Cô nở nụ cười tiêu chuẩn rồi lên xe.
Không khí trên xe im lặng đến khó tả, A Bân cảm giác vô cùng khó chịu, đây là muốn ép anh ta chết nha.
“Lãnh tổng, phía bên hội sở chính…”
A Bân muốn tìm kiếm đề tài để cho không khí dịu bớt đi, dựng lên một đường vòng như vậy cũng chỉ là muốn Khương Như Vân làm cho lão đại.
Nhưng lời anh còn chưa nói xong thì chuông điện thoại của Khương Như Vân vang lên.
“Này Như Vân, mày con xem tao là cha mày sao? Cứ thế bỏ đi.”
…
“Đi cũng được, gửi tiền cho chị mày đi. Nó cần có tiền hồi môn.”
“Nói đúng đó Như Vân, đều là người nhà…”
Khương Như Vân tắt máy, tắt nguồn.
Thật chán nản đau đầu!
Mà dường như không gian quá yên tĩnh khiến tiếng hét trong điện thoại Khương Như Vân vang vọng.
Đây là loại gia đình cực phẩm gì vậy chứ?
Trong lòng Lãnh Quân Thần có chút cảm thông, hoàn cảnh của anh cũng không khác gì, chỉ là anh ở trong giới hắc đạo nên nguy hiểm hơn và tàn nhẫn hơn.
Khương Như Vân hơi ái ngại, nhưng cũng chẳng còn cách nào.
Mà cô không biết rằng dù cô có bỏ đi thì trong nhà cô cũng đã giăng cho cô một con đường, mà tự bản thân cô không thể thoát khỏi.
“Lãnh tổng, ngài nếu muốn nhắc tới đề nghị lần trước vẫn là thôi đi. Tôi là kẻ nhát gan, lại còn yếu tim, vẫn là không thể kham nổi.”
Lãnh Quân Thần nhíu mày, cũng không trực tiếp trả lời.
A Bân nhanh nhẹn cười hề hề nói.
“Không sao. Cô Khương à, đề nghị vẫn ở đó, chúng tôi không hề bắt buộc gì, cô cứ yên tâm.”
Mà Lãnh Quân Thần lạnh lùng hướng ra ngoài, như có như không tiếp lời.
“Tôi muốn hợp tác với cô, đơn giản vì cô hữu dụng. Tiền tôi không thiếu, chỉ cần người có khả năng.”
Giọng nói trầm ấm, lại có chúy uy lực làm cho Khương Như Vân hơi thẫn người.
Không phải cô chê tiền.
Chỉ là…
Hắc đạo quá phức tạp, bỏ mạng cũng không biết tại sao lại bỏ mạng.
Có lúc lại không rõ ai hại mình.
Tuy Khương Như Vân cần tiền, nhưng cô vẫn cầu một đời bình an.
Cô im lặng, chỉ mong về lại nhà mình, hiện tại cô đã quá mệt mỏi, bao nhiêu tiền tiết kiệm đều bị người nhà tiêu tốn sạch sẽ.
Hiện tại chỉ có thể tích lũy từ đầu.
Khương Như Vân có điều không biết, cha cô vì trọng sĩ diện cùng người thân đã bắt ép Khương Mộc Miên gọi bọn cho vay nặng lãi.
Tiếp tục vay năm trăm triệu, dù sao trong lòng ông ta, tiền cho đi này không hề lỗ.
“Cha à, chị mới trả nợ cho con xong, con không thể.”
Khương Mộc Miên vẫn hiểu rõ đạo lý, tiền này vay e rằng lãi sẽ lên cao.
Lúc sáng cô ta cũng thấy tài khoản của chị cũng không còn bao nhiêu tiền.
“Chị cũng trả nợ tất cả cho con, làm gì còn mà trả cho chúng ta. Bọn chúng là giang hồ thứ thiệt, không tiền chúng đốt nhà giết người cũng nên.”
Nhìn Khương Mộc Miên mãi không chịu đáp ứng.
Người chú Khương Nhật bĩu môi.
“Nó giỏi xoay sở nhất, chẳng qua là không muốn. Chúng ta cứ vay đi anh ạ, nó không thể thấy chết không cứu, đến điện thoại nó còn không nghe thì làm gì được.”
Cha Khương dù gì vẫn luôn nghe người nhà, mà mẹ Khương càng không thể ngăn cản.
Bà không phải không thương con, không phải không phân định đúng sai, mà là quá nhu nhược.
“Nếu mày không vay, thì tao vay. Gọi đi!”
Khương Mộc Miên cũng không còn cách nào, đành gọi người lúc nãy tới, sau đó cũng bỏ về ký túc xá.
Cô ta cũng cảm giác cái nhà này điên rồi.
Có lẽ sắp tới cô ta phải tự lo cho bản thân, chị gái Khương Như Vân của cô ta xem như xui xẻo rồi.
…
Khương Như Vân về tới nhà đã rất mệt mỏi, nhưng còn chưa dừng lại ở đó, các dự án cô được nhận trước đó đồng loạt hủy đã đành.
Ngay cả các dự án mới cũng từ chối cô, dù khách hàng cũ đã từng khen ngợi cô.
Vô lý!
Này là sao quả tạ chiếu trúng sao?
Lúc này điện thoại của cô lại reo lên.
Hơi chần chừ một chút, sau đó cô cũng nghe máy.
“Nếu là tiền… chị không còn…”
Khương Mộc Miên đầu gì bên kia quát lên.
“Nể tình chị trả nợ cho tôi. Tôi gọi cảnh báo chị, chị mau chạy đi, nếu không chị sẽ bị bọn họ vắt kiệt túi tiền đấy.”
Giọng nói Khương Mộc Miên có chút thở dốc, lại cứ như ban ân huệ cho Khương Như Vân có dự cảm không lành.
“Tôi nói chi chị biết, tôi trốn rồi, không về đó nữa. Chị lo thân đi, cha mẹ vì đám người nhà kia mà vay nặng lãi thêm năm trăm triệu rồi, họ còn muốn chị trả khoản đó.”
“Nếu chị muốn sống thì chạy trốn đi, lo cho đứa em gái này là đủ rồi… Tôi đi đây.”
Khương Như Vân còn chưa định hình được chuyện gì thì Khương Mộc Miên đã cúp máy.
Chuyện gì vậy chứ?
Vay nặng lãi?
Đây là ép cô chết sao?
Tài khoản của cô chỉ còn đủ tiền ăn tháng này, căn nhà này cô chỉ vừa mới trả hết nợ ngân hàng.
Cô biết đi đâu?
Năm trăm triệu?
Họ nghĩ gì vậy chứ?
Nghĩ đến đây cô nhanh chóng gọi về nhà.
“Mẹ, chuyện nhà mình vay nặng lãi là thế nào? Mọi người có tiền để trả sao?”
Cô tức giận chất vấn.
“Mẹ… mẹ… xin lỗi con.”
Lam Hạ lí nhí nói.
“Bà xin lỗi cái gì. Nuôi nó đến tuổi này, nhờ có vài đồng bạc mà nó khó khăn vậy sao?”
“Như Vân, con nên nhớ, chúng ta là cha mẹ con, nếu con không lo được thì cha mẹ tự lo, có gì không được. Vay còn phải hỏi ý con sao?”
“Cha à, vay nặng lãi đó, mẹ thì đau ốm liên miên, cha thì không còn đi làm nữa. Ai trả nợ đây?”
Khương Như Vân rất muốn khóc, đây là ép cô sao?