• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 7: HÀNG HẠ GIÁ

Tần Hàm Dịch nheo mày nhìn cơ thể trắng nõn nà đang trần như nhộng trước mặt, toàn thân Diệp Dĩ Muội run lên, anh ta dường như nghĩ cũng không nghĩ, liền tiến nhanh về phía trước, nhặt chiếc khăn tắm lên quấn vào người cô.

“Hàm Dịch…..” Châu Lan Na nhìn thấy Tần Hàm Dịch làm như vậy, lập tức gằn giọng xuống gọi, còn tỏ vẻ oan ức.

“Đi vào trong!” Tần Hàm Dịch nói giọng lạnh nhạt, không mang theo một chút tình cảm nào.

“Hàm Dịch, em….” Châu Lan Na vẫn muốn giải thích, không can tâm mà gọi một tiếng.

“Anh bảo em đi vào, nghe không hiểu à?” Tần Hàm Dịch thực sự tức giận rồi, trợn mắt lên nhìn Châu Lan Na với ánh mắt lạnh lùng.

Hành động vừa rồi của Châu Lan Na tuy là vô cùng cẩn thận nhưng anh ta vẫn nhìn thấy.

“Vâng!” Châu Lan Na trong lòng không can tâm nhưng vẫn ngoan ngoãn đi vào trong phòng.

Tiếng cửa phòng đóng lại, Tần Hàm Dịch mới thấp giọng nói: “Lần sau đừng quấn khăn tắm mà chạy lung tung khắp nơi.”

Diệp Dĩ Muội cướp lại chiếc khăn tắm vẫn đang được anh ta túm lấy một góc, nhìn anh ta chằm chằm, bước nhanh chân về phía phòng treo quần áo.

Anh ta tưởng cô thích trần truồng như vậy à? anh ta tưởng cô thích không mặc đồ để phơi ra trước mặt người khác như vậy à?

Dù gì đi chăng nữa cô cũng là Tần thái thái, ở trong nhà bị kẻ thứ ba ngầm hãm hại, lại còn bị chồng chỉ trích, có ai để ý đến cảm nhận của cô không?

Tiếng cửa phòng treo đồ đóng lại, sức lực toàn thân cô dường như bị hút hết rồi, sống lưng cô không ngừng run lên.

Cô phải đợi cho mình bình tĩnh lại một lúc lâu sau đó mới thay đồ, đẩy cửa phòng treo đồ ra và bước ra ngoài.

“Cô mặc bộ đồ này để cùng tôi đi Pari?” Tần Hàm Dịch đứng dựa lưng vào tường ngay ngoài cửa phòng thay đồ, nheo mày lại nhìn Diệp Dĩ Muội quê mùa.

“Tôi không muốn đi Pari.” Cô trả lời, ngữ khí vô cùng kiên định.

“Cô nói lại một lần nữa xem?” Tần Hàm Dịch đứng thẳng người lên, nheo mắt lại nhìn chằm chằm vào cô.

“Tôi không muốn đi Pari!” cô nói to hơn lúc trước, biểu thị sự quyết tâm của bản thân.

“Cô gái, tôi thấy cô cho tới bây giờ hình như vẫn chưa biết rõ tình hình thì phải.” Tần Hàm Dịch đột nhiên đưa tay lên bóp cằm cô lại nghiến răng cười gằn nói: “Cô tưởng một thứ hàng hạ giá được mua về mà còn có tư cách để nói không à?”

Chương 8: ANH TA LÀ MA QUỶ

Diệp Dĩ Muội đầu óc đột nhiên như bị kim châm, nhìn vào đôi mắt sâu đen của anh ta, không tỏ ra một chút yếu đuối: “Tần Hàm Dịch, anh có giỏi thì hãy li hôn với một thứ hàng hạ giá như tôi đi.”

“Được, giỏi rồi!” Tần Hàm Dịch từ từ nhếch mép lên, nụ cười lạnh lùng, bàn tay anh ta bóp cằm cô lúc này đã đang bóp lấy cổ cô.

“Tần Hàm Dịch, anh tưởng…..tôi bằng lòng….gả cho loại đàn ông……giống như ngựa như anh à?” Diệp Dĩ Muội bị bóp cổ tới nỗi đến thở cũng khó khăn cũng cô vẫn không chịu khuất phục.

“Diệp Dĩ Muội….” Tần Hàm Dịch bị lời nói của Diệp Dĩ Muội làm cho tức tới nỗi mặt tối sầm lại, tay anh ta lại càng thêm dùng lực.

“Tần Hàm Dịch…..anh có giỏi…..thì bóp chết tôi đi……” Diệp Dĩ Muội chẳng đếm xỉa gì tới anh ta, so với việc ngày ngày bị anh ta làm thương tổn thì chẳng bằng cá chết lưới rách.

Tần Hàm Dịch thấy cô như vậy, không những không càng tức hơn mà ngược lại lại bỏ tay trên cổ cô ra, trên miệng anh ta nở một nụ cười lạnh lùng rồi hỏi: “Diệp Dĩ Muội, cô không sợ chết, vậy mẹ cô cũng không sợ chết à?”

Một câu nói đã đánh trúng vào điểm yếu của cô, vài giây sau, cô mới tìm lại được tiếng nói của mình, cô khẽ ho bất lực: “Tần Hàm Dịch, anh đúng là đồ ma quỷ.”

Anh ta nhếch mép khẽ cười, trong ánh mắt là sự chế giễu, dường như đang chế giễu cái sự không biết tự lượng sức mình của cô.

Nhìn anh ta vui vẻ quay người bước đi, cơ thể cô mềm nhũn ra trượt xuống dưới đất. Nước mắt, dần dần làm nhòa đi ánh nhìn của cô…..

Dường như số phận đang trêu đùa cô, cô vật lộn để đấu tranh, không muốn bản thân trở thành trò cười nhưng dường như mọi sự cố gắng đều chỉ là vô ích.

Pari – một thành phố vô cùng lãng mạn, chắc đó là nơi mà tất cả các cô gái đều mong ước có được kì nghỉ tuần trăng mặt tại đó.

Diệp Dĩ Muội cũng không ngoại lệ, cô cũng từng tưởng tượng…..

Chỉ là, khi tưởng tượng trở thành hiện thực hóa ra lại không nhất định là tốt đẹp, cũng có thể sẽ là một cơn ác mộng mà mãi không có cách nào để tỉnh lại.

Cô không kiềm nổi mà thở dài trong lòng một tiếng, hóa ra nghèo, thực sự là một cái tội.

Cô nghèo, vì vậy cô phải bị bán cho Tần gia để làm một người vợ tạm thời làm cho người khác vui.

Châu Lan Na nghèo, vì vậy cô ta làm gái bar, làm tình nhân của Tần Hàm Dịch, cuối cùng cũng bị chặn lại ngoài cửa của Tần gia.

Chỉ là, cô thực sự không cảm thấy Tần Hàm Dịch rất yêu Châu Lan Na…..

Nếu yêu, anh sao lại khi có Châu Lan Na rồi mà vẫn đi tìm những người con gái khác?

Cô thấy, chẳng qua Châu Lan Na xuất hiện đúng thời điểm, làm cái người mà anh ta cần thiết vào lúc này.

Thôi bỏ đi, chẳng cần đồng cảm với người ta, hoàn cảnh của cô cũng chẳng tốt hơn người ta là bao.

Ví dụ nói như bây giờ, bên tai cô không ngừng vang lên tiếng khiến cho người khác phải đỏ mặt, làm cô không kiềm chế được mà nhíu mày, thật sự rất muốn nhảy từ trên máy bay xuống. “Hàm Dịch….người ta….người ta muốn có anh…..” cổ áo Châu Lan Na mở ra, cô ta gục người lên đùi Tần Hàm Dịch, thở hổn hển.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK