váy lộng lẫy kia thì hiểu ra.
"Tạm thời cậu cứ mặc đỡ đi, tôi sẽ nói với người hầu tìm cho cậu một vài bộ đồ khác."
Cậu gật đầu tạm chấp nhận sau đó chỉ vào anh rồi chỉ ra ngoài cửa. Kyan hiểu ý liền nhanh chóng ra khỏi phòng để cậu có không gian riêng tư. Daniel vào nhà tắm, cởi bỏ bộ đồ cũ kỹ, thân thể vẫn như cũ, chỉ có điều lại có thêm một vết thương nữa, cậu cau mày xả nước vào bồn tắm, cậu cực kỳ không thích bị thương. Mặc dù không cảm nhận được sự đau đớn do vết thương gây ra nhưng cậu vẫn cảm thấy sự khó chịu ở nơi đó.
Hơi nước nhè nhẹ bốc lên, nước ấm đã được đổ đầy bồn. Daniel vừa bỏ một chân xuống mới chợt nhớ ra vết thương còn đang băng bó ở eo, thế là cậu đành ngồi ở ngoài bồn và chỉ cho chân vào bồn ngâm. Sau khi vất vả tắm xong cậu quấn khăn mở cửa tủ đồ, nhìn những bộ đồ chói mắt kia cậu thà không mặc gì còn hơn.
Daniel cố gắng tìm trong một bộ đồ được coi như bình thường nhất, là một chiếc váy màu đen giản dị. Vạt váy dài không có quá nhiều sự trang trí từ đá khiến cậu hài lòng, đặc biệt là chiếc áo tay dày nối liền với váy, cậu không thích để lộ cơ thể ra cho bất cứ ai nhìn nên bộ đồ này quả thực rất hợp ý cậu.
Thay đồ xong Daniel liền đi xuống dưới sảnh, vừa bước xuống cầu thang cậu nhanh chóng thấy được Kyan đang đứng đó nói chuyện với ai đó. Người kia mặt mày lạnh lùng cảm giác khó gần đang nói chuyện với Kyan bỗng thấy được Daniel ở phía cầu thang liền dừng lại sau đó cúi đầu chào với anh rồi rời đi. Kyan quay người lại thấy Daniel nhỏ bé đứng đó liền dịu mặt bước đến. Kyan vươn tay ra ý muốn cậu nắm lấy tay mình, hiển nhiên Daniel đã không nắm lấy bàn tay anh, Kyan có chút ngượng ngùng thu tay về. Người hầu ở xung quanh chưa từng nhìn thấy Quốc vương như thế này bao giờ, lúc nào họ cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng có chút hung ác của Quốc vương.
"Hình như đó là cô vợ mới cưới của Quốc vương."
"Đúng vậy, nghe nói là con gái của vua Leo ở phía Bắc Alatta."
"Trông có hơi quái dị." Cô gái nhỏ lén nhìn Daniel, cô cứ cảm giác người này cứ dị hợm như thế nào. Người kế bên nghe cô ta nói vậy liền liếc cô ta một cái sau đó đánh nhẹ vào tay cô bảo cô không nên nhiều lời.
"Suỵt, đừng để Quốc vương nghe thấy. Chúng ta nên đi làm việc đi." Cô ta đành thu lại ánh mắt đi làm việc.
Kyan không nắm được tay Daniel cũng không sao, anh mở lời dẫn cậu đến phòng ăn. Daniel đi theo sau Kyan, dãy hành lang được trải thảm đỏ, xung quanh cũng được trang trí bằng những bức họa và những bức tượng chỉ có những người am hiểu nghệ thuật nhìn vào mới hiểu được ý nghĩa của chúng. Những trụ cột được khắc hoa văn mạ vàng tinh xảo lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến mắt cậu bị chói đến không thể mở ra nhìn đường được.
Kyan mở cánh cửa của một căn phòng sau đó mời cậu bước vào. Ở giữa căn phòng chính là chiếc bàn dài dùng để thưởng thức bữa ăn, anh kéo ghế ra cho cậu thể hiện mình chính là một người đàn ông tử tế, cậu cũng không kiêng dè gì mà ngồi xuống. Kyan không ngồi ở phía đối diện cậu mà kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống.
Sau đó Daniel liền thấy một vài người hầu mang thức ăn lên, cậu nhìn chiếc đĩa trước mặt không biết nên nói gì, mà dù có muốn thì cậu cũng không nói được. Daniel cầm dao nĩa trong tay mà không biết sử dụng, trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy cách ăn này, mỗi lần đói cậu chỉ có thể đi cướp thức ăn từ các hàng rong, có hôm túng thiếu cậu phải lục đồ ăn trong bỏ đi mà ăn mặc cho thứ đồ đó đã mốc lên men.
Kyan thấy vậy thì cắt nhỏ miếng thịt trong đĩa của mình sau đó đổi cho cậu, anh dùng chiếc nĩa cắm vào miếng thịt sau đó cho vào miệng mình làm mẫu cho cậu. Daniel lúc này mới cảm thấy bụng mình sôi sùng sục, cậu không khách sáo nữa cầm nĩa lên giống như anh chỉ cắm vào miếng thịt sau đó cho vào miệng.
Đây là lần đầu tiên Daniel được ăn một món ngon đến như vậy, đôi mắt xanh lục lạnh lùng kia đột nhiên sáng lên, cậu ăn lấy ăn để đĩa thịt trước mặt mình. Kyan vừa ăn vừa nhìn cậu, thấy cậu có vẻ thích đến như vậy liền bật cười đưa ly nước cam ép qua cho cậu, "Ăn từ từ, vẫn còn nhiều lắm."
Daniel không để ý đến Kyan mà chỉ tập trung ăn uống, cậu nhồi nhét những miếng thịt đã được Kyan cắt nhỏ vào miệng đến nỗi hai má phồng lên trông như chú thỏ con ham ăn chỉ muốn ăn hết mọi thứ trước mặt.
Người hầu mang thêm vài món lên, Daniel tò mò nhìn xem, những món này quá xa lạ đối với cậu, Kyan múc cho cậu một ít rau trộn, nếu chỉ ăn thịt không thì sẽ dễ ngán, ăn kèm với rau thì sẽ ngon hơn. Daniel liền thử kết hợp ăn rau cùng với thịt, cậu tròn mắt nhìn những món ăn trước mặt, món nào cũng rất ngon. Cả nước ép màu cam kia cũng rất tuyệt khiến tâm trạng Daniel vui vẻ hơn đôi chút.
Kyan sau khi rút mũi tên ra liền kéo áo của cậu ra, Daniel thấy vậy thì hoảng hốt cản lại.
"Đừng sợ, tôi chỉ muốn giúp cậu."
Daniel nghe vậy thì lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn để cho Kyan kéo áo của cậu ra kiểm tra vết thương. Nhìn eo mình xuất hiện một cái lỗ như vậy khiến Daniel không vui chút nào, cậu không thích bị thương. Vết thương trên eo của cậu bị mũi tên bắn vào khá sâu, máu chảy ra liên tục theo từng nhịp thở của cậu mà dọc theo quần áo nhỏ xuống sàn nhà tạo thành một vũng máu nhỏ.
Kyan thấy vậy thì nhíu mày lấy bông chặn lại vết thương ngăn không cho máu chảy ra nhưng chỉ một lúc sau miếng bông đó đã bị nhuộm đỏ bởi máu. Kyan thấy tình hình không khả quan liền kêu người gọi bác sĩ đến. Anh nhìn lên khuôn mặt cậu, đôi mắt xanh lục cùng hàng mi dài cong vuốt đang rủ xuống nhìn vết thương, khuôn mặt nhỏ kia vì cuộc ẩu đả lúc nãy mà lấm lem nhưng cũng không thể che đi được làn da trắng nõn ấy. Kyan cảm thấy là một người đàn ông con trai thì không nên để tóc quá dài nhưng đến khi Daniel để tóc dài thì anh lại cảm thấy rất hợp, thậm chí còn trở nên xinh đẹp hơn cả bất cứ người con gái nào mà anh từng gặp qua.
Daniel phát hiện ra ánh nhìn của Kyan liền ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt anh, đôi mắt đẹp đẽ tưởng chừng như dụ dàng lại nhìn anh với vẻ căm ghét hận không thể giết anh ngay tại đây. Daniel không thích giới hoàng tộc, nói thẳng ra chính là cực kì căm ghét những người trong giới hoàng tộc. Từ bé cậu đã phải lưu lạc ở đầu đường xó chợ, chỉ khi cần thì người cha đáng kính kia mới gọi cậu trở về và lần này cũng như vậy, cậu giống như một con rối bị điều khiển bởi kẻ hoàng tộc.
Nếu như không thể chạy thoát khỏi người này vậy cậu sẽ giết chết hắn ta rồi cầm hết tài sản của hắn và cao chạy xa bay. Cậu sẽ trốn đến một nơi hẻo lánh, mua một căn nhà và mảnh đất, nuôi một ít gia cầm và trồng vài loại rau củ. Sẽ không ai có thể tìm thấy cậu, không ai có thể điều khiển cậu thêm lần nào nữa.
Kyan bị nhìn thẳng vào mắt như vậy thì có hơi giật mình ngượng ngùng quay đi nhưng anh lại để ý rằng biểu cảm trên mặt Daniel không hề thay đổi, nhân lúc cậu không chú ý anh lén đè lên vết thương, đúng như anh dự đoán cậu không hề cảm thấy đau đớn, Daniel vẫn lạnh mặt nhìn chằm chằm Kyan, dường như đang suy nghĩ gì đó. Kyan mở miệng muốn hỏi thì cánh cửa phòng bỗng mở toang ra, một người đàn ông trung niên mập mạp mang cặp vội vàng đi.
"Ngài cho gọi thần." Người đàn ông này là vị bác sĩ riêng của Kyan, ông ta tên là Amber. Amber nhìn người đang ngồi trên ghế kia rồi lại nhìn thấy bàn tay to lớn của anh đang giữ chặt miếng bông đã thấm đầy máu ở miệng vết thương.
"Ngươi mau tới coi vết thương của cậu ta đi."
"Vâng."
Amber mở chiếc cặp ra, bên trong là những dụng cụ y tế cần thiết. Ông lấy miếng bông đã thấm máu ra, miệng vết thương mặc dù nhỏ nhưng chảy rất nhiều máu nên trông như bị lở loét ra. Amber đổ chất cồn lên chiếc khăn sạch sau đó lau đi vết máu xung quanh vết thương rồi mới cầm máu cho cậu. Trong quá trình trị thương khuôn mặt của Daniel vẫn không hề thay đổi, vẫn lạnh lùng vô cảm nhìn từng hành của Amber.
Kyan nhìn cậu mà nhíu mày suy nghĩ gì đó, dường như người này có gì đó khác so với người bình thường. Anh cũng đã biết vị "công chúa" mà mình đã cưới về chính là người bị thương đang ở ngay trước mặt mình. Sau khi cầm máu Amber liền bắt tay vào việc băng bó cho cậu, ông để ý thấy rằng ngoài vết thương mới này còn có những vết thương lớn nhỏ khác chi chít trên eo, trên lưng cậu, vậy nên ông đã đề nghị với cậu, "Tôi thấy trên người cậu có rất nhiều vết thương, cậu có muốn tôi khám tổng quát cho cậu không?"
Daniel thấy người đàn ông trung niên kia đã băng bó xong cho mình liền thả áo xuống che đi phần eo đã được băng bó, nghe được lời đề nghị kia cậu nhanh chóng lắc đầu sau đó đứng dậy, cậu nhìn ông ta và gật đầu một cách chận thành, hành động này như thể cậu muốn nói lời cảm ơn đến Amber.
Amber không thấy cậu trả lời mà chỉ lắc đầu thì cũng không níu kéo gì, dù sao ông vẫn là bác sĩ tư nhân cho Quốc vương Kyan, chỉ là có Quốc vương ở đây ông không thể làm lơ đối với bệnh nhân mà Quốc vương giao phó cho mình được.
