Ánh mặt trời mãnh liệt chiếu vào, khiến người phụ nữ ngủ trên giường không thích ứng cau lại lông mày.
Tả Tình Duyệt chậm rãi mở mắt ra, đập vào mắt là căn phòng xa lạ khiến cô giật mình, một giây kế tiếp, những trí nhớ không chịu nổi đánh úp về trong đầu của cô như nước thủy triều, đêm tân hôn, Cố Thịnh – chồng cô đẩy cô vào trong lòng một người đàn ông xa lạ, mà. . . .
Trong đầu dâng lên toàn bộ những chuyện người đàn ông kia làm với mình, giờ phút này cảm giác của cô không phải là ngượng ngùng vì mới biết mùi đời, mà là khuất nhục vô tận.
Nước mắt lăn xuống từ khóe mắt, mùi hoan ái tỏa khắp không khí vẫn không có tiêu tán, càng thêm nhắc nhở cô, tất cả những chuyện đã xảy ra đều là sự thật, không phải là ảo giác của cô!
“Tại sao phải như vậy?” Tả Tình Duyệt vừa mở miệng, lại phát hiện thanh âm mình khàn khàn không nghe rõ, những chất nhớp nhúa khiến cô cảm thấy ghê tởm, ánh mắt chạm đến cơ thể trần truồng ở ngoài chăn của mình, bộ ngực cánh tay đều là dấu vết xanh xanh tím tím, cô không khỏi ngẩn ra, cô giờ phút này, trên người chỉ có thể dùng từ hoàn toàn thay đổi để hình dung.
Cái này gọi là gì? Cô đã bị cường bạo sao?
Dấu vết trên người đều là người đàn ông kia lưu lại, đêm tân hôn này tuyên bố rõ cô đã hoàn toàn bị đạp xuống địa ngục, thật sự không chịu nổi.
Cố nén sự khó chịu trong thân thể, Tả Tình Duyệt rời giường, hai chân mới vừa chạm mặt đất, thân thể đã mềm nhũn, mạnh mẽ ngã xuống sàn nhà cứng rắn.
“A. . . . . .” Tả Tình Duyệt đau đến kêu thành tiếng, đầu gối bị cọ rách da, mơ hồ rỉ ra một ít máu, ánh mắt cô chuyển lên, vừa lúc tiếp xúc được dấu đỏ tươi trên giường, lại cảm thấy cực kỳ chói mắt.
Tả Tình Duyệt cười khổ, trong lòng giống như là bị từng đao từng đao cắt xuống, đau đớn không dứt.
Cô cảm thấy thân thể của mình rất bẩn thỉu, mạnh mẽ chống lên thân thể, Tả Tình Duyệt gầ như là bò vào phòng tắm, cả người nhào vào trong bồn, không ngừng xoa xoa thân thể của mình. Giờ phút này, cô chỉ muốn rửa sạch thân thể mình, trên da thịt trắng nõn bởi vì những dấu vết nhìn thấy mà ghê sợ. Vết tím bầm ban đầu cộng với những vết cào không cố kỵ của cô càng thêm làm cho người ta không đành lòng nhìn thẳng.
“Tắm sạch thì có ích lợi gì?” Tả Tình Duyệt nỉ non ra tiếng, hai mắt trống rỗng nhìn phía trước, cô làm sao cũng rửa không sạch những trí nhớ không chịu nổi kia, còn có nỗi đau triệt nội tâm khi Cố Thịnh đẩy cô từ trên giường rơi vào vực sâu.
Một khắc trước còn nói với côtoàn lời ngon tiếng ngọt, nhận lấy cô từ trong tay ba cô, thề thốt yêu cô một đời một kiếp trong nhà thờ thần thánh, nhưng chỉ trong chớp mắt lại nói cho cô biết, sau mười hai giờ đêm, cô bé lọ lem cần tỉnh mộng, rồi lại ném cô cho người đàn ông khác chà đạp!
Nếu như cô đoán không sai, bước kế tiếp, anh ta sẽ tận tình làm nhục mình!
Nhưng, tại sao anh ta lại hận cô?
Bọn họ không phải mới quen mấy tháng trước, rồi mến nhau mới đi đến kết hôn sao?
“Cố Thịnh, bất kể anh là vì cái gì? Tôn nghiêm của tôi đã bị anh chà đạp, tôi đã bị anh hủy rồi, nhưng chuyện đến đây cũng là chấm dứt!” trong mắt trống rỗng của Tả Tình Duyệt thoáng qua vẻ kiên định, ánh mắt của cô rơi vào bồn rửa mặt bên cạnh, một con dao găm lẳng lặng nằm ở nơi đó, tựa hồ đang gọi cô. . . .
Tả Tình Duyệt gian nan đứng dậy, chỗ đó vẫn đau nhức không dứt, vừa rồi trong lúc đang tắm rửa, cô vẫn cảm nhận được bên trong đang chảy máu. Cho dù có xa lạ với chuyện nam nữ, cô cũng hiểu một chút, sự thô bạo của người đàn ông kia đã khiến cô bị thương.
Nhưng mà bây giờ đã không sao rồi!
Cầm lấy dao găm, chậm rãi đặt lưỡi dao sắc bén ở trên cổ tay của mình, cô nhắm mắt lại, hồi tưởng về quá khứ. . . .
Dùng xong bữa trưa, Cố Thịnh cũng không đến công ty, nhìn đồng hồ, tầm mắt chuyển sang gian phòng ở lầu hai, lúc này, cô nên tỉnh rồi chứ?
Khóe miệng nhếch lên vẻ tàn nhẫn, thân hình cao lớn sải bước đi đến lầu hai, nên đi xem ‘cô vợ nhỏ’ đáng thương của anh rồi!
Quyển 1 – Chương 10: Không cho phép cô chết
Trong đầu Cố Thịnh ảo tưởng bộ dáng đau đến không muốn sống của Tả Tình Duyệt, suốt ba ngày, cô giống như một nữ đầy tớ bị anh đè ở bên dưới, hung hăng chiếm đoạt, kế tiếp là thời điểm anh nên nghiệm thu thành quả của mình.
Đẩy cửa vào, trong không khí mang theo hương vị ngọt ngào khiến anh hơi mê say, ánh mắt trực tiếp quét về phía giường lớn, nhưng lại không nhìn thấy người trong dự đoán của anh. Khẽ cau mày, tiếng nước chảy truyền tới bên tai khiến trong lòng anh có chuẩn bị, trong mắt thoáng qua ánh sáng sắc bén, như con báo Châu Mỹ, nện bước to đi về phía phòng tắm.
Cô đang tắm sạch sao? Người phụ nữ ngốc! Dù tắm sạch sẽ thì thế nào, anh sẽ khắc thật sâu sự nhục nhã vào đáy lòng của cô, khiến cả đời cô cũng tắm không sạch, khiến cô thời thời khắc khắc đều nhớ rõ, cô là một người phụ nữ dâm đãng.
Nhưng, khi ánh mắt của anh chạm đến máu tươi đầy đất, thân thể đột nhiên ngẩn ra, Tả Tình Duyệt lõa lồ nằm trên mặt đất, máu đang không ngừng chảy xuống từ cổ tay của cô, lan tràn khắp mặt đất.
“Người phụ nữ đáng chết này!” Sắc mặt Cố Thịnh trầm xuống, khẽ nguyền rủa ra tiếng, cô cư nhiên tìm đến cái chết!
Thân hình cao lớn nhanh chóng tiến lên, dò hơi thở của cô, ngay cả anh cũng không có chú ý tới, khi bản thân cảm nhận được hơi thở của cô, trong lòng lại thở phào nhẹ nhõm.
“Cô muốn chết sao? Không dễ dàng như vậy đâu!” Cố Thịnh ôm lấy Tả Tình Duyệt, lao ra khỏi phòng tắm, dùng khăn lông tùy ý bao lấy vết thương của cô, không để cho máu tiếp tục chảy ra ngoài.
Nhìn người phụ nữ nằm ở trên giường, Cố Thịnh tiện tay lấy điện thoại di động ra, gọi đến một số, “Mang theo dụng cụ của anh, tôi lệnh cho anh lập tức đến nhà tôi ngày!”
Nói xong liền cúp điện thoại, giọng nói bá đạo, như một vương giả kiêu ngạo nhìn mọi người, khí thế khiếp người đó khiến người ở đầu điện thoại kia không khỏi ngớ ngẩn. Tổng giám đốc đại nhân vĩ đại của mình bị gì vậy? Giống như đã ăn trúng thuốc độc, không phải mới kết hôn sao? Giờ này nên ngọt ngào ân ái với cô dâu dịu dàng động lòng người đó mới đúng chứ! Chẳng lẽ là hai vợ chồng không hòa thuận?
Lắc đầu than thở, Sở Phàm mặc áo blouse trắng của bác sĩ bàn giao công việc cho trợ thủ, ngay sau đó, thật nhanh chạy tới khu biệt thự sang trọng nhất ở Thành phố A.
Cố Thịnh vỗ vỗ mặt của Tả Tình Duyệt, vẻ hung ác ngưng tụ trong mắt tựa hồ có khí thế cắn nuốt người.
Lấy một tấm hình từ trong ngực ra, trong hình là một nam một nữ, hai người đang ôm nhau, nụ cười trên mặt thật làm cho người ta yêu thích và ngưỡng mộ, giống như thế gian vạn vật đều thất sắc. Vuốt ve gương mặt người phụ nữ, trong mắt Cố Thịnh thoáng qua vẻ tối tăm, “Tả Tình Duyệt, ba năm rồi, đã đến lúc cô phải trả nợ rồi!”
Cô còn chưa bỏ ra tất cả những điều nên bỏ, chết như vậy, thật uổng phí cạm bẫy của anh!
Tả Tình Duyệt chậm rãi mở mắt ra, “Tôi đã chết sao?”
Cổ tay truyền đến đau đớn, trước mắt hơi mơ hồ, trừng mắt nhìn lên, cô hết sức muốn nhìn cho rõ thiên đường, nhưng, khi thấy gương mặt khiến cô kinh sợ, trái tim nhất thời liền trầm xuống.
Nếu cô chết rồi, làm sao lại còn thấy Cố Thịnh?
Cố Thịnh ngồi ở mép giường, đưa tay vuốt ve gương mặt trắng bệch như giấy của Tả Tình Duyệt, động tác cũng cực kỳ dịu dàng.
Tả Tình Duyệt ngẩn ra, cô lại thấy được nụ cười như gió xuân trên mặt của Cố Thịnh, mấy tháng trước, cũng chính nụ cười đó đã khiến mình mê say, không để ý gì cả mà gả cho anh.
“Thịnh. . . . Quả nhiên em đã chết! Nếu không làm sao lại thấy được anh cười?” trên mặt Tả Tình Duyệt hiện vẻ tươi cười, nhưng sau một giây, cảm giác được cằm mình bị hung hăng nắm chặt. Người đàn ông trước mắt thu lại sự dịu dàng, thay vào đó là gương mặt ác độc, tựa như cô đã nhìn thấy vào đêm tân hôn.
“Chết? Cô quá ngây thơ rồi, không có lệnh của tôi, cô không được phép chết!”