Bởi vì còn trong thời gian nghỉ cưới nên công việc của hắn không nhiều. Quan trọng là trước đó hắn đã xử lý hết rồi. Dù sao cái phần công việc của hắn là không phải muốn chuyển giao cho ai là chuyển được. Nhưng trước khi đến công ty hắn đã dặn Giang Hoài đem những gì cần làm đặt trên bàn của hắn rồi có thể không cần túc trực ở trong phòng làm gì. Hắn im lặng đem con thỏ đến công ty, ở trong văn phòng không người vừa ôm con thỏ vừa làm việc.
Giang Hoài đâu có nghĩ gì nhiều, cùng lắm chỉ cảm thấy ông chủ hôm nay hơi lạ thôi rồi đi làm chuyện của mình.
Cũng may tình trạng này không có kéo dài lâu.
Buổi chiều ngày hôm đó lúc họ ở nhà ngủ trưa xong, khi tỉnh lại Hoắc Mạt cảm nhận bên cạnh nằm một người, mới đầu còn có chút ngẩn ngơ. Sau đó hắn liền ôm con thỏ toàn thân trần trụi hôn một trận đã đời.
"Ngô... Hoắc Mạt."
Con thỏ có vẻ không chú ý đến chuyện mình đã biến lại rồi. Đến khi phát ra âm thanh cậu mới mở lớn mắt, rồi đưa tay lên nhìn xem. Là tay... Mà không phải cái chân xù xù.
"Em biết trở về rồi."
Hoắc Mạt nghe con thỏ nói mà lòng mềm nhũn: "Ừm."
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra con thỏ có chút khác biệt.
"Tai, mất rồi."
"Hả?"
Bạch Kỷ theo bản năng giơ tay lên sờ sờ đầu mình, sau đó cũng mở to đôi mắt ra nhìn hắn.
"Tiếc quá."
"..."
"Tôi thật thích nó mà."
"...Vậy em xem có biến lại được không?"
Ai biết cậu vừa mới nói xong thì hai cái tai đáng yêu đã xuất hiện lại trên đầu.
Hoắc Mạt lại sờ sờ cái mông của cậu. Một hồi sau một cái đuôi xù xù đã nằm gọn trong tay hắn.
"Vẫn là như vầy thích hơn."
Con sói to than thở.
Con thỏ chỉ biết cười ngốc nghếch.
"Như vậy có phải em sẽ tự do biến trở về không?"
"Cái này... Em cũng không rõ nữa."
"Thôi kệ, như vầy được rồi."
"Ừm..."
...
Buổi tối hai người gọi điện thoại cho cha Bạch báo cáo tình hình.
Con thỏ cũng thể hiện năng lực làm mất cái tai của mình cho cha Bạch xem.
"Tốt nhất là nên bày ra."
Bạch Liêm tỏ vẻ.
Hoắc Mạt hiểu ý cha vợ mình. Cha Bạch là muốn giấu chuyện này đi, xem như chưa có kết quả gì kinh người như vậy. Nhưng hắn không biết cha Bạch trong lòng đã có ý tưởng đợi xem một trường hợp khác có như vậy hay không rồi mới quyết định tiết lộ nó.
Bảo vệ con là thiên tính của cha mẹ.
Sau đó Bạch Kỷ vẫn giữ đôi tai cùng cái đuôi ở bên ngoài. Sự tình cậu biến thành thỏ chỉ có bốn người thêm cậu là năm biết mà thôi.
Ngày thứ năm sau khi cưới tình trạng mang thai giả của cậu đã biến mất, Hoắc Mạt quyết định đưa cậu đi hưởng tuần trăng mật. Mục đích kín đáo một chút là muốn mau mau đến một con thỏ con đáng yêu như vợ bảo bối.
Bọn họ đều nghi ngờ rằng có lẽ đời sau của họ sinh ra sẽ là hoàn mỹ vô khuyết luôn. Nhưng cái hắn mong đợi là kết tinh tình yêu của hắn và con thỏ.
"Tuần trăng mật?"
Lộc Nhung khi nghe thấy Bạch Kỷ nói thì vô thức hỏi lại. Thấy cậu nhu thuận gật đầu khẳng định thì quả thật có chút hâm mộ. Hắn bất giác nghĩ đến người đàn ông nào đó, sắc mặt không khỏi trễ xuống.
"Sao vậy?"
Bạch Kỷ khó được nhận ra biến chuyển của hắn mà thuận miệng hỏi.
Lộc Nhung đối diện với đôi mắt trong suốt kia mấy giây, trong lòng xoắn xuýt mấy lần rồi thận trọng tìm từ: "Tiểu Bạch."
"Ừm?"
Bạch Kỷ bị thái độ của hắn làm cho bất giác thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe. Lộc Nhung đều bị cậu chọc cười, thật ra tâm tình cũng không có hỏng bét như vậy, ngược lại sau đó mở miệng cũng thoải mái hơn: "Nếu một người không có tỏ vẻ hắn sẽ chán ghét bản thân thì có nên tiến tới không?"
Câu hỏi của hắn có vẻ quá cao siêu nên con thỏ nhất thời chưa có hiểu hết được. Dáng vẻ có chút ngốc. Nhưng cậu lại có một trái tim đơn thuần, có thể tìm tòi từ trong cái đơn giản để có thể hiểu được mọi chuyện. Cậu hỏi: "Là người cậu thích không có ghét cậu hả?"
Lộc Nhung cảm thấy cách nói này không sai biệt lắm nên gật đầu.
"Vậy thì càng phải cố gắng rồi."
Con thỏ liền giương cằm kiên định tỏ vẻ.
Lộc Nhung đều bị thần thái phi dương của cậu làm ảnh hưởng. Quả thật hiểu được tại sao con sói kia lại yêu chết con thỏ này.
Rõ ràng hắn không cần phải quá tính toán, dù sao đối phương đã giải thích với hắn. Cũng đã thích nhiều năm vậy, có lẽ trước đó hắn còn nghĩ bá vương ngạnh thương cung nữa, sao bây giờ lại chùng bước chứ.
"Tôi biết rồi."
Lộc Nhung vừa đưa tay sờ sờ đầu con thỏ vừa nói: "Đi chơi vui vẻ."
Ngày hôm sau, con thỏ theo chồng nó lên phi thuyền đến tinh cầu Mộc, địa điểm đầu tiên trong chuyến trăng mật của họ.
Rốt cuộc cậu vẫn chọn nơi này theo sự giới thiệu của ba Kỷ.
Hành tinh Mộc cách tinh cầu chủ một ngày đường ngồi phi thuyền. Nơi này rất đúng với cái tên của nó, khắp nơi đều là một màu xanh. Là màu của lá cây chứ không phải màu của bầu trời. Đến cả những cái hồ nổi danh ở đây đều là một màu xanh biến hóa dưới thật nhiều nhân tố môi trường mà cho ra những cảnh quang thật đặc sắc. Hành tinh Mộc không hề nhỏ. Nếu muốn đi hết những nơi thú vị của nó thì họ phải ở lại đây chừng mười ngày. Nhưng đó là không có khả năng rồi, cho nên họ chỉ chọn những địa điểm nổi danh nhất, hợp nhãn nhất để đi thôi.
Địa điểm đầu tiên hồ Sophie.
Bên trên cái hồ mang đậm một màu xanh ngọc bích, nước hồ trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, cảnh vật nguyên sơ đến có phần dễ sợ bày ra trước mặt, một chiếc thuyền nhỏ đang bồng bềnh bên trên.
Trên thuyền lúc này đang nằm hai người. Người nhỏ nằm ngửa trên thân người lớn, tay lồng vào tay ngắm bầu trời, tận hưởng những cơn gió bình yên thoáng qua trên mặt hồ.
Con thuyền họ nằm cũng đủ lạ. Toàn thân nó là trong suốt. Nếu nhìn từ bên trên xuống thì giống như họ đang nằm trong nước vậy, rất đặt biệt. Lúc họ nằm trong nó vẫn có thể cảm thấy nước ngập đến mạn thuyền, bên mạn sườn của họ, như muốn vây lấy họ. Đó là một trải nghiệm mà Bạch Kỷ nghĩ rằng chỉ có nằm trên người con sói cậu mới dám đi.
"Sao họ lại làm những con thuyền như vậy nhỉ?"
Con thỏ thắc mắc.
"Trải nghiệm cảm giác hòa mình với thiên nhiên đi."
Dù sao trải qua bề dài của thời gian, có rất nhiều cái không còn như bản nguyên nữa. Mà con người là loài sinh vật không thể sống thiếu tự nhiên, cho nên cũng sẽ có lúc hoài niệm nó.
"Cái hồ này trong như vậy, có cá không nhỉ?"
Con sói nghe con thỏ nói mà phì cười: "Có câu nói rất hay. Nước quá trong thì không có cá."
"Nhưng mà..."
Trước khi con thỏ nghĩ rằng này là gián tiếp trả lời cho câu hỏi của cậu thì đã nghe người đàn ông nói tiếp: "Trong hồ này có cá."
"Có thể xem không?"
Con thỏ ngập ngùng một chút rồi hỏi. Cậu muốn biết cái hồ này trong như vậy, cảm giác nhìn xuyên qua đáy hồ nhìn được bên dưới thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng cá bơi thế nào.
"Tôi nghĩ em sẽ không muốn xem đâu."
Con thỏ rõ ràng tỏ ra rất e ngại cái sự trong suốt của cái hồ này.
"Rất đáng sợ sao?"
Con thỏ thận trọng hỏi. Cậu nghĩ là hắn đang nói cảnh đó rất không dễ xem chứ không phải đang bình phẩm một câu về mình.
"Không đáng sợ. Nhưng không dễ thấy."
Con sói lắc đầu. Không phải tự dưng mà có câu "nước quá trong thì không có cá", phàm là những nơi như thế cá không có chỗ trốn sẽ không ở. Nhưng nếu người ta cứ cố tình thả cá vào nuôi thì tự nhiên sẽ có thôi. Mà đó là một cảnh quang rất nổi tiếng ở đây, nhưng lại rất hiếm thấy.
Tuy vậy hắn vẫn cẩn thận đỡ con thỏ ngồi dậy, cùng cậu dựa vào mạn thuyền chăm chú nhìn hồ nước. Chiếc thuyền theo cử động của họ dập dìu mấy cái, khiến cho mặt nước gợn sóng lăn tăn. Con thỏ gần như là bấu chặt vào người hắn, khiến hắn muốn cười mà cố nén.
Giang Hoài đâu có nghĩ gì nhiều, cùng lắm chỉ cảm thấy ông chủ hôm nay hơi lạ thôi rồi đi làm chuyện của mình.
Cũng may tình trạng này không có kéo dài lâu.
Buổi chiều ngày hôm đó lúc họ ở nhà ngủ trưa xong, khi tỉnh lại Hoắc Mạt cảm nhận bên cạnh nằm một người, mới đầu còn có chút ngẩn ngơ. Sau đó hắn liền ôm con thỏ toàn thân trần trụi hôn một trận đã đời.
"Ngô... Hoắc Mạt."
Con thỏ có vẻ không chú ý đến chuyện mình đã biến lại rồi. Đến khi phát ra âm thanh cậu mới mở lớn mắt, rồi đưa tay lên nhìn xem. Là tay... Mà không phải cái chân xù xù.
"Em biết trở về rồi."
Hoắc Mạt nghe con thỏ nói mà lòng mềm nhũn: "Ừm."
Nhưng hắn nhanh chóng nhận ra con thỏ có chút khác biệt.
"Tai, mất rồi."
"Hả?"
Bạch Kỷ theo bản năng giơ tay lên sờ sờ đầu mình, sau đó cũng mở to đôi mắt ra nhìn hắn.
"Tiếc quá."
"..."
"Tôi thật thích nó mà."
"...Vậy em xem có biến lại được không?"
Ai biết cậu vừa mới nói xong thì hai cái tai đáng yêu đã xuất hiện lại trên đầu.
Hoắc Mạt lại sờ sờ cái mông của cậu. Một hồi sau một cái đuôi xù xù đã nằm gọn trong tay hắn.
"Vẫn là như vầy thích hơn."
Con sói to than thở.
Con thỏ chỉ biết cười ngốc nghếch.
"Như vậy có phải em sẽ tự do biến trở về không?"
"Cái này... Em cũng không rõ nữa."
"Thôi kệ, như vầy được rồi."
"Ừm..."
...
Buổi tối hai người gọi điện thoại cho cha Bạch báo cáo tình hình.
Con thỏ cũng thể hiện năng lực làm mất cái tai của mình cho cha Bạch xem.
"Tốt nhất là nên bày ra."
Bạch Liêm tỏ vẻ.
Hoắc Mạt hiểu ý cha vợ mình. Cha Bạch là muốn giấu chuyện này đi, xem như chưa có kết quả gì kinh người như vậy. Nhưng hắn không biết cha Bạch trong lòng đã có ý tưởng đợi xem một trường hợp khác có như vậy hay không rồi mới quyết định tiết lộ nó.
Bảo vệ con là thiên tính của cha mẹ.
Sau đó Bạch Kỷ vẫn giữ đôi tai cùng cái đuôi ở bên ngoài. Sự tình cậu biến thành thỏ chỉ có bốn người thêm cậu là năm biết mà thôi.
Ngày thứ năm sau khi cưới tình trạng mang thai giả của cậu đã biến mất, Hoắc Mạt quyết định đưa cậu đi hưởng tuần trăng mật. Mục đích kín đáo một chút là muốn mau mau đến một con thỏ con đáng yêu như vợ bảo bối.
Bọn họ đều nghi ngờ rằng có lẽ đời sau của họ sinh ra sẽ là hoàn mỹ vô khuyết luôn. Nhưng cái hắn mong đợi là kết tinh tình yêu của hắn và con thỏ.
"Tuần trăng mật?"
Lộc Nhung khi nghe thấy Bạch Kỷ nói thì vô thức hỏi lại. Thấy cậu nhu thuận gật đầu khẳng định thì quả thật có chút hâm mộ. Hắn bất giác nghĩ đến người đàn ông nào đó, sắc mặt không khỏi trễ xuống.
"Sao vậy?"
Bạch Kỷ khó được nhận ra biến chuyển của hắn mà thuận miệng hỏi.
Lộc Nhung đối diện với đôi mắt trong suốt kia mấy giây, trong lòng xoắn xuýt mấy lần rồi thận trọng tìm từ: "Tiểu Bạch."
"Ừm?"
Bạch Kỷ bị thái độ của hắn làm cho bất giác thẳng lưng nghiêm túc lắng nghe. Lộc Nhung đều bị cậu chọc cười, thật ra tâm tình cũng không có hỏng bét như vậy, ngược lại sau đó mở miệng cũng thoải mái hơn: "Nếu một người không có tỏ vẻ hắn sẽ chán ghét bản thân thì có nên tiến tới không?"
Câu hỏi của hắn có vẻ quá cao siêu nên con thỏ nhất thời chưa có hiểu hết được. Dáng vẻ có chút ngốc. Nhưng cậu lại có một trái tim đơn thuần, có thể tìm tòi từ trong cái đơn giản để có thể hiểu được mọi chuyện. Cậu hỏi: "Là người cậu thích không có ghét cậu hả?"
Lộc Nhung cảm thấy cách nói này không sai biệt lắm nên gật đầu.
"Vậy thì càng phải cố gắng rồi."
Con thỏ liền giương cằm kiên định tỏ vẻ.
Lộc Nhung đều bị thần thái phi dương của cậu làm ảnh hưởng. Quả thật hiểu được tại sao con sói kia lại yêu chết con thỏ này.
Rõ ràng hắn không cần phải quá tính toán, dù sao đối phương đã giải thích với hắn. Cũng đã thích nhiều năm vậy, có lẽ trước đó hắn còn nghĩ bá vương ngạnh thương cung nữa, sao bây giờ lại chùng bước chứ.
"Tôi biết rồi."
Lộc Nhung vừa đưa tay sờ sờ đầu con thỏ vừa nói: "Đi chơi vui vẻ."
Ngày hôm sau, con thỏ theo chồng nó lên phi thuyền đến tinh cầu Mộc, địa điểm đầu tiên trong chuyến trăng mật của họ.
Rốt cuộc cậu vẫn chọn nơi này theo sự giới thiệu của ba Kỷ.
Hành tinh Mộc cách tinh cầu chủ một ngày đường ngồi phi thuyền. Nơi này rất đúng với cái tên của nó, khắp nơi đều là một màu xanh. Là màu của lá cây chứ không phải màu của bầu trời. Đến cả những cái hồ nổi danh ở đây đều là một màu xanh biến hóa dưới thật nhiều nhân tố môi trường mà cho ra những cảnh quang thật đặc sắc. Hành tinh Mộc không hề nhỏ. Nếu muốn đi hết những nơi thú vị của nó thì họ phải ở lại đây chừng mười ngày. Nhưng đó là không có khả năng rồi, cho nên họ chỉ chọn những địa điểm nổi danh nhất, hợp nhãn nhất để đi thôi.
Địa điểm đầu tiên hồ Sophie.
Bên trên cái hồ mang đậm một màu xanh ngọc bích, nước hồ trong đến mức có thể nhìn thấy đáy, cảnh vật nguyên sơ đến có phần dễ sợ bày ra trước mặt, một chiếc thuyền nhỏ đang bồng bềnh bên trên.
Trên thuyền lúc này đang nằm hai người. Người nhỏ nằm ngửa trên thân người lớn, tay lồng vào tay ngắm bầu trời, tận hưởng những cơn gió bình yên thoáng qua trên mặt hồ.
Con thuyền họ nằm cũng đủ lạ. Toàn thân nó là trong suốt. Nếu nhìn từ bên trên xuống thì giống như họ đang nằm trong nước vậy, rất đặt biệt. Lúc họ nằm trong nó vẫn có thể cảm thấy nước ngập đến mạn thuyền, bên mạn sườn của họ, như muốn vây lấy họ. Đó là một trải nghiệm mà Bạch Kỷ nghĩ rằng chỉ có nằm trên người con sói cậu mới dám đi.
"Sao họ lại làm những con thuyền như vậy nhỉ?"
Con thỏ thắc mắc.
"Trải nghiệm cảm giác hòa mình với thiên nhiên đi."
Dù sao trải qua bề dài của thời gian, có rất nhiều cái không còn như bản nguyên nữa. Mà con người là loài sinh vật không thể sống thiếu tự nhiên, cho nên cũng sẽ có lúc hoài niệm nó.
"Cái hồ này trong như vậy, có cá không nhỉ?"
Con sói nghe con thỏ nói mà phì cười: "Có câu nói rất hay. Nước quá trong thì không có cá."
"Nhưng mà..."
Trước khi con thỏ nghĩ rằng này là gián tiếp trả lời cho câu hỏi của cậu thì đã nghe người đàn ông nói tiếp: "Trong hồ này có cá."
"Có thể xem không?"
Con thỏ ngập ngùng một chút rồi hỏi. Cậu muốn biết cái hồ này trong như vậy, cảm giác nhìn xuyên qua đáy hồ nhìn được bên dưới thì sẽ nhìn thấy cảnh tượng cá bơi thế nào.
"Tôi nghĩ em sẽ không muốn xem đâu."
Con thỏ rõ ràng tỏ ra rất e ngại cái sự trong suốt của cái hồ này.
"Rất đáng sợ sao?"
Con thỏ thận trọng hỏi. Cậu nghĩ là hắn đang nói cảnh đó rất không dễ xem chứ không phải đang bình phẩm một câu về mình.
"Không đáng sợ. Nhưng không dễ thấy."
Con sói lắc đầu. Không phải tự dưng mà có câu "nước quá trong thì không có cá", phàm là những nơi như thế cá không có chỗ trốn sẽ không ở. Nhưng nếu người ta cứ cố tình thả cá vào nuôi thì tự nhiên sẽ có thôi. Mà đó là một cảnh quang rất nổi tiếng ở đây, nhưng lại rất hiếm thấy.
Tuy vậy hắn vẫn cẩn thận đỡ con thỏ ngồi dậy, cùng cậu dựa vào mạn thuyền chăm chú nhìn hồ nước. Chiếc thuyền theo cử động của họ dập dìu mấy cái, khiến cho mặt nước gợn sóng lăn tăn. Con thỏ gần như là bấu chặt vào người hắn, khiến hắn muốn cười mà cố nén.