Mục lục
Truyền Thuyết Đế Tôn - Tần Sư (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch giả: Oa la la
Biên: Xiaooo

Mấy ngày tiếp theo, Chu Nguyên đều dùng Tam Thập Lục Thú Khai Mạch Văn để đả thông kinh mạch, có điều hắn không thể không thừa nhận, loại nguyên văn khai mạch này tuy có chút nguy hiểm nhưng cực kỳ có hiệu quả.

Chỉ trong vài ngày, chỗ tắc nghẽn ở mạch thứ năm của Chu Nguyên không ngừng bị đả thông.

Cứ theo hiệu suất như thế này thì ngày mạch thứ năm được đả thông hoàn toàn không còn xa nữa.

Nhưng nguyên liệu cho Tam Thập Lục Thú Khai Mạch Văn thì hơi phiền phúc, máu tim mà hắn cực khổ sưu tầm rất lâu chỉ có thể dùng được năm lần đã hết sạch. Cho nên mỗi ngày hắn phải dành rất nhiều thời gian đi giết nguyên thú nhất phẩm để thu thập thêm máu tim.

Vì thế khoảng thời gian ở lại khu rừng này trong chớp mắt đã qua mười ngày.

Thình thịch!

Mà lúc này ở trong một mảnh rừng rậm, con thú lớn toàn thân màu đỏ tươi cứ chăm chăm vào xác thú vừa mới bị Chu Nguyên giết chết, khí thế của nó vô cùng hung hãn, sức lực mạnh mẽ đến nỗi Chu Nguyên chỉ kịp đạp chân một cải nhảy lên một thân cây cao to mới có thể tránh được đòn tấn công của nó.

Sau khi con thú màu đỏ tươi kia đuổi được Chu Nguyên ra chỗ khác, nó cũng không thèm để ý đến ánh mắt tức giận của hắn mà cúi đầu cắn xé xác nguyên thú vừa bị Chu Nguyên giết chết.

- Con súc sinh chết tiệt!

Chu Nguyên đứng trên thân cây cao to nhìn thấy cảnh này không nhịn được tức giận trong lòng mà mắng một tiếng, nhưng ngoài mắng ra thì hắn không thể làm gì được. Bởi vì hắn không có cách nào đánh bại được con thú toàn thân màu đỏ tươi này.

Con này là Viêm Giáp Tê, nó cũng là nguyên thú nhất phẩm nhưng lại là loại khó chơi nhất trong đám nguyên thú, sức mạnh của nó có thể so với người đã mở sáu mạch, lực phòng ngự lại có thể sánh với bảy mạch, loài này có thể xem như tiểu bá chủ trong vùng này rồi.

Lực phòng ngự của nó cường hãn đến mức Long Bi Thủ cũng không ảnh hưởng gì đến nó mà dùng đến Thiên Nguyên Bút cũng chỉ làm nó chảy một chút máu, không thể nào khiến nó bị trọng thương được.

Cho nên mấy ngày nay khi đụng phải con Viêm Giáp Tê này, Chu Nguyên đều chủ động né ra chỗ khác nhưng hắn thật không ngờ con súc sinh này càng ngày càng quá đáng, bây giờ lại giật mồi từ trong tay hắn.



Có thể thấy, do bình thường Chu Nguyên đi giết nguyên thú ở nơi này nên hắn cũng bị con Viêm Giáp Tê này theo dõi.

- Không ngờ bản thân ta có ngày bị một con súc sinh bắt nạt.

Chu Nguyên có chút dở khóc dở cười nhưng hắn biết rõ hiện tại cứ đứng ở đây thì cũng không có tác dụng gì nữa. Vì thế hắn hành động quyết đoán, xoay người rời khỏi đây, lao ra khỏi khu rừng rậm này rồi chạy một mạch về khê cốc.

Mà Yêu Yêu ngồi trong khê cốc khi thấy hôm nay Chu Nguyên tay không trở về thì có chút ngạc nhiên.

- Nguyên thú đã bị Viêm Giáp Tê đoạt mất rồi.

Nhìn thấy ánh mắt của Yêu Yêu, Chu Nguyên có chút lúng túng nói.

Nghe Chu Nguyên nói vậy, Yêu Yêu cũng không nhịn được mà cười một tiếng rồi nói:

- Phòng ngự của Viêm Giáp Tê rất mạnh, cho dù là người đã mở bảy mạch đi chăng nữa, nếu muốn thu phục nó thì cũng rất phiền phức. Nhưng mà nếu Thiên Nguyên Bút của ngươi có thể đạt tới cấp bậc nguyên binh thượng phẩm thì có thể phá vỡ lớp phòng hộ của nó.-

Chu Nguyện gật đầu lắng nghe, tuy rằng mỗi ngày hắn đều ôn dưỡng Thiên Nguyên Bút nhưng vẫn không có cách nào khiến đạo nguyên văn thứ hai sáng lên.

Khóe môi Yêu Yêu hơi cong, nói:

- Nếu ngươi không nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết con Viêm Giáp Tê này, về sau ngươi cũng không thể săn giết nguyên thú ở chỗ này nữa, chỉ có thể đổi chỗ khác mới tiếp tục được.

Chu Nguyên méo mặt nghĩ đến việc hắn bị một con Viêm Giác Tê xua đuổi khiến hắn cảm thấy rất mất mặt, nếu đã như thế thì cũng chỉ có thể tìm cách giết chết nó mà thôi.

- Tuy sức mạnh của Long Bi Thủ rất lớn nhưng đối với nguyên thú có lực phòng hộ cường hãn như thế này thì không có hiệu quả gì cả.

Trong mắt Chu Nguyên lộ vẻ trầm ngâm, có lẽ hắn cần tu luyện thêm một vài nguyên thuật có thể tăng thêm sức tấn công.

Vừa nghĩ đến điều này thì trong lòng Chu Nguyên chợt nhớ đến thứ gì đó, hắn lấy ngọc giản ở trong ngực ra. Đây là Huyền Mang Thuật mà lần trước hắn lấy được.

- Huyền Mang Thuật này nếu Tề vương phủ đã coi trọng nó như thế, có lẽ ta có thể tham khảo một chút.

Chu Nguyên lập tức ngồi xuống, vận chuyển nguyên khí truyền vào ngọc giản đang nằm trong tay hắn, ngay lập tức từ trong ngọc giản phát ra ánh sáng chiếu từng dòng chữ trước mặt hắn.

Chu Nguyên tập trung nhìn chằm chằm vào những dòng chữ trước mặt, đây là giới thiệu và phương pháp tu luyện Huyền Mang Thuật.

- Ồ, Huyền Mang Thuật này có chút kì lạ nha.

Trong lúc hắn đang xem xét phương pháp tu luyện Huyền Mang Thuật thì bên tai bỗng xuất hiện âm thanh, lúc này hắn mới quay đầu nhìn sang thì thấy Yêu Yêu đang đứng bên cạnh hắn, đôi mắt sáng trong veo cũng đang nhìn chăm chú những dòng chữ trên quang ảnh.

Nghe cô nói vậy, Chu Nguyên cũng gật đầu đồng ý. Sau khi xem xong phương pháp, hắn đã hiểu được nguyên lý bên trong Huyền Mang Thuật. Thật ra đây là một loại nguyên thuật đặc biệt, cách thức tu luyện của nó chính là không ngừng dồn nén nguyên khí bên trong kinh mạch rồi ngưng tụ lại.

Mà nguyên khí sau khi trải qua quá trình không ngừng dồn nén rồi ngưng tụ đến một mức độ nào đó cho nên sức sát thương cũng như lực xuyên phá đều cực kỳ kinh người.

