• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quân Hoài Lang cười, nửa đùa nửa thật nói: "Sao lại không dám? Chẳng lẽ vong hồn của vị nương nương kia keo kiệt như vậy, chỉ một cái xích đu cũng không cho người ngồi?"

Phất Y vội vàng niệm a di đà phật đuổi kịp y, liên miệng nói: "Cũng không dám nói như vậy!"

Quân Hoài Lang cười đến hai mắt cong cong, tiếp tục đi về phía trước.

Đợi đi qua vài gian cung thất, trước mặt chính là một cảnh phong đỏ chói lọi. Lúc này, vừa lúc là thời tiết lá phong có màu xinh đẹp nhất, một vùng đỏ rực như lửa chợt xuất hiện trước mắt hai người. Phất Y khẽ hút khí.

"Thật là đẹp!" Hắn nhỏ giọng than.

Quân Hoài Lang nở nụ cười: "Bây giờ không sợ quỷ sao?"

Phất Y thẹn thùng mà cười nói: "Thiếu gia đừng giễu cợt nô tài!" Vừa nói, hai người vừa đi vào rừng phong.

Đúng lúc này, đằng trước loáng thoáng truyền đến tiếng cười đùa cùng âm thanh trò chuyện.

Quân Hoài Lang nhấc mắt nhìn lên, xa xa có mấy tiểu cung nữ đang tụm lại cùng nhau chơi đùa. Giá xích đu trong rừng phong kia cũng tình cờ nằm ở nơi đó.

Chiếc xích đu khá lâu đời, sơn phía trên đã có chút loang lổ. Một tiểu cung nữ đứng trên đó không chút kiêng nể, chậm rì rì mà đung đưa. Bên cạnh có mấy cái cung nữ ngồi trong rừng phong, vừa cắn hạt dưa, vừa cười đùa nói chuyện phiếm.

Đây là cung nữ của cung nào, có thể nhàn rỗi như vậy?

Quân Hoài Lang không khỏi nhìn nhìn xung quanh, trong phạm vi mấy trượng, chỉ có toà cung thất mang tiếng có người chết kia, trước cửa, cảnh tượng tiêu điều, toàn là tro bụi cùng lá rụng, nhưng không có khoá.


Rốt cuộc nơi này có hay không người ở? Quân Hoài Lang cảm thấy có chút kỳ quái.

Lúc này, có cung nữ nhìn thấy y, đẩy đẩy người bên cạnh. Mấy cung nữ vội vàng đứng lên, nhìn y ăn mặc tinh tế nhưng lạ mặt; bọn họ hai mặt nhìn nhau, trao đổi ánh mắt, sau đó mơ hồ mà hành lễ: "Tham kiến điện hạ."

Quân Hoài Lang đang chăm chú xem cánh cửa nhắm chặt của cung thất kia, luôn tiện nói: "Ta không phải hoàng tử, ta chỉ là......"

Đúng lúc này, tấm bản lề dày nặng vang lên một tiếng trầm đục, xen kẽ cùng âm thanh kẽo kẹt chói tai của kim loại rỉ sét. Cánh cửa lớn sơn đỏ loang lổ kia bị người từ bên trong đẩy ra.

Quân Hoài Lang ngây người, thế mà thấy được Tiết Yến một mình bước ra.

Hắn mang theo cái thùng gỗ, đẩy cửa đi tới cái giếng bên cạnh cửa. Có thái giám ngồi bên giếng, nhìn nhìn nhưng không hề có ý muốn giúp đỡ, ngược lại dịch sang một bên, sợ đụng vào hắn.

Tiết Yến tựa hồ không phát hiện, bước chân có chút trúc trắc mà chậm rãi đến bên cạnh giếng, cúi người dùng cần gỗ hạ thùng xuống múc nước. Hắn vừa cong lưng, Quân Hoài Lang liền bắt gặp một mảng máu thâm đen phía sau, làm nhoè quần áo.

Trong đầu Quân Hoài Lang tức khắc hiện lên cảnh tượng đêm đó ở cung Vĩnh Nhạc.

Từ ngày đó đến hôm nay, cũng mới có vài ngày. Đình trượng kia có thể đánh gãy xương cốt, Tiết Yến dù may mắn không tổn thương đến gân cốt, nhất định cũng bị thương rất nặng.

Âm thanh đình trượng đánh vào da thịt chợt bừng lên bên tai Quân Hoài Lang.

Tiết Yến thuần thục mà kéo nước, thùng nước đong đưa từ từ hướng lên trên. Dù có quần áo bao phủ, đường cong cơ bắp mạnh mẽ của vai lưng hắn có thể thấy được rõ ràng.

Quần áo hắn tức thì thấm ra vết máu mới. Quầng máu bên trên vốn thâm đen bỗng có máu nhiễm ra, vừa nhìn liền biết là miệng vết thương đã nứt ra. Song, bọn cung nữ thái giám bên cạnh tựa như không nhìn thấy hắn, nên làm cái gì thì làm cái đó; còn mấy cái cung nữ đứng ở chỗ này thì ánh mắt đều dừng trên người Quân Hoài Lang.

Không ai để ý hắn bị thương nặng bao nhiêu, thậm chí không ai xem hắn như chủ tử trong cung. Đổi lại nếu trước mặt là một con chó hoang bị đánh gãy chân, những người này cũng sẽ không bàng quan, lạnh nhạt như vậy.

Quân Hoài Lang thấy được, mỗi khi hắn dùng sức, sẽ tác động đến vết thương sau lưng, khiến càng nhiều máu thấm ra, vai lưng hắn khó có thể phát hiện mà run lên.

Hắn bỗng nhiên trượt tay, thùng nước lập tức rớt xuống một đoạn, phát ra một tiếng vang đột ngột lại chói tai.



Quân Hoài Lang giật nảy mình.

Chờ khi y phục hồi lại tinh thần, y đã không hiểu tại sao mà lại chạy tới trước mặt Tiết Yến, ấn cần gỗ trong tay hắn.

Quân Hoài Lang sửng sốt, tỉnh táo lại mới ý thức được chính mình đang làm gì.

...... Ta đang làm cái gì thế này!

Mặc dù tình cảnh của Tiết Yến lúc này gian nan, cũng không phải để mình, cái người đời trước cùng hắn có thù oán, đi quan tâm!

Nhưng khi y vừa rủ mắt xuống thì thấy bàn tay đang nắm đằng chuôi của cần gỗ của Tiết Yến. Gân xanh trên mu bàn tay ẩn hiện, thon dài mạnh mẽ, nhưng có chút tái nhợt không bình thường.

Quân Hoài Lang mạnh mẽ lên án chính mình là lòng dạ đàn bà, gượng gạo nghĩ thầm, chỉ một lần này, lần sau tuyệt đối sẽ không làm ra việc xúc động như thế nữa.

"Ngươi tránh ra." Y lạnh giọng nói, mắt cũng chưa nâng.

Tiết Yến không nghĩ tới tiểu thiếu gia nhiều ngày không gặp sẽ xuất hiện tại địa phương vắng vẻ này, ánh mắt ngưng một chút, toát ra chút ít kinh ngạc.

Tiểu thiếu gia hình như thật thích mặc màu xanh lá. Hôm nay là kiện áo khoác xanh màu vỏ cua, màu sắc nhàn nhạt sạch sẽ, đặc biệt tôn lên diện mạo tinh xảo mà lãnh đạm của y.

Y có chút bướng bỉnh mà nghiêng mặt, vẻ mặt lạnh băng, thanh âm cũng hung dữ, rõ ràng là tới giúp đỡ, lại nhất định phải bày ra dáng vẻ không tình nguyện này.

Tiết Yến nhưng thật không nghĩ là y sẽ quan tâm chuyện vụn vặt của mình.

Hắn cần múc nước rửa sạch miệng vết thương, miễn cho bị nhiễm trùng thối rữa. Đau đớn ở trình độ này với hắn mà nói thì không tính là gì, còn cách xa trình độ không thể động đậy được. Chút chuyện nhỏ nhặt này không cần thiết phải mượn tay người khác, hắn cũng sớm quen tự mình hoàn thành.

Chỉ là khó khăn một chút, còn làm miệng vết thương nứt mở ra, cần phải trở về băng bó lại một lần, có chút phiền phức.

Lại không nghĩ rằng, khiến vị tiểu thiếu gia nhân gạo nếp này động lòng trắc ẩn?

Tiết Yến cảm thấy rất mới lạ, trong mắt tràn ra một ít hứng thú dạt dào, mơ hồ mà ứng một tiếng, liền buông lỏng tay.

Tức thì, thùng nước nặng trịch mất đi lực kéo, liền rơi soạt xuống. Quân Hoài Lang chưa từng múc nước, vì bất ngờ nên kéo lại không được. Cái cần gỗ trong tay bị túm lấy đến loảng xoảng mà quay vòng vòng, Quân Hoài Lang đang nắm nó cũng bị lôi kéo một cách nặng nề, đập người lên mép giếng, sau đó trực tiếp ngã vào bên trong.

Chân Quân Hoài Lang trượt trên đất, quên luôn muốn hét lên sợ hãi. Y bị lực lượng kia lôi kéo đến cắm đầu vào trong giếng. Một mảnh đen tối sâu không thấy đáy, khí lạnh vọt thẳng lên trên, vây lấy y vào trong.

Bất chợt, cánh tay y bị một bàn tay thon dài mạnh mẽ nắm chặt, nhấc lên trên, kéo về một cách vững vàng.

Chờ y hồi phục lại tinh thần, sợ hãi tử vong dần dần tan đi, thân thể chết lặng cũng dần khôi phục cảm giác. Cánh tay y bị cái tay kia nắm đến đau nhức, khuỷu tay hình như va vào miệng giếng, cảm giác nhoi nhói xót xa.

Phất Y hoảng sợ mà kêu lên, chạy qua bên này. Tiết Yến thoải mái mà lôi Quân Hoài Lang về sau, mang y rời xa miệng giếng, rồi mới buông lỏng y ra.

"Thiếu gia ngài không sao chứ? Có va chạm chỗ nào không!" Phất Y chạy nhanh đến kiểm tra. Hắn duỗi tay đụng vào cánh tay Quân Hoài Lang. Quân Hoài Lang hít sâu một ngụm khí, giấu cánh tay ra sau.

Phất Y vội vén lên ống tay áo của y.

Trên cánh tay trắng mịn là một vết bầm lớn khiến người khác sợ hãi. Bởi vì cọ xát mạnh với mép giếng mà da bị rách, nhè nhẹ chảy ra vệt máu nhỏ.

Phất Y kinh sợ đến hô lên một tiếng.

Tiết Yến ở bên cạnh hơi nhướng nhướng mày.

Da thịt tiểu thiếu gia thì ra non mịn như vậy, chỉ mới đụng chạm một chút liền tạo thành vết thương lớn như thế.



Quả nhiên là được dưỡng ra trong gấm vóc, còn dễ vỡ hơn cả đồ sứ.

Ngay sau đó, hắn thấy tiểu thiếu gia có chút lúng túng mà buông xuống tay áo, che lại miệng vết thương.

Tiếp đó, vẻ mặt y biến lạnh, đưa mắt nhìn thái giám đang ở bên hông, lạnh lùng nói: "Bị mù sao? Trong cung phát tiền tháng cho ngươi là để ngươi ngồi hóng mát ở chỗ này?"

Y có khí độ tự phụ ưu nhã từ trong xương, lúc này nóng giận, điệu bộ cao quý mà lạnh băng, khiến thái giám kia sợ tới mức run run, cuống quít quỳ trước mặt y tạ lỗi.

Tiết Yến lại dường như thấy một con tiểu khổng tước bị doạ đến ngây người rốt cuộc cũng lấy lại tinh thần, rung rung lông đuôi, cao ngạo nâng cằm lên, một lần nữa lộ ra thần sắc kiêu ngạo.

Hắn trước nay cho rằng, chúng sinh vạn vật đều xấu xí, mặc dù được bọc một tầng da người, bên trong toàn bộ đều là yêu ma quỷ quái.

Thế nhưng hắn lần đầu tiên cảm thấy một người có chút thú vị còn thuận mắt, thậm chí...... có một tí đáng yêu.

Dường như thời điểm tiểu khổng tước lắc lắc cái đuôi, lông vũ không nặng không nhẹ mà lướt qua hắn, vừa vặn quét vào tim, nhẹ nhàng làm nơi đó nổi lên một tia ngứa ngáy.

Chỉ là trong một cái chớp mắt.

Mà bên này, Quân Hoài Lang vẫn mang nét mặt lạnh lùng mà bình tĩnh đứng ở đó, trong lòng lại đặc biệt xấu hổ.

Y ra tay giúp kẻ thù kiếp trước thì thôi không nói, đều đổ tại chính mình nhất thời xúc động. Nhưng y không chỉ không giúp đỡ được một tay, ngược lại suýt nữa gây ra họa lớn, còn để kẻ thù giết người thân kiếp trước cứu một mạng.

Thật sự làm y quá lúng túng.

Quân Hoài Lang miễn cưỡng lấy lại bình tĩnh, nhìn đám cung nhân phục hồi tinh thần, ồ ạt quỳ trên mặt đất dập đầu xin tha, lạnh lùng nói: "Mặc dù ta không phải là hoàng tử, hôm nay nếu ở đây xảy ra chuyện, các ngươi một cái đều chạy không thoát. Huống chi là Ngũ điện hạ, hắn mặc dù không được sủng ái, nếu hôm nay gặp chuyện ngoài ý muốn, các ngươi cái nào còn có mạng để sống đến ngày mai?"

Lời này của Quân Hoài Lang không giả. Mặc dù Hoàng Thượng không thích Tiết Yến, hắn cũng là hoàng tử danh chính ngôn thuận. Nếu hắn đã tàn hoặc chết, mặc dù Hoàng Thượng không nghĩ truy cứu, lại có quan ngự sử nhìn chằm chằm, triều dã trên dưới cũng sẽ không đồng ý.

Chỉ là mạng của Tiết Yến cứng rắn hơn người khác, bị giày vò như thế nào cũng không chết được thôi.

Đám cung nhân kia nghe vậy, càng sợ tới mức run như cầy sấy. Quân Hoài Lang nhìn chỉ cảm thấy buồn cười, nói tiếp: "Ân oán giữa Hoàng Thượng cùng Ngũ điện hạ, là việc của hoàng gia, cùng các ngươi có quan hệ gì? Các ngươi chỉ cần lo hầu hạ chủ tử, nếu mảy may xảy ra chuyện gì, đầu của các ngươi đều không giữ nổi."

Một đám cung nhân quỳ trên mặt đất, đã sớm mất đi thái độ vênh váo tự đắc vừa rồi, chỉ xác nhận bằng một cái dập đầu mạnh.

Quân Hoài Lang không muốn dây dưa nhiều cùng bọn họ. Dù sao không bao lâu nữa, Tiết Yến liền dọn đến trong cung Thục phi, y chỉ cần tập trung điều tra rõ ai động tay động chân là được.

Y lạnh giọng dặn dò một cung nhân nhanh chóng đi thỉnh thái y ở Thái Y Viện, lại kêu người nhanh tay múc nước đưa vào trong, bèn chuẩn bị xoay người rời đi.

Lại không chút phòng bị mà chạm vào ánh mắt của Tiết Yến.

Con ngươi màu hổ phách, màu sắc tuy nhạt, lại sâu không thấy đáy.

Quân Hoài Lang hồi tưởng lại trận bẽ mặt vừa rồi, bản thân giúp đỡ không được, còn thiếu chút nữa rơi xuống giếng.

Y thầm nghĩ, chạy nhanh thôi, hôm nay coi như chưa từng có chuyện gì phát sinh.


Nhưng không đợi y xoay người rời khỏi, Tiết Yến lại trước y một bước mà tiến tới. Quân Hoài Lang trốn không kịp, bị hắn nắm cánh tay, tiếp theo, tay áo y bị vén lên. Vết thương ghê người lại lần nữa lộ ra.


Quân Hoài Lang vội vàng muốn rút cánh tay về. Tiết Yến không mảy may dùng bao nhiêu sức lực, nhưng y lại giãy không ra, chỉ có thể để hắn tuỳ ý nắm cánh tay mình. Sau đó, y thấy một bàn tay thon dài chạm vào miệng vết thương, tìm kiếm vị trí để xuống tay, khống chế lực mà nhấn một cái.


Quân Hoài Lang đột nhiên bị nhấn bóp, đau đến kêu thành tiếng.


Một cái ấn của hắn cực kỳ chuẩn, đúng ngay giữa vết thương, dùng lực đạo vừa phải mà xoa nhẹ vài cái. Quân Hoài Lang còn không kịp nói chuyện, liền thấy Tiết Yến ngẩng đầu, con ngươi nhìn về phía y, nhàn nhạt mở miệng: "Không sao, không tổn thương đến xương cốt."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK