• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phong Thả Ngâm nằm gục trên người Kỷ Hành, ý thức trôi nổi trong bóng tối, không biết từ khi nào đã quay trở lại ý thức vài năm trước…

“Tiểu tử kia chạy đâu rồi?”

“Có vết chân, bên này!”

Tiếng nói của kẻ thù vang vọng bên tai. Năm đó Phong Thả Ngâm mới mười lăm tuổi không phương hướng bỏ chạy vào trong rừng ngồi xổm trốn trong bụi cây rậm rạp, hai tay nắm chặt cắm sâu vào trong bùn đất. Trong đôi mắt hắn lúc đó là hoang mang cùng với thù hận, nhưng lúc này chỉ cử động một chút hắn cũng không dám vì sợ bị phát hiện.

Hai người tới bắt hắn dưới chân dẫm lên một thanh kiếm bay qua chỗ hắn ẩn nấp ngày một xa. Phong Thả Ngâm cắn chặt môi, không cho phép bản thân mình hét lên vì sợ hãi, trái tim của hắn đập thật mạnh, nhưng ngay cả một nhịp thở mạnh hắn cũng không dám để lộ.

Cảm giác được hai người kia đã đi xa, Phong Thả Ngâm mới chậm rãi hoạt tay chân đã tê dại vì giữ một tư thế quá lâu, hắn cẩn thận đứng lên, nhưng phải một khắc sau Phong Thả Ngâm mới gạt bụi cây từ từ bước ra.

Lúc này hắn giống như chim sợ cành cong, chỉ một chút gió thổi cỏ lay cũng có thể khiến hắn kinh hoảng, nhìn thấy bụi cây bị người đẩy ra, nghĩ rằng bản thân đã bị phát hiện, Phong Thả Ngâm nhanh chóng rút ra dao găm mang theo người, không chút nghĩ ngợi rat ay.

Nhưng lần này tấn công không trúng, người kia linh hoạt né tránh công kích, đồng thời nhanh như chớp đè lại tay phải đang cầm dao găm của Phong Thả Ngâm. Cũng chính vì vậy Phong Thả Ngâm đã có cơ hội nhìn rõ khuôn mặt của đối phương.

Phát hiện ra người tới không phải kẻ truy đuổi mình lúc nãy hắn nhẹ nhàng thở ra một hơi nhưng ngay lập tức lại trở nên phòng bị.

Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ xem người trước mặt là ai, không biết là địch hay bạn, động tĩnh bên này đã kéo tới sự chú ý của hai người khi nãy. Nghe thấy tiếng gió của phi kiếm đang bay tới, Phong Thả Ngâm thay đổi sắc mặt, lập tức xoay người bỏ chạy, nhưng chạy chưa được hai bước cánh tay hắn đã bị người kia bắt lấy, cả người bị kéo về phía trước, hai người lăn xuống dốc, sau đó rơi xuống một hang động bị che giấu dưới thân của một gốc cây to.

Người kia sức rất lớn, đè chắt Phong Thả Ngâm dưới đất khiến hắn không thể nhúc nhích, sau đó dùng ánh mắt ra hiệu hắn yên tĩnh lại, chuyên tâm chú ý động tĩnh bên ngoài.

Lúc đó hắn căng thẳng vô cùng, đầu óc trống rỗng, chỉ có thể bị động làm theo người kia.

“Đáng ghét, thế nhưng để cho thằng nhóc kia trốn thoát.”

Hắn có thể nghe thấy tiếng oán giận của những kẻ kia.

“Khu rừng này rất lớn, ngoại trừ một bên giáp với đường cái, những phía khác đều là vách núi treo leo, ta không tin tên nhóc kia có thể mọc cánh bay ra ngoài. Ta qua bên kia tìm, ngươi ở lại canh chừng đường ra…”

Hai người kia sau khi bàn bạc ổn thỏa, nghe động tĩnh có vẻ như tách ra làm việc. Đợi cho bên ngoài yên lặng một lúc lâu, đối phương mới buông hắn ra.

Hang núi này không hề lớn, nhưng vẫn đủ sức chứa hai người. Phong Thả Ngâm vừa được tự do, lập tức cầm dao găm đam về phía người kia, như một con thú nhỏ phóng ra móng vuốt sắc bén tự bảo vệ, “Ngươi là ai, tại sao lại cứu ta?”

Sau khi trải qua sự đau khổ của việc cả nhà bị sát hại cùng những đắng cay trong hoàn cảnh tứ cố vô thân, hiện tại Phong Thả Ngâm đối với bất kỳ ai đều rất đề phòng và phản cảm, cho dù người này mới vừa cứu hắn một mạng.

Đối phương cúi đầu nhìn hắn, nhưng trong không gian tối tăm của hang động lại không thể nhìn thấy gì, Phong Thả Ngâm nghe đối phương nghiêm túc nói: “Vấn đề thứ nhất, ta là Kỷ Hành. Vấn đề thứ hai, ngươi chỉ là một đứa nhóc.”

Không biết tại sao, rõ ràng chỉ là một câu trả lời rất đơn giản, Phong Thả Ngâm vốn đang tràn ngập địch ý và đề phòng lại dần thả lỏng.

Sau hai ngày ở bên trong, hai người kia vẫn luôn không hề rời đi, Phong Thả Ngâm và Kỷ Hành trốn trong hang động ba ngày vẫn luôn dựa vào Kỷ Hành mạo hiểm ra ngoài tìm kiếm thức ăn lót dạ.

Đợi đến ngày thứ ba, Phong Thả Ngâm nhìn Kỷ Hành mang về ba quả trám có chút nức nở nói: “Ngươi ăn trước đi!”

“Ta đã ăn no.” Mỗi một ngày, Kỷ Hành đều trả lời hắn như vậy.

Nhưng Phong Thả Ngâm biết người kia cái gì cũng chưa ăn. Hắn trước đây thường xuyên đến khu rừng này chơi, dựa vào việc quen biết địa hình nơi đây mới không bị hai người kia phát hiện, nhưng cũng vì lối ra duy nhất đã bị chúng ngăn chặn mà không cách nào thoát ra được.

Hắn cũng không tin tưởng người trước mắt này. Ngày đầu tiên khi y nói muốn ra ngoài tìm thức ăn hắn liền lén lút đi theo, biết được Kỷ Hành không động tay động chân vao thức ăn hắn mới an tâm. Mà ở nơi núi rừng cằn cỗi này căn bản cũng không có nhiều loại trái cây có thể ăn, đối phương mỗi ngày có thể tìm được vài quả đã là cực hạn.

Hắn yên lặng đem trái cây giao cho y, “Ta biết ngươi không có gì để ăn, ngươi ăn đi, ta không đói bụng.” Vừa dứt lời bụng hắn liền hợp thời kêu vang.

Làm sao có khả năng không đói bụng? Mỗi ngày đều trốn tránh sự truy đuổi của kẻ thù, hai ngày nay bọn họ đã thay đổi vài chỗ trốn, ngay cả ngủ cũng không dám thả lỏng, mệt bở hơi tai, bụng đói cồn cào. Mà trong mười lăm năm cuộc đời của Phong Thả Ngâm, hắn vốn là một công tử được cưng chiều chưa bao giờ phải chịu khổ như vậy. Có đến vài lần, hắn bị vây khốn trong cảm giác đói bụng và sợ hãi đến muốn khóc lên thế nhưng nghĩ đến cha mẹ chết thảm, nghĩ đến những người vì giúp hắn bỏ trốn mà hi sinh thân mình hắn chỉ có thể cắn răng, đem nước mắt nuốt trở lại.

Kỷ Hành trầm mặc nhìn Phong Thả Ngâm, không chút do dự đem trái cây để trước mặt hắn, bình tĩnh nói: “Ngươi đói bụng, ăn đi!”

Phong Thả Ngâm lắc đầu, đôi mắt chăm chú nhìn mặt y, “Tại sao ngươi không ăn?”

Kỷ Hành vẫn lạnh nhạt bình tĩnh như trước. Trong tình huống như vậy, vào giờ phút này ở trong mắt Phong Thả Ngâm thì chính là ổn trọng khiến cho sự xúc động của hắn cũng dần bình ổn lại.

Đối phương lắc đầu một cái, vẫn là câu nói kia, “Ta đã ăn no.”

Phong Thả Ngâm hạ thấp giọng, hung hăng nói: “Ngươi lừa ta!”

Kỷ Hành vẫn như trước vô cùng nghiêm túc trả lời, “Ta không lừa người.”

Phong Thả Ngâm một chữ không tin, hang động bọn họ trốn lần này quá nhỏ, hai người không thể không chặt chẽ nằm cùng chỗ, lúc nói chuyện hô hấp thậm chí còn phun lên mặt và cổ đối phương. Nếu Kỷ Hành đã ăn rồi thì khi nói chuyện trong hơi thở phải mang theo mùi thức ăn, nhưng mỗi lần Phong Thả Ngâm lại gần đều không ngửi thấy gì.

Ngoại trừ uống nước hắn xác định đã ba ngày nay đối phương chưa ăn gì. Cho dù võ công cao cường hơn nữa, ba, bốn ngày không ăn sao có thể chịu đựng được. Hơn nữa hai kẻ đi tìm bọn họ không biết còn định ở đây đến khi nào, nếu như bọn chúng không đi…

Phong Thả Ngâm đã mất hết người nhà, hắn không dám tưởng tượng nếu Kỷ Hành cũng ngã xuống, nếu Kỷ Hành cũng không vượt qua được…

Tầm mắt đảo qua hang động tăm tối, Kỷ Hành vẫn lẳng lặng mà nhìn Phong Thả Ngâm. Giống như đã quyết tâm gì đó, một lúc lâu sau y lấy ra một trong số ba quả trái cây, nhẹ giọng nói: “Ta ăn một quả, còn lại ngươi ăn đi. Ngươi bây giờ còn nhỏ, không ăn nhiều một chút sẽ không chịu đựng nổi.”

Phong Thả Ngâm đã đói đến mức dạ dày phát đau, hắn liên tục nhìn chằm chằm vào Kỷ Hành, mãi đến tận khi nhìn thấy y đã ăn trái cây mới lập tức cầm lên một quả cắn. Không biết có phải vì quả quá chát hay không, trong lòng hắn cũng đắng chát. Cúi đầu ăn trái cây, hắn suy nghĩ trong lòng rằng một ngày nào đó sẽ báo đáp phần ân tình này của Kỷ Hành…

============

Kỷ Hành đội mưa đem nam nhân loài người kia về ngôi nhà trúc y đang ở tạm. Nhà trúc cao hơn một đầu người, cửa khép hờ.

Y dùng tay cầm kiếm mở cửa ra, ôm lấy Phong Thả Ngâm bước vào trong nhà.

Lúc này trời đã gần sáng nhưng mưa vẫn chưa tạnh, nước mưa rơi trên nóc nhà tạo ra tiếng lạo xạo.

Gian nhà không lớn, bên trong chỉ có một cái giường trúc, một cái bàn và hai cái ghế.

Kỷ Hành cởi hết quần áo ướt nhẹp trên người Phong Thả Ngâm. Sau khi xử lý xong vết thương, hai tay y bắt đầu tỏa nhiệt, một tay giữ lấy người kia, một tay hong khô tóc cho hắn, cuối cùng đắp chăn, giúp Phong Thả Ngâm nằm thẳng trên giường.

Sau hắn đó y lại kiểm tra tình hình của nam nhân, đối phương khôi phục rất tốt, thế nhưng thể lực tiêu hao quá độ cần nghỉ ngơi hai ngày mới có thể khôi phục lại hoạt động bình thường.

Kỷ Hành liếc mắt nhìn bầu trời âm u bên ngoài, xác định trong vòng một tháng sau đó mặt trời cũng sẽ không xuất hiện liền quyết định tìm một góc tắt nguồn dự trữ năng lượng.

Trước khi tắt nguồn, y theo thường lệ tiếp tục ghi chép nhật ký.

【 Thời gian: Năm thứ năm ngày thứ ba;

Thời tiết: trời âm u có mưa vừa;

Sự kiện: Cứu một nam nhân loại không rõ danh tính;


Tình trạng nhiệm vụ: Vẫn chưa có phát hiện mới như trước.


Người ghi chép: Kỷ Hành, đánh số 0026 】


__________________


___________________


Tác giả có lời muốn nói:


Phần đầu Phong Thả Ngâm sẽ xuất hiện nhiều, phần giữa Kỷ Hành xuất hiện tương đối nhiều, phần sau hai người xuất hiện đều nhau, không quên nhiệm vụ *^_^*


P/s: Hãy click vào chuyên mục của tác giả, thu gom sao ~~ (╯3╰)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK