Nửa đêm mọi chuyện dần thay đổi.
Cố Thịnh ôm Tả Tình Duyệt vào lòng chặt hơn, trong mắt tràn đầy nụ cười hạnh phúc, nhìn sang Cận Hạo Nhiên mặt mũi cứng ngắc bên cạnh, “Thật ngại, ở trước mặt người ngoài cô ấy vốn hay xấu hổ! Chỉ là âm thầm……”
Cố Thịnh còn chưa nói hết lời, đã cảm thấy thân thể Tả Tình Duyệt trong ngực như ngẩn ra, trong lòng thoáng qua một chút gian xảo, tiếp tục mở miệng, có điều ngụ ý nói, “Cô ấy âm thầm, càng làm cho người ta muốn trêu ghẹo .”
“Em…… em muốn đi toilet!” Tả Tình Duyệt nghe lời nói mập mờ của anh, rốt cuộc chịu đựng không nổi, cô không dám tưởng tượng nếu mình cứ tiếp tục ở lại, liệu sẽ có chuyện gì xảy ra!
Không chờ Cố Thịnh đồng ý, cũng không dám nhìn đến vẻ mặt của Cận Hạo Nhiên, cô liền nhanh chóng bỏ chạy.
Tiệc rượu náo động bên ngoài đã hoàn toàn được ngăn cách, Tả Tình Duyệt không ngừng dùng tay vỗ nước lên khuôn mặt đang nóng dần của mình. Cô biết giờ phút này cô nhất định phải thật bình tĩnh, nhưng trong đầu lại không ngừng hiện ra khuôn mặt bá đạo của Cố Thịnh, và cả ánh mắt của Cận Hạo Nhiên nữa.
Cô không phải đứa ngốc mà không nhận ra, Cận Hạo Nhiên nhìn cô với ánh mắt không đơn giản chút nào, huống chi tối hôm nay anh tatự nhiên chủ động giúp cô giải vây, nhớ tới hôm đó ngồi đánh đàn chung với anh ta, cô đã cảm thấy có gì đó rất đặc biệt, nhưng lại nói không ra rốt cuộc là gì.
Tả Tình Duyệt lắc lắc đầu, muốn hất tung những suy nghĩ vớ vẩn trong đầu ra, hít thở một hơi thật sâu đè nén tức giận, hiện tại cô chỉ hy vọng bữa tiệc có thể kết thúc nhanh một chút, mà kết thúc bữa tiệc này xong thì sẽ thế nào? Trở lại biệt thự, chẳng qua cô cũng là từ địa ngục này rơi vào địa ngục khác mà thôi, không phải sao?
Nghĩ đến tối hôm qua Cố Thịnh chiếm đoạt cô, cả người Tả Tình Duyệt thoáng qua một chút run rẩy, đôi tay theo bản năng ôm chặt mình. Bất luận là ở đâu, cô đều không thể trốn thoát được sự hành hạ của anh! Ở đâu có anh thì ở đó chính là địa ngục, dù rất cố gắng nhưng cô vẫn không thể thoát được khỏi lòng bàn tay anh.
Tả Tình Duyệt đi ra khỏi toilet, cố tìm bóng dáng của Cố Thịnh, nhưng chỉ thấy An Điền trò chuyện với vài người trong đại sảnh, cơ hồ là tìm khắp mọi nơi, cũng không nhìn thấy Cố Thịnh, anhta đâu rồi? Tả Tình Duyệt khẽ cau mày, nhưng giây tiếp theo, trong lòng cô lại trồi lên một tia khổ sở, anh không ở đây không phải sẽ tốt hơn sao? Cô có thể thả lỏng một chút, không cần phải cố gắng diễn trò với anh nữa!
“Tiểu Duyệt tiểu thư, có thể nói chuyện một chút không ?” giọng nói dịu dàng truyền đến từ phía sau, Tả Tình Duyệt cả kinh, theo bản năng quay đầu lại. Bất ngờ chạm mặt Cận Hạo Nhiên, trong lòng cảm thấy bối rối làm cô lập tức lùi về phía sau vài bước, đột nhiên cả người mất thăng bằng, ngã xuống mặt sàn đá cẩm thạch. Một cánh tay mạnh mẽ nắm lấy cổ tay cô, Cận Hạo Nhiệt nhẹ nhàng dùng lực kéo cả người cô vào lồng ngực một lần nữa.
Hơi thở của anh ta quanh quẩn bên mũi mình, cô phát hiện trên người người đàn ông này toả ra mùi vị của ánh mặt trời.
“Chúng ta lại gặp nhau rồi!” Cận Hạo Nhiên nói nhỏ bên tai cô, dù biết rất rõ ràng cô đã có người đàn ông của mình, nhưng anh vẫn không thể nào nhịn được cảm giác quyến luyến với cô. Một lần nữa gặp nhau, anh phát hiện lực hút của cô đối với anh không hề giảm mà ngược lại càngtăng thêm, cô giống như một đóa hoa đầy độc dược, khiến anh không ngừng trầm mê vào đó.
Tả Tình Duyệt bỗng chốc tỉnh táo lại, giật mình nhận racả người cô đang dán chặt vào lồng ngực của anh ta, tư thế hai người như vậy trông rất mờ ám, nếu bị Cố Thịnh nhìn thấy, kết quả của cô chắc chắc sẽ rất thảm.
“Anh buông tôi ra đi!” Tả Tình Duyệt dùng dằng, nhưng thế nào cũng không thoát khỏi vòng tay anh ta, hơi thở của anh ta phả thẳng vào mặt cô, khiến cô càng thêm hốt hoảng.
Thật vất vả mới có cơ hội gặp lại cô ở nơi này, Cận Hạo Nhiên không muốn buông cô ra nhanh vậy, “Em yên tâm, nơi này rất bí mật. Tôi rất nhớ lần trước lúc đánh đàn với em.”
Quyển 1 – Chương 36: Bị Cố Thịnh phát hiện
Tả Tình Duyệt mãi lo nhìn quanh bốn phía, lại không phát hiện mình không biết từ lúc nào đã bị anh ta dẫn tới một góc hẻo lánh, có mấy bồn cây che khuất tầm mắt.
Khóe miệng Cận Hạo Nhiên nhếch lên một nụ cười, giơ tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt cô. Anhrất muốn hỏi cô rốt cuộc có còn nhớ đến người luôn không để ý mưa gió, ngày ngày đều đúng hẹn đánh đàn với cô hay không. Nhưng biết khả năng cô đã quên là rất lớn, lại không muốn chính miệng cô nói đã quên anh, nên đành im lặng, không có dũng khí nói ra khỏi miệng.
Tả Tình Duyệt vỗ vào bàn tay không an phận của anh ta, đẩy ra,phòng bị trừng mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
“Duyệt Duyệt……” Cận Hạo Nhiên bắt lấy cổ tay cô, nhỏ giọng kêu lên, lại nhìn thấy khuôn mặt thống khổ của cô.
“Ưm…… Đau!” Tả Tình Duyệt nhíu chặt lông mày. Vì bữa tiệc tối nay, Cố Thịnh đặc biệt bảo cô mang bao tay vừa đủ để che lấp đi vết thương trên cổ tay cô, mà anh vừa lúc chộp ngay đúng vào chỗ đau trên tay khiến vết thương bị nứt ra, rỉ máu.
Cận Hạo Nhiên lập tức buông tay ra, kéo bao tay của cô kiểm tra, thời điểm nhìn thấy vết thương trên cổ tay cô khiến anh ngẩn ra. Anh là bác sĩ, không người nào có thể hiểu rõ vết thương này làm sao mà có hơn anh!
“Tại sao?” trong mắt Cận Hạo Nhiên thoáng qua một chút sâu xa, nhìn thẳng vào mắt Tả Tình Duyệt. Tại sao lại có vết thương thế này? Vết thương rõ ràng cho thấy mới vừa lưu lại không lâu, cô không phải rất hạnh phúc sao? Cố Thịnh không phải rất thương cô sao? Sao phải tự tử?
Ánh mắt Cận Hạo Nhiên rơi vào trên cánh tay đang lộ ra của cô, đột nhiên nhìn thấy vài vết thương có màu rất nhạt. Anhlấy khăn tay ra nhẹ nhàng lau qua, những chỗ bị lau qua đều là vết hôn, vết bầm trông rất ghê sợ.
“Em nói đi, sao có thể như vậy? Là Cố Thịnh làm có đúng không?” Cận Hạo Nhiên gầm nhẹ ra tiếng, mặt lộ rõ đường gân tím tím xanh xanh. Anh cho là Cố Thịnh hết lòng thương yêu Duyệt Duyệt, không ngờ anh ta lại thô bạo với cô như vậy! Máu trên cổ tay chảy ra càng ngày càng nhiều, Cận Hạo Nhiên vội vàng dùng khăn tay buộc chặt vết thương lại cho cô, không để cho máu tiếp tục chảy ra ngoài.
“Không, không phải!”
Tả Tình Duyệt tránh né ánh mắt của anh ta, nhìn động tác thuần thục của Cận Hạo Nhiên, phát hiện mình làm bại lộ bí mật của vợ chồng trước mặt người ngoài, nghĩ đến hậu quả khi Cố Thịnh biết được, cả người Tả Tình Duyệt bị sợ hãi bao phủ.
“Không phải do anh ta, vậy là ai?” Cận Hạo Nhiên cầm hai vai cô, nghiêm nghị chất vấn, trong mắt cô đã biểu hiện rất rõ ràng, cô đang nói dối. Cố Thịnh đáng chết! Cư nhiên đối đãi Duyệt Duyệt như vậy! Buông tay ra, thân hình cao lớn mang theo sát khí, anh muốn đi tìm người đàn ông kia để tính sổ!
“Anh muốn làm gì?” Tả Tình Duyệt cố nén đau kéo Cận Hạo Nhiên lại, trong lòng cô có dự cảm không tốt
“Anh muốn hỏi Cố Thịnh, sao lại đối xử với em như vậy!” Cận Hạo Nhiên nắm chặt tay thành nắm đấm. Anh muốn hỏi anh ta, tại sao cưới Duyệt Duyệt lại không quý trọng thật tốt, mới vừa rồi còn ân ân ái ái ở trước mặt mọi người, vậy là ý gì?
“Không, anh đừng đi!” Tả Tình Duyệt cầu khẩn, “Coi như tôi cầu xin anh, đừng đi tìm anh ấy!”
“……” Cận Hạo Nhiên trầm mặc, ánh mắt rơi vào trên mặt Tả Tình Duyệt, sợ hãi trong mắt cô càng thêm xác định suy đoán của anh, tức giận trong lòng càng thêm nồng đậm.
“Nếu như anh thật sự muốn giúp tôi, thì đừng lên tiếng,xin anh giúp tôi giữ bí mật!” Tả Tình Duyệt cắn chặt môi, tựa hồ muốn khóc lên, đôi tay lôi kéo tây trang của Cận Hạo Nhiên thật chặt. Cô mơ hồ cảm thấy người đàn ông này thật đang bất bình vì cô, nhưng cô không cần sự bất bình này, kích động của anh sẽ đẩy cô vào hoàn cảnh càng bi thảm hơn.
Còn chưa kịp có được câu trả lời của Cận Hạo Nhiên. Thân thể Tả Tình Duyệt đột nhiên cứng đờ, thấy được bóng dáng quen thuộc từ lầu hai đi xuống, vừa lúc chạm phải tầm mắt của anh ta, cô cảm giác như bị lăng trì.