Chương 865
Dương Tâm vuốt cằm, nói: “Không có gì, lúc này ở vườn hoa bị cát bay vào mắt.”
“…”
Trần Uyên nhìn mắt cô, lắc đầu nói: “Không đúng, giọng của cậu cũng khàn khàn, rõ ràng là đã khóc, có chuyện gì vậy? Tớ không giấu cậu chuyện gì, cậu cũng nên thẳng thắn với tớ đi.”
Dương Tâm thở dài, nói chuyện video mình nhận được cho cô nghe.
Trần Uyên nghe xong, ngây ngẩn cả người.
Im lặng một lúc lâu, cười nói: “Tớ nói cậu nghe, chuyện này là cố tình quay lại để khiêu khích cậu, nếu cậu tin là cậu thua.”
Dương Tâm bật cười: “Cô ta cố ý khiêu khích, anh ấy cố ý góp vốn, người trong video là Lục Gia Bách, bọn họ đùa mà thành thật.”
“…”
Trần Uyên không nói gì.
Đúng vậy, người trong đó là Lục Gia Bách, mặc kệ mục đích là gì, Lục Gia Bách lên giường với người phụ nữ khác là sự thật.
“Bây giờ cậu cũng không nên đoán mò, Tâm Tâm, nghe tớ nói, chuyện không phải do mình tận mắt chứng kiến thì không nên tin, Lục Gia Bách yêu cậu như thế nào chúng ta đều có thể thấy mà.”
Dương Tâm hít một hơi thật sâu, cười nói: “Ừm, tớ biết rồi, cậu không cần khuyên tớ, tớ suy nghĩ thông rồi, trời tối rồi, ngủ sớm đi. Đúng rồi, cậu có cần tớ tìm một luật sư để xử lý vụ ly hôn không?”
“Không cần, tớ có một người bạn làm luật sư đang xử lý rồi.”
“…”
Manchester.
Gia tộc Hải Nhân.
Kể từ khi Hải Cẩn mang thai đứa con của Vân hành, cả gia tộc đều xôn xao.
Hải Cẩn có thai, nếu sinh con trai thì đứa trẻ này sẽ là cháu đích tôn và là người thừa kế mới.
Thử nghĩ xem, những người lớn đều đã già yếu rồi, nếu như sau này mất đi thì cháu đích tôn sẽ đem lại hưng thịnh cho gia tộc.
Nhưng những người khác trong nhà làm sao có thể nuốt trôi cục tức này?
Hải Cẩn là con gái, đáng lẽ không tới lượt cô ta thừa kế gia tộc.
Nhưng gia chủ đang cầm quyền cố ý muốn để con gái lên nắm quyền, đồng thời dọa giết những người có ý định ngăn cản.
Nếu lúc này mà tổ chức tạo phản thì chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.
Cho nên dù không muốn cũng phải cam chịu, họ chỉ có thể chờ đợi thời cơ.
Nơi ở của Hải Cẩn.
Rất nhiều người tụ họp trong phòng khách.
Gia chủ, ông Hải đang ngồi trên sô pha, sắc mặt u ám đáng sợ.
Hải Cẩn ngồi bên cạnh, Vân Hành đứng sau lưng cô ta.
Dòng họ ngồi đối diện hung hăng nhìn, không ai nói gì.
Đối diện, một thanh niên trẻ tuổi nghênh ngang ngửa cổ nói với ông Hải: “Gia chủ, bây giờ chúng tôi nghi ngờ đứa con trong bụng Hải Cẩn không phải là con của Vân Hành.
Cô ta về nhà một tháng thì có thai, thời gian có hơi không đúng.”
Cậu ta vừa nói xong, người đàn bà trung niên cũng nói theo: “Đúng, tôi là phụ nữ, cũng là người từng trải, đã sinh và nuôi dưỡng vài đứa bé, kỳ rụng trứng của phụ nữ chỉ có một ngày, sao cô ta may mắn như vậy, mới trở về là có thai với Vân Hành được?”
Một thanh niên trẻ tuổi nói: “Bác trai, dựa theo gia quy của gia tộc, nếu con gái trong nhà kết hôn với người ngoại tộc thì sẽ bị trục xuất khỏi nhà, nói chi đến việc thừa kế.
Cái thai trong bụng của em họ không rõ lai lịch, nếu như đúng là con của Vân Hành, thì mọi người sẽ không có gì để nói, dù sao thì Vân Hành cũng là một người tài giỏi do đại trưởng lão bồi dưỡng.
Nhưng nếu không phải con của Vân Hành, mà là con của một người ngoại tộc, vậy thì không thể giữ lại đứa bé này, cô ta cũng phải rời khỏi gia tộc Hải Nhân.”
Ông Hải hơi nhíu mày, nhìn người đàn ông trung niên, trầm giọng: “Chú là người đứng đầu trong nhà, sao lại để vợ và một thằng nhãi nói thay vậy, chú nói gì đi?”
Người đàn ông trung niên này là Hải Nam, là em trai cùng bố khác mẹ của ông Hải, nói trắng ra thì ông ta là con hoang của gia chủ đời trước.
Hải Nam vuốt cằm nói: “Anh hai, đứa nhỏ trong bụng Hải Cẩn không rõ lai lịch, phải chọc nước ối để xác định xem có phải quan hệ bố con không.”