Lúc này mưa đã tạnh, chân trời dần sáng. Phía bắc dần hiện lên những tia sáng nhưng rất khác biệt so với ánh sáng tự nhiên, thứ ánh sáng đó là ánh sáng chói lọi màu vàng, lúc đầu chỉ là một điểm sáng xa xa phía bắc nhưng rất nhanh sau đó nó tụ lại trải dài như một tấm lụa ở phương xa, trong chớp mắt liền phủ khắp chân trời. Toàn bộ vùng trời phía trên thành thành Lâm Xuyên Thành dường như đều bị bao phủ bới thứ ánh sáng màu vàng này.
Thành Lâm Xuyên vừa trải qua thiên tai vẫn mang trên mình khung cảnh đổ nát được ánh sáng màu vàng chiếu vào hiện lên một sắc màu ấm áp, những người còn đang chìm đắm trong bi thương thống khổ vì mất người thân được ánh sáng chiếu rọi liền cảm thấy ấm áp an bình, những người dân đang đắm chìm trong đau xót ngẩng đầu lên đều nhìn thấy trên trời tràn ngập ánh vàng, rất nhiều người hô lên thành tiếng.
Thành chủ thành Lâm Xuyên thấy vậy ngay lập tức cúi thấp người lễ bái, trong miệng lẩm nhẩm cầu nguyện, nhất định là trời xanh thương tiếc dân chúng chịu khổ cho nên cử xuống Thần Tiên đến giải cứu lê dân.
Không ít bách tính thấy hành động của thành chủ, trên mặt cũng nhanh chóng lộ ra vẻ mặt khẩn cầu theo sau thành chủ quỳ xuống đất, trong khoảng thời gian ngắn tiếng khẩn cầu trời xanh phù hộ ban phước lành vang vọng khắp mọi nơi.
Ngay cả Phong Ngũ và Phong Lục cũng bị chấn động, không kiểm soát được nhích lại gần bên cạnh Phong Thả Ngâm.
Phong Lục hỏi: “Lâu chủ, làm sao bây giờ?”
Phong Thả Ngâm không đáp lại Phong Lục, trong lòng hắn có cảm giác lo lắng mơ hồ, Phong Thả Ngâm nhìn về phía người đầu tiên phát hiện ra dị thường là Kỷ Hành hỏi: “Đây thực sự là Thần Tiên?”
Sắc mặt của Kỷ Hành vẫn bình tĩnh như trước, nghe vậy liền đáp: “Trải qua kiểm nghiệm, chỉ là ánh sáng nhân tạo.” Mặc dù chỉ là ánh sáng nhân tạo nhưng y vẫn có thể hấp thu được, tuy rằng chỉ có sáu mươi lăm phần trăm có thể chuyển hóa thành năng lượng có thể sử dụng nhưng đối với Kỷ Hành đang trong thời điểm thiếu thốn năng lượng mà nói thì đây đã là rất tốt rồi.
“Nhân tạo?” Phong Thả Ngâm ngạc nhiên hỏi lại, bốn phía bỗng nhiên trở nên yên tĩnh, những thanh âm cầu nguyện khi nãy giờ đây dã tắt hẳn.
Điều này thật sự là quá đột ngột, Phong Thả Ngâm đành phải dời mắt khỏi Kỷ Hành một lần nữa nhìn về phía chân trời, đồng tử trong mắt hắn bỗng nhiên co rụt lại.
Trong vầng hào quang màu vàng chói lọi bỗng nhiên xuất hiện bảy dải ánh sáng màu trắng, một dải sáng dẫn đầu phía trước, phía sau là sáu dải sáng chia đều hai bên trái phải. Ánh sáng mờ dần đi, xuất hiện trước mặt mọi người chính là bảy nam nhân trẻ tuổi mặc áo trùng dài màu trắng, thắt lưng thêu hoa mây màu lam.
Bảy người này ai cũng có ngoại hình tuấn mĩ, sắc mặt kiêu ngạo, dưới chân đạp lên một thanh kiếm dài bay lơ lửng trong không trung, họ hơi cúi đầu, ánh mắt từ trên nhìn xuống mọi người bên dưới.
Nội tâm Phong Thả Ngâm chấn động, hắn cuối cùng cũng hiểu lo lắng của mình là từ đâu mà tới.
“Thần tiên! Là thần tiên!”
“Có thần tiên tới cứu chúng ta rồi!”
“Xin thần tiên hãy cứu lấy chúng ta…”
Lúc này dân chúng quỳ trên mặt đất sửng sốt đã phục hồi tinh thần, dồn dập cúi đầu lễ bái, trên mặt là sự cuồng nhiệt.
Ngay cả thành chủ thành Lâm Xuyên lúc trước cũng chỉ là làm dáng lúc này cũng nước mắt chảy dài, chỉ mong có một cái thang để trèo lên trên kia!
Trong khoảng thời gian ngắn, cả tòa Lâm Xuyên Thành đều là sự cuồng nhiệt cùng những tiếng lễ bái của dân chúng, gặp phải tình huống như thế này, mấy người Phong Thả Ngâm vốn đang đứng yên tại chỗ bỗng trở nên kỳ lạ.
Phong Ngũ và Phong Lục vội vã lôi kéo Phong Thả Ngâm cùng Kỷ Hành ngồi xổm xuống.
Mấy người ngồi xổm nhìn như bách tính bình thường, cúi đầu xì xào bàn tán.
Lông mày Phong Lục nhăn lại nói: “Lâu chủ, tình huống không ổn mấy thần tiên này mặc quần áo giống hệt Lý Phi Tài, hẳn là cùng một bọn, bây giờ chúng ta nên làm gì?”
Phong Thả Ngâm nói: “Trước tiên giả vờ một chút, sau đó tùy cơ ứng biến.”
Phong Ngũ, Phong Lục nghe vậy lập tức quỳ xuống đất cúng bái, đầy mặt thành kính, Phong Lục diễn rất sâu, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng vừa bên bái vừa không tạo ra tiếng động nói: A, ngươi chết tốt lắm…
Phong Thả Ngâm không thể nhìn thẳng liền quay đầu sang một bên thì thấy Kỷ Hành vốn đang ngồi xổm cạnh mình đã chuyển thành quỳ, còn vô cùng nghiêm túc cúi đầu chuẩn bị lễ bái.
Phong Thả Ngâm vội vã đi kéo y, “Ngươi bị ngốc à, không cần phải cúng bái những kẻ kia! Có phải là thần tiên thật không còn chưa chắc chắn!”
Kỷ Hành nhìn về phía hắn nói: “Đây là biện phát tốt nhất lúc này, trải qua đo lường kiểm duyệt, những người này tuy rằng có năng lượng rất mạnh nhưng cũng không có ý định hại người.”
Phong Thả Ngâm muốn hỏi làm sao ngươi biết, lại bị tiếng động phía trên cắt ngang.
Nam tử dẫn đầu đám thần tiên kia mặc trường bào trắng thêu hoa văn xanh lam, trên cổ áo được trang trí bằng những mũi thêu tinh xảo, hắn nhìn giống như mới vừa qua nhược quán (hơn hai mươi tuổi), vẻ mặt lạnh lùng, khí thế rất mạnh giống như thần tiên trên chín tầng trời hạ xuống.
So với Lý Phi Tài người này lại càng có dáng dấp thần tiên hơn □□.
Gã mở miệng chỉ nói một chữ “dừng” nhưng giống như ẩn chứa một sức mạnh kinh khủng khiến người khác chỉ có thể quỳ rạp xuống đất, lo sợ đến tái mặt nhưng vẫn tràn đầy kính nể.
Trong khoảnh khắc, dân chúng vốn đang ồn ào đã an tĩnh lại, toàn bộ thành Lâm Xuyên trong phút chốc trở nên an tĩnh giống như nghe được cả tiếng kim rơi.
Phong Thả Ngâm phù phù một tiếng quỳ trên mặt đất, trên lưng bị một sức mạnh vô hình đè nén khiến hắn không thể đứng thẳng. Hắn khó khăn nghiêng đầu nhìn xung quanh một chút thì thấy ngoại trừ chính mình trên mặt những người khác không có bất kỳ sự bất thường nào. Trong lòng hắn hoảng hốt, lẽ nào những tiên nhân kia thật sự thần thông quảng đại như vậy? Nhưng khi Lý Phi Tài kia cũng không có những năng lực này.
Tại sao bọn họ lại chỉ nhằm vào hắn? Chẳng lẽ họ đã phát hiện ra chuyện hắn giết Lý Phi Tài? Không, nếu thật sự như vậy bọn họ đã sớm rat ay rồi!
Phong Thả Ngâm vừa chống lại sức mạnh vô hình đè nén trên lưng mình vừa suy nghĩ kế sách, ngay lúc này Kỷ Hành đang quỳ ở bên cạnh hắn bỗng đưa tay ra.
Phong Thả Ngâm sợ hết hồn, vội vàng nói: “Ngươi không thể đụng vào ta!” Nhưng sau một khắc, tay của Kỷ Hành đã khoát lên vai hắn, áp lẹc trên người hắn cũng giảm bớt. Trong nháy mắt đó Phong Thả Ngâm bỗng nhiên có một loại cảm giác kỳ quái, đó chính là Kỷ Hành chỉ chạm nhẹ một cái đã có thể lật ngược cả ngọn núi to trên mưng mình.
“Ngươi mới vừa…”
Kỷ Hành mặt không thay đổi nhìn về phía hắn, hai mắt đen sâu thẳm không nhìn ra được cảm xúc, “Khi nãy, có chuyện gì không?”
Phong Thả Ngâm yên lặng, chưa kịp mở miệng thì tiên nhân trên trời kia lại nói gì đó…
=====
Lúc Kỷ Hành nhìn thấy 90% người tại hiện trường rơi vào trạng thái điên cuồng cúng bái, lập tức mô phỏng theo hành vi của đám nhân loại là cúi người quỳ lạy để tránh bị loài người nghi ngờ. Nhưng khi y muốn tăng âm lượng muốn mô phỏng theo lời nói của đám nhân loại kia lại bị Phong Thả Ngâm ngăn cản.
Lẽ nào nhân loại này đang nghi ngờ mình, Kỷ Hành mặt không thay đổi nhìn hắn bắt đầu tính toán làm thế nào để nhân loại này xua tan nghi ngờ.
Thì lại nghe đối phương nói đám người kia không phải thần tiên, không cần phải làm theo mọi người. có lẽ nhân loại thật sự là có ý này.
Mà là vì để tránh cho thân phân bại lộ Kỷ Hành không thể giải thích cho Phong Thả Ngâm, y đương nhiên biết đến những người này không phải là tiên nhân chỉ họ có năng lượng cao hơn năng lượng của người bình thường, y quỳ bái bọn họ cũng không phải vì bọn họ là thần tiên mà chỉ vì những người khác đều làm như vậy.
Kỷ Hành thấy Phong Thả Ngâm há mồm còn muốn hỏi gì đó nhưng sau một khắc lưng hắn uốn cong, cả người giống như bị một vật nặng đè lên căng ra đến mức cực hạn, trên trán bắt chảy mồ hôi nhưng trên lưng hắn cái gì cũng không có. Cho dù như vậy nhưng nhân loại này vẫn không hề để lộ sự sợ hãi. Hắn chỉ mím môi, ánh mắt lấp loé, rơi vào im lặng, nếu như sử dụng ngôn ngữ của người máy mà nói thì Phong Thả Ngâm lúc này giống như một người máy đang trong trạng thái khởi động chương trình tính toán.
Một điểm nhỏ trong mắt phải của Kỷ Hành lóe lên ánh bạc chuyển động, trong 0.5 giây quét hình Phong Thả Ngâm một lượt phát hiện từ trường trên lưng hắn khác hẳn với xung quanh. Trong mắt Kỷ Hành từ trường phát ra từ mỗi nhân loại đều trong suốt như nhau chỉ có trên lưng Phong Thả Ngâm là có màu xanh nhạt.
Sau khi phát hiện từ trường không đúng, Kỷ Hành quét mắt nhìn Phong Thả Ngâm một cái, dữ liệu chỉ số thân thể của Phong Thả Ngâm cao hơn những người xung quanh hai điểm. Thể lực, sức chịu đựng, sức bật, độ dẻo dai đều đã dật đến đỉnh cao của con người nhưng hắn cuối cùng cũng chỉ là một người bình thường, dưới sự ảnh hưởng của từ trường lại trong thời đại chữa bệnh lạc hậu như thế này sẽ không cách nào chữa khỏi sự thương tổn.
“Không có ghi chép phạm tội… Phù hợp tiêu chuẩn cứu trợ.”
Vì vậy Kỷ Hành đưa tay ra, khởi động thiết bị ẩn giấu trong tay tiêu giảm từ trường trên lưng Phong Thả Ngâm rồi truyền xuống đất.
Y vừa làm xong thì cái người dẫn đầu đang đứng trên phi kiếm bỗng lên tiếng.
===
“Ta tên là Quân Trạch, là tu sĩ của Ấn Linh tiên tông. Lúc này giáng thế là để đón nhận những người có tiên duyên vào môn phái truyền dạy tiên thuật, đi vào con đường tu tiên… Kể từ hôm nay, Đại Minh quốc thuộc về sự cai quản của Ẩn Linh tiên tông, người phàm các người đều có thể hưởng thụ sự che chở của tiên môn chúng ta, người người đều có tư cách tham dự vào sự lựa chọn của tiên môn…”
Bách tính thành Lâm Xuyên vừa trải qua thiên tai vốn dĩ đang vui mừng vì thần tiên xuất hiện, bây giờ các tiên nhân lại nói muốn tuyển chọn người phàm để chỉ dạy tu tiên khiến họ mừng rỡ như điên!
Bởi vì đã được “Tiên nhân” dặn dò trước, dân chúng không điên cuồng la hét nữa, tất cả đều quỳ trên mặt đất ngẩng đầu lên dùng ánh mắt khát vọng nhìn thần tiên trên trời.
Kỷ Hành cũng cùng những nhân loại xung quanh ngửa đầu lên xem. Trải qua sự đo đạc tính toán của hệ thống, nhân loại vừa lên tiếng kia đã trải qua huấn luyện đặc biệt đồng thời trong tiếng nói của gã cũng ẩn chứa năng lượng, vô cùng vang dội cũng có tác dụng lôi kéo lòng người.
Quân Trạch vừa nói xong nhìn lướt qua một người trẻ tuổi mặc đồ đen trong đám người, phát hiện đối phương đã tránh thoát uy áp của mình, đáy mắt gã ánh lên sự kinh ngạc rồi nhanh chóng gật đầu trong lòng. Trong đám phàm nhân này cuối cùng cũng có một người coi như có thể nhìn được. Gã nhìn liếc mắt với sư đệ đứng chếch phía sau mình, đối phương hiểu ý ngay lập tức tiến về phía trước lấy ra một món đồ từ trong tay áo rồi ném lên khoảng đất trống, nơi vốn không có gì bỗng chốc xuất hiện một cái sân khấu cao lớn, bên trên đặt một loạt ghế dựa bằng ngọc, hai bên sân có hai cầu thang bằng bạch ngọc tráng lệ.
Dân chúng đang kích động nhìn thấy tiên gia triển lãm phép thuật đều trợn to hai mắt, phát ra thanh âm trầm trồ thán phục.
Quân Trạch thu lại phi kiếm đi ra phía sau sáu vị sư đệ, trực tiếp từ không trung rơi xuống đài ngọc kia, tay áo tung bay, tiên khí phảng phất, dân chúng thấy vậy lại kinh ngạc thốt lên.
Quân Trạch nghe thấy vậy thì nói thầm với sư đệ bên cạnh: “Chậc, một đám người phàm ngu xuẩn…”
Gã hơi dừng một chút nhưng cũng không nói gì nữa.
“Thừa dịp hiện tại!” Mắt thấy dân chúng thành Lâm Xuyên như ong vỡ tổ đổ xô đến bên này mà những “Tiên nhân” kia cũng không để ý đến mình, Phong Thả Ngâm lập tức đứng dậy, tay trái lôi kéo Phong Lục, tay phải dắt theo Kỷ Hành xoay người rời đi, không ngờ mới vừa bước một bước liền đối mặt với Quân Trạch đã đứng đó từ bao giờ.
Bàn tay đang dắt Kỷ Hành của Phong Thả Ngâm không khống chế được nắm chặt lại.
Tu sĩ vẻ mặt lạnh nhạt cũng không thèm nhìn những người xung quanh, gã chỉ nói với Phong Thả Ngâm: “Ta thấy vị tiểu huynh đệ này tư chất không tồi, không biết có nguyện ý gia nhập Linh tông hay không?”
Đây chính là cành ô liu (ý nói về cơ hội) sáng loáng! Những người đang chú ý đến bên này nhìn Phong Thả Ngâm với ánh mắt mang đầy sự kính nể, đây chính là người trẻ tuổi được tiên nhân tự mình đến mời, sau này có lẽ còn có thể đứng đầu trong các thần tiên!
Nhưng người đứng trước mặt Quân Trạch không hề lộ ra vẻ chảy nước mắt cảm động như dân chúng. Phong Ngũ, Phong Lục thì không cần phải nói, bọn họ mang người thiết kế bẫy rập mai phục sử dụng mọi thủ đoạn đê tiện mới giết xong một vị tiên nhân, mà Phong Thả Ngâm chính là người giết chết Lý Phi Tài hung hăng kiêu ngạo, nếu bị những những tiên nhân này phát hiện, có thể buông tha cho bọn họ mới là lạ!
Phong Thả Ngâm nhếch miệng, đang muốn tỏ vẻ xa cách khách sáo từ chối thì ngay lúc này xa xa bỗng nhiên có một bóng kiếm bay tới, kèm theo tiếng quát chói tai hướng đến trước mặt Phong Thả Ngâm.
“Sư huynh cẩn thận! Người này chính là tặc tử sát hại Lý sư đệ!”
Hết chương 9.