Mười tám năm sau…
“Vị đại tỷ này, ta thấy sắc mặt tỷ không được tốt đâu, trên trán ẩn hiện khí đen, sợ là sắp gặp đại họa đến nơi” – ta nhắm mắt, nhăn mày, khe khẽ lắc đầu.
Người ngồi đối diện ta lập tức trở nên hốt hoảng: “Đại tiên, xin ngài chỉ cho tiểu nữ cách thoát nạn!”
Ta cầm bàn tay mềm mại của nàng ta, lăn qua lộn lại xem một hồi, sau đó ra vẻ thâm trầm: “Đại hạn sắp tới của đại tỷ rất lớn, e là thần tiên hạ phàm cũng không thể ngăn nổi.”
Người phụ nữ bắt đầu thút thít, cầm khăn tay chấm nước mắt: “Mệnh thiếp thật khổ…”
Ta đột ngột chồm tới trước, dùng hai tay nắm chặt tay nàng ta, mắt nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Tuy đại hạn này không thể tránh khỏi, nhưng ta đây vẫn còn một cách xoay chuyển tình thế, có điều..” – ta nói đến đó thì bỏ lửng.
Nữ tử tròn mắt, cũng hơi chồm người về phía trước bàn, hai tay nắm chặt tay ta: “Xin đại tiên cứ nói!”
Ta khẽ ‘e hèm’, người đối diện vô cùng hiểu ý, lập tức dúi vào tay ta hai đồng tiền.
“..Cách này chính là ‘trong cái rủi có cái may’. Đại hạn đã không thể tránh khỏi thì đừng cố tránh, nhưng bổn tiên sẽ giúp một tay, giúp đại tỷ sau khi gặp họa thì trở nên có phúc. Họa phúc cùng gặp, họa họa phúc phúc, cũng coi như chẳng gặp họa” – ta lắc lư đầu, lim dim mắt.
Vẻ mặt của người ngồi đối diện ta ngây ngốc, có vẻ chẳng hiểu gì, nhưng nàng ta lại rất có tài năng trong việc khác. Ta còn chưa kịp nói thêm, nàng ta đã dúi vào tay ta thêm hai đồng tiền: “Xin đại tiên chỉ lối dẫn đường.”
Ta nhìn tiền trong tay, híp mắt gật gù.
Một lát sau, một vị nữ tử ôm nụ cười ngây ngô đi ra khỏi bàn bói dạo bên đường, trên tay còn ôm chặt một bọc giấy.
Ta lưu luyến vẫy tay theo: “Nhớ là uống rồi đốt, không phải, là đốt rồi uống, sau họa là phúc, họa họa phúc phúc thành không họa phúc, quý khách đi đường cẩn thận, rảnh rỗi lại tới ủng hộ bản tiên nha!”
Tiễn khách đi rồi, ta tung xâu tiền trong tay lên chơi đùa, hôm nay làm ăn không tệ, có thể mua thịt.
Ta vừa nghĩ đến đi mua thịt, trời bỗng đổ mưa, mưa có vẻ không to lắm nhưng bầu trời đã tối sầm lại, mùi ẩm mốc trên phố nhỏ phảng phất quanh chóp mũi. Ta nhanh chóng thu dọn quầy hàng của mình, cất bàn, thu cờ để tránh bị nước mưa làm ướt.
Tây Thi dưa muối bên cạnh cũng vừa nhanh tay lẹ chân dọn hàng vừa cười với ta: “Tiểu Nha đi về đó à?”
Ta gật đầu, cười đáp lại người đẹp dưa muối: “Hôm nay làm ăn không tệ, ta dọn hàng về sớm, mai lại gặp!”
“Mai lại gặp!”
Ta khoác áo tơi, cõng theo thùng gỗ đựng đồ nghề trên lưng, đến khi ra khỏi thành, đến một con đường nhỏ không người mới dám sử dụng khinh công, cả người đạp như bay trên đám cỏ lau ướt nước để chạy về nhà.
Đến nơi, ta đạp tung cửa, vừa bước vào sân vừa cởi áo tơi: “Lão đầu tử, ta về rồi đây!”
Ta vừa dứt lời, có hai vật thể nhỏ màu nâu bỗng bay ra từ trong nhà về phía ta. Ta rất bình tĩnh tránh trái né phải, sau đó khẽ dùng lực cổ chân, cả người lộn nửa vòng trên không khí, dùng hai chân kẹp được hai miếng gỗ.
“Lão đầu tử, lão muốn ta chết trẻ hay sao! Vừa vào nhà đã muốn ám sát người!”
Lý Bán Tiên xông phắt ra ngoài, nhảy chồm chồm: “Đã nói bao nhiêu lần không được gọi ta là lão đầu tử! Nhà ngươi giỏi thì đi nữa đi, đi nữa đi!!”
Ta ngoáy lỗ tai: “Lão đầu tử, ta mà không đi, hai thầy trò chúng ta có khả năng chết đói đó nha.”
“Ta thà chết đói còn hơn kiếm ăn bằng cách lừa đảo!” – ông già ngoan cố khoanh hai tay trước ngực, hất cằm không thèm nhìn ta.
Ta thở dài, giơ bọc giấy dầu trong tay lên: “Lòng ngay thẳng của sư phụ thật khiến đồ nhi ngưỡng mộ không thôi. Đồ nhi tự hổ thẹn với lòng, đành tự phạt bằng cách ăn hết số thịt gà mua bằng tiền bất chính này...”
Lý lão đầu không thể rời mắt khỏi bọc thịt trong tay ta, không tự chủ được nuốt nước miếng một cái rõ to, sau đó ậm ừ hỏi ta: “Có.. ớt không?”
Ta cười toe toét, lục ra một chùm ớt mới hái trên đường về nhà: “Có!”
Lý lão đầu ‘hừ’ một tiếng, xoay người, đỡ cái lưng đã hơi còng đi vào nhà: “Đừng xào mặn quá.”
Ta híp mắt nhìn theo, vừa huýt sáo vừa đi về phía phòng bếp.
Đến giờ ăn tối..
Lý lão đầu dùng đũa đập vào tay cầm đũa của ta: “Ăn từ từ thôi, ai tranh mất của ngươi đâu, tướng ăn của ngươi như tiểu cẩu chết đói vậy!”, nói xong, khua một đường đũa rất lưu loát, đĩa thịt gà xào ớt trước mặt hai người chỉ còn lại một nửa.
Ta: “…”
Lý lão đầu vừa hoạt động tay đũa vừa ngửa mặt lên trời, giả vờ cảm thán: “Aiii, đáng lẽ năm đó sư phụ nên đặt tên ngươi là Tiểu Cẩu mới đúng.”
Sư phụ nói ta được chó tha đến cho ông nuôi, đến khi muốn đặt tên cho ta, vì lười quá chẳng muốn nghĩ nên đã định đặt là Tiểu Cẩu. Cũng may ta tuổi nhỏ mà tài cao, khi ấy ta khóc đói mãi, sư phụ lại không tìm được sữa cho ta, ta nổi giận bèn ngoạm luôn một phát vào tay ông. Đừng nhìn bề ngoài như trẻ sơ sinh của ta mà coi thường, vũ khí gì nên có thì đều có cả. Sư phụ bị ta ngoạm, trên tay hằn dấu răng cửa bé xíu, cả người nảy lên một cái, đồng thời đầu óc bỗng sáng trưng như ban ngày, linh trí khai mở, quyết định đặt tên ta là Lý Tiểu Nha.
Ta nghe thấy Lý lão đầu nói thế thì cũng hùa theo, giả vờ ôm tim sợ hãi: “Sư phụ, đừng có dọa ta nữa mà.”
Ông già vừa nhai cơm vừa cười, bên mắt đã bắt đầu nổi nếp nhăn.
Hai thầy trò ăn cơm trong ánh nến vàng cam ấm áp, mưa bên ngoài vẫn không thôi rít gào.
“Ngày mai ngươi đi An Huê một chuyến, mấy hôm nay ta nằm mơ thấy người bạn cũ gặp chuyện không may, e là do linh nhãn báo trước. Ngươi đi một chuyến xem thế nào, tiện thể gửi lời chào hộ sư phụ. Bạn của ta tên là…”
Ta ậm ừ vâng dạ, tiếp tục điên cuồng và cơm, tay cầm đũa len lén quơ đám thịt gà cuối cùng trong đĩa.
Nhưng một đôi đũa đã nhanh như cắt chặn lại đường đũa của ta. Sư phụ dùng ánh mắt của cao thủ để nhìn xuống ta, trong mắt dường như muốn nói ‘Còn non lắm’.
Ta chỉ còn cách trơ mắt nhìn miếng thịt gà cuối cùng biến mất trong bát sư phụ, sau đó là dáng ông ưỡn cái bụng no căng trở về phòng.
Đêm đó, ta mơ thấy một giấc mộng xuân. Người trong mơ có mùi thịt gà xào thật là hấp dẫn, ta hạnh phúc đuổi theo hắn giữa một biển hoa đủ màu sắc.
“Thịt gà ca ca, đừng chạy nữa mà, ahahaha.”
Cuối cùng thịt gà ca ca cũng dừng lại cho ta bắt, ta nhào đến ôm hắn, híp mắt, hạnh phúc hít hà mùi thịt thơm trên người hắn: “Thịt gà ca ca, ngươi thật là thơm, thật là ngon.”
Thịt gà ca ca cất tiếng cười khẽ, khi ta đang muốn ngẩng đầu lên nhìn cho rõ mặt hắn thì… ta tỉnh dậy.
Ta mở mắt, tiếc hận chép miệng, sau đó xoay người ngủ tiếp cho đến sáng.
*********
Nắng hè chói chang, ta đeo hộp đồ nghề sau lưng, lá cờ cũ sờn thêu hai chữ ‘Bán Tiên’ lộ ra một nửa sau gáy. Ta vừa đi vừa le lưỡi cho bớt nóng, ngay cả vành mũ rộng trên đầu cũng không khiến cái nóng đang đổ xuống dịu đi chút nào.
Đi đến một đoạn đường núi, chóp mũi ta bỗng bắt được cảm giác ẩm ướt. Ta tìm một lát, cuối cùng cũng phát hiện ra một con suối nhỏ nằm phía dưới, cách con đường núi một đoạn dốc nhỏ. Ta hăm hở đi về phía suối, có suối thì sẽ có bóng râm, có thể nghỉ trưa một lát, tiện thể lấy nước cho đầy túi da.
Khi ta đang ngồi rửa mặt bên suối bỗng nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập cách đó không xa. Sau tiếng vó ngựa là tiếng người quát tháo, tiếp đó là tiếng đao kiếm va chạm chát chúa. Tuy lá gan ta nhỏ nhưng tính tò mò lại lớn chết người. Ta lặng lẽ dùng khinh công tiến đến gần nơi đang đánh nhau, nấp trên một tán cây cao nhìn xuống.
Hơn mười kẻ áo đen bịt mặt đang vây quanh một nhóm ba người mặc áo đỏ. Ngựa của ba người kia đã chết hết, trong khi ngựa của bên áo đen thì còn nguyên. Ba người áo đỏ dùng kiếm, bên áo đen dùng đủ loại vũ khí khác nhau. Tuy bên áo đỏ có thân thủ không tồi, hạ được vài người bên áo đen nhưng rốt cuộc vẫn bị số lượng áp đảo.
Ba, hai, một... cuối cùng chỉ còn lại một người áo đỏ, bên áo đen còn khoảng bốn người.
Người áo đỏ cuối cùng chống kiếm xuống đất, tóc dài rũ xuống che khuất khuôn mặt. Bốn người áo đen trao đổi ánh nhìn với nhau một lát, sau đó đồng loạt xông lên.
Bỗng từ nơi người áo đỏ đang quỵ gối bùng ra một đợt khói trắng dày đặc, khói bay đến tận tán cây ta đang nấp.
Chóp mũi ta cảm nhận được mùi khác thường, vội ngừng thở. Một lúc lâu sau, khi ta sắp nghẹn không chịu nổi nữa, khói trắng mới tan đi. Người áo đỏ kia chẳng thấy đâu, bên áo đen mất một con ngựa, hai trong bốn người áo đen lúc nãy đã gục xuống, hai kẻ còn lại đang run run chống kiếm xuống đất. Một lát sau, một trong hai người áo đen cuối cùng quát to:
“Không ngờ thằng nhóc này cũng ti bỉ như vậy. Đuổi theo cho ta!”
Những người áo đen còn cử động được khó nhọc leo lên lưng ngựa lần nữa, bụi đất tung bay, chẳng mấy chốc đã biến mất ở khúc ngoặt trên con đường nhỏ.
Người tan, kịch hết, Tiểu Nha ta cũng nhảy xuống từ trên cây, tiếp tục tới bên suối rửa mặt, nằm nghỉ. Những chuyện ân oán trên giang hồ phức tạp không thể kể hết, ta lại chẳng phải người có đủ lòng và năng lực để trở thành hiệp sĩ chính nghĩa gì gì đó. Hơn nữa, chỉ nhìn bề ngoài sao có thể biết được trắng đen, không biết chừng đám người áo đỏ kia dụ dỗ vợ người ta hay là ăn cắp của người ta, bị người ta thuê sát thủ đuổi giết cũng nên..
Trong lúc ta đang lim dim mơ màng dưới bóng râm bên dòng suối, cái mũi thính của ta bỗng ngửi thấy một mùi tanh tanh, khiến ta không thể không tỉnh dậy.
Ta dụi mắt, nhìn ngó xung quanh, sau đó toàn thân chợt cứng ngắc.
Một thứ đỏ đỏ nổi lềnh phềnh trên mặt nước, theo dòng chảy của suối đang trôi về phía ta.