Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo
Rống!
Dưới chân của Thôn Thôn, có nguyên khí màu đỏ đậm đang bốc lên, trong dòng nguyên khí đỏ đậm, lại giống như có chút ánh sáng đen, nhìn qua rất thần bí.
Nguyên khí mạnh mẽ xuất hiện dưới chân Thôn Thôn, theo đà bay lên không, hóa thành một đạo xích quang, bắn thẳng đến chỗ Hắc Độc Vương.
Mà khí thế lao tới mạnh mẽ như vậy, dĩ nhiên bị Hắc Độc Vương phát hiện, ánh mắt của hắn đảo qua, suýt nữa hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, lúc này hắn đang đánh với Vệ Thương Lan, đang trong thế giằng co, nếu giờ có thêm một đầu nguyên thú lao tới, hắn sẽ rơi vào thế hạ phong.
Lúc trước hắn tuy rằng đang đánh nhau với Vệ Thương Lan, nhưng cũng nhìn thấy cảnh con rắn kia bị xé tan, cho nên hắn cũng biết con nguyên thú thần bí này khủng bố đáng sợ đến mức nào.
- Đánh với ta mà ngươi còn dám phân tâm?
Ngay lúc Hắc Độc Vương đang kích động, tiếng cười lạnh của Vệ Thương Lan vang lên, một quyền đánh ra, nguyên khí màu vàng mang theo khí thế sắc nhọn, hung hang gào thét lao tới người trước mặt.
Ông!
Tay áo bào của Hắc Độc Vương run lên, nguyên khí màu đen thổi tới, chặn lại nguyên khí màu vàng, tuy nhiên bởi vì dao động do hai dòng nguyên khí va vào nhau gây nên cũng khiến hắn lùi lại phía sau vài bước.
- Vệ Tướng quân, cần gì phải như vậy, tất cả đều là âm mưu của Tề vương phủ!
Hắc Độc Vương vội vàng nói với giọng xin thua, rõ ràng hắn đã nhận ra thế cục bây giờ không được thuận lợi,.
- Hắc, ngươi nên nói câu này với tên gia hỏa đứng sau ngươi!. – Trong giọng nói của Vệ Thương Lan tràn đầy sự vui vẻ, sảng khoái.
Hắc Độc Vương trong lòng run lên, cũng nhận thấy phía sau có trận gió tanh đang lao tới, vội vàng xoay người, phất hai tay, nguyên khí mạnh mẽ tụ lại trong lòng bàn tay, đánh ra một chưởng:
- Độc Ma Chưởng!
Phanh!
Móng vuốt mang theo ánh sáng đen đập vào chưởng phong mang theo kịch độc của Hắc Độc Vương.
Đông!
Tiếng động lớn vang lên giữa không trung, cả người Hắc Độc Vương giống như bị đạn pháo bắn bay ra ngoài, đập vào một ngọn núi phía sau, cả đỉnh núi đều sụp đổ..
Giữa không trung, bốn chân của Thôn Thôn mang theo nguyên khí đỏ đậm, cũng bị đẩy lùi ra sau nửa bước, trên móng vuốt, có một luồng khí đen mang theo mùi tanh hôi khó ngửi, giống như đang tìm cách chui vào trong cơ thể nó.
Khụ.
Chỗ ngọn núi bị sụp đổ Hắc Độc Vương lúc này đang cố gắng đứng lên, trên ngực hắn có năm vết thương rất sâu, đó dĩ nhiên là vết thương do Thôn Thôn gây ra vừa rồi, hắn nhìn ma độc đang quấn quanh móng vuốt của Thôn Thôn trong mắt hiện tia âm ngoan.
“Quả nhiên là đồ súc sinh không có đầu óc, độc khí của ta không phải cái ai cũng có thể động vào.”
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy, Thôn Thôn bỗng nhiên mở miệng ra, dùng sức hút, hút sạch khí độc xung quanh móng vuốt vào trong cơ thể.
Thôn Thôn lắc lắc đầu, trong mũi phun ra một luồng máu đen, trong tiếng kêu có chút khó chịu, hiển nhiên mùi vị của luồng khí độc kia khiến nó không hài lòng.
Sự âm độc trên mặt của Hắc Độc Vương nhất thời ngưng lại, hắn nhìn Thôn Thôn có chút khó tin, rõ ràng là không ngờ tới ma độc đánh đâu thắng đó uy thế vô song của mình thế nhưng lại không có chút tác dụng nào với Thôn Thôn.
Rõ ràng khả năng phòng độc của Thôn Thôn đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Rống!
Tuy nhiên Thôn Thôn cũng bị chỗ đôc tính này chọc giận, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía Hắc Độc Vương, bốn móng vuốt mang theo nguyên khí đỏ đậm lần thứ hai đánh xuống, lao về phía Hắc Độc Vương.
Vệ Thương Lan lúc này cũng xông vào đánh, nguyên khí màu vàng gào thét mà tới, mang theo quyết tâm phá hủy, ngăn lại toàn bộ đường lui của Hắc Độc Vương.
Trên bầu trời Hắc Độc Vương chật vật né tránh khắp nơi, Thôn Thôn và Vệ Thương Lan không ngừng ngăn cản đường lui của hăn, quyết tâm đẩy hắn vào đường chết.
- Chu Nguyên điện hạ, ta nhận thua, chỉ cần ngươi thả ta đi, ta hứa sẽ kiềm chế các thế lực ở Hắc Uyên, tuyệt đối sẽ không xâm phạm Đại Chu nửa bước.
Đối mặt với cái chết, Hắc Độc Vương cảm thấy sợ hãi, vội vàng nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng hô lớn.
Các cao thủ của các thế lực bên ngoài sơn cốc thấy ngay cả Hắc Độc Vương tung hoành ngang dọc ở Hắc Uyên cũng bị chèn ép tới mức này, đều im lặng, không dám sinh ra một chút dị niệm nào.
Mấy người vốn còn đang suy nghĩ có nên đi cướp lấy Hỏa Linh Tuệ không cũng vội bỏ đi suy nghĩ trong lòng.
Trong mắt Chu Nguyên tràn đầy lạnh lùng, Hắc Độc Vương đã tàn sát quá nhiều người trong vương triều Đại Chu của bọn họ, sao có thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy.
Cho nên hắn cũng không ngăn cản Vệ Thương Lan với Thôn Thôn vây giết Hắc Độc Vương.
Giống như nhận ra sát ý của Chu Nguyên Hắc Độc Vương càng thêm lo sợ, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, vội vàng nói:
- Chu Nguyên điện hạ,thần nguyện hàng phục triều đình Đại Chu, nguyện cống hiến sức lực phục vụ hoàng thất.
Sắc mặt của Chu Nguyên vốn hơi lạnh lùng, lúc này hơi dịu đi một chút. Hắc Độc Vương nói như thế nào cũng là cường giả Thái Sơ cảnh, nếu có thể làm việc cho hoàng thất, vậy thì sức mạnh của bọn họ sẽ tăng lên rất lớn.
- Điện hạ, tên này luôn giả dối ngoan độc cẩn thận đừng để hắn lừa- Vệ Thanh Thanh nghe thấy vậy, chân thành nhắc nhở.
Bọn họ đã tiếp xúc nhiều với Hắc Độc Vương, biết rõ hắn là loại người giả dối chuyên lừa gạt.
Chu Nguyên gật gật đầu, hắn dĩ nhiên bết chuyện này, nên hắn nhảy xuống chạy tới bên cạnh Yêu Yêu, nói:
- Yêu Yêu tỷ, có cách gì có thể khống chế được hắn khiến hắn sau này không thể tạo phản được không?
Yêu Yêu nghe vậy, trầm ngâm một chút, khẽ gật, nói:
- Có thì có, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là tên Hắc Độc Vương không được phản kháng nếu không sẽ không thể thành công.
Chu Nguyên gật gật đầu, nhìn về phía Hắc Độc Vương lạnh lùng nói:
- Nếu những lời ngươi nói là thật lòng vậy thì buông vũ khí xuống, để cho ta xử lý ngươi.
Ánh mắt Hắc Độc Vương hơi lóe lên, nếu thật sự buông tha không chống cự, vậy thì thật sự là hoàn toàn giao phó tính mạng mình vào tay Chu Nguyên.
- Xem ra ngươi cũng không phải thật lòng, vậy thì hãy để cho hắn chôn cùng những con dân Đại Chu chúng ta, những người đã bị hắn giết hại đi.
Sự lạnh lẽo lại trào lên trong mắt Chu Nguyên.
Đợt tấn công của Thôn Thôn và Vệ Thương Lan ngày càng hung mãnh.
Hắc Độc Vương bị buộc phải lùi lại phía sau, mùi vị của tử vong bao trùm trong lòng hắn, cuối cùng hắn cắn răng một cái, nói:
- Điện hạ, thần nguyện hàng phục!
Nói xong, nguyên khí đang quay xung quanh người hắn đều bị thu lại vào trong cơ thể.
Bá!
Vệ Thương Lan nhảy lên trước, đánh một chưởng vào trong ngực hắn.
Hắc Độc Vương phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống, đạp mạnh xuống gần chỗ đám người Chu Nguyên đang đứng, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là đã bị thương rất nặng.
- Điện hạ điện hạ, thần nguyện hàng phục!
Hắc Độc Vương bất chấp cơn đau đớn, vội vàng nói.
Vệ Thương Lan nhảy xuống, đứng gần Chu Nguyên, khuôn mặt tràn đầy vẻ đề phòng nhìn Hắc Độc Vương.
Thôn Thôn cũng kêu gào nhảy xuống, thân thể cao lớn bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng trở lại bộ dáng bình thường, nhẹ nhàng nhảy một cái liền rơi vào trong lòng của Yêu Yêu.
Tuy vậy, chắc chắn là không ai dám coi thường bộ dáng của nó bây giờ, thậm chí ngay cả Vệ Thương Lan đứng bên cạnh, trong mắt cũng tràn ngập đề phòng.
- Nếu ngươi đã thật tâm muốn quy hàng, vậy ta sẽ sử dụng chút thủ đoạn, tránh cho sau này ngươi xuất hiện dị tâm muốn tạo phản, được chứ?
Chu Nguyên nhìn thẳng Hắc Độc Vương, thản nhiên nói.
Nghe những lời này, Hắc Độc Vương vội ngẩng đầu, trong lòng có cảm giác không ổn, nhưng khi nhìn thấy cái nhìn đầy chăm chú của Vệ Thương Lan và Thôn Thôn dành cho hắn, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận gật đầu, dù thế nào, lúc này giữ được tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất.
- Vậy ngươi thu hết nguyên khí trong cơ thể lại, tuyệt đối không được vận chuyển nguyên khí đồng thời cũng không được nảy sinh ý kháng cự.
Chu Nguyên lạnh lùng nói:
- Phương pháp này chỉ sử dụng một lần, nếu ngươi dám phản kháng… thứ chờ đợi ngươi chính là cái chết.
Nghe được giọng nói tràn đầy sát ý của Chu Nguyên, không hiểu sao Hắc Độc Vương lại cảm thấy run sợ, cả người run lên một cái.
Chu Nguyên lúc này mới nhìn về phía Yêu Yêu, Yêu Yêu khẽ gật đầu, cầm trong tay bút nguyên văn thanh ngọc chậm rãi đi tới, ngòi bút của cô dừng trước trán của Hắc Độc Vương đúng ba tấc, ngòi bút di chuyển xuông dưới, hình thành một đạo nguyên văn.
Sau một lúc lâu khi đạo nguyên văn thành hình chậm rãi rơi xuống, dừng lại ở trước mi tâm của Hắc Độc Vương, sau đó từng chút đi vào trong mi tâm của hắn, trên mi tâm xuất hiện một đạo nguyên văn xanh biếc.
- Đây là Khóa Thần Tử Mẫu Văn, nếu ngươi xuất hiện dị tâm, chỉ cần khởi động nguyên văn này, thần hồn của ngươi sẽ bị lập tức vỡ vụn.
Yêu Yêu nhìn thoáng qua Hắc Độc Vương, nói.
Mặt của Hắc Độc Vương xám như tro tàn, rõ ràng cũng nhận ra thần hồn của mình đang bị giam lại.
Yêu Yêu đưa cho Chu Nguyên một quả ngọc giản, trên ngọc giản có khắc một bức tranh với rất nhiều đạo nguyên văn phức tạp, nói:
- Đây là mẫu văn, nếu ngươi phát hiện hắn có dị tâm, chỉ cần bóp ngọc giản, hắn nhất định sẽ chết.
Chu Nguyên đưa tay nhận ngọc giản, trong lòng vui vẻ, nhìn vè phía Hắc Độc Vương, nói:
- Nếu đã vậy, từ nay về sau, ngươi hãy vì Đại Chu ta mà chinh chiến, bảo vệ cho Đại Chu, xem như trả lại món nợ ngươi đã giết hại con dân Đại Chu ta.
Hắc Độc Vương nghe vậy, trên khuôn mặt lộ ra vẻ muốn khóc, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật gật đầu, chết tử tế cũng không bằng còn sống, chỉ cần còn sống, dẫu sao cũng tốt hơn phải chết nhiều.
- Dạ thưa điện hạ.
Biên: Xiaooo
Rống!
Dưới chân của Thôn Thôn, có nguyên khí màu đỏ đậm đang bốc lên, trong dòng nguyên khí đỏ đậm, lại giống như có chút ánh sáng đen, nhìn qua rất thần bí.
Nguyên khí mạnh mẽ xuất hiện dưới chân Thôn Thôn, theo đà bay lên không, hóa thành một đạo xích quang, bắn thẳng đến chỗ Hắc Độc Vương.
Mà khí thế lao tới mạnh mẽ như vậy, dĩ nhiên bị Hắc Độc Vương phát hiện, ánh mắt của hắn đảo qua, suýt nữa hồn phi phách tán - hồn vía lên mây, lúc này hắn đang đánh với Vệ Thương Lan, đang trong thế giằng co, nếu giờ có thêm một đầu nguyên thú lao tới, hắn sẽ rơi vào thế hạ phong.
Lúc trước hắn tuy rằng đang đánh nhau với Vệ Thương Lan, nhưng cũng nhìn thấy cảnh con rắn kia bị xé tan, cho nên hắn cũng biết con nguyên thú thần bí này khủng bố đáng sợ đến mức nào.
- Đánh với ta mà ngươi còn dám phân tâm?
Ngay lúc Hắc Độc Vương đang kích động, tiếng cười lạnh của Vệ Thương Lan vang lên, một quyền đánh ra, nguyên khí màu vàng mang theo khí thế sắc nhọn, hung hang gào thét lao tới người trước mặt.
Ông!
Tay áo bào của Hắc Độc Vương run lên, nguyên khí màu đen thổi tới, chặn lại nguyên khí màu vàng, tuy nhiên bởi vì dao động do hai dòng nguyên khí va vào nhau gây nên cũng khiến hắn lùi lại phía sau vài bước.
- Vệ Tướng quân, cần gì phải như vậy, tất cả đều là âm mưu của Tề vương phủ!
Hắc Độc Vương vội vàng nói với giọng xin thua, rõ ràng hắn đã nhận ra thế cục bây giờ không được thuận lợi,.
- Hắc, ngươi nên nói câu này với tên gia hỏa đứng sau ngươi!. – Trong giọng nói của Vệ Thương Lan tràn đầy sự vui vẻ, sảng khoái.
Hắc Độc Vương trong lòng run lên, cũng nhận thấy phía sau có trận gió tanh đang lao tới, vội vàng xoay người, phất hai tay, nguyên khí mạnh mẽ tụ lại trong lòng bàn tay, đánh ra một chưởng:
- Độc Ma Chưởng!
Phanh!
Móng vuốt mang theo ánh sáng đen đập vào chưởng phong mang theo kịch độc của Hắc Độc Vương.
Đông!
Tiếng động lớn vang lên giữa không trung, cả người Hắc Độc Vương giống như bị đạn pháo bắn bay ra ngoài, đập vào một ngọn núi phía sau, cả đỉnh núi đều sụp đổ..
Giữa không trung, bốn chân của Thôn Thôn mang theo nguyên khí đỏ đậm, cũng bị đẩy lùi ra sau nửa bước, trên móng vuốt, có một luồng khí đen mang theo mùi tanh hôi khó ngửi, giống như đang tìm cách chui vào trong cơ thể nó.
Khụ.
Chỗ ngọn núi bị sụp đổ Hắc Độc Vương lúc này đang cố gắng đứng lên, trên ngực hắn có năm vết thương rất sâu, đó dĩ nhiên là vết thương do Thôn Thôn gây ra vừa rồi, hắn nhìn ma độc đang quấn quanh móng vuốt của Thôn Thôn trong mắt hiện tia âm ngoan.
“Quả nhiên là đồ súc sinh không có đầu óc, độc khí của ta không phải cái ai cũng có thể động vào.”
Ngay lúc hắn đang nghĩ như vậy, Thôn Thôn bỗng nhiên mở miệng ra, dùng sức hút, hút sạch khí độc xung quanh móng vuốt vào trong cơ thể.
Thôn Thôn lắc lắc đầu, trong mũi phun ra một luồng máu đen, trong tiếng kêu có chút khó chịu, hiển nhiên mùi vị của luồng khí độc kia khiến nó không hài lòng.
Sự âm độc trên mặt của Hắc Độc Vương nhất thời ngưng lại, hắn nhìn Thôn Thôn có chút khó tin, rõ ràng là không ngờ tới ma độc đánh đâu thắng đó uy thế vô song của mình thế nhưng lại không có chút tác dụng nào với Thôn Thôn.
Rõ ràng khả năng phòng độc của Thôn Thôn đã vượt xa sự tưởng tượng của hắn.
Rống!
Tuy nhiên Thôn Thôn cũng bị chỗ đôc tính này chọc giận, đôi mắt đỏ rực nhìn về phía Hắc Độc Vương, bốn móng vuốt mang theo nguyên khí đỏ đậm lần thứ hai đánh xuống, lao về phía Hắc Độc Vương.
Vệ Thương Lan lúc này cũng xông vào đánh, nguyên khí màu vàng gào thét mà tới, mang theo quyết tâm phá hủy, ngăn lại toàn bộ đường lui của Hắc Độc Vương.
Trên bầu trời Hắc Độc Vương chật vật né tránh khắp nơi, Thôn Thôn và Vệ Thương Lan không ngừng ngăn cản đường lui của hăn, quyết tâm đẩy hắn vào đường chết.
- Chu Nguyên điện hạ, ta nhận thua, chỉ cần ngươi thả ta đi, ta hứa sẽ kiềm chế các thế lực ở Hắc Uyên, tuyệt đối sẽ không xâm phạm Đại Chu nửa bước.
Đối mặt với cái chết, Hắc Độc Vương cảm thấy sợ hãi, vội vàng nhìn về phía Chu Nguyên đang đứng hô lớn.
Các cao thủ của các thế lực bên ngoài sơn cốc thấy ngay cả Hắc Độc Vương tung hoành ngang dọc ở Hắc Uyên cũng bị chèn ép tới mức này, đều im lặng, không dám sinh ra một chút dị niệm nào.
Mấy người vốn còn đang suy nghĩ có nên đi cướp lấy Hỏa Linh Tuệ không cũng vội bỏ đi suy nghĩ trong lòng.
Trong mắt Chu Nguyên tràn đầy lạnh lùng, Hắc Độc Vương đã tàn sát quá nhiều người trong vương triều Đại Chu của bọn họ, sao có thể buông tha cho hắn dễ dàng như vậy.
Cho nên hắn cũng không ngăn cản Vệ Thương Lan với Thôn Thôn vây giết Hắc Độc Vương.
Giống như nhận ra sát ý của Chu Nguyên Hắc Độc Vương càng thêm lo sợ, rốt cuộc bất chấp mọi thứ, vội vàng nói:
- Chu Nguyên điện hạ,thần nguyện hàng phục triều đình Đại Chu, nguyện cống hiến sức lực phục vụ hoàng thất.
Sắc mặt của Chu Nguyên vốn hơi lạnh lùng, lúc này hơi dịu đi một chút. Hắc Độc Vương nói như thế nào cũng là cường giả Thái Sơ cảnh, nếu có thể làm việc cho hoàng thất, vậy thì sức mạnh của bọn họ sẽ tăng lên rất lớn.
- Điện hạ, tên này luôn giả dối ngoan độc cẩn thận đừng để hắn lừa- Vệ Thanh Thanh nghe thấy vậy, chân thành nhắc nhở.
Bọn họ đã tiếp xúc nhiều với Hắc Độc Vương, biết rõ hắn là loại người giả dối chuyên lừa gạt.
Chu Nguyên gật gật đầu, hắn dĩ nhiên bết chuyện này, nên hắn nhảy xuống chạy tới bên cạnh Yêu Yêu, nói:
- Yêu Yêu tỷ, có cách gì có thể khống chế được hắn khiến hắn sau này không thể tạo phản được không?
Yêu Yêu nghe vậy, trầm ngâm một chút, khẽ gật, nói:
- Có thì có, tuy nhiên điều kiện tiên quyết là tên Hắc Độc Vương không được phản kháng nếu không sẽ không thể thành công.
Chu Nguyên gật gật đầu, nhìn về phía Hắc Độc Vương lạnh lùng nói:
- Nếu những lời ngươi nói là thật lòng vậy thì buông vũ khí xuống, để cho ta xử lý ngươi.
Ánh mắt Hắc Độc Vương hơi lóe lên, nếu thật sự buông tha không chống cự, vậy thì thật sự là hoàn toàn giao phó tính mạng mình vào tay Chu Nguyên.
- Xem ra ngươi cũng không phải thật lòng, vậy thì hãy để cho hắn chôn cùng những con dân Đại Chu chúng ta, những người đã bị hắn giết hại đi.
Sự lạnh lẽo lại trào lên trong mắt Chu Nguyên.
Đợt tấn công của Thôn Thôn và Vệ Thương Lan ngày càng hung mãnh.
Hắc Độc Vương bị buộc phải lùi lại phía sau, mùi vị của tử vong bao trùm trong lòng hắn, cuối cùng hắn cắn răng một cái, nói:
- Điện hạ, thần nguyện hàng phục!
Nói xong, nguyên khí đang quay xung quanh người hắn đều bị thu lại vào trong cơ thể.
Bá!
Vệ Thương Lan nhảy lên trước, đánh một chưởng vào trong ngực hắn.
Hắc Độc Vương phun ra một ngụm máu tươi, cả người ngã xuống, đạp mạnh xuống gần chỗ đám người Chu Nguyên đang đứng, sắc mặt trắng bệch, rõ ràng là đã bị thương rất nặng.
- Điện hạ điện hạ, thần nguyện hàng phục!
Hắc Độc Vương bất chấp cơn đau đớn, vội vàng nói.
Vệ Thương Lan nhảy xuống, đứng gần Chu Nguyên, khuôn mặt tràn đầy vẻ đề phòng nhìn Hắc Độc Vương.
