Diệp Dĩ Muội thật sự cảm thấy buồn thay cho cô ta, một người đàn ông nếu như có thể trước mặt người thứ ba muốn có người con gái này, điều đó có nghĩa là anh ta đối với người con gái này không hề có một chút gì gọi là tôn trọng, cô ta lẽ nào không hiểu à?
Cô ta thông minh như vậy, chắc chắn là sẽ hiểu, chỉ là không muốn hiểu mà thôi.
“Được, bây giờ sẽ làm cho em thỏa mãn.” Tần Hàm Dịch trả lời với giọng lạnh lùng khác thường, không hề thay đổi ngữ khí dù là nói với Châu Lan Na.
Thậm chí, còn không có một chút gì gọi là tình cảm trong lời nói đó….
Cho dù như vậy, nhưng câu trả lời của anh ta vẫn làm cho cô cảm thấy tê người đi.
Anh ta không phải là thực sự muốn trước mặt cô mà làm chuyện đó cùng với Châu Lan Na chứ?
Khi bên tai cô vang lên âm thanh của sự va chạm cơ thể, cô chỉ cảm thấy những thứ trong dạ dày mình như sắp muốn đẩy ra ngoài.
Cô cố gắng kìm nén cảm xúc, không muốn trước mặt hai người đang “chiến đấu” mà phát ra bất cứ âm thanh gì, cố gắng làm cho bản thân biến thành kẻ vô hình….
Thế nhưng, có những lúc, có những việc, càng muốn khống chế thì lại càng phản tác dụng.
Diệp Dĩ Muội chỉ cảm thấy các thứ trong bụng như sắp ộc ra ngoài.
Cô chỉ có thể đứng lên, đi nhanh về phía nhà vệ sinh, giống như đã tìm một lối thoát để biến mất khỏi cái cảnh dâm dục trong khoang máy bay.
“Ọe….”
Trong nhà vệ sinh, cô lớn tiếng nôn ọe, nếu người khác nhìn vào còn tưởng lục phủ ngũ tạng của cô cũng sắp được đẩy ra.
Cũng không biết qua đi bao lâu, cô mới nôn hết được những thứ trong dạ dày ra, cô súc miệng, toàn thân như không còn sức lực, cô dựa lưng vào tường, rồi miễn cưỡng bước ra ngoài.
Đột nhiên, một bóng người cao lớn chắn ngang trước mặt cô, làm cô sợ suýt chết.
Anh ta chẳng phải là đang cùng Châu Lan Na làm…chuyện đó sao?
“Cô gái, cô vừa làm cái gì đấy?” Tần Hàm Dịch đưa cánh tay lên đặt lên tường kẹp Diệp Dĩ Muội ở giữa tường và anh ta, hỏi cộc cằn.
Diệp Dĩ Muội nhìn khuôn mặt trầm mặc của anh ta, cô nheo mày lại, không biết bản thân nên trả lời thế nào.
Có phải thần kinh anh ta có vấn đề không? Cô đi vệ sinh mà cũng phải báo cáo với anh ta à?
“Buồn nôn thế à?” Tần Hàm Dịch nhìn chằm chằm cô một lúc, đột nhiên hỏi: “Hả?” cô hơi đơ người ra, giật mình, nét mặt và biểu hiện đã trả lời thay cho cô.
Chương 10: ĐỘT NHIÊN HÔN CÔNếu đã như vậy, giải thích thì cũng bằng thừa, Diệp Dĩ Muội lập tức quay đầu đi, không nhìn anh ta nữa, càng không muốn làm một cô gái giả tạo, xu nịnh.
Cô không hề kiêu ngạo, vì cuộc sống, việc cô có thể làm rất nhiều.
Nhưng, vẫn không thể trước mặt Tần Hàm Dịch mà làm như không có chuyện gì.
Vẫn còn nhớ, lần đầu tiên gặp anh ta, anh ta đã cười với cô, con tim cô đột nhiên đập điên loạn.
Từ trước tới giờ cô không hề biết, khi người đàn ông cười nó dường như có khả năng làm mờ nhạt đi tất cả mọi thứ xung quanh, nó vô cùng rực rỡ.
Nụ cười đó, cô đã dành cả đời để ghi nhớ nó, nhưng lại phải dùng cái giá là sự đau đớn để hiểu nó, những thứ vô cùng đẹp đẽ quả đúng đều là những thứ có độc.
Tần Hàm Dịch nhếch mép cười, nghiến răng hỏi lại một lần nữa: “Thực sự rất buồn nôn à?”
Diệp Dĩ Muội nheo chặt mày lại, cũng không biết cơn tức giận tới từ đây, cô quay đầu lại nhìn anh ta, trả lời: “Đúng vậy.”
“Ha ha!” Tần Hàm Dịch đột nhiên cười giễu cợt, anh ta tổng kết một cách rất chắc chắn rằng: “Cô dang ghen tỵ.”
Chỉ là, một giây sau, cô lại hối hận muốn chết về cái sự phản ứng chột dạ của bản thân đó.
“Diệp Dĩ Muội, cô có biết không? Cái bộ dạng bây giờ của cô, rất giả tạo, rất kịch!” Tần Hàm Dịch nhếch mép lên, sự tức giận trong lòng dường như được trút hết ra lúc này.
Từ xưa tới này anh ta không phải là một người đàn ông muốn so đo tính toán với phụ nữ, nhưng đối với Diệp Dĩ Muội, thì anh ta lại rất rất muốn so đo mọi việc với cô….
“Tùy anh muốn nói thế nào thì nói, tôi không phải vậy!” Diệp Dĩ Muội cảm thấy phổi của mình như sắp nổ ra.
Một người đàn ông sao lại có thể đáng ghét thế này chứ?
“Không phải?” Tần Hàm Dịch nhướn mày lên, vẫn cái bộ dạng khinh bỉ: “Vậy thì cô để tôi thử xem.”
Diệp Dĩ Muội vẫn còn chưa hiểu ý anh ta, môi anh ta đã đặt xuống, ngậm chặt lấy môi cô….
Mềm mại, vốn dĩ ấm áp nhưng lại vô cùng lạnh lùng – một cảm giác mà Tần Hàm Dịch luôn mang lại cho cô, anh ta chưa dự báo gì mà đã dí chặt môi mình vào môi cô.
Bỗng chốc cô tròn xoe mắt, muốn mở miệng ra, nhưng anh ta đã không cho cô có được cơ hội đó, lưỡi anh ta không tốn mảy may sức lực bèn đưa vào miệng cô, đẩy lưỡi cô vào trong, giữ chặt trong đó một lúc, như một luồng điện chạy ra từ lưỡi cô truyền ra toàn thân, làm cho toàn thân cô run lên, để mặc mọi hành động của anh ta.