Thật sự hiện tại cô cảm thấy rất bất lực!
Suy cho cùng cô không thể bỏ được cha mẹ mình, đám người thân kia cô thật sự không muốn nhìn tới.
“Nhất Vy muốn cưới, con có thể đưa trước mười triệu tiền mừng cưới, xem như tình nghĩa gia đình. Còn lại, con không có.”
Khương Như Vân vô lực ngồi xuống ghế bên cạnh, cô cảm giác phải chi tiền cho những lần về nhà.
Chính vì vậy mà bao lâu nay cô rất sợ về nhà, mỗi cuộc gọi của người thân nếu không hỏi tiền thì cũng là nhờ cô mua đồ gì đó đắt đỏ nhưng không bao giờ trả tiền.
Khương Như Vân quá mức mệt mỏi rồi!
“Cái gì? Mừng cưới mười triệu?”
Khương Nhất Vy hét lớn, cứ như Khương Như Vân chỉ cho cô một trăm nghìn mà thôi.
“Này Như Vân, thím nói cháu đừng buồn, một tháng cháu làm bao nhiêu? Tiền nợ cả tỷ của Mộc Miên cháu còn trả được. Đây là đám cưới của em họ cháu đấy. Mười triệu… quá keo kiệt rồi!”
Phương Hoa bĩu môi, tỏ rõ thái độ chê bai số tiền kia quá ít ỏi.
Mà Lam Hạ trong lòng có chút nóng vội, mười triệu với bà mà nói là đã quá lớn rồi.
Này chưa kể nhà bà mỗi tháng cũng chỉ được hai mươi triệu từ Như Vân, họ tính ra chi tiêu thoải mái.
Nếu không phải Khương Mộc Miên phá của thì có lẽ họ còn tiền dư.
Nhưng bà vừa rồi cũng thấy Như Vân hầu như dốc cạn tiền trả nợ, sao còn tiền chứ.
Suy cho cùng cũng chỉ có mẹ xót con mà thôi.
“Thím nói gì thế. Gia đình tôi mỗi tháng cũng chi tiêu trên dưới mười triệu là hết rồi. Mừng cưới thôi mà…”
Lam Hạ lên tiếng.
Nhưng đang nói thì bị ánh mắt của cha Khương trừng lớn, bà theo quán tính im bặt cúi đầu không dám nói nữa.
“Chị dâu à, chị xem đi, Nhất Vy lấy là cán bộ xã đấy. Khương Như Vân thân làm chị lớn, nếu như không thể cho mượn chút ít tiền thì mừng cưới cũng… ừm năm mươi triệu chứ.”
Khương Nhật ngẫm nghĩ nói, ông ta nói như đó là điều đương nhiên, không hề thấy quá đáng.
“Há há há…”
Giọng cười chanh chua vang vọng làm mọi người giật cả mình.
“Các người là người thân sao? Lúc tôi nợ sao không tới? Giờ đòi chị tôi tiền mừng cưới? Đùa sao?”
Khương Mộc Miên từ trong phòng bước ra, ánh mắt hơi đỏ hoe, vẻ mặt huênh hoang nói.
“Nhìn đi! Các người lấy tư cách gì mà lấy tiền của chị tôi? Nếu có cho cũng là cho tôi hay cha mẹ tôi, liên quan gì đến các người.”
Thật ra Như Vân biết em gái mình cũng không phải hoàn toàn vì mình, chỉ là sợ bản thân chi tiền sẽ không còn tiền lo cho nó.
Nhưng trong lúc này, chí ít cũng chỉ có Mộc Miên mới không sợ gì mà nói thẳng như thế.
“Khương Mộc Miên, chị đừng nghĩ là chị muốn nói gì nói. Lẽ ra năm trăm triệu trả nợ cho chị là của tôi đấy. Nay chỉ cần năm mươi triệu, có gì quá đáng.”
Khương Nhất Vy tức giận, nghĩ tới việc Khương Như Vân đã trả nợ cho Mộc Miên chắc chắn cũng không còn bao nhiêu tiền.
Càng nghĩ càng đáng giận!
“Thôi đi!”
Khương Lâm quát lớn.
“Còn không biết xấu hổ.”
Cha Khương nhìn con gái nhỏ của mình, cảm thấy hơi khó xử.
Năm mươi triệu mừng cưới quả thật có quá đáng, nếu là năm trăm triệu cho vay vẫn đòi về được.
Còn mừng cưới thì…
“Anh à, không phải khen, anh dạy được hai đứa con gái cực phẩm. Đứa thì coi trọng tiền tài, đứa thì xấc láo.”
Khương Nhật bất mãn nói.
Ông ta tự cho bản thân có chút tiếng nói, con gái sắp lấy cán bộ nên hống hách hơn.
Cảm thấy bản thân có vẻ đã đạt tới đỉnh cao mà không biết bản thân chỉ là con ếch ngồi đáy giếng.
“Chú thì hay rồi! Tưởng mình là ai, giỏi thì tự đi mà cho hồi môn Nhất Vy, tìm gia đình tôi làm gì, tìm chị tôi làm gì?”
Phải nói rằng Khương Mộc Miên tuy tùy hứng, không biết suy nghĩ, nhưng cũng vì vậy nên người nhà không ai cãi lại cô ta.
“Mày… Mày…”
Khương Nhật tức giận chỉ tay vào mặt Khương Mộc Miên.
“Chị Như Vân đi đâu rồi?”
Lúc này Khương Nhất Vy định nói gì với Như Vân thì thấy ghế cô ngồi đã không còn bóng người.
Đây là chạy trốn?
Mà Khương Như Vân nhân lúc mọi người tranh cãi không chú ý, dùng tốc độ nhanh nhất mà thoát khỏi ngôi nhà này.
Cô chán rồi! Thật sự mệt mỏi!
Người nhà?
Cô có sao?
Khương Như Vân còn thẫn thờ đứng chờ xe bên đường lớn, một chiến Rolls-Royce Sweptail đen bóng dừng trước mặt cô.
“Cô Khương, đi thôi!”
Lãnh Quân Thần hạ kính lạnh nhạt nói.
“Gì cơ?”
Cô hơi khựng lại.
Đây là chuyện gì?
A Bân hơi có chút khó xử nhanh nhảu xuống xe mở cửa, vui vẻ nói.
“Cô Khương, chuyện là chúng ta đi có việc, thấy cô đứng đây nên tiện đường muốn cô đi cùng… Dù sao, ở đây cũng vắng…”
Nụ cười hơi gượng cùng thái độ chân thành của A Bân là cho Khương Như Vân có chút khó hiểu.
Rõ ràng là anh ta tự mình muốn mình đi cùng, mình cũng không nhờ vả, thái độ còn kém xa với A Bân.