Vừa rồi Giang Tâm Di một cước đá cho tên cặn bã kia khiến hắn ngã bật ngửa nằm trên đất, làm cho nhiều người vô cùng thích thú. Dù sao, một cô gái vừa xinh đẹp lại vừa cá tính cũng khiến người ta yêu thích.
Đồng thời cú đá của cô cũng giẫm luôn mặt mũi của Vương Mai xuống dưới chân.
Vương Mai co ro trốn trong góc, vừa giận vừa xấu hổ. Giang Tâm Di cũng không quan tâm đến cô ta nhiều thế. Ban đầu cô định tìm Vương Mai để cho cô ta một trận.
Nhưng vừa rồi, từ trong đám người đang ăn dưa xung quanh, cô biết được hai tên chủ của tài khoản bí mật kia đã kéo được rất nhiều thù hận. Hôm nay lại bị cô vô tình khui ra thân phận thật, vậy nên cô không cần tự mình ra tay.
Sau hôm nay sẽ có rất nhiều người thay cô trừng phạt bọn chúng. Những kẻ trước đây bị hai tên này bóc phốt tìm kiếm bọn chúng đã lâu, nào có chuyện tìm được sẽ để chúng được yên ổn. Vương Mai theo đó cũng sẽ trở thành mục tiêu bị trút giận.
Giang Tâm Di đi thẳng đến cổng trường. Từ xa cô đã thấy chiếc xe ô tô hạng sang của Giang gia đỗ ở bên đường. Bà nội được Giang Tề dìu xuống, đang định tiến vào trong trường. Cô nhanh chóng đến gần. Bà nội Giang có vẻ bất ngờ, anh hai Giang lại cười cười nhìn cô.
- Giải quyết xong rồi? Em cũng rất có bản lĩnh đấy.
Giang Tâm Di không phản bác, tiến lại đỡ tay bà nội Giang. Sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Ba người quay lại, hóa ra là Hạ Nguyên đã đuổi đến. Anh ta nhìn cô, lại nhìn về phía Giang Tề cùng bà nội Giang ở cạnh cô, vẻ mặt bất ngờ.
Vòng tròn thượng lưu nói rộng thì rất rộng, nói nhỏ thì cũng thật nhỏ bé. Hạ Nguyên biết Giang Tề, Giang Tề cũng nhận ra Hạ Nguyên. Hai người nhìn nhau gật đầu chào hỏi. Giang Tâm Di lúc này bước tới chỗ Hạ Nguyên.
- Vừa rồi cảm ơn cậu.
Hạ Nguyên lại có chút lúng túng gãi đầu.
- Không có gì, bây giờ tôi nên gọi cậu là là Từ Tâm Di hay là Giang Tâm Di đây?
Giang Tề lúc này đã đưa bà nội đi vào trong xe, đúng lúc quay lại nghe được câu này, hắn khoác vai Giang Tâm Di, vẻ mặt đắc ý.
- Đây là em gái ruột của tôi, tôi họ Giang.
Hạ Nguyên sững sờ, xe của Giang gia đã chạy được một đoạn khá xa, hắn ta vẫn chưa tiêu hóa được thông tin vừa rồi.
Không chỉ mình hắn, khi nãy cũng có vài quần chúng ăn dưa vẫn chưa từ bỏ. Thấy Hạ Nguyên chạy theo Giang Tâm Di thì cũng đi theo hóng hớt tới cùng.
Sau đó thì, tin tức Giang Tâm Di có gia thế khủng được truyền đi nhanh chóng. Vương Mai sau khi nghe được tin này đã hối hận đến xanh ruột, lại càng thêm sợ hãi.
Nếu biết Giang Tâm Di chính là thiên kim của Giang gia thì cô ta đã tránh xa cô cả trăm mét. Vương Mai thầm chửi rủa người nào trước đây trước mặt cô ta nói rằng, Giang Yến Dung mới chính là thiên kim của Giang gia ở Ninh Bắc.
Mặc kệ ở trường Giang Tâm Di đã nổi tiếng thế nào, bên này cô đi theo bà nội dạo qua khu thương mại, bà mua cho cô rất nhiều thứ.
Về đến nhà, nhìn đống đồ hiệu chất như núi trước mặt cô có chút khó thở. Giang Tâm Di thầm nghĩ, hẳn bà nội Giang nghĩ cô trước đây thiếu thốn quá rồi chăng. Vậy nên mới trong một ngày nhét cho cô nhiều đồ như thế. Nhưng thật ra cô cũng không phải quá khó khăn tới nỗi chưa từng được dùng đồ tốt.
Nhìn cô hầu gái đang giúp mình dọn dẹp và sắp xếp mọi thứ. Giang Tâm Di đột nhiên cảm thấy, mọi rối loạn trong lòng cô cũng đang dần được dọn dẹp gọn gàng lại. Cô ngồi vào bàn học, mở máy tính đăng nhập vào một trang web.
Trên khung đại diện có hình ảnh của một bông hoa Dã Quỳ đã nở rực rỡ. Bên cạnh hình đại diện là bút danh "Khuynh Tâm".
Từ vài năm trước, trong gia đình Từ Chính Kính không khí càng lúc càng căng thẳng và ngột ngạt. Giang Tâm Di khi ấy có cảm giác, bản thân là một tồn tại thừa thãi, là nguyên nhân khiến cha mẹ cô luôn xảy ra cãi vã. Cô luôn gặp ác mộng.
Cho đến một năm trước, khi vợ chồng Từ Chính Kính qua đời. Tần suất cô gặp ác mộng đã ít hơn, nhưng lại chân thật hơn. Thật ra thì, những ác mộng đó đều là những giấc mơ nói lại quá khứ của cô mà thôi. Nhưng những quá khứ đó quá mức tối tăm, vậy nên với cô, nó chẳng khác nào những cơn ác mộng cả.
Mơ lại một lần, lại như lặp lại thêm một lần nỗi đau. Đau trong thực tại, đến trong mộng vẫn còn dây dưa. Giang Tâm Di khi ấy đáng thương tới nỗi, không có nổi một người bạn mà cô có thể tin tưởng, để có thể kể hết ra mọi uất ức cùng tủi thân.
Cô đã viết lại tất cả giấc mơ đó, biên tập lại thành một câu chuyện và đăng lên wed. Tất cả đều là góc nhìn rất u tối, cô viết ra chỉ muốn phát tiết sự ngột ngạt trong tâm hồn mình. Nhưng không ngờ lại nhận được nhiều sự quan tâm. Cô cũng dần có được vài người bạn trên mạng. Cô không biết họ, họ cũng không biết cô là ai, ngoài những câu chuyện cô đã đăng lên.
Nhưng những người xa lạ đó đã tiếp thêm một chút ánh sáng cho cuộc sống tăm tối của cô. Quyết định thi đại học cũng là nhờ vào một câu an ủi của một người trong số đó.
Nhìn lại căn phòng lúc này đã được dọn dẹp sạch sẽ, ngăn nắp. Cô khép lại máy tính rồi leo lên giường ngủ.