Thấy Daniel đứng dậy toan rời khỏi đây thì Kyan vội vàng giữ lại. Sau đó nhìn Amber, ông ta liền hiểu ra nhanh chóng cầm cặp ra khỏi phòng, lúc ra khỏi còn không quên đóng cửa lại. Daniel bị giữ lại cảm thấy khó chịu, bản năng phòng thủ trong cậu trỗi dậy. Daniel cố gắng giật tay mình ra khỏi bàn tay kia nhưng bàn tay kia giống như những xúc tua bạch tuộc vậy bám dính không buông.
"Cậu đã là người của tôi, còn muốn trốn sao."
Kyan lên tiếng, kéo cậu lại gần mình hơn, đến khi khoảng cách của cả hai chỉ cách nhau một gang tay. Daniel có thể cảm nhận được hơi thở của người trước mặt mình nhưng hình như hơi thở đó lại khiến cậu cảm thấy sợ hãi, có thứ gì đó trong thâm tâm cậu mách bảo rằng người đàn ông trước mặt này là người nguy hiểm, bảo cậu hãy tránh xa người này.
Daniel như bị mắc vào bẫy lưới, cậu cố vùng vẫy thì bẫy lưới đó lại cố siết chặt cậu hơn, đến cả thở cũng rất khó khăn. Kyan nhìn người trước mắt, anh vươn tay vuốt mái tóc dài đang che mất khuôn mặt cậu ra sau tai, một người xinh đẹp đột nhiên xuất hiện, nhưng cũng mang đến cho anh cảm giác nguy hiểm.
Đây là căn phòng lúc trước Kyan đã đưa Daniel vào, chỉ là cánh cửa ở ban công đã được anh đóng lại, chiếc váy cưới tinh xảo kia cũng được anh cẩn thận đặt ở trên giường. Căn phòng rộng được trang trí xa hoa, đèn chùm mạ vàng cùng chiếc giường to lớn đủ nói lên giá trị trong căn phòng này không nhỏ. Rèm cửa màu đỏ nổi bật được kéo vào một góc cho phép ánh sáng nương theo cánh cửa ở bạn công rọi vào chiếu sáng cả căn phòng.
Daniel lúc này mới nhìn Kyan một cách rõ ràng, ngũ quan cân xứng, đường nét tinh xảo tạo nên một kiệt tác sống. Cậu chưa từng gặp người nào đẹp đến như vậy, Kyan cao hơn cậu một cái đầu, lúc nói chuyện với cậu phải cúi xuống, vài lọn tóc cũng theo động tác đó mà rớt xuống trước trán anh khiến anh trở nên quyến rũ một cách lạ thường.
"Cậu.. Không thể nói chuyện được đúng không?" Kyan nói ra cậu hỏi này cũng cảm thấy khó xử nhưng nếu không hỏi thì anh không biết nên giao tiếp như thế nào với cậu.
Daniel nhìn Kyan một lúc lâu sau mới gật đầu, cậu không nhìn anh nữa mà quay đi. Kyan thấy vậy thì vội vàng bỏ tay ra trả lại tự do hoạt động cho cậu.
"Cậu có thể ở lại đây, à không là bắt buộc phải ở lại đây."
Daniel nghe vậy thì quay phắt lại nhìn anh, cậu muốn hỏi rằng tại sao tôi lại phải ở lại nơi này nhưng khi mở miệng ra lại không thể phát ra bất cứ từ nào hoàn chỉnh. Kyan liền lấy một tờ giấy cùng một cây bút đưa cho cậu, hi vọng cậu sẽ viết thứ gì đó trao đổi với anh nhưng đáp lại anh chỉ có sự im lặng. Daniel nhìn tờ giấy cùng cây bút kia như thể nhìn thấy thứ gì đó gớm ghiếc, cậu không nhận lấy mà chỉ lẳng lặng nhìn thứ trong tay anh.
Lúc đó Daniel chỉ là một đứa trẻ, một đứa trẻ lên bảy tuổi, nhìn những đứa trẻ khác có cha mẹ dẫn vào trường học mà cậu tưởng tượng ra hình ảnh mình cũng được mẹ dẫn đi học. Chỉ đáng tiếc, năm cậu năm tuổi đã không còn ai bên cạnh, Daniel nhỏ bé đứng trước cổng trường nhìn những đưa trẻ tươi cười bước vào khoảng sân rộng lớn, bên cạnh chúng còn có cha mẹ đi theo.
Lưu lạc ở bên ngoài, Daniel cũng vô tình gặp được vài người tốt bụng, họ cho cậu ở nhờ, cho cậu việc làm nhưng không có gì là tốt mãi cả, khi họ biết cậu không thể nói cũng không thể viết liền đuổi cậu đi mặc dù cậu đã cố gắng làm việc vất vả nhưng lòng dạ con người mà, thay đổi theo thời gian.
Kyan chợt hiểu ra gì đó, anh bèn để giấy và bút trở lại bàn. Daniel cũng trở lại hiện tại, quá khứ đau buồn kia cậu không muốn nghĩ đến nữa.
"Cậu mau tắm rửa thay đồ đi, tôi sẽ chờ ở dưới sảnh. Vết thương không đụng nước nên đừng tháo băng ra."
Cảm thấy Daniel quá luộm thuộm Kyan liền đề nghị cậu mau đi tắm, còn nhẹ giọng dặn dò một số thứ liên quan tới vết thương kia, dù sao cũng là do người của mình gây ra anh cũng có chút cảm giác tội lỗi nên quan tâm cậu nhiều hơn.
Daniel chỉ thoáng nhìn qua Kyan sau đó đi đến tủ đồ rồi mở cửa tủ ra, Kyan còn chưa hiểu chuyện gì đến khi cậu chỉ vào những chiếc váy lộng lẫy kia thì hiểu ra.
"Tạm thời cậu cứ mặc đỡ đi, tôi sẽ nói với người hầu tìm cho cậu một vài bộ đồ khác."
Cậu gật đầu tạm chấp nhận sau đó chỉ vào anh rồi chỉ ra ngoài cửa. Kyan hiểu ý liền nhanh chóng ra khỏi phòng để cậu có không gian riêng tư. Daniel vào nhà tắm, cởi bỏ bộ đồ cũ kỹ, thân thể vẫn như cũ, chỉ có điều lại có thêm một vết thương nữa, cậu cau mày xả nước vào bồn tắm, cậu cực kỳ không thích bị thương. Mặc dù không cảm nhận được sự đau đớn do vết thương gây ra nhưng cậu vẫn cảm thấy sự khó chịu ở nơi đó.
Hơi nước nhè nhẹ bốc lên, nước ấm đã được đổ đầy bồn. Daniel vừa bỏ một chân xuống mới chợt nhớ ra vết thương còn đang băng bó ở eo, thế là cậu đành ngồi ở ngoài bồn và chỉ cho chân vào bồn ngâm. Sau khi vất vả tắm xong cậu quấn khăn mở cửa tủ đồ, nhìn những bộ đồ chói mắt kia cậu thà không mặc gì còn hơn.
Daniel cố gắng tìm trong một bộ đồ được coi như bình thường nhất, là một chiếc váy màu đen giản dị. Vạt váy dài không có quá nhiều sự trang trí từ đá khiến cậu hài lòng, đặc biệt là chiếc áo tay dày nối liền với váy, cậu không thích để lộ cơ thể ra cho bất cứ ai nhìn nên bộ đồ này quả thực rất hợp ý cậu.
Thay đồ xong Daniel liền đi xuống dưới sảnh, vừa bước xuống cầu thang cậu nhanh chóng thấy được Kyan đang đứng đó nói chuyện với ai đó. Người kia mặt mày lạnh lùng cảm giác khó gần đang nói chuyện với Kyan bỗng thấy được Daniel ở phía cầu thang liền dừng lại sau đó cúi đầu chào với anh rồi rời đi. Kyan quay người lại thấy Daniel nhỏ bé đứng đó liền dịu mặt bước đến. Kyan vươn tay ra ý muốn cậu nắm lấy tay mình, hiển nhiên Daniel đã không nắm lấy bàn tay anh, Kyan có chút ngượng ngùng thu tay về. Người hầu ở xung quanh chưa từng nhìn thấy Quốc vương như thế này bao giờ, lúc nào họ cũng chỉ nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng có chút hung ác của Quốc vương.
"Hình như đó là cô vợ mới cưới của Quốc vương."
"Đúng vậy, nghe nói là con gái của vua Leo ở phía Bắc Alatta."
"Trông có hơi quái dị." Cô gái nhỏ lén nhìn Daniel, cô cứ cảm giác người này cứ dị hợm như thế nào. Người kế bên nghe cô ta nói vậy liền liếc cô ta một cái sau đó đánh nhẹ vào tay cô bảo cô không nên nhiều lời.
"Suỵt, đừng để Quốc vương nghe thấy. Chúng ta nên đi làm việc đi." Cô ta đành thu lại ánh mắt đi làm việc.
Kyan không nắm được tay Daniel cũng không sao, anh mở lời dẫn cậu đến phòng ăn. Daniel đi theo sau Kyan, dãy hành lang được trải thảm đỏ, xung quanh cũng được trang trí bằng những bức họa và những bức tượng chỉ có những người am hiểu nghệ thuật nhìn vào mới hiểu được ý nghĩa của chúng. Những trụ cột được khắc hoa văn mạ vàng tinh xảo lấp lánh dưới ánh mặt trời khiến mắt cậu bị chói đến không thể mở ra nhìn đường được.
Kyan mở cánh cửa của một căn phòng sau đó mời cậu bước vào. Ở giữa căn phòng chính là chiếc bàn dài dùng để thưởng thức bữa ăn, anh kéo ghế ra cho cậu thể hiện mình chính là một người đàn ông tử tế, cậu cũng không kiêng dè gì mà ngồi xuống. Kyan không ngồi ở phía đối diện cậu mà kéo chiếc ghế bên cạnh ra ngồi xuống.
Sau đó Daniel liền thấy một vài người hầu mang thức ăn lên, cậu nhìn chiếc đĩa trước mặt không biết nên nói gì, mà dù có muốn thì cậu cũng không nói được. Daniel cầm dao nĩa trong tay mà không biết sử dụng, trước giờ cậu chưa từng nhìn thấy cách ăn này, mỗi lần đói cậu chỉ có thể đi cướp thức ăn từ các hàng rong, có hôm túng thiếu cậu phải lục đồ ăn trong bỏ đi mà ăn mặc cho thứ đồ đó đã mốc lên men.
Kyan thấy vậy thì cắt nhỏ miếng thịt trong đĩa của mình sau đó đổi cho cậu, anh dùng chiếc nĩa cắm vào miếng thịt sau đó cho vào miệng mình làm mẫu cho cậu. Daniel lúc này mới cảm thấy bụng mình sôi sùng sục, cậu không khách sáo nữa cầm nĩa lên giống như anh chỉ cắm vào miếng thịt sau đó cho vào miệng.
Đây là lần đầu tiên Daniel được ăn một món ngon đến như vậy, đôi mắt xanh lục lạnh lùng kia đột nhiên sáng lên, cậu ăn lấy ăn để đĩa thịt trước mặt mình. Kyan vừa ăn vừa nhìn cậu, thấy cậu có vẻ thích đến như vậy liền bật cười đưa ly nước cam ép qua cho cậu, "Ăn từ từ, vẫn còn nhiều lắm."
Daniel không để ý đến Kyan mà chỉ tập trung ăn uống, cậu nhồi nhét những miếng thịt đã được Kyan cắt nhỏ vào miệng đến nỗi hai má phồng lên trông như chú thỏ con ham ăn chỉ muốn ăn hết mọi thứ trước mặt.
Người hầu mang thêm vài món lên, Daniel tò mò nhìn xem, những món này quá xa lạ đối với cậu, Kyan múc cho cậu một ít rau trộn, nếu chỉ ăn thịt không thì sẽ dễ ngán, ăn kèm với rau thì sẽ ngon hơn. Daniel liền thử kết hợp ăn rau cùng với thịt, cậu tròn mắt nhìn những món ăn trước mặt, món nào cũng rất ngon. Cả nước ép màu cam kia cũng rất tuyệt khiến tâm trạng Daniel vui vẻ hơn đôi chút.