Tiết Yến bắt đầu đi học ở Văn Hoa Điện trước Quân Hoài Lang hai ngày.
Nhưng hắn đi về âm thầm lặng lẽ, nên Quân Hoài Lang cũng không biết chuyện này. Vẫn là vào buổi sáng ngày y có thể đi học lại, Tiết Duẫn Hoán khi tới tìm y thuận miệng nhắc tới, y mới biết.
"Tận một ngày sau khi hắn đến, ta mới biết được." Tiết Duẫn Hoán nói. "Dù sao, không ai dám đến gần hắn, hắn cũng không cùng người khác nói chuyện, chỉ ngồi một mình trong góc thôi."
Quân Hoài Lang nghe vậy, không lên tiếng.
Khi bọn họ ra cửa, Tây trắc điện đã không có ai. Qua nhiều ngày, địa noãn của Tây trắc điện đã sửa tốt, gian phòng chính giữa cũng được thu xếp cho Tiết Yến. Bất quá, cửa sân vẫn vắng vẻ như cũ, trừ quét dọn tất yếu, không có bất luận cung nhân nào sẽ đứng ở chỗ đó.
Mọi người tránh né hắn như bệnh dịch, đều cách rất xa.
Quân Hoài Lang không nhịn được mà nhìn về phương hướng kia vài lần.
"Ngươi nhìn gì vậy?" Tiết Duẫn Hoán thò qua, cũng nhìn về hướng đó. Hắn không thấy có gì thú vị, nhưng vì sáp gần vào, lại thấy hốc mắt Quân Hoài Lang có chút xanh đen.
"Ngươi không ngủ ngon sao?" Tiết Duẫn Hoán hỏi.
Bắt đầu từ ngày Tiết Yến dọn vào, Quân Hoài Lang không có đêm nào yên giấc. Y luôn gặp ác mộng suốt đêm; nằm mộng cả đêm hôm trước, nhưng buổi sáng hôm sau đều quên hết toàn bộ.
Quân Hoài Lang tất nhiên sẽ không nói thẳng nguyên nhân. Y cười cười, thuận miệng trả lời: "Mấy ngày nay bị bệnh, tinh thần không tốt lắm."
Tiết Duẫn Hoán gật gật đầu. Hắn, một hoàng tử dòng chính được người hầu hạ từ đầu đến chân, cũng không hiểu y lý này nọ, mà nói như thật: "Vậy mấy ngày nay ngươi cần phải nghỉ ngơi thật tốt đó."
Quân Hoài Lang cười đáp ứng.
——
Tiết Yến đi rất sớm, khi đến Văn Hoa Điện, sắc trời vẫn còn u ám.
Hắn làm việc và nghỉ ngơi trong quân từ trước đến nay đều là trời chưa sáng liền đứng dậy, đi theo binh lính thao luyện xong, phía chân trời mới bắt đầu hửng sáng. Về đến trong cung, đồng hồ sinh học của hắn vẫn luôn không đổi.
Chẳng qua, hắn xác thật không cần thiết đi sớm như vậy.
Mà nguyên nhân lại có chút khó nói ra.
Hắn không nghĩ thừa nhận, hắn là bởi vì không biết Quân Hoài Lang khi nào khôi phục, một lần nữa đi học, cho nên dứt khoát ngay từ đầu liền đi sớm chút, để tránh chạm mặt y.
Hắn đang trốn tránh Quân Hoài Lang.
Ngày đó đầu óc hắn nóng lên, thế mà đáp ứng lời nói như vậy của đối phương, quả thật là tự cho là đúng mà hứa hẹn. Chờ khi hắn quay về chỗ ở, tỉnh táo lại, đầu tiên là cảm thấy mình buồn cười.
Hắn nghĩ thầm, hắn vẫn chưa nhận biết đúng vị trí của mình.
Hắn vốn trời sinh khiến người khác chán ghét, còn mang đến vận rủi, hắn cũng chưa từng phủ nhận điều này. Dù sao, hắn không thua thiệt gì ai, cũng chưa bao giờ mảy may đòi cái gì từ người khác, nên không hề có gánh nặng mà làm một sát tinh.
Rốt cuộc là người trắng tay, không có gì sợ hãi.
Nhưng mà bây giờ, lần đầu có người chủ động đối tốt với hắn. Hắn cảm thấy, mình quá không có tiền đồ, mới nhất thời có chút mất phương hướng.
Chung quy, một người mà mệnh đã định là lẻ loi cô độc, không có tư cách nhận được cảm tình, cũng không có nhu cầu này. Dù sao không phải không có liền không sống được. Hắn trước nay đều một thân một mình, chẳng phải vẫn luôn sống tốt sao.
Mấy ngày nay, lần đầu tiên hắn có chút không biết làm thế nào, nên dứt khoát né tránh đối phương, trốn về cái ổ không người hỏi thăm, thoải mái dễ chịu của bản thân.
Bất quá, Tiến Bảo cũng không biết trong lòng hắn suy nghĩ cái gì, càng không có đồng hồ sinh học chuẩn xác đến biến thái như vậy. Hắn ở sau lưng Tiết Yến, đi hai bước phải ngáp một cái, buồn ngủ đến ủ rũ cụp đuôi.
Hai người đi một đường đến Văn Hoa Điện.
Đúng lúc này, đằng trước truyền đến tiếng nói.
"Ê, tên nô tài ở bên kia, lại đây."
Tiết Yến giương mắt nhìn lại, liền thấy vài người ngồi bên hồ sen của Văn Hoa Điện, là Nhị hoàng tử, Quân Ân Trạch cùng Tứ hoàng tử.
Lên tiếng chính là Nhị hoàng tử, hắn hướng về bên này, lại không phải nói chuyện với Tiết Yến, mà là với Tiến Bảo.
Mắt Tiết Yến rất tốt, xa xa đã thấy ánh mắt trốn tránh của hắn, tuy thoạt nhìn hùng hổ, kỳ thật nhìn cũng không dám nhìn Tiết Yến một cái.
Lại nghĩ dùng biện pháp ngu ngốc gì đó để trả về một ván đây mà.
Trong lòng Tiết Yến lạnh giọng trào phúng một câu phế vật, dùng chân đá đá Tiến Bảo bên cạnh đang buồn ngủ đến lảo đảo xiêu vẹo, nói: "Gọi ngươi đó."
Tiến Bảo vừa nghe đến thanh âm của Tiết Yến, lập tức giật mình tỉnh lại, vốn tưởng rằng Tiết Yến có chuyện muốn dặn dò, lại thấy cằm Tiết Yến nhướng nhướng về hướng hồ sen bên kia.
Tiến Bảo còn chưa kịp nhìn qua, đã nghe thấy một tiếng quát lớn từ bên đó: "Nô tài nào trong cung, lề mà lề mề, không nghe bổn hoàng tử đang kêu ngươi sao!"
Tiến Bảo sợ tới mức bả vai run run, không khỏi nhìn Tiết Yến xin giúp đỡ.
Chủ tử này nọ trong cung, bất kể ngốc hay không, hắn đều không thể trêu vào, hầu hạ không tốt một cái là phải rơi đầu.
Trong ánh ban mai mờ nhạt, hắn nhìn thấy ánh mắt Tiết Yến rơi trên người Nhị hoàng tử, lạnh lùng khẽ nhếch mép, gợi lên một nụ cười mỉa mai lại khinh thường: "Đi đi, xem hắn lại muốn làm gì."
Tiến Bảo thế nhưng có chút an tâm, mặc dù chủ tử này của hắn hiển nhiên là cái Bồ Tát bùn, tự thân còn khó bảo toàn.
Tiến Bảo run rẩy mà đi qua.
Nhị hoàng tử thấy Tiết Yến không có phản ứng, trong lòng cũng là nhẹ nhàng thở ra.
Hiện tại, mình hẳn không cần sợ hãi. Rốt cuộc đây là trong cung, Tiết Yến lại là người phụ hoàng không chào đón nhất, mình dù khinh nhục hắn như thế nào, kết quả cũng chỉ có hắn chịu thiệt.
Nhưng mà, ánh mắt của người này, nhìn thế nào đều giống ác lang, toát lên một tia tàn nhẫn sâu thẳm. Xem như hắn không có gì cả, còn thảm thành như vậy, nhưng vẫn giữ cái vẻ hung ác làm mình vừa thấy hắn liền sởn tóc gáy.
Càng như vậy, Tiết Duẫn Tắc liền càng phải tìm một cơ hội để chứng minh, hắn Tiết Yến cũng chỉ như vậy, và mình cũng hoàn toàn không sợ hắn.
Trước kia mẫu thân yêu phi của hắn hại mẫu phi của mình lãng phí nhiều năm ở lãnh cung, kết quả là chết vì sinh đẻ; tên Tiết Yến ra vẻ hung hãn bây giờ, sớm muộn gì cũng sẽ không có kết cục tốt.
Hắn đứng ở đó, vênh váo tự đắc mà nhìn hai người Tiết Yến đến gần.
Tiến Bảo bị hắn gọi đến, chạy chậm ở đằng trước. Hắn cách Nhị hoàng tử khoảng hai ba bước thì dừng lại, đang muốn quỳ xuống vấn an, thì thấy Nhị hoàng tử giơ tay, giật đứt tua quạt của mình, lưu loát quẳng vào trong hồ.
Tuy tuyết rơi đã một khoảng thời gian, nhưng do vừa bắt đầu mùa đông, mặt hồ chỉ kết một tầng băng mỏng vụn vỡ. Tua quạt ngọc bị vứt xuống, lập tức chìm vào đáy hồ.
Tiếp theo, không chờ Tiến Bảo phục hồi tinh thần, Tiết Duẫn Tắc đã đi lên trước hai bước, dùng mười phần lực gạt hắn ngã trên mặt đất.
"Cẩu nô tài, tại sao không cẩn thận như vậy, đâm vào ta làm tua ngọc bị rơi xuống hồ rồi?"
Tiến Bảo ngã trên đất, trợn tròn mắt.
Rõ ràng...... Rõ ràng là nhị điện hạ hắn......
Lại thấy Nhị hoàng tử hung ác đứng trước mặt hắn, tuy cũng không xấu xí, nhưng lại như là ác quỷ ăn thịt người trong chuyện xưa hắn nghe kể khi còn bé, dữ tợn ra lệnh: "Đi, đi nhặt tua ngọc về cho bổn hoàng tử."
Tiến Bảo biết, hắn đây là đang báo thù. Tiệc Trung thu đêm đó, Tiết Yến ném hắn vào trong hồ Thái Dịch. Hắn không dám động vào Tiết Yến, nên tìm lại mặt mũi từ trên người nô tài của đối phương.
Phía sau, Quân Ân Trạch cười hùa theo, Tứ hoàng tử ngồi ở bàn đá bên cạnh, vẫn là dáng vẻ vân đạm phong khinh*, ôn tồn lễ độ như cũ, cười nhạt mà nhìn bên này.
* 云淡风轻- vân đạm phong khinh: thái độ thờ ơ, lạnh nhạt, như gió nhẹ mây trôi.
Hai chân Tiến Bảo run rẩy quỳ xuống: "Điện hạ, nô tài không biết bơi!"
Tiết Duẫn Tắc lại nói: "Như thế nào, không nghe thấy mệnh lệnh của bổn hoàng tử sao? Tua quạt kia là Hoàng Thượng ban thưởng, cho dù là chủ tử người làm rớt, cũng phải tự thân đi nhặt cho ta, huống chi là ngươi? Ngươi cho rằng mạng chó của ngươi đáng tiền hơn tua quạt này của ta sao?"
Hiển nhiên là kém hơn, nhưng mà Tiến Bảo nhát gan.
Tiến Bảo nghĩ muốn quay đầu lại hướng Tiết Yến xin giúp đỡ, song bị thị vệ tiến lên đè lại. Tiết Duẫn Tắc cười lạnh, vừa nâng tay, hai tên thị vệ kia liền cưỡng chế lôi kéo Tiến Bảo, túm hắn đến bên cạnh hồ.
Cái hồ sen này có lẽ sâu hơn một trượng, phía dưới là nước bùn, dù là ngày mùa hè bình thường, Tiến Bảo rơi vào cũng muốn mất mạng, huống chi là vào đầu đông giá rét như thế này.
Tiến Bảo hoảng sợ đến rớt nước mắt, trực tiếp hướng Tiết Duẫn Tắc hô tha mạng.
Hắn tự nhiên sẽ không trông cậy vào Tiết Yến. Hắn hiểu biết lòng của vị chủ tử này của mình có bao nhiêu cứng rắn, huống chi Tiết Yến thân cô thế cô, thương thế chưa khỏi, đại khái sẽ không vì một cái nô tài như mình mà xung đột với Nhị hoàng tử đúng không?
Tiết Duẫn Tắc nghe câu xin tha của hắn, trên mặt lộ ra tươi cười thoả thuê đắc ý.
"Hôm nay, nếu vớt không được tua quạt của bổn hoàng tử, liền không thể đi lên, nhớ kỹ chưa?" Hắn nói. "Còn không mau xuống hồ!"
Khí lạnh trong hồ vọt thẳng lên trên, Tiến Bảo nhìn hồ nước đen kịt không thấy đáy, nhoài người ra phía sau mà giãy giụa ở ven hồ.
Duỗi đầu là chết, rụt cổ cũng là chết, vậy không bằng rụt rụt ra đằng sau, có thể sống lâu một khắc liền một khắc!
Nhưng hai tên thị vệ phía sau gắt gao đè giữ hắn, như vòng sắt kiên cố, làm hắn không thể giãy giụa. Hắn gắng gượng xoay đầu, nghĩ muốn xin tha, vừa lúc thấy Tiết Yến đứng một bên.
Tầm mắt Tiết Yến rơi vào một góc nào đó, vẻ mặt bình thản không biến sắc, nhìn cũng không nhìn hắn một cái.
Tiến Bảo nghĩ thầm, xong đời.
Đúng lúc này, Tiết Duẫn Tắc ngồi xổm xuống bên cạnh hắn.
"Sợ sao?" Tươi cười của hắn mang theo dữ tợn như đến báo đại thù, chỉ cây dâu mắng cây hòe nói. "Ngươi một tên cẩu nô tài, ngươi cũng xứng?"
Tiếp theo, hắn ngẩng đầu nhìn Tiết Yến, cười khiêu khích, tay đặt trên gáy của Tiến Bảo, dùng lực đè nặng xuống, nhấn đầu Tiến Bảo vào trong nước.
Giống như ngày đó, Tiết Yến ấn đầu hắn vào trong nước.
Tiến Bảo chợt sặc nước. Cảm giác hít thở không thông cùng lạnh buốt ập tới, khiến hắn vội vàng giằng co ngẩng đầu lên. Tiết Duẫn Tắc không có sức lực lớn như Tiết Yến, Tiến Bảo ngẫu nhiên có thể giãy giụa hít thở chút không khí, nhưng cùng lúc lại bị ấn vào một lần nữa.
Tâm Tiến Bảo nghĩ, hôm nay sợ là muốn chết ở chỗ này. Rốt cuộc nhị điện hạ là chủ tử trong cung, nhấn chết một cái nô tài bất quá là dẫm chết một con kiến. Chỉ mong Tiết Yến có thể nhân nhượng mình vì hắn mà chết, buông tha mấy miệng người trong nhà mình......
Đúng lúc này, cách tiếng nước ùng ục, Tiến Bảo mơ hồ nghe được thanh âm của Tiết Yến.
"Buông hắn ra." Hắn nói.
Là ảo giác trước khi chết sao?
Nhưng ngay sau đó, sức lực đè ép trên gáy hắn bỗng biến mất. Tiến Bảo ngẩng đầu, thì thấy trong nắng sớm lờ mờ, Tiết Yến đứng đó, vẻ mặt lãnh đạm, thong thả ung dung cởi ra áo khoác, nhẹ nhàng mà ném xuống bên chân.
Hai tên thị vệ kia vẫn còn áp Tiến Bảo.
Tiếp theo, Tiến Bảo thấy, Tiết Yến nhìn Tiết Duẫn Tắc.
"Không nghe được sao?" Hắn nói. "Buông hắn ra, để ta."