• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là Diệp Cửu Trung.

Bàn tay cứng rắn như vòng sắt, sau khi túm lấy tay Triệu Thiếu Phong thì Diệp Cửu Trung nói không cảm xúc: "Nếu anh dám động vào cô ấy dù chỉ một chút, tôi giết anh đấy!"

"Giết tao ư?"

Triệu Thiếu Phong bị túm tay thì tức đến bật cười.

"Mẹ nó, mày là cái quái gì mà dám..."

Anh ta còn chưa nói hết, Diệp Cửu Trung đã giơ tay lên, thiếu công tử tập đoàn Trung Hải bay ngược ra ngoài, khóe miệng trào máu.

Cơ thể anh ta đập vào cửa, khiến cửa lủng một lỗ, sau đó ngã ở ngoài. Cảnh này khiến Tô Nhiên ngẩn người.

Đám bảo tiêu bên ngoài cũng trợn tròn mắt.

“Triệu thiếu gial"

Thấy Triệu Thiếu Phong bay ra ngoài mặt toàn máu, bọn họ vội chạy tới

Trên miệng Triệu Thiếu Phong ngập máu, đau tới nỗi méo mặt.

Sau khi được đỡ dậy, anh ta lau vết máu bên môi, giận dữ hét: 'Khốn nạn, mày dám đánh tao ư? Lên hết cho tao, tao muốn thằng này ngỏm!"

Vừa hét xong. Sáu, bảy tên bảo tiêu bên cạnh Triệu Thiếu Phong vọt vào luôn.

Tiếng rầm rầm huych huych từ trong biệt thự truyền ra, sau đó chưa đến mười giây, cả đám rên rỉ bị đánh bay ra ngoài.

Nhìn kỹ mới thấy, tất cả đều là bảo tiêu bên người Triệu Thiếu Phong. Đám xui xẻo này hiện giờ kẻ gãy tay, đứa trẹo chân! Cả đám lăn ra đất kêu than rầm rĩ.

Thấy sáu, bảy tên bảo tiêu mình mang đến đều bị thương hết trong chưa đến mười giây, Triệu Thiếu Phong ngây người.

Tô Nhiên đứng trong biệt thự cũng trợn mắt há hốc mồm.

Cô nhìn cảnh trước mặt mà không thể tin nổi, Diệp Cửu Trung trước mắt cô như thần vậy...

Tại sao anh ta lại mạnh đến vậy? Anh ta không phải là thợ sửa xe mất trí nhớ ư?

Trong lúc Tô Nhiên còn đang bưồn bực, Diệp Cửu Trung đã nhìn cô mỉm cười: "Đừng sợ, có tôi đây rồi! Không ai dám làm cô tổn thương đâu!"

Nói xong, Diệp Cửu Trung bước ra ngoài. Tô Nhiên ngẩn ra mấy giây, sau đó cũng ra theo.

Cô không sợ Diệp Cửu Trung gặp chuyện, cô chỉ sợ Diệp Cửu Trung thuận tay đập chết Triệu Thiếu Phong thôi.

Ở bên ngoài.

Ở bên ngoài.

Khi thấy Diệp Cửu Trung xuất hiện, Triệu Thiếu Phong sợ tới nỗi lùi về sau liên tục.

Cũng đúng lúc này, hai chiếc xe vội vàng đi tới.

Mười mấy người từ trên xe bước xuống.

Tất cả bao nhiêu đều là người nhà họ Tô!

“Triệu thiếu gia!"

Tô Thiên Hoằng, người đứng đầu nhà họ Tô, ngoài ra còn có bố của Tô Nhiên, Tô Thanh Hà, nhìn thấy Triệu Thiếu Phong ngã lăn ra đất, mồm đầy máu thì vội chạy lại.

"Trời ơi, Triệu thiếu gia, có chuyện gì vậy?"

"Ai đánh cậu ra nông nỗi này?"

Tô Thiên Hoằng và Tô Thanh Hà chạy vội như nhìn thấy tổ tiên, qua đỡ Triệu Thiếu Phong dậy.

Triệu Thiếu Phong được nâng đứng dậy xong, thấy là người nhà họ Tô thì hất tay Tô Thiên Hoằng ra.

"Cút, đừng có chạm vào ông!"

"Nhà họ Tô các ông nuôi dạy con gái giỏi nhỉ! Vừa nhăng nhít với trai, lại còn bảo thằng kia đánh ông đây nữa?”

"Được được, giỏi lắm, chúng mày đợi đấy cho tao!" Gào xong câu đó, Triệu Thiếu Phong khập khiễng theo bảo tiêu đi mất.

Nhìn thiếu công tử tập đoàn Trung Hải đi như vậy, Tô Thiên Hoằng, Tô Thanh Hà cùng mấy người nhà họ Hà khác trợn tròn mắt.

"Nhiên Nhiên, con nhóc chết tiệt này làm gì thế?"

Tô Thanh Hà nhìn con gái mình, tức tới nỗi xỉu lăn ra đất! "Bố ơi!"

Thấy cha già nhà mình té xỉu, Tô Nhiên với lao tới.

Nhưng vừa tới gần, Tô Thanh Hà đã đẩy Tô Nhiên ra.

"Đừng chạm vào tôi, cái đồ con cái bất hiếu này!"

"Tô Thanh Hà tôi không có loại con gái đáng xấu hổ như côi"

Tô Thanh Hà tức đỏ mắt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK