Nói xong, Chu An Ny lái xe đi mất.
"Ê, ê, lệnh bài của tôi!"
Nhìn Chu An Ny cầm Cửu Trung Lệnh đi, Diệp Cửu Trung câm nín.
Vân Thủy sơn trang. Đây chính là trang viên biệt thự nhà họ Chu.
Chu An Ny mặc một thân váy công sở, đùi đeo tất đen. Vừa vào Vân Thủy sơn trang, cô ta vội vàng chạy xuống xe đi tìm cha mình.
Suốt theo quãng đường, bảo vệ nhà họ Chu xung quanh nhìn thấy Chu An Ny thì đều cung kính thưa: Đại tiểu thư!
Thoáng chốc.
Chu An Ny đã đi tới một căn nhà cổ kính.
Ngoài cửa có một ông lão cao lớn đang đứng.
Ông lão có gò má cao, sắc mặt hồng nhuận.
Vừa thấy Chu An Ny đến, ông mỉm cười chào hỏi: "Chào tiểu thư!" “Chú Phúc, bố con đâu rồi?"
Chu An Ny bước tới, hỏi ông lão kia.
Chú Phúc là đại quản gia của nhà họ Chu, mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Chu vẫn đang túc trực bên linh cữu!"
"Haizz, chú Phúc, chú nói cháu nghe xem, rốt cuộc bố cháu canh linh cữu ai thế? Vì sao mấy ngày liền ông ấy chẳng thèm đoái hoài công ty, đi canh linh cứu cho người khác thế?"
Chú Phúc bị hỏi thì cười khẽ.
"Chẳng lẽ đại tiểu thư không biết thật ư?"
Chu An Ny lắc đầu.
"Vậy không biết đại tiểu thư có nghe không, cách đây mấy ngày trên tỉ vi có đăng tin đệ nhất chiến thần Cửu Trung của Hoa Hạ chúng ta đã ngã xuống biển Tử Vong?"
Ô!
Chu An Ny ngẩn ra.
"Tất nhiên biết chứ!"
"Chiến thần Cửu Trung kia chỉ bằng sức một người, đã đánh bại đám người mười nước lòng muông dạ thú nhăm nhe xâm lược Hoa Hạ chúng ta.
Chỉ một trận đã ép mười nước phải viết hiệp ước đình chiến. Nhân vật anh hùng truyền kỳ như thế, là con dân Hoa Hạ có ai không biết đâu?”
"Nếu đại tiểu thư biết, vậy chắc phải biết tuy chiến thần Cửu Trung đánh bại mười nước, nhưng cũng ngã xuống...' Chú Phúc nói tiếp.
Chu An Ny nghe vậy thì khựng lại, sau đó bừng tỉnh: "Ý chú... là bố con đang canh linh cữu cho chiến thần Cửu Trung?”
"Đúng là vậy!"
Chú Phúc mỉm cười gật đầu.
"Nói vậy chắc tiểu thư cũng biết, tập đoàn Đế Hào chúng ta có được địa vị như ngày hôm nay cũng nhờ vị chiến thần Cửu Trung kia cả! Năm đó, nếu
ngài ấy không đồng ý cho chúng ta hợp tác cùng quân đội, chỉ sợ..."
Thân là hòn ngọc quý trên tay tập đoàn Đế Hào, đương nhiên Chu An Ny biết nhà mình giàu lên thế nào!
Vì vậy nên vừa nghe xong, cô ta đã hiểu ngay.
"Con hiểu rồi!"
"Khó trách bố con bỏ bê công ty, chạy đi canh linh cữu thay chiến thần Cửu Trung, hóa ra là vậy!"
Thở dài một hơi, Chu An Ny yên lặng nhìn cánh cửa đồng cổ kính: "Chú Phúc, con muốn vào thăm bố conl"
"Ừ, vậy cũng tốt!" Nói xong, ông nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Trong thư phòng yên tĩnh, Chu An Ny vừa bước vào đã ngửi thấy mùi đàn hương nồng nặc.
Nhìn vào trong.
Ở chính giữa thư phòng có một người đàn ông trung niên mập mạp đang quỳ gối.
Trước mạt ông ta là bài vị nhìn vô cùng tôn quý, bên trên khắc: Hương hồn Cửu Trung Vương!
Ông ta chính là tổng giám đốc của cao ốc Đế Hào: Chu Thế Hào! "Bố" Thấy cha mình quỳ gối ở đó, Chu An Ny bước tới.
Chu Thế Hào quỳ trên đất, không thèm quay đầu lại nói: "Bố đã bảo rồi mà? Trong lúc bố đang trông linh cữu thì đừng ai vào!"
"Con xin lỗi! Con cũng không muốn làm phiền đâu, nhưng cổ đông bên kia muốn tổ chức cuộc họp nên..."
Chu An Ny vừa nói xong, Chu Thế Hào bực bội: "Bố nói lại nhé, trong lúc bố túc trực bên linh cữu, việc có lớn đến đâu cũng xếp sang một bên!"
Bị cha già dạy dỗ, Chu An Ny đành nói: "Xin lỗi bố, con biết rồi ạ, giờ con không quấy rầy nữa."
Vừa nói, Chu An Ny vừa lui ra ngoài. Đúng lúc này, một cái lệnh bài sắt từ trên người cô ta rơi xuống.
Tiếng động thanh thúy khiến Chu Thế Hào đang quỳ đằng trước cũng phải quay lại nhìn.
"Cái gì thế?"
Thấy lệnh bài rơi xuống đất, Chu Thế Hào cũng nhìn theo. Chu An Ny vội nhặt nó lên: "Chỉ là cái lệnh bài sắt thôi ạ!” "Đưa bố nhìn xem!"
Chu Thế Hào vươn tay.
Chu An Ny đưa Cửu Trung Lệnh cho ông ta.
Khi cầm lệnh bài lên nhìn, Chu Thế Hào trợn tròn mắt, nhất là khi nhìn thấy hai chữ "Cửu Trung", cơ thể ông ta khế run.
"Bố ơi, bố sao thế?"
Thấy vẻ mặt cha mình khác thường, Chu An Ny vội vàng hỏi.
Chu Thế Hào không thèm để ý con gái hỏi chuyện, chỉ nhìn chăm chăm vào "lệnh bài Cửu Trung" trước mắt. Ông ta nhìn chừng một phút mới giật mình nói: "Là thật!"
"Là thật đó!"
"Không ngờ lại là Cửu Trung Lệnh!"
"An Ny, con lấy cái lệnh bài này ở đâu ra thế?"
Chu Thế Hào kích động kéo tay con gái.
"Ê, ê, lệnh bài của tôi!"
Nhìn Chu An Ny cầm Cửu Trung Lệnh đi, Diệp Cửu Trung câm nín.
Vân Thủy sơn trang. Đây chính là trang viên biệt thự nhà họ Chu.
Chu An Ny mặc một thân váy công sở, đùi đeo tất đen. Vừa vào Vân Thủy sơn trang, cô ta vội vàng chạy xuống xe đi tìm cha mình.
Suốt theo quãng đường, bảo vệ nhà họ Chu xung quanh nhìn thấy Chu An Ny thì đều cung kính thưa: Đại tiểu thư!
Thoáng chốc.
Chu An Ny đã đi tới một căn nhà cổ kính.
Ngoài cửa có một ông lão cao lớn đang đứng.
Ông lão có gò má cao, sắc mặt hồng nhuận.
Vừa thấy Chu An Ny đến, ông mỉm cười chào hỏi: "Chào tiểu thư!" “Chú Phúc, bố con đâu rồi?"
Chu An Ny bước tới, hỏi ông lão kia.
Chú Phúc là đại quản gia của nhà họ Chu, mỉm cười nói: "Tổng giám đốc Chu vẫn đang túc trực bên linh cữu!"
"Haizz, chú Phúc, chú nói cháu nghe xem, rốt cuộc bố cháu canh linh cữu ai thế? Vì sao mấy ngày liền ông ấy chẳng thèm đoái hoài công ty, đi canh linh cứu cho người khác thế?"
Chú Phúc bị hỏi thì cười khẽ.
"Chẳng lẽ đại tiểu thư không biết thật ư?"
Chu An Ny lắc đầu.
"Vậy không biết đại tiểu thư có nghe không, cách đây mấy ngày trên tỉ vi có đăng tin đệ nhất chiến thần Cửu Trung của Hoa Hạ chúng ta đã ngã xuống biển Tử Vong?"
Ô!
Chu An Ny ngẩn ra.
"Tất nhiên biết chứ!"
"Chiến thần Cửu Trung kia chỉ bằng sức một người, đã đánh bại đám người mười nước lòng muông dạ thú nhăm nhe xâm lược Hoa Hạ chúng ta.
Chỉ một trận đã ép mười nước phải viết hiệp ước đình chiến. Nhân vật anh hùng truyền kỳ như thế, là con dân Hoa Hạ có ai không biết đâu?”
"Nếu đại tiểu thư biết, vậy chắc phải biết tuy chiến thần Cửu Trung đánh bại mười nước, nhưng cũng ngã xuống...' Chú Phúc nói tiếp.
Chu An Ny nghe vậy thì khựng lại, sau đó bừng tỉnh: "Ý chú... là bố con đang canh linh cữu cho chiến thần Cửu Trung?”
"Đúng là vậy!"
Chú Phúc mỉm cười gật đầu.
"Nói vậy chắc tiểu thư cũng biết, tập đoàn Đế Hào chúng ta có được địa vị như ngày hôm nay cũng nhờ vị chiến thần Cửu Trung kia cả! Năm đó, nếu
ngài ấy không đồng ý cho chúng ta hợp tác cùng quân đội, chỉ sợ..."
Thân là hòn ngọc quý trên tay tập đoàn Đế Hào, đương nhiên Chu An Ny biết nhà mình giàu lên thế nào!
Vì vậy nên vừa nghe xong, cô ta đã hiểu ngay.
"Con hiểu rồi!"
"Khó trách bố con bỏ bê công ty, chạy đi canh linh cữu thay chiến thần Cửu Trung, hóa ra là vậy!"
Thở dài một hơi, Chu An Ny yên lặng nhìn cánh cửa đồng cổ kính: "Chú Phúc, con muốn vào thăm bố conl"
"Ừ, vậy cũng tốt!" Nói xong, ông nhẹ nhàng mở cửa phòng ra.
Trong thư phòng yên tĩnh, Chu An Ny vừa bước vào đã ngửi thấy mùi đàn hương nồng nặc.
Nhìn vào trong.
Ở chính giữa thư phòng có một người đàn ông trung niên mập mạp đang quỳ gối.
Trước mạt ông ta là bài vị nhìn vô cùng tôn quý, bên trên khắc: Hương hồn Cửu Trung Vương!
Ông ta chính là tổng giám đốc của cao ốc Đế Hào: Chu Thế Hào! "Bố" Thấy cha mình quỳ gối ở đó, Chu An Ny bước tới.
Chu Thế Hào quỳ trên đất, không thèm quay đầu lại nói: "Bố đã bảo rồi mà? Trong lúc bố đang trông linh cữu thì đừng ai vào!"
"Con xin lỗi! Con cũng không muốn làm phiền đâu, nhưng cổ đông bên kia muốn tổ chức cuộc họp nên..."
Chu An Ny vừa nói xong, Chu Thế Hào bực bội: "Bố nói lại nhé, trong lúc bố túc trực bên linh cữu, việc có lớn đến đâu cũng xếp sang một bên!"
Bị cha già dạy dỗ, Chu An Ny đành nói: "Xin lỗi bố, con biết rồi ạ, giờ con không quấy rầy nữa."
Vừa nói, Chu An Ny vừa lui ra ngoài. Đúng lúc này, một cái lệnh bài sắt từ trên người cô ta rơi xuống.
Tiếng động thanh thúy khiến Chu Thế Hào đang quỳ đằng trước cũng phải quay lại nhìn.
"Cái gì thế?"
Thấy lệnh bài rơi xuống đất, Chu Thế Hào cũng nhìn theo. Chu An Ny vội nhặt nó lên: "Chỉ là cái lệnh bài sắt thôi ạ!” "Đưa bố nhìn xem!"
Chu Thế Hào vươn tay.
Chu An Ny đưa Cửu Trung Lệnh cho ông ta.
Khi cầm lệnh bài lên nhìn, Chu Thế Hào trợn tròn mắt, nhất là khi nhìn thấy hai chữ "Cửu Trung", cơ thể ông ta khế run.
"Bố ơi, bố sao thế?"
Thấy vẻ mặt cha mình khác thường, Chu An Ny vội vàng hỏi.
Chu Thế Hào không thèm để ý con gái hỏi chuyện, chỉ nhìn chăm chăm vào "lệnh bài Cửu Trung" trước mắt. Ông ta nhìn chừng một phút mới giật mình nói: "Là thật!"
"Là thật đó!"
"Không ngờ lại là Cửu Trung Lệnh!"
"An Ny, con lấy cái lệnh bài này ở đâu ra thế?"
Chu Thế Hào kích động kéo tay con gái.