Cô nhớ lại mọi chuyện của ngày hôm qua, tất cả đến quá bất ngờ, đến giờ cô vẫn chưa biết phải chung sống với người nhà thế nào. Vậy nên vẫn nằm lỳ trong phòng chưa chịu ra.
Từ trên giường nhìn qua khung cửa kính lớn hướng ra ngoài ban công, một màu xanh mướt được ánh nắng phủ lên trông thật đẹp đẽ. Giang Tâm Di đưa tay sờ vào chiếc ga giường mềm mại, cô nghĩ có lẽ từ bây giờ cuộc sống của cô cũng sẽ tốt đẹp như vậy.
Giang Tâm Di đứng trên ban công nhìn quang cảnh khắp biệt thự, hưởng thụ cảm giác tốt đẹp này.
Một tiếng chuông từ ngoài cổng truyền đến, sau đó là một chiếc xe vô cùng sang trọng tiến vào biệt thự. Giang Tâm Di nhận ra, đây chính là chiếc xe ngày đó cô nhìn thấy Từ Yến Dung trèo lên ở ngoài cổng trường Tân Hoa.
Giang Tâm Di vừa thấy đã đoán ra người ngồi bên trong xe là ai. Hít nột hơi thật sâu cô quay người đi vào phòng.
Cha Giang dưới sân đang cùng một thanh niên vừa nói vừa cười vui vẻ tiến vào phòng khách.
Hai người vừa qua cửa liền thấy được Giang Tâm Di đang từ trên lầu bước xuống, trên người cô mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái, tóc búi hờ. Khuôn mặt vừa ngủ dậy vẫn còn chút mơ màng, ửng đỏ.
Người thanh niên nọ có chút mất tự nhiên khi nhìn thấy đôi chân trắng muốt, thẳng tắp của cô. Hắn có chút ngại ngùng quay đầu đi. Nhưng chỉ trong một tích tắc quay lại, vẻ mặt đã trở lại như thường.
Cha Giang không hề phát hiện ra sự bối rối vừa rồi của hắn mỉm cười, đợi Giang Tâm Di bước xuống, bằng giọng điệu vẫn chưa được tự nhiên lắm giới thiệu.
- Tâm Di, đây là anh Chu Tử Hòa, người mà hôm qua bà nội đã nói đến với con.
Rồi quay về phía Chu Tử Hòa.
- Tử Hòa à, đây là con gái của chú, Giang Tâm Di.
Nghe được cái tên của hắn, trong lòng Giang Tâm Di đột nhiên gợn lên một hồi ức nào đó đã rất xa xôi.
Cô nhìn hắn, ấn tượng đầu tiên mà bất cứ ai khi nhìn vào Chu Tử Hòa có lẽ là khí chất trên người hắn. Rất ôn hòa, rất dịu dàng và lễ phép.
Vừa rồi cô đã bắt gặp sự bối rối của hắn, nhưng khi đến gần muốn nhìn kĩ thì lại giống như ảo giác của cô mà thôi.
Chu Tử Hòa cũng nhìn cô nở một nụ cười dịu dàng. Nhưng trong mắt của Giang Tâm Di nụ cười của hắn tuy rất đẹp nhưng không hề chạm tới đáy mắt. Giống như hắn gặp bất cứ người nào thì đều có thể cười như vậy.
Đôi mắt hắn rất đẹp cũng rất sâu, nhìn qua khiến người ta cảm thấy ánh mắt ấy thật chân thành. Nhưng cô lại nhìn thấy một mặt khác từ đôi mắt đó. Rất nhiều bí mật cùng toan tính bên trong. Chỉ cần sơ xẩy một chút thôi, cũng sẽ khiến bản thân bị hãm sâu không có lối thoát.
Cô có thế thấy được ở hắn những thứ mà người khác không thấy, có lẽ bởi hai người cũng có chút giống nhau. Tâm cả hai đều rất lạnh.
Chỉ là cô thể hiện tất cả ra bên ngoài, còn hắn lại bọc kĩ lại bằng lớp ngụy trang ôn hòa, quân tử lễ nghĩa.
Loại người như vậy rất đáng ghét, cũng thật đáng sợ.
Giang Tâm Di từ chối bàn tay đang đưa ra của hắn, quay sang nói với cha Giang.
- Con ra ngoài tìm bà nội.
Cha Giang có chút khó xử, nhưng Chu Tử Hòa lại mỉm cười như không có chuyện gì. Hắn tự nhiên đưa tay xuống, quay người lại nhìn theo bóng lưng của cô.
Sau đó mới cùng cha Giang tiến vào thư phòng.
Bà nội Giang đang phơi nắng ngoài bãi cỏ, bên cạnh là một chú mèo trắng lười biếng đang nằm. Nghe được tiếng bước chân, bà mở mắt thấy người tới là Giang Tâm Di thì mỉm cười.
- Đã dậy rồi sao? Đêm qua có ngủ được hay không?
Giang Tâm Di đến ngồi cạnh bà.
- Cháu ngủ được, nhưng ngủ không được ngon.
Bà nội Giang nhìn bàn tay cô đang vuốt ve chú mèo nhỏ. Mèo con còn có vẻ rất hưởng thụ, mắt lim dim.
- Từ từ sẽ tốt lên thôi. Khi nãy cháu đã gặp Tử Hòa rồi? Cháu thấy cậu ta thế nào?
Giang Tâm Di vẫn cúi đầu, bà không nhìn thấy vẻ mặt của cô lúc này, được một lúc sau mới nghe cô trả lời.
- Anh ta không giống người tốt.
Bà nội Giang có vẻ bất ngờ với câu trả lời của cô, thở dài.
- Từ nhỏ hai đứa đã được hứa hôn, nhưng trải qua nhiều chuyện như vậy cũng đã xa cách nhiều rồi. Cháu và Tử Hòa cứ thử tiếp xúc một thời gian. Nếu vẫn cảm thấy không thích hợp thì bà sẽ đứng ta từ hôn giúp cháu.
Giang Tâm Di nghe xong, cô dừng động tác vuốt ve lại ngẩng lên nhìn bà nội Giang, gật đầu.
Chu Tử Hòa ngồi trên xe chạy ra khỏi khuôn viên biệt thự Giang gia, hắn từ trong xe nhìn qua cửa kính, thấy cô đang theo sau bà nội Giang trở về, trên tay còn ôm theo một con mèo nhỏ.
Cô yên tĩnh như một cái bóng, nhưng vẻ ngoài sáng chói kia khiến ai cũng không thể bỏ qua được sự tồn tại của cô.
Hắn đột nhiên nghĩ tới Từ Yến Dung, thật trùng hợp là khuôn mặt hai người có nét giống nhau. Chỉ là một người lạnh lùng, thâm trầm. Một người lém lỉnh, hoạt bát.
Nhớ lại đối thoại với cha Giang trong thư phòng vừa rồi, hắn có chút mệt mỏi ngả người ra sau ghế nhắm mắt lại.