Có điều…. cô càng như là đang trút bỏ nỗi lòng vậy! Thông qua điệu nhảy để trút bỏ!
Úc Noãn Tâm học khiêu vũ từ nhỏ, tuy rằng quen múa cổ điển, nhưng tự nhiên cũng có thể nhìn ra được, chỉ là …
Nàng hơi nhíu mày lại, tỉ mỉ quan sát người con gái trẻ tuổi qua một lớp kính cửa sổ.
Nhìn rất quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó…
Đôi mắt đẹp trong veo bắt đầu nổi lên vẻ tư lự, sau một lúc lâu, nàng chợt nhớ ra… cô gái này không phải đã từng nhìn thấy trong thang máy hay sao? Lúc đó cô bị mấy người vạm vỡ mang đi…
Cô ta…
Tiểu Vũ đứng bên cạnh thấy nàng không nhúc nhích mà cứ nhìn về một chỗ, còn tưởng rằng nàng còn bị bao vây trong nỗi đau khổ, tiến lên xin lỗi rồi nói: "Noãn Tâm, thực xin lỗi nha, chị không phải cố ý muốn nhắc đến Tả tiên sinh…"
"Tiểu Vũ… Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng cắt đứt lời nói của cô, chỉ chỉ vào cô gái bên trong nói: "Cô ta cũng là nghệ sĩ của công ty sao?"
Tiểu Vũ nghi hoặc tiến lên, theo hướng ngón tay nàng chỉ lúc nãy, chỉ nhìn thoáng qua liền quay đầu nhìn Noãn Tâm kinh ngạc hỏi: "Noãn Tâm, em không phải dễ quên như vậy chứ? Người đó từng gặp qua rồi mà!"
"Ồ?" Úc Noãn Tâm sửng sốt, nàng quả thực đã gặp qua cô ta, nhưng chỉ là lúc ở trong thang máy mà thôi
Tiểu Vũ nhún nhún vai nói: "Nhìn em đúng là người vô tâm, cô ấy là Mạch Khê, lần trước trong danh sách đề cử tài năng mới cũng có cô ta mà"
Úc Noãn Tâm mới chợt nhớ ra, không sai, lúc đó cô gái này đúng là nằm trong danh sách, chỉ là lúc đó nàng không có quan tâm mà thôi, thì ra là như thế, nếu không sao khi nhìn thấy cô gái này, nàng lại thấy có chút quen mắt chứ.
"Cô ấy là nghệ sỹ vừa mới ký hợp đồng sao?" Úc Noãn Tâm hiếu kỳ hỏi thăm.
Tiểu Vũ hì hì trả lời nàng: "Cô ấy vừa được đề cử thì lập tức đã bị công ty cướp đi ký hợp đồng. Cô gái Mạch Khê này đúng thật không hề đơn giản, lai lịch cũng không nhỏ nha."
"Vì sao lại nói như vậy?"
Tiểu Vũ bĩu môi. "Cái cô gái trẻ này rất thần bí, nghe nói cô ta có chỗ dựa rất vững chắc phía sau, gia thế bối cảnh cũng không đơn giản, nói chung người đàn ông bao dưỡng của cô ta cũng không phải là người chủ nhân đơn giản. Hơn nữa Mạch Khê này rất có cá tính, bởi vì hình tượng của cô ta tốt đẹp, hơn nữa bối cảnh lại thần bí, nên rất nhiều đạo diễn khắp nơi muốn tìm cô ta, thế nhưng cô ta liền tỏ ý sẽ không bước vào giới điện ảnh và truyền hình, cả đời chỉ biết ca hát và khiêu vũ. Em nói xem cô gái đó có phải rất kỳ quái không, sao lại có cô gái nào ngu ngốc như vậy, cơ hội đến trước mắt cũng không biết giữ lấy.
"… Ít nhất… cô ấy còn có thể tự do lựa chọn…" Trong lòng Úc Noãn Tâm thoáng suy tư mà lẩm bẩm.
Có thể tự mình lựa chọn tất nhiên là tốt rồi, có thể giữ vững lý tưởng của chính mình thực là một chuyện xa xỉ, nhất là trong giới giải trí bèo dạt mây trôi này, mấy người có thể từ đầu đến cuối hoàn thành được ước nguyện ban đầu chứ?
Mỗi người nghệ sĩ lúc mới bắt đầu bước vào nghề đều là thề son sắt muốn xông ra đất trời một phen, mỗi khuôn mặt xinh đẹp hay điển trai đều tràn ngập sự đơn thuần bản chất nguyên thủy nhất, nhưng thời gian trôi qua, mộng tưởng dần dần bị hiện thực bao phủ. Trong làng giải trí, hiện thực tàn nhẫn được che giấu đi đằng sau một lớp khăn đẹp đẽ. Người ôm ấp mộng tưởng sẽ trở nên không hề còn chân thật nữa, thậm chí có đôi lúc, sau khi liếc nhìn mình trong gương, ngay cả chính mình cũng đã không còn nhận ra nữa…
Úc Noãn Tâm nhìn về phía Mạch Khê còn đang múa, cô hình như không biết mệt, mặc dù mồ hôi đã đổ như mưa, chẳng hiểu sau, trong đầu Noãn Tâm thoáng hiện ra hình ảnh người đàn ông cao to lạnh lùng trong thang máy, một thân mặc âu phục màu đen, khiến nàng nhìn thấy mà rét run không chịu nổi…
Người đàn ông kia rốt cuộc là ai? Lẽ nào… là người bao dưỡng cô gái kia? Nhìn qua có vẻ không giống lắm.
Nàng chợt cảm thấy có chút thương hại… cho dù như thế nào, chỉ mong cô gái kia may mắn hơn mình thôi.
Đang nghĩ ngợi, Tiểu Vũ trộm cười, tiến lên nói: "Noãn Tâm, em đúng là ở trong phúc mà chẳng biết phúc, bạch mã hoàng tử của em đã tới, chắc là tới xin lỗi em."
Úc Noãn Tâm kinh hãi, quay đầu nhìn lại…
Hành lang vốn ầm ĩ đột nhiên trở nên yên lặng… dường như ngắn ngủi chỉ trong vài giây đồng hồ.
Tả Lăng Thần lững thững đi về phía Úc Noãn Tâm, trên hành lang có một vài ngôi sao cùng người đại diện, bọn họ đang ngồi nghỉ cũng đều để ý, thậm chí trên mặt bọn họ đều lộ ra vẻ hâm mộ cùng đố kị…
Trong tay anh là một bó hoa lớn màu xanh trầm như biển cả, làm Úc Noãn Tâm đắm chìm miên man, đó là loài hoa nàng yêu nhất, hoa an đồ sinh …
Ánh sáng buổi chiều từ bên cửa sổ hành lang chiếu rọi xuống đất, tựa như lúa vàng rơi xuống người Tả Lăng Thần, làm bóng dáng cao lớn của anh càng trở nên to lớn hơn.
Gương mặt anh tuấn tựa như có một màn sương mờ bao phủ, đôi môi hoàn mỹ hơi lộ nét cười, càng trở nên mị hoặc, đôi mắt đen thâm sâu kia không hề chớp mắt nhìn vào Noãn Tâm, đôi mắt tựa như biển sâu không nhìn thấy đáy chăm chú nhìn nàng tràn đầy thâm tình.
Có một khắc, Úc Noãn Tâm bị xúc động mãnh liệt bởi nụ cười trên môi anh, ngay sau đó trái tim như thoáng bị xé rách đau đớn cùng tuyệt vọng…
Công khai đến công ty như vậy, là Tả Lăng Thần lần đầu tiên làm.
Bước chân tiến đến của anh ưu nhã đến cực điểm, cử chỉ động tác đều có phong thái quý tộc.
Các nữ nghệ sĩ xung quanh đều quên cả ngôn ngữ cùng động tác của chính mình.
Tả Lăng Thần đi tới trước mặt Úc Noãn Tâm, mỉm cười…
Bên môi cong lên ôn nhu, thoáng như hoa lê đầu xuân làm tan nát cõi lòng nàng không thôi…
"Noãn Tâm, áo cưới đã thiết kế xong rồi, anh cùng em đi thử thôi." Anh chăm chú nhìn nàng, lời nói cực kỳ nhu tình, hầu như không nhận ra ánh mắt khiếp sợ của nàng.
Mọi người ồ lên… trong ánh mắt càng lộ vẻ đố kị cùng hâm mộ.
Úc Noãn Tâm không nói, ngẩng đầu nhìn anh, bỗng nhiên nàng cụp hàng mi dài xuống, như để che giấu ánh lệ chợt lóe lên trong đáy mắt, đã định sẽ nói với anh những lời tuyệt tình, nhưng lúc nhìn thấy anh thì bỗng chốc chính nàng lại vỡ tan như thủy tinh, nước mắt ứa trào…