Thôn Thôn cũng kêu gào nhảy xuống, thân thể cao lớn bắt đầu thu nhỏ lại, cuối cùng trở lại bộ dáng bình thường, nhẹ nhàng nhảy một cái liền rơi vào trong lòng của Yêu Yêu.
Tuy vậy, chắc chắn là không ai dám coi thường bộ dáng của nó bây giờ, thậm chí ngay cả Vệ Thương Lan đứng bên cạnh, trong mắt cũng tràn ngập đề phòng.
- Nếu ngươi đã thật tâm muốn quy hàng, vậy ta sẽ sử dụng chút thủ đoạn, tránh cho sau này ngươi xuất hiện dị tâm muốn tạo phản, được chứ?
Chu Nguyên nhìn thẳng Hắc Độc Vương, thản nhiên nói.
Nghe những lời này, Hắc Độc Vương vội ngẩng đầu, trong lòng có cảm giác không ổn, nhưng khi nhìn thấy cái nhìn đầy chăm chú của Vệ Thương Lan và Thôn Thôn dành cho hắn, hắn cuối cùng cũng chỉ có thể chấp nhận gật đầu, dù thế nào, lúc này giữ được tính mạng mới là chuyện quan trọng nhất.
- Vậy ngươi thu hết nguyên khí trong cơ thể lại, tuyệt đối không được vận chuyển nguyên khí đồng thời cũng không được nảy sinh ý kháng cự.
Chu Nguyên lạnh lùng nói:
- Phương pháp này chỉ sử dụng một lần, nếu ngươi dám phản kháng… thứ chờ đợi ngươi chính là cái chết.
Nghe được giọng nói tràn đầy sát ý của Chu Nguyên, không hiểu sao Hắc Độc Vương lại cảm thấy run sợ, cả người run lên một cái.
Chu Nguyên lúc này mới nhìn về phía Yêu Yêu, Yêu Yêu khẽ gật đầu, cầm trong tay bút nguyên văn thanh ngọc chậm rãi đi tới, ngòi bút của cô dừng trước trán của Hắc Độc Vương đúng ba tấc, ngòi bút di chuyển xuông dưới, hình thành một đạo nguyên văn.
Sau một lúc lâu khi đạo nguyên văn thành hình chậm rãi rơi xuống, dừng lại ở trước mi tâm của Hắc Độc Vương, sau đó từng chút đi vào trong mi tâm của hắn, trên mi tâm xuất hiện một đạo nguyên văn xanh biếc.
- Đây là Khóa Thần Tử Mẫu Văn, nếu ngươi xuất hiện dị tâm, chỉ cần khởi động nguyên văn này, thần hồn của ngươi sẽ bị lập tức vỡ vụn.
Yêu Yêu nhìn thoáng qua Hắc Độc Vương, nói.
Mặt của Hắc Độc Vương xám như tro tàn, rõ ràng cũng nhận ra thần hồn của mình đang bị giam lại.
Yêu Yêu đưa cho Chu Nguyên một quả ngọc giản, trên ngọc giản có khắc một bức tranh với rất nhiều đạo nguyên văn phức tạp, nói:
- Đây là mẫu văn, nếu ngươi phát hiện hắn có dị tâm, chỉ cần bóp ngọc giản, hắn nhất định sẽ chết.
Chu Nguyên đưa tay nhận ngọc giản, trong lòng vui vẻ, nhìn vè phía Hắc Độc Vương, nói:
- Nếu đã vậy, từ nay về sau, ngươi hãy vì Đại Chu ta mà chinh chiến, bảo vệ cho Đại Chu, xem như trả lại món nợ ngươi đã giết hại con dân Đại Chu ta.
Hắc Độc Vương nghe vậy, trên khuôn mặt lộ ra vẻ muốn khóc, nhưng cuối cùng hắn vẫn gật gật đầu, chết tử tế cũng không bằng còn sống, chỉ cần còn sống, dẫu sao cũng tốt hơn phải chết nhiều.
- Dạ thưa điện hạ.