Nghe thấy vậy, cả người ta như hóa đá, cùng lắm ta cũng chỉ đục tường khoét vách, thi thoảng trộm một con gà, sao giờ lại biến thành hãm hại con trai nhà người ta rồi?!
Nghĩ vậy, ta đáp: “Tiểu tiên không có…”
“Ngươi còn dám chối quanh! Ngươi mở to mắt ra mà xem đây là cái gì?!” – Kê Quân nói xong thì lôi ra từ trong túi ngực một cái bình nhỏ, sau khi mở nắp bình, một đốm sáng màu bạc to bằng cái bát chui ra, lượn lờ quanh người Kê Quân.
Kê Quân xoay người về phía Ngọc Đế và Vương Mẫu, hơi khom người, chắp tay nói: “Khởi bẩm Ngọc Đế, đây là nguyên thần của con trai thần – Kê Thế Tử. Con trai thần bị kẻ kia hãm hại, bị hủy thân xác, trước khi nguyên thần ngủ say đã kịp chạy về tố cáo với thần. Con trai thần không có nhiều thời gian nhưng cũng đã kịp nói ra tên của kẻ đã hãm hại mình – tiên đồng Tiểu Nha của phủ Thái Thượng Lão Quân. Nay nhân chứng, vật chứng đã rõ ràng đầy đủ, kính xin Ngọc Đế làm chủ, đòi lại công bằng cho vi thần!”
Lời lẽ của Kê Quân rất đanh thép và rành mạch khiến Ngọc Đế gật gù, không ngừng vuốt chòm râu đen dài như thác, tiếng xì xào lại vang lên lần nữa trong Thiên điện.
Bản thân ta thì như người chưa tỉnh ngủ hẳn, cứ mơ màng không hiểu tại sao sự việc lại như thế này, mồ hôi lạnh trên lưng đã ngừng túa ra, nhưng cả người chết lặng, đầu ngón tay ngón chân cứng ngắc.
“Tiên đồng Tiểu Nha, ngươi còn lời gì để nói không?” – Ngọc Đế lên tiếng hỏi.
Ta ngây ngốc nhìn đốm sáng bạc đang lượn vờn quanh Kê Quân. Kia là Kê Thế Tử sao? Nhưng ta hãm hại hắn lúc nào, hủy thân xác hắn lúc nào vậy?
Trong đầu ta chợt lóe, ta run rẩy hỏi Kê Quân: “Xin mạn phép hỏi Kê Quân, Kê Thế Tử bị tiểu tiên hãm hại như thế nào?”
Kê Quân nhìn ta, trên mặt vừa bi thương vừa tức giận cực độ: “Hắn không nói được nhiều, chỉ bảo ta rằng sáng nay bị tiên đồng Tiểu Nha của phủ Thái Thượng Lão Quân bắt đi rồi...”
Các hình ảnh trong đầu ta vùn vụt trôi qua, sau đó bắt đầu ghép nối với nhau.
Kê Quân, phủ Kê Quân, sáng nay bị bắt đi, gà, sáng nay ta đi bắt gà, sau đó...
Ta cảm thấy muốn ngất: “Xin.. xin hỏi Kê Quân, hình dáng của Kê Thế Tử...”
Kê Quân phất ống tay áo, quay lưng không thèm nhìn ta nữa, trong giọng nói không giấu nổi bi ai: “Con trai bản quân mới sinh chưa lâu, pháp lực còn kém cỏi, chưa thể tu được hình người, thường ngày vẫn dùng nguyên hình để sống trong phủ, là một con gà bạc”
Ù ù ù.. tai ta bắt đầu không nghe thấy gì nữa, dạ dày xoắn lại, mắt cũng mờ đi.
Người ta mềm nhũn, quỳ mọp xuống sàn lần nữa: “Tiểu.. tiểu tiên biết tội..”
Ngọc Đế: “Nếu đã biết tội thì cũng cần có gan chấp nhận hình phạt. Kê Quân, ngươi muốn bản đế đòi lại công bằng cho ngươi như thế nào?”
Kê Quân chắp tay: “Thân xác con trai thần đã bị hủy, tuy nguyên thần còn nguyên vẹn nhưng để có được thân xác mới cũng không phải chuyện dễ dàng, cần ít nhất tu vi năm trăm năm và nhiều linh khí. Hơn nữa, phu nhân của thần vốn là Kê Tinh dưới trần tu luyện thành tiên, do vậy thân xác con trai thần cũng cần thêm nguyên linh nơi hạ giới mới có thể thành hình. Nguyên linh hạ giới chỉ có thể có do tự thân tu luyện, nếu giờ bắt con trai thần xuống phàm để tự tu luyện thì quả thật quá bất công. Kê Minh Ngân thần xưa nay là người ân đền oán trả nhưng cũng biết có chừng mực. Chỉ cần tiên đồng Tiểu Nha có thể tái tạo thân xác cho con trai thần, việc này coi như xí xóa, sau này không nhắc lại nữa.”
Vừa nói, Kê Quân vừa đánh mắt về phía Lão Quân vài lần, chỉ thấy Lão Quân có vẻ cũng hài lòng, gật gù, khe khẽ vuốt râu.
Chờ cho Kê Quân nói xong, Thái Thượng Lão Quân bước ra khỏi hàng, chắp tay với hai vị trên cao: “Bệ hạ, Tiểu Nha là tiên đồng trong phủ của lão thần, nay gây ra tội lớn cũng phải trách kẻ làm sư phụ như ta đã quản giáo không nghiêm. Vì vậy, đối với chuyện trả lại thân xác cho Kê Thế Tử, lão thần cũng nguyện gánh vác một phần thay đồ đệ, xin trả thay đồ đệ tu vi năm trăm năm và một hồ lô chứa đầy linh khí thuần khiết, ngoài ra còn xin bồi thường hai bình linh đan hạng nhất. Về phần nguyên khí hạ giới thì...”
Ta cảm động rơi nước mắt: Lão Quân, cha, sư phụ, Tiểu Nha nhất định sẽ làm tiên đồng cho người suốt đời!
Kê Quân hơi khép mắt, lạnh nhạt nói: “Con trai ta là người bị hại, không lẽ lại để hắn xuống trần tự tu luyện từ đầu? Cho dù rất nể mặt Lão Quân, nhưng ta không thể buông tha hoàn toàn cho kẻ làm hại con ta. Ta muốn nó phải xuống trần, thay con ta tu hành, trải qua hỉ, nộ, ái, ố, thu thập nguyên linh thay con ta!”
Lời của Kê Quân như chém đinh chặt sắt, vừa nói ra đã khiến tất cả thần tiên xung quanh phải gật gù tán thành.
Ngọc Đế cũng vuốt râu: “Cứ làm như vậy đi. Kê Quân, ngươi cần nguyên linh bao nhiêu năm thì đủ?”
Kê Quân giơ ba ngón tay lên: “Không nhiều không ít, khoảng ba trăm năm!”
Ngọc Đế gật đầu: “Nếu đã như vậy, tiên đồng Tiểu Nha, nay bản đế phạt ngươi đầu thai xuống trần ba trăm năm, vì Kê Thế Tử mà trải qua đủ hỉ, nộ, ái, ố, thu thập nguyên linh, ngươi có phục không?”
Ta liếc mắt nhìn, thấy Lão Quân khẽ gật đầu với mình, vội dập đầu: “Tiểu tiên nguyện ý!”
Ngọc Đế vỗ lên tay vịn nạm rồng của mình: “Hình phạt đã lập, sáng mai thi hành tại đài Thông Thiên.”
Ta và Lão Quân cùng cúi đầu: “Tạ ơn Ngọc Đế!”
Kê Quân thu hồi nguyên thần của Kê Thế Tử, sau đó đứng lùi vào hàng ngũ văn thần, không thèm liếc ta một lần nào nữa.
Ta cúi đầu đi theo thiên binh tới thiên lao, khi đi qua Lão Quân thì được người dặn nhỏ một câu: “Ngày mai sư phụ đến thăm ngươi.”
Ta rưng rưng nước mắt, chỉ ngước nhìn Lão Quân mà không biết nói sao.
Ngọc Đế nhìn ta một lát, sau đó nhìn về phía những thần tiên vẫn đang xếp hàng ngoài điện và Vương Mẫu đang nhàm chán gảy gảy móng tay bên cạnh, ngài ấy thở hắt ra một hơi, khoát tay ra hiệu: “Người tiếp theo!”
***********
Thiên lao trên thiên giới cũng không tệ - đây là suy nghĩ đầu tiên của ta sau nửa buổi ‘được’ cư trú bên trong.
Ta nằm dài trên giường đá, giang hai tay hai chân, ngửa mặt nhìn bầu trời thiên giới đầy sao qua ô cửa sổ duy nhất trên nóc phòng.
Ô cửa sổ hình lục giác, tuy nhỏ nhưng ánh trăng rất sáng, chiếu ngay chóc lên người ta, cảm giác có chút man mát.
Thiên lao không có mùi khó chịu, không có chuột muỗi ruồi bọ, trong căn ngục đá chỉ có một chiếc giường đá, mọi thứ yên tĩnh đến nhàm chán.
Mắt ta nhìn bầu trời qua ô cửa, tâm trí đã bay đến tận đâu đâu.
Không biết lũ tiên đồng nhóc giờ này đang làm gì, có lén ta ăn món gì ngon không.
Không biết Lão Quân giờ này đang làm gì, có phải lại đang ngủ gật bên lò luyện đan không.
Ba trăm năm à…
Một ngày trên thiên giới bằng một năm dưới hạ giới, tuy nói ta phải xuống trần trả nợ ba trăm năm, nhưng đối với những người trên này, chẳng qua cũng chỉ là một năm…
Một năm, một năm, từ lúc Tiểu Nha ta được nặn ra tới giờ cũng đã có hai trăm mấy năm, một năm thực sự không đáng kể.
Lão Quân sẽ không quên ta, Tiểu Á, Tiểu Đậu, Tiểu Hoắc, Tiểu Phì, Tiểu Ất sẽ không quên ta…
Nhưng còn hắn thì sao?
Vừa nghĩ đến đó, ta bật ngồi dậy như lò xo, mắt mở to trong bóng tối của căn ngục.
Kỳ quái, bỗng dưng ta nghĩ đến hắn làm cái gì!
Vừa nghĩ đến hắn, đoạn ký ức chiều nay lại ùa về, độ ấm trên môi hắn, hơi thở trong veo của hắn…
Chờ ta – hắn đã nói thế, nhưng chỉ sợ lần này, dù ta có muốn chờ cũng phải qua một năm nữa…
Ta không hiểu tại sao Tiểu Thái lại làm vậy với ta, càng không hiểu lời nói của hắn.
Chờ ta.. chờ ta.. chờ ta.. chờ ta..
Ta không xua được giọng nói ấy ra khỏi đầu, cảm thấy bực bội, bứt rứt quá thể, tim lại đập ‘thình thịch’. Ta cắn răng, một tay ôm ngực, nằm cong người như con tôm trên giường đá, lần đầu tiên mất ngủ gần một đêm.
Sáng hôm sau, khi ta đang nằm lơ mơ trên giường thì có tiếng chào hỏi của thiên binh canh ngục truyền đến, ta bị đánh thức, nhổm dậy trên giường, dụi dụi mắt.
Thái Thượng Lão Quân tiên phong đạo cốt, một thân áo trắng phất trần trắng râu trắng xuất hiện trước cửa ngục của ta.
“Sư phụ” – ta uể oải gọi, lồm cồm bò xuống giường.
Khi ta thò mặt qua khe hở nhỏ trên cửa đá để đối diện Lão Quân, cả Lão Quân và thiên binh đứng ngoài đều hít một hơi khí lạnh, không tự chủ được lùi về sau một bước.
“Tiểu Nha, con sao vậy? Bị đập mặt vào đâu sao?” – Lão Quân sốt sắng hỏi.
“Con đâu có?” – ta chưa tỉnh ngủ hẳn, tiếp tục dụi mắt, tiện thể ngáp một cái.
Lão Quân lấy ra từ túi không gian tùy thân một cái gương đồng, giơ ra trước mặt ta.
Úi cha ơi!
Một sinh vật nửa người nửa gấu trúc đang nhìn lại ta từ trong gương, hai mắt nó thâm quầng, bọng mắt đen xì, dáng vẻ nhếch nhác, trông có vẻ rất tức cười.
Huhu, chẳng qua ta chỉ mất ngủ có một đêm, sao lại biến thành như vậy...
Ta mếu máo nói với Lão Quân: “Con bị mất ngủ.”
Lúc đó Lão Quân mới thu gương về, yên tâm rằng không phải ta bị ‘đánh đập tra tấn’. Lão Quân lùi lại một chút để thiên binh niệm chú mở cửa thiên lao. Trong lúc thiên binh mở cửa, Lão Quân nói với ta: “Tiểu Nha, hôm nay là ngày chấp hành hình phạt của con, sư phụ tới tiễn con một đoạn đường.”
Ta cúi đầu, ỉu xìu nói với Lão Quân: “Tiểu Nha đi một năm sau sẽ về, sư phụ ở nhà nhớ giữ gìn sức khỏe.”
Mắt Lão Quân có chút rưng rưng, khẽ gật đầu một cái.
Ta ngước đầu hỏi ông: “Lão Quân, người không trách con vì đã làm loạn như vậy hay sao?”
Lão Quân khép mắt, ông thở dài khiến chòm râu trắng phất phơ: “Chuyện cũng đã rồi, có trách con nữa cũng có ích gì đâu. Hơn nữa...”, Lão Quân dừng một lát, sau đó mở bừng mắt, trong mắt như tóe ra ánh sáng: “..hơn nữa cũng đáng đời con gà già đó lắm, dám từ chối cung cấp gân gà cho ta!”
Trong các loại gân linh thú, xét về độ quý giá khi làm thuốc thì gân rồng đứng thứ nhất, gân trâu vàng đứng thứ hai, gân gà thiên giới và gân tê tê cùng đứng thứ ba. Lão Quân là người si mê thuật chế thuốc, có một loại nguyên liệu quý như vậy ở ngay trong tầm tay mà không thể chạm vào, không biết Lão Quân đã phải ngậm oán trong bao lâu rồi.
Ta chảy mồ hôi: “Sư phụ, hình tượng, chú ý hình tượng một chút” , vừa nói ta vừa đảo mắt ra hiệu về phía vị thiên binh đang xanh mặt đứng bên cạnh.
Lão Quân biết mình hơi quá lố, vội ho ‘khù khụ’ hai tiếng, lập tức thu hồi vẻ mặt giận dữ bừng bừng kia, trở lại với dáng vẻ phúc hậu hiền từ quen thuộc, thiên binh đứng cạnh hai chúng ta cũng thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Đi thôi, để sư phụ tiễn con một đoạn” – Lão Quân phẩy nhẹ phất trần.
Trên đường bay đến đài Thông Thiên, ta nhìn Lão Quân mà vẫn cảm động không thôi. Trong lòng ta biết, ông không trách ta không phải do mối hiềm khích với Kê Quân hay do tính bao che khuyết điểm cố hữu của mình mà vì ông thương ta, không nỡ mắng ta trước lúc ta phải chịu phạt mà thôi.
Khi bước xuống mây để đặt chân lên đài Thông Thiên, nhân lúc thiên binh áp giải ta quay mặt đi, Lão Quân nhanh như cắt giúi vào tay ta một thứ, sau đó còn nháy mắt ra hiệu với ta, khiến bao nhiêu nếp nhăn chân gà chân vịt bên khóe mắt hiện ra hết cả.
Ta cúi đầu, đang muốn nhìn xem thứ mà Lão Quân giúi cho là cái gì thì bị ông nhỏ giọng nhắc nhở: “Đến lúc rơi xuống hãy xem.”
Ta ngơ ngác nhìn Lão Quân, chẳng hiểu mô tê gì.
Một đoàn ba người chúng ta chậm rãi đi đến trung tâm của đài Thông Thiên. Nơi này nằm trên một trong những ngọn núi cao nhất thiên giới, là một bệ tròn được khắc nổi trên đá, xung quanh có bốn cột đá chạm chữ giun bò và hình họa phức tạp.
Kê Quân đã đứng chờ chúng ta từ bao giờ, khi nhìn thấy ta thì khẽ ‘Hừ’ một tiếng vẻ khinh thường.
Ba thiên binh bao gồm cả thiên binh áp giải ta tới đồng thanh hô: “Đến giờ thi hành hình phạt!”
Kê Quân lôi ra một chiếc bình ngọc, nguyên thần của Kê Thế Tử bay ra, lượn lờ quanh người Kê Quân.
“Tiên đồng Tiểu Nha, tuân theo lệnh của Ngọc Đế, ngươi và con trai ta cùng đầu thai xuống trần, từ nay nguyên thần của ngươi và hắn tương thông. Ngươi thông qua nếm trải hỉ, nộ, ái, ố, sinh, tử, hợp, tan chốn phàm trần, thu thập nguyên linh thay con trai ta. Ngươi thay hắn tu hành, thay hắn thu thập nguyên linh, cũng chính là thay hắn gánh vác khổ nạn, thay hắn giải trừ tai ách. Ba trăm năm sau, một khi nguyên linh được thu thập đủ, kiếp nạn của ngươi sẽ tự động chấm dứt, thân thể con ta được khôi phục, không ai nợ ai. Ngươi đã hiểu chưa?”
Kê Quân nói một đống, ta lại vừa mất ngủ một đêm nên nghe câu được câu mất, không hiểu lắm nhưng vẫn gật gật đầu.
Kê Quân thấy dáng vẻ ta như vậy, ‘hừ’ thêm một cái vẻ khinh thường, sau đó bắt đầu giơ tay bắt quyết, niệm chú.
Ta trơ mắt nhìn một sợi chỉ sáng bạc từ từ hiện ra từ giữa không trung, sợi chỉ nối liền trán ta và nguyên thần của Kê Thế Tử, sau một lúc thì biến mất.
Làm phép xong, Kê Quân vung ống tay áo, quay mặt đi, dường như chẳng thể nhìn ta thêm nổi nữa.
Ba thiên binh lại hô to: “Thi án!”
Thế rồi, chẳng biết là ai trong số ba thiên binh đột ngột đẩy lưng ta một cái, ta lảo đảo, lao đầu rơi xuống cái hố to giữa đài Thông Thiên, không kịp nói với Lão Quân thêm câu gì.
Tiếng gió ầm ào trong tai, ánh sáng liên tục chạy qua người, cả cơ thể ta cứ thế lao xuống vùn vụt, bên cạnh là nguyên thần của Kê Thái Tử đang chớp nháy liên tục.
Thông đạo ánh sáng này rất dài, ta không rơi xuống đáy ngay mà còn có thời gian để hét rồi còn có cả thời gian nhớ ra thứ Lão Quân đã giúi vào tay ta.
Ta vội vàng lảo đảo quẫy người trong không khí, vừa rơi xuống vừa hé nắm tay ra nhìn.
Trong tay ta chỉ có một miếng vàng lá nhỏ bọc trong vải, bên trên có viết mấy chữ đỏ rất rõ ràng: “Người mang vật này, đời đời kiếp kiếp được như ý.”
Cho dù đang rơi xuống với tốc độ chóng mặt, ta cũng bất chấp hét lên: “Sư phụ là số một!”
Đúng lúc đó, có một tiếng thét trầm vang truyền đến, át cả tiếng hét của ta:
“TIỂU NHA!!”
Sau đó, ta nhìn thấy một bóng người đang lao, à không, đang rơi vùn vụt xuống, sắp đuổi kịp ta đến nơi. Ta nhìn thấy khuôn mặt Tiểu Thái ngày càng rõ ràng. Lông mày hắn đang nhíu lại, biểu cảm trên mặt vừa lo lắng vừa hoảng hốt, hắn đang vươn một tay ra như muốn với đến chỗ ta. Ta loạn hết cả lên, sao Tiểu Thái lại ở đây, hắn làm cái gì mà lại rơi xuống đây!!
Ngay đúng lúc Tiểu Thái sắp chụp được tay ta, toàn bộ cơ thể chúng ta đột ngột được bao phủ trong ánh sáng trắng chói lòa.
Ta bị ánh sáng bất ngờ xông vào mắt, đành phải nheo mắt lại, nhưng vẫn kịp nhìn thấy tay Tiểu Thái chụp về phía ta.
Có lẽ do gió mạnh trong thông đạo, cũng có lẽ do tốc độ rơi của hai chúng ta khác nhau, nhưng dù vì lý do gì đi nữa, Tiểu Thái cũng đã chụp hụt tay ta.
Hắn không chụp được tay ta, nhưng lại thành công vồ được mảnh vàng lá ta nắm trong tay.
Vàng lá của ta, ‘đời đời kiếp kiếp được như ý’ của ta!!!
Ta còn chưa kịp hét thành tiếng câu đó, ánh sáng trắng bỗng trở nên chói lòa hơn nữa, khiến ta không thể không nhắm mắt lại.
Suy nghĩ cuối cùng của ta là: “Tiểu Thái, đồ chết tiệt!”
Sau đó, chỉ còn lại hư không vô tận.
*************
Thái Thượng Lão Quân, Kê Quân và ba thiên binh đứng trên đài, cùng nhìn xuống thông đạo ánh sáng.
“Chúng xuống rồi” – Lão Quân nheo cặp mắt già cả.
Lời nói vừa dứt, một đám mây vô cùng xấu xí, đã vàng xỉn lại còn thiếu mất một góc như bị gặm đột nhiên xuất hiện. Nó lướt qua năm vị thần tiên trên đài, trực tiếp lao thẳng vào trong hố ánh sáng.
Tiếp đó, một cái bóng màu trắng đột nhiên xuất hiện, cũng lao đầu xuống hố với một tốc độ không thể tưởng tượng được.
Mọi người: “...”
Lúc lâu sau, Kê Quân mới lạnh nhạt lên tiếng: “Xuống hết rồi”, sau đó phủi tay áo, quay lưng bỏ đi.
Ba thiên binh lần lượt giải tán, chỉ còn lại Thái Thượng Lão Quân trên đỉnh núi.
Lão Quân phe phẩy phất trần, ngửa đầu nhìn trời mây, dường như đang suy nghĩ rất lung.
Sau đó, Lão Quân nghĩ về thời gian một năm sắp tới.
Một năm không còn được nhàn nhã đánh cờ, bàn luận chuyện phiếm với đám bạn già...
Một năm phải ở chết dí trong phủ để canh đám lò luyện đơn có thể cháy khét bất cứ lúc nào...
Một năm lông gà vỏ tỏi cùng một đám trẻ nhỏ...
Chưa gì Thái Thượng Lão Quân đã rơi lệ đầy mặt: “Tiểu Nha, con mau về đi..”