Mục lục
Bảy Ngày Ân Ái - Ân Tầm (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Lăng Thần…"

Ánh mắt xinh đẹp của Úc Noãn Tâm di chuyển, lóe lên tia sáng long lanh như thủy tinh: "Em thực sự không ngờ anh và Hoắc tiên sinh lại là anh em họ, nếu hai nhà là thân thích, tại sao hình như anh ta cứ nhằm vào anh khắp nơi?"

Trên khuôn mặt anh tuấn của Tả Lăng Thần hiện lên một chút khác thường, một lúc sau mới mỉm cười đáp:"Thật ra cũng không có gì, từ nhỏ quan hệ giữa anh và anh ta cũng tốt, chỉ là khi con người trưởng thành thì trách nhiệm và áp lực phải gánh vác sẽ tăng lên, thương trường như chiến trường, có đôi khi vì lợi ích mà cha con cũng có thể trở mặt thành thù, huống chi là anh em?"

Úc Noãn Tâm lặng lẽ nhìn anh, nghe anh nói cũng không phải không có lý, thế nhưng… Lòng của nàng luôn luôn bất an, nàng có một dự cảm mãnh liệt, chính là Lăng Thần cũng không chịu nói thật với nàng…

Hôn lễ được chuẩn bị một cách long trọng, đều do một mình Tả Lăng Thần lo liệu.

Khoảng thời gian này địa vị của Úc Noãn Tâm được nâng cao rất nhiều, hơn nữa còn có một số báo chí lá cải công bố tin tức nàng sắp gả vào Tả Thị giàu có, trong thời gian ngắn, giá trị của nàng được đun sôi sùng sục, từ trước đến giờ chưa từng cao như vậy, may mà Tả Thị kiểm soát truyền thông hợp lý, bằng không, nói không chừng chuyện ba năm trước sớm đã có hôn ước chắc cũng bị bới móc ra rồi.

Một người phụ nữ có liên quan đến hai nhà quyền thế, đây chính là tin tức nóng bỏng nhất của giới giải trí, chính vì vậy, những hợp đồng muốn đưa tới Úc Noãn Tâm cũng nhiều đếm không xuể, công ty âm nhạc cũng tranh thủ thời cơ, dày công chuẩn bị phát hành cho nàng album nhạc đầu tiên, hơn nữa nàng vẫn đang đóng phim, mỗi ngày cơ bản phải bay tới bay lui. Mà Tả Lăng Thần cũng hết sức ủng hộ sự nghiệp của nàng, chỉ là mỗi khi đón nàng về nhà, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng mệt mỏi thì lại đau lòng không nhịn được.

Tả Lăng Thần đối tốt với nàng, nàng nhìn thấy, cũng cảm giác ấm áp ở trong lòng, nàng âm thầm thề rằng, nàng sẽ dùng cả cuộc đời này để yêu thương người đàn ông này.

Lễ trao giải từ thiện qua đi sau đó là giải thưởng lớn hàng năm của giới ca nhạc.

Ngu Ngọc ngồi được lên vị trí thiên hậu từ thiện như mong muốn, vì sự nghiệp diễn xuất sau này của cô ta mà càng phải đặt nền móng cho thật vững chắc.

Đại sảnh của lễ trao giải ca nhạc hàng năm.

Chiếc đèn thủy tinh lộng lẫy tỏa ra ánh sáng xa hoa chói mắt.

Trong phòng khách rộng gần mười ngàn mét vuông của lễ trao giải được xếp một loạt ghế dựa bọc vải nhung đỏ, trên từng chiếc ghế đều ghi tên của các ca sĩ. Các ngôi sao tốp năm tốp ba thuận lợi lên sân khấu, dưới sự quan tâm của hơn một ngàn phóng viên, cười nhẹ nói khẽ, muôn vàn dáng vẻ muôn hình vạn trạng, phong thái mê người. Nổi tiếng có, không nổi tiếng có, mỗi người đều thể hiện phong độ tao nhã, ôn hòa, khiêm tốn trước ống kính.

Giải thưởng dành cho người mới tranh nhau rất kịch liệt, ngoại trừ Úc Noãn Tâm ra còn có ba ca sĩ của công ty khác được đề cử, bọn họ từ nhỏ đều đã học thanh nhạc, nhạc cụ, có thể thấy rõ ràng là thực lực hàng đầu.

Đây là lần thứ hai Tiểu Vũ cùng Úc Noãn Tâm tham gia lễ trao giải, lần này thì nàng nắm chắc thắng lợi, loại giải thưởng này tuy nói là phải dựa vào thực lực, nhưng mức độ được quan tâm chú ý thường ngày của người mới cũng cực kỳ quan trọng, vì vậy khi khách quý đứng ở trên đài xúc động nói ra ba chữ "Úc Noãn Tâm" thì những buồn bực tích tụ khá lâu trong lòng Tiểu Vũ rốt cục được quét sạch, vui đến phát khóc.

Úc Noãn Tâm dường như không ngờ mình lại giành được giải thưởng, khi khách quý đọc tên lần thứ hai, nàng mới có phản ứng, tâm trạng xúc động lập tức thể hiện trong mắt, rồi tức khắc bình tĩnh lại, đi lên khán đài, bộ lễ phục màu trắng sang trọng khiến nàng càng thu hút sự chú ý của đông đảo giới truyền thông.

Bộ lễ phục này là đêm qua Tả Lăng Thần đưa cho nàng, bởi vì gần đây anh vừa vội vàng chuẩn bị hôn lễ vừa vội vàng cạnh tranh hạng mục với Hoắc Thị, sáng sớm nay đã đáp máy bay riêng ra nước ngoài họp, cho nên không thể cùng tham gia lễ trao giải với nàng.

Trên bục nhận giải thưởng, Úc Noãn Tâm tay cầm giải thưởng bằng thủy tinh, dưới ánh đèn, bộ váy màu trắng tôn lên da thịt nõn nà của nàng, mái tóc đài đen nhánh xõa xuống, gương mặt đẹp như hoa lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, cặp mắt đen trong veo dường như làm cho người ta đắm chìm vào trong đó, giờ phút này nàng trở thành tiêu điểm trong mắt tất cả mọi người.

Sau lễ trao giải chính là tiệc tối do nhà tài trợ tổ chức, vài khu vực được mở ra để kí giả thuận tiện phỏng vấn. Được nhiều phóng viên vây quanh nhất chắc chắn là Tiêu Minh Hi.

Hắn không chỉ là diễn viên nổi tiếng, còn có năng khiếu âm nhạc thiên phú, không chỉ tự sáng tác, còn có một giọng hát hay trời cho, ôm đồm nhận hết bốn trong mười giải thưởng uy tín nhất: nam ca sĩ được yêu thích nhất của năm, đĩa nhạc hay nhất của năm, giải thưởng xuất sắc nhất của năm và giải thưởng sáng tác hay nhất của năm.

Còn Úc Noãn tâm cũng trở thành tiêu điểm quan tâm của giới truyền thông, phóng viên vây quanh phỏng vấn nàng cũng không ít, tuy nàng chỉ nhận giải thưởng dành cho người mới nhưng hiển nhiên lại được quan tâm hơn cả người vừa giành được giải thưởng ca hậu – Phỉ Tỳ Mạn

"Chúc mừng em, Noãn Tâm!" Sau khi bữa tiệc bắt đầu, Tiêu Minh Hi đưa một ly rượu sâm banh tới trước mặt Úc Noãn Tâm, vẻ mặt tươi cười chúc mừng.

Úc Noãn Tâm tiếp nhận ly rượu, ấm áp cười: "Minh Hi, nên là em chúc mừng anh mới đúng, hàng năm đều ôm nhiều giải thưởng như vậy, thật sự là khiến cho người ta hâm mộ."

"Không cần hâm mộ anh, anh nghĩ không bao lâu nữa những giải thưởng này cũng sẽ rơi vào tay em, không chỉ như vậy, anh có cảm giác em còn có hy vọng ngồi lên vị trí của ảnh hậu, ca hậu, anh sẽ không nhìn lầm người, em tuyệt đối có năng lực này!" Tiêu Minh Hi cùng nàng cạn ly, ôn nhu nói.

"Minh Hi, đừng trêu em nữa, sao có thể như vậy được? Ảnh hậu Ngu Ngọc diễn xuất tinh tế, ca hậu Phỉ Tỳ Mạn rất có năng lực, em không bì được."

"Biết lượng sức mình như thế là tốt!"

Một giọng nói khinh thường vang lên cắt đứt câu nói của Úc Noãn Tâm, ca hậu Phỉ Tỳ Mạn tay bưng một ly cooktail đi đến, nhìn Úc Noãn Tâm từ trên xuống dưới vài lần, bên môi hiện lên nụ cười như có như không.

"Chúc mừng cô, Úc Noãn Tâm, giải thưởng người mới xuất sắc nhất có rất nhiều ca sĩ mới muốn đạt được. Có điều, nhân vật chính trong câu chuyện tình ái với hoàng tử, cô đây vẫn khiến tôi hoài nghi, lẽ nào cô chỉ có thể không ngừng dựa vào đàn ông để lên sao? Đầu tiên là Hoắc tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy, sau đó là Tả tiên sinh tuổi trẻ tài cao, bây giờ lại muốn quyến rũ Minh Hi? A! Tôi nghe nói không phải là cô sắp gả cho Tả tiên sinh sao? Cô sẽ không một chân đạp nhiều thuyền đấy chứ?"

Chiếc ly trong tay Úc Noãn Tâm khẽ run rẩy.

Tiêu Minh Hi thấy thế, bỗng mở miệng "Phỉ Tỳ Mạn, tất cả mọi người đều biết cô nói chuyện luôn sắc sảo, nhưng Noãn Tâm là người mới, cô ít nhiều cũng nên bớt đi một chút, bằng không lại thành hù dọa người mới."

"Minh Hi, anh hiện giờ đang nói giúp cho cô ta? Cẩn thận giới truyền thông sẽ nhấn chìm anh." Phỉ Tỳ Mạn bất mãn nhìn anh, nhưng giọng điệu nhẹ nhàng đi rất nhiều.

"Tôi chỉ quan tâm tới nhân vật mới mà thôi, giới truyền thông luôn thích viết bậy bạ, tùy bọn họ thôi." Tiêu Minh Hi cười ha ha sang sảng, tràn đầy khí phách.

Phỉ Tỳ Mạn hờn giận nhìn hắn, "Anh đã thích làm đề tài cho giới truyền thông, thì tùy anh thôi, dù sao cũng đừng có trách em không báo cho anh trước." Nói xong, tức giận lườm Úc Noãn Tâm, rồi bỏ đi.

"Úc Tâm, đừng trách cô ta, cô ta nói chuyện luôn như vậy." Tiêu Minh Hi đi tới bên Úc Noãn Tâm, nhẹ nhàng vỗ vai nàng.

Úc Noãn Tâm mỉm cười, "Em không có trách cô ấy, thực ra nghi vấn của cô ấy cũng không phải không có lý, em hiện cũng không biết thành quả của mình là do thực lực hay dựa vào những lời đồn đại kia." Giọng điệu hờ hững có chút tự giễu.

"Đừng như vậy, thực lực của em tất cả chúng ta đều nhận thấy, em phải biết rằng, cho dù có nhiều lời đồn đại, nhưng nếu không có thực lực thì cũng chẳng làm nên chuyện gì, em làm việc nghiêm túc, diễn xuất và ca hát đều được công chúng công nhận, vì vậy nghìn vạn lần không nên tự coi nhẹ mình, biết không?" Tiêu Minh Hi dịu dàng nhìn nàng, trong mắt lộ tia sáng tán thưởng.

Úc Noãn Tâm trong lòng ấm áp, cuối cùng nở nụ cười, như cánh hoa anh đào mỹ lệ bay bay rơi vào trong mắt Tiêu Minh Hi, làm vẻ mặt hắn càng thêm ôn nhu, thâm tình.

Nhất thời, tâm trí hắn tự nhiên ngẩn ngơ …

Một lúc lâu sau, hắn mới hỏi một câu: "Noãn Tâm, em thực sự phải gả cho Tả Lăng Thần sao?"

"Ngày cưới đã được định rồi, Minh Hi, em thành tâm mời anh tới tham dự." Úc Noãn Tâm cười tươi như hoa, nhìn hắn, không chút nào giấu giếm sự thật.

Tiêu Minh Hi thoáng cau mày, trong mắt lóe lên một tia đau đớn, trong lòng càng cảm thấy mùi vị khó chịu.

"Em đang ở thời kì sự nghiệp phát triển rất tốt, cứ kết hôn như vậy, có phần hơi đáng tiếc…"

"Lăng Thần đồng ý với em, anh ấy ủng hộ quyết định của em, sẽ không ép buộc em rút lui khỏi ngành giải trí."Úc Noãn Tâm nhẹ nhàng uống một ngụm rượu, giọng nói dịu dàng nổi lên hương vị hạnh phúc.

"Nhưng mà…" Tiêu Minh Hi muốn nói lại thôi.

Úc Noãn Tâm nghi hoặc nhìn hắn, đợi hắn nói nốt.

Tiêu Minh Hi nhìn nàng, trên mặt lộ vẻ nghiêm túc, dứt khoát nói: "Anh cảm thấy em và anh ta không hợp nhau!"

Úc Noãn Tâm sửng sốt.

"Vì sao nói như vậy?"

Tiêu Minh Hi thản nhiên đáp: "Trực giác! Có đôi khi, người ngoài nhận ra, nhìn vào một đôi tình nhân thì cảm thấy vậy, nhưng bọn em ở cùng một chỗ thì không có cảm giác này, thật giống như … em cũng không phải người phụ nữ thực sự phù hợp với anh ta."

"Minh Hi …"

Úc Noãn Tâm giật mình thoáng sửng sốt, không biết phải nói gì, một lúc lâu sau mới khẽ cười nhẹ, "Anh học được thuật xem tướng từ khi nào vậy?"

"Noãn Tâm, có lẽ cảm giác của anh không đúng, tóm lại, đây là lựa chọn của em, tuy nói anh rất không cam lòng, nhưng vẫn là chúc mừng em." Tiêu Minh Hi không chút che giấu tình cảm yêu quý trong lòng của mình đối với nàng.

Úc Noãn Tâm không khó nghe ra ý tứ trong lời nói của hắn, trên môi nở một nụ cười, "Minh Hi, có thể có được một người bạn như anh, em thực sự rất vui, em cho rằng trong làng giải trí này không có tình bạn thật sự, nhưng anh khiến cho em một lần nữa nhìn nhận lại, sau này bất kể thế nào, em vẫn xem anh là người bạn tốt nhất."

Giọng nói của nàng nhỏ nhẹ, tựa như hoa sen trong ao đong đưa theo gió, khéo léo cự tuyệt tình cảm của hắn đối với nàng, nhưng mỗi câu mỗi chữ đều nói lên sự chân thành thực sự.

Nâng ly rượu lên trước mặt anh…

Tiêu Minh Hi nở nụ cười, nhưng trong mắt lộ ra vẻ cô đơn chưa từng có, nhưng vẫn chạm ly với nàng lần thứ hai.

Hai chiếc ly trong suốt va vào nhau phát ra âm thanh thanh thúy, vang vọng trong lòng hai người, rất lâu…

Không khí buổi tối rất trong lành, hai bên đường lá cây xanh tươi xào xạc trong gió.

Úc Noãn Tâm đi một mình trên con đường vắng vẻ, muốn cho đôi chân thêm thoải mái liền tháo đôi giày cao gót cầm trong tay, chân trần trực tiếp bước trên mặt đường, cảm giác thoải mái như vậy đã lâu rồi bản thân chưa từng có được.

Xe đã để cho Tiểu Vũ đi, với lại đi bộ hơn mười phút là về tới nhà, bởi vậy Tiểu Vũ cũng không lo lắng nhiều.

Nàng hít sâu một ngụm không khí, có vẻ tràn ngập hương vị ban đêm…

Dường như, càng gần hôn lễ, tâm tình nàng càng khẩn trương, so với hưng phấn và mong chờ của ba năm trước, ba năm sau, ngày hôm nay nàng càng nhiều lo lắng bất an hơn…

Nàng cảm thấy dường như có chuyện gì đó sẽ phải phát sinh.

Đang nghĩ ngợi, bỗng một chiếc xe thể thao màu đen, giống như một quả tên lửa phụt từ xa tới, khí thế khiếp người của nó khiến người ta không thể không chú ý đến, nó đột ngột dừng lại bên cạnh nàng.

Úc Noãn Tâm dừng bước, đôi mắt đẹp đột nhiên trừng lớn, trời ạ, sẽ không phải là gặp kẻ xấu chứ?

Giật tiền? Cướp sắc? Hiện giờ nàng thực sự không có một đồng tiền, chỉ có chiếc váy đang mặc và đồ trang sức là có giá trị…



Đang suy nghĩ miên man, cửa sổ chiếc xe thể thao chậm rãi hạ xuống.

Gương mật cương nghị, anh tuấn, toàn thân lộ vẻ lạnh lùng khiến người khác run sợ…

Chủ nhân chiếc xe mặt không biến sắc, khóe môi khẽ nhếch lên, ánh mắt sâu thẳm…

Trong lòng Úc Noãn Tâm đột nhiên căng thẳng, tại thời khắc này, toàn thân đều trở nên cứng ngắc.

"Hoắc, Hoắc tiên sinh?" Thấy rõ chủ nhân của chiếc xe, giọng nói của nàng trở lên khẩn trương.

Sao hắn lại xuất hiện trên con đường này?

Cửa xe mở ra, lộ ra cặp chân rắn chắc mà thon dài trong chiếc quần tây, Hoắc Thiên Kình xuống xe, một thân tỏa ra hơi thở lạnh lẽo áp đảo xung quanh, hắn quan sát Úc Noãn Tâm từ trên xuống dưới trong giây lát, khi nhìn thấy một đôi bồng đảo tuyết trắng mướt như ngọc lộ ra, đôi mắt u tối càng trở nên thâm u hơn…

Hoắc Thiên Kình xoay người, mở cửa xe cạnh vị trí lái, tư thế tuyệt đối không cho phép cự tuyệt, giọng nói ra lệnh đã được hắn tập thành thói quen, mang theo vẻ quân vương bá đạo.

"Lên xe, tôi đưa em về!"

"Không cần, Hoắc tiên sinh, phía trước không còn xa nữa." Úc Noãn Tâm vội vàng khước từ, ngay cả ngữ điệu cũng lộ ra vẻ cảnh giác. "Hoắc tiên sinh hẳn là bề bộn nhiều việc, tôi không quấy rầy nữa."

Nói xong câu đó, nàng vội vội vàng vàng xoay người rời đi, không khó nhận ra bước đi nhanh chóng chạy trốn của nàng.

Nhìn dáng vẻ chống đối của nàng từ phía sau, nét mặt Hoắc Thiên Kình thoáng chút trở nên mịt mù, ngay sau đó, hắn nhanh chóng tới bên nàng, như hổ vồ mồi, kéo nàng vào trong lòng.

Úc Noãn Tâm giật mình kêu lên một tiếng, lại bị hắn càng ôm chặt hơn.

Hương thơm nhàn nhạt trên người Hoắc Thiên Kình, tức khắc bao vây nàng, tân trí nàng không khỏi cứng lại, nhất thời đã quên mất giãy giụa.

"Không dám ngồi xe tôi, sợ tôi ăn em?" Cên môi Hoắc Thiên Kình nở nụ cười gian tà, nét cuồng ngạo chậm rãi kéo dài tới tận đuôi lông mày.

"Tôi… Không đâu." Úc Noãn Tâm ngập ngừng nói. "Chỉ là, tôi sắp về tới nhà rồi."

Chưa kịp nói xong, Hoắc Thiên Kình liền đem nàng trực tiếp nhét vào trong xe.

"Sầm." Cửa xe đóng lại, trái tim Úc Noãn Tâm khẽ run rẩy.

"Không cần căng thẳng, em theo Tả Lăng Thần tới Ngự thự cũng không bị dọa thành cái bộ dạng này."

Đáy Hoắc Thiên Kình mắt hiện lên một nét cười, đóng cửa xe, liếc nhìn Úc Noãn Tâm đang rất căng thẳng, bỗng hướng người về phía nàng…

"Anh làm gì?" Nàng không khỏi sửng sốt, hai tay che trước ngực.

Hoắc Thiên Kình chậm rãi nhếch miệng, trong mắt như không nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của nàng, chủ động cài dây an toàn cho nàng.

"Yên tâm, đêm nay tôi sẽ không chạm vào em." Giọng nói thản nhiên, hiện rõ ý trêu tức.

Khuôn mặt Úc Noãn Tâm không khỏi ửng đỏ, tảng đá lớn trong lòng cũng hơi thả xuống.

Hoắc Thiên Kình mỉm cười nơi đáy mắt, thu hồi bàn tay to lớn, những ngón tay thon dài như có như không lướt qua cặp đùi dưới lớp váy dạ hội của nàng, khởi động xe.

Hành động nhìn như vô tình, khiến bầu không khí trong xe nhất thời trở nên mờ ám không gì sánh được…

Trong lòng Úc Noãn Tâm run lên, nàng không biết lần này là hắn cố ý hay vô tình!

Đêm tối, chợt che giấu tất cả, khiến người ta còn chưa kịp lấy lại tâm trạng, cứ như vậy mà đã hòa tan vào trong màn đêm.

Ngồi ở vị trí cạnh lái xe nàng cố gắng đem ánh mắt mình nhìn ra ngoài cửa sổ xe, nhưng cho dù như thế nào, hơi nam tính tỏa ra từ trên người Hoắc Thiên Kình vẫn không ngừng tràn đầy mũi nàng như trước, khiến cho lòng nàng càng thêm hoảng loạn.

Trong xe cực kỳ yên tĩnh, Úc Noãn Tâm rất mong lúc này có thể có âm nhạc gì đó để làm giảm bớt sự yên lặng, để thời gian trôi qua nhanh hơn một chút.

Ngón tay thon dài của hắn hạ xuống, như là đọc được nội tâm bối rối của nàng, âm nhạc… như sóng nước lan tràn trong xe.

"Đây là…" Tiếng nhạc rơi vào trong tai Úc Noãn Tâm, nàng kinh ngạc nhìn Hoắc Thiên Kình.

"Chính là giọng của em không nhận ra sao?" Giọng nói trầm thấp của Hoắc Thiên Kình lộ ra vẻ chế nhạo.

Úc Noãn Tâm thoáng chốc giật mình, lập tức nhẹ giọng nói: "Không phải vậy, chỉ là tôi không nghĩ anh lại nghe ca khúc này…"

Ca khúc này chính là ca khúc chủ đề của "Vệ Tử Phu", là do nàng biểu diễn.

"Đây là ca khúc đoạt giải, tôi hiển nhiên muốn nghe, quan trọng hơn là…" Hoắc Thiên Kình cố ý kéo dài giọng, không nhanh không châm buông ra một câu. "Đó là do Noãn của tôi biểu diễn, tôi càng muốn nghe hơn."

Úc Noãn Tâm đột nhiên quay đầu hướng về phía hắn, mở to hai mắt nhìn, sườn mặt hoàn mỹ của hắn hoàn mỹ không chê vào đâu được.

Noãn của tôi?

Tay nàng có chút run rẩy… Đây là lần đầu tiên hắn gọi nàng như thế, khiến cho nàng vô cùng sợ hãi…

"Sao thế? Tôi nói có gì sai sao?"

Hoắc Thiên Kình dường như rất hài lòng với sự kinh hãi không ngớt của nàng, cười càng thêm cuồng ngạo mà lạnh lùng hơn, nghiêng đầu liếc mắt nhìn chăm chú vào gương mặt như ngọc của nàng, hàng mi thật dài nhẹ nhàng run run như cánh ve, ánh mắt sâu thẳm như biển rộng, sáng như sao.

"Giai nhân như vậy, hẳn là phải bị đàn ông chiếm lấy!"

Giọng nói tràn đầy mê hoặc, trêu chọc đáy lòng căng thẳng và yếu ớt của nàng.

Trong lòng Úc Noãn Tâm căng thẳng, dù là người đàn bà ngu ngốc cũng có thể cảm nhận được bầu không khí kì quái, bất thường này!

"Hoắc tiên sinh, xin dừng xe ở chỗ này, tôi về tới nhà rồi." Giọng nói của nàng lộ ra vẻ khẩn trương.

Chiếc xe thể thao đột ngột dừng lại.

"Hoắc tiên sinh, cảm ơn anh đã đưa tôi trở về, tạm biệt!" Úc Noãn Tâm thấy xe dừng lại, rốt cuộc thở phào một hơi, vội vội vàng vàng nói lời cảm tạ, nói xong liền mở cửa xe.

Nhưng mà…

Nàng kinh sợ phát hiện ra cửa xe căn bản là mở không ra!

"Anh?" Nàng đột ngột quay đầu lại, nhưng liền nhìn vào cặp mắt đen hoàn toàn lạnh lẽo, u tối như biển sâu, âm thầm lộ ra ánh sắc bén kín như bưng của Hoắc Thiên Kình…

"Điều khiển từ xa ở chỗ tôi, muốn mở cửa, tự mình lấy đi!" Hoắc Thiên Kình mở bàn tay to ra, chiếc điều khiển từ xa lẳng lặng nằm trong tay hắn, khuôn mặt bình thản không chút biểu tình, giọng nói trầm thấp lộ ra mùi nguy hiểm…

Úc Noãn Tâm rốt cuộc cũng hiểu ra đây là vở kịch của hắn, trong lòng nhất thời tức giận, không nói một lời, đưa tay với lấy.

Bàn tay nhỏ bé đột ngột bị bàn tay to của hắn nắm lấy, ngay sau đó, cả người bị Hoắc Thiên Kình kéo qua, cựa mình một cái, liền bị gông cùm xiềng xích dưới thân thể to lớn của hắn.

"Hoắc Thiên Kình, anh muốn làm gì? Vừa rồi anh nói sẽ không chạm vào tôi!" Úc Noãn Tâm hoảng loạn giãy dụa, ánh mắt ánh lên ngọn lửa căm phẫn.

"Theo lễ giáo, em hẳn là phải gọi tôi một tiếng "anh họ", em dâu của tôi?" Hắn từ trên cao nhìn xuống nàng, ngón tay thon dài vô cùng thân thiết nắm lấy một lọn tóc đen. "Như vậy, gọi cho tôi nghe một tiếng, tôi sẽ thả em ra."

Úc Noãn Tâm dán chặt lưng vào ghế xe, cố hết sức tránh xa hơi thở đầy nguy hiểm kia.

"Anh đã biết tôi cũng sắp trở thành em dâu của anh, vì sao còn làm như vậy? Buông ra."

"Noãn của tôi…"

Hoắc Thiên Kình bất ngờ nhếch miệng, nụ cười bá đạo mà cuồng ngạo lan tràn đến tận đáy mắt, hơi thở ám