- Không hổ là huyền nguyên thuật, quả thực cực kỳ cao thâm mà mấy loại nguyên thuật phổ thông không thể nào sánh được.



Chu Nguyên thở dài nói.

Trong mắt Yêu Yêu cũng lộ vẻ trầm ngâm:

- Thuật này cũng rất thú vị, phương pháp tu luyện nhìn qua có vẻ rất đơn giản nhưng lại là con đường vô cùng cực đoan, biến hóa nguyên khí đến trình độ cao nhất.

- Dù sao Huyền Mang Thuật cũng thuộc về huyền nguyên thuật cấp hạ phẩm, nhưng bản này có chút không hoàn chỉnh?

- Bản này không hoàn chỉnh ư?

Trong lòng Chu Nguyên chợt có chút rung động, nói:

- Có lẽ lúc Đại Vũ vương triều ban cho Huyền Mang Thuật cho Tề vương cũng không cho bọn hắn toàn bộ phương pháp.

Yêu Yêu gật đầu một cái, cô nói:

- Thật ra ngươi có thể tu luyện thử xem một chút, có điều việc dồn nén nguyên khí ở mức độ cao trong kinh mạch thì đòi hỏi sức chịu đựng rất cao của kinh mạch, nếu sơ suất một chút, nói không chừng không thể khống chế được nguyên khí mà gây tổn thương cho kinh mạch người tu luyện.

Nghe vậy, Chu Nguyên chỉ cười thầm một tiếng, bởi vì nếu nói về mức độ dẻo dai mạnh mẽ của kinh mạch thì ngoài hắn ra, dù là người có cùng cấp bậc hay người trời sinh có thể tự mở tám mạch thì cũng khó có thể tìm được người tốt hơn hắn, tuy rằng kinh mạch bị tắc nghẽn thêm lần nữa nhưng vẫn mạnh mẽ như cũ.

- Vậy ta tu luyện Huyền Mang Thuật này thử một chút xem sao!

Chu Nguyên nhủ thầm, có thể thấy được hắn vô cùng hứng thú đối với Huyền Mang Thuật.

Hắn vừa nghĩ xong thì ngay lập tức làm ngay, cho nên hắn nói với Yêu Yêu một tiếng rồi ngồi xếp bằng tập trung tinh thần khởi động kinh mạch phát ra sức hút, hấp thụ từng luồng nguyên khí xung quanh vào trong cơ thể hắn.

Ngay khi nguyên khí ồ ạt tiến vào trong kinh mạch thì hắn lập tức dựa theo phương pháp dồn nén được ghi lại bên trong Huyền Mang Thuật mà tập trung tinh thần điều khiển từng luồng nguyên khí chậm rãi xoay chuyển bên trong kinh mạch.

Mà cách dồn nén này còn gọi là Tuyền Luyện Pháp, bằng cách điểu khiển nguyên khí thành vòng xoáy với tốc độ xoay cực nhanh, đồng thời không ngừng ngưng tụ nguyên khí, thời điểm vòng xoáy tan đi thì cũng đã hình thành một luồng huyền mang.

Lý thuyết nghe có vẻ dễ dàng nhưng lúc làm thì rất khó, đặc biệt là lúc điều khiển tốc độ xoay của nguyên khí không dễ dàng chút nào, nếu tốc độ quá cao, lực xé lại quá lớn thì sẽ ảnh hưởng đến kinh mạch.

Ngược lại, nếu quá yếu thì không thể ngưng tụ hình thành huyền mang được.

Lúc mới bắt đầu tu luyện, Chu Nguyên cũng bại nhiều lần, vòng xoáy nguyên khí trong kinh mạch không ngừng tản đi. Nhưng may mắn một đều là thần hồn của hắn rất mạnh cho nên cảm giác của hắn rất tốt, chỉ bại vài lần hắn cũng rút ra được một số kinh nghiệm.

Đến khi Chu Nguyên có thể hơi thuận lợi điều khiển Tuyền Luyện Pháp ở trong kinh mạch thì cũng đã trôi qua một ngày.

Cứ thế lại trôi qua năm sáu ngày.

Lúc mặt trời vừa ló dạng tỏa tia sáng chiếu rọi khu rừng Hắc Lâm Sơn, ánh mặt trời bao phủ khắp nơi giống như mọi thứ được khoác thêm một lớp áo lụa màu vàng vậy.

Mà lúc này ở khê cốc, Chu Nguyên đang im lặng ngồi xếp bằng trên một tảng đá, trong khi cảnh tượng bên trong kinh mạch lại khác hẳn so với bề ngoài: một luồng nguyên khí đang xoay tròn với tốc độ cao, phát ra sức xé khiến toàn bộ kinh mạch hơi co giật.



Đây cũng là điều mà Chu Nguyên may mắn nhất, kinh mạch hắn dẻo dai mạnh mẽ có thể chịu đựng được sức xé như thế.Nếu đổi lại là một người bình thường mới mở bốn mạch chỉ sợ rằng kinh mạch đã bị xé nát ngay lập tức rồi. Tuy vậy Chu Nguyên vẫn cảm giác được đau đớn từ bên torng kinh mạch truyền đến nhưng đều bị hắn áp chế.

Ong ong!

Trong kinh mạch dường như phát ra âm thanh rung động rất nhỏ.

Mà vòng xoáy xoay tròn càng ngày càng nhanh hơn, đồng thời sức xé chợt gia tăng khiến cho hắn cảm thấy đau đớn hơn nhiều.

Chu Nguyên nhíu mày nhưng hắn không hề từ bỏ mà cũng ngoan tâm điều khiển tốc độ vòng xoáy nhanh hơn nữa.

Oanh!

Hiện tại tốc độ của vòng xoáy này đã cực kỳ nhanh mà từng luồng nguyên khí ở trung tâm vòng xoáy thì lập tức ngưng tụ lại, chỉ trong nháy mắt, vòng xoáy chợt nổ tung rồi tan biến mất.

Lúc vòng xoáy tan biến thì Chu Nguyên bất chợt mở mắt, trên khuôn mặt hắn không hề lộ vẻ mệt mỏi nhưng lại xuất hiện vẻ mặt mừng rỡ như điên.

Sau đó hắn xòe bàn tay ra, hai ngón tay khẽ cong, trong lòng vừa suy nghĩ thì ngay lập tức ở trên đầu ngón tay xuất hiện một tầng ánh sáng mỏng manh màu xanh nhạt.

Tầng ánh sáng này co duỗi có chút không ổn định, nhìn vào thì cảm thấy nó vô cùng yếu ớt.

Đột nhiên, Chu Nguyên dùng hai ngón tay xẹt một cái ngay tảng đá hắn đang ngồi thì chỉ nghe xoẹt một tiếng. Cảnh tượng sau đó khiến Chu Nguyên trợn mắt há hốc mồm. Tảng đá rắn chắc bị hai ngón tay hắn cắt ra dễ dàng như cắt đậu hũ vậy, hơn nữa vết cắn còn rất trơn bóng.

Hai mắt Chu Nguyên tỏa sáng, hô hấp cũng trở nên nặng nề hơn một chút.

- Đây chính là Huyền Mang Thuật sao? Khí thế vô cùng bén nhọn mà lực xuyên thủng thật kinh người.

Chu Nguyên không ngừng khen ngợi, hắn nghĩ chỉ cần một chiêu này của hắn thì người dưới bảy mạch chắc chắn sẽ bị trọng thương mà ngay cả người đã mở bảy mạch cũng phải né tránh hắn.

- Hiện tại ta đã có Huyền Mang Thuật rồi, con súc sinh kia mà dám xuất hiện, ta chỉ dùng một ngón tay thì có thể đâm chết nó!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK