Mục lục
Daddy lạnh lùng chiều vợ hơn chiều con - Dương Tâm – Truyện full tác giả: Chiều Vợ
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 140: Mở não con trai cô ấy ra!

Dương Tâm cười lắc đầu: “Năm đó nếu như không phải nhờ ông nội anh, bà ngoại và mẹ em cũng đã chết lạnh trên đường rồi, là gì có sự tồn tại của em? Trần Tuần, ơn cứu mạng này lớn hơn trời, đạo lý này em hiểu. Vì vậy, em muốn xin anh thời gian một tuần, em sẽ cố gắng hết sức không bức ép bản thân, được chứ?”

Trần Tuần trầm tư vài giây, thử hỏi: “Bạch Chước thật sự không thể thực hiện hoàn thành ca phẫu thuật này sao?”

“Đúng.” Dương Tâm trả lời không cần suy nghĩ: “Y thuật của ông ta thế nào, em rất rõ, chứng bệnh nguy hiểm phức tạp này ông ta không ứng phó nổi, tỉ lệ tử vong rất cao.”

“Được, anh tin tưởng phán đoán của em, thế giới này ai cũng sẽ sợ ông nội anh, nhưng em tuyệt đối sẽ không, chúng ta có thời hạn là một tuần lễ. Anh sẽ cố gắng hết sức không đề họ thực hiện phẫu thuật.

Tâm Tâm, em cũng phải đồng ý với anh, đừng quá sức, được thì được, nếu quả thật không được thì đó cũng là số mệnh.”

Dương Tâm nhếch miệng, lộ ra nụ cười gượng ép: “Em biết mà, anh yên tâm đi, quả thật nếu không được thì em sẽ tìm đến một thầy thôi miên, để ông ấy thôi miên em, tạm thời xóa đi kí ức ba năm trước.”

“Chuyện này sao có thể làm được?” Trằn Tuần trừng mắt nhìn cô, khó chịu: “Thôi miên có hại rất lớn đến não người, em đừng có nghĩ tới, nếu như em thật sự dám làm như vậy, anh sẽ không cho em thực hiện phẫu thuật đâu. Nghe chưa?”

Dương Tâm bị ánh mắt nghiêm nghị của anh làm cho sửng sốt, hóa ra Trần Tuần, người dịu dàng như ngọc lại có một mặt hung dữ như vậy.

“Em chỉ là nói vậy thôi, cũng không định làm vậy, anh lo lắng như vậy làm gì?”

“Dương… Tâm…” Trần Tuần gần như nén chặt hai chữ này qua kẽ răng.

“Được được được.” Dương Tâm liên tục xin tha thứ: “Về sau em sẽ không nói thứ này nữa, được chưa?”

Trần Tuần hừ lạnh một tiếng: “Có cần anh làm cho em một phòng thí nghiệm không?”

Dương Tâm liên tục lắc đầu: “Không cần không cần, phòng thí nghiệm của Vãn Vãn khá lớn, đẩy đủ thiết bị, nếu mà anh làm cho em còn phải nhập khẩu máy móc thiết bị từ nước ngoài, tốn thời gian lắm.”

Trong sáu ngày liên tiếp, Dương Tâm sống trong phòng thí nghiệm của Lê Vãn và cố gắng lên bàn phẫu thuật hết lần này đến lần khác.

Nhưng kết quả đều khiến người ta tuyệt vọng.

Mỗi lần cằm con dao phẫu thuật lên, cô không khỏi nghĩ đến cảnh tượng đẫm máu ba năm trước, sau đó không có cách nào bình tĩnh lại.

Tay cầm chuôi dao cũng run cằm cập, một nhát chạm xuống da thịt động vật, sau khi nhìn thầy màu tươi trên đầu chảy ra, cô liền sụp đồ.

Có máy lần cô chớp mắt liền hôn mê.

Cũng có vài lần ngửi thầy mùi máu tanh nồng nặc, cô nằm bò sang bên cạnh và điên cuồng nôn.

Lê Văn nói, cô đây là đang tự mình hại mình.

Quả thật, cứ ép bản thân đối diện như vậy, vừa tàn khóc lại thê thảm, quả thật giống như đang tự mình hại mình.

Nhưng cô còn có lựa chọn sao?

Trụ sở chính của Lục thị, văn phòng Tổng giám đóc.

Đoàn Ninh đầy cửa bước vào vừa nói: “Cô Giang này đã mắt tích sáu ngày, điện thoại cũng không liên lạc được. Tổng giám đốc Lục, sự kiện ra mắt thương hiệu mới không thẻ gác lại được nữa. LG đã làm rồi gọi rất nhiều cuộc hồi thúc rồi, muốn chúng ta cung cấp cho họ hàng mẫu càng sớm càng tốt, để họ có thể lập kề hoạch khuyến mãi trong thời gian sớm nhát.”

Lục Gia Bách từ trong đống tài liệu nhìn lên, liếc xéo anh, khẽ nói: “Dương Tâm không thẻ trở lại công ty trong khoảng thời gian này. Cô ấy xin phép tôi nghỉ nửa tháng. Về phần đưa thương hiệu mới ra mắt thị trường, cứ giao nó cho Trần Uyển phụ trách đi. Dương Tâm đã hoàn thành một nửa rồi, đổi người khác tôi không yên tâm. Trần Uyễn là bạn tốt của cô ấy, sẽ không âm thầm hãm hại cô ấy đâu.”

Đoàn Ninh nghĩ ngợi, hiện giờ chỉ có thể sắp xếp như vậy thôi: “Được, tôi đi đến phòng nhân sự một chuyến, bảo Trần Uyển qua tìm anh.”

“Ừm, lúc đi ra ngoài nhân tiện gọi A Khôn vào cho tôi, tôi có việc muốn tìm cậu ta.”

“Vâng.”

Ngay sau đó, cửa phòng tổng giám đốc lại một lần nữa được đầy ra, A Khôn đi vào: “Tổng giám đốc Lục, anh tìm em?”

Lục Gia Bách ném cây bút mát trong tay xuống, ngồi dựa vào ghé, thoải mái hỏi: “Người phụ nữ đó thế nào rồi? Vẫn đang ở trong phòng thí nghiệm của Lê Vãn à?”

A Khôn gật đầu: “Đúng vậy, sau sáu ngày vào trong đó, cô ấy vẫn chưa đi ra.”

“Sáu ngày…” Lục Gia Bách thì thào: “Trong sáu ngày này, đáng lẽ cô ấy phải sống một ngày bằng một năm. Cô ấy muốn báo đáp công ơn của mình, nhưng số phận đã tước đi quyền sử dụng con dao phẫu thuật của cô ấy. Cô ấy chắc phải đau khổ tuyệt vọng. A Khôn, cậu nói xem tôi nên làm gì cho cô ấy?”

A Khôn có chút đau khủ, con mẹ nó ai mà biết chứ?

“Tổng giám đốc Lục đã làm rất nhiều điều cho cô áy. Máy ngày nay anh luôn đến gặp bác sĩ tâm lý.

Không phải anh chỉ muốn biết cách vượt qua trở ngại tâm lý của cô ấy sao? Bác sĩ cũng nói rằng tình huống như vậy chỉ có thể xảy ra khi bị kích thích mạnh mới có thể được khôi phục, nhưng em có một cách có thể thử.”

“Ò? Cách gì?”

“Mở não con trai cô ấy, có gắng kích thích cô ấy, nói không chừng cô ấy gắp gáp muốn cứu con thì tất cả bóng đen tâm lý đều mắt hét.”

Khóe miệng Bạch Gia Bách co rút dữ dội, cái chủ ý này… quá điên rồ.

Nhưng lại rất thực dụng, Nói thật thì anh cũng nghĩ như vậy.

“Được, vậy cứ sắp xếp một nhóm trói con trai cô ấy lại, sau đó mở một vét trên đầu thằng nhóc áy ra, xem cô ấy có thể mở to mắt nhìn con mình chết không?”

… A Khôn kinh ngạc nhìn anh: “Thật, thật sự làm vậy sao? Tổng giám đốc Lục, em… em chỉ nói đùa thôi, mỗ não trẻ con sẽ chết đấy.”

Lục Gia Bách ra hiệu cho anh: “Qua đây nói nhỏ.”

A Khôn do dự đi về phía trước, sau khi nghe Lục Gia Bách sắp xép, toàn thân đề không tốt, sắc mặt u ám đáng sợ.

“Không được, như vậy quá đáng sợ, không cần thận một chút thôi thì mất mạng như chơi.”

Lục Gia Bách cười nhạt: “Chỉ cần cô ấy có thể thoát ra khỏi cái bóng đen này, báo đáp ân cứu mạng của mình, thì trả bắt cứ giá nào cũng đáng giá cả, cho dù là tính mạng của tôi, đừng lo lắng, ý chí của cô ấy rất cứng rắn, cô ấy chắc chắn có thể đưa ra lựa chọn chính xác nhát vào thời điểm quan trọng.”

A Khôn vẫn lắc đâu: “Đây chỉ là phán đoán của anh, nếu như cô ấy vẫn không thẻ khắc phục bóng ma tâm lý thì sao? Đến lúc đó không ai phẫu thuật cho anh thì anh sẽ chết ngay tại chỗ đáy.”

Lục Gia Bách trừng mắt với anh ta, quở mắng: “Con mẹ nó cậu không thể sắp xép trong đám người đó một chuyên gia khoa ngoại à? Cô ấy không động được vào dao thì đổi người khác, ông đây có thẻ thật sự chết được sao?”

*…” Ha, nhưng vẫn mạo hiểm!

Một khi con dao đã cắm vào tim, không ai có thể đảm bảo rằng cô Dương sẽ cứu sống anh.

Bên cạnh đó, người phụ nữ vẫn không cằm được dao phẫu thuật, có quá nhiều yếu tố bát trắc nên anh ta không dám mạo hiểm.

“Lục… Lục tổng, hay là chúng… chúng ta vẫn nên nghĩ cách khác đi.”

“Không có thời gian.” Lục Gia Bách liền phát tay: “Không phí lời, cứ theo như cách của tôi, hôm nay cứ giải quyết chuyện này đã.”

Ngoại ô phía đông Hải Thành, trong một khu biệt thự không ai để mắt tới.

Tiếng hét kỳ lạ vang lên từ một cửa số ở bên trái của tằng hai, đã kéo dài hơn một giờ.

Trong phòng.

Dương Nhu như một con cá chết nằm trên sàn nhà lạnh, không một mảnh vải che thân.

Một người đàn ông trung niên dựa vào ghề sô pha đối diện, nhìn người phụ nữ đang nằm trên mặt đất với vẻ mãn nguyện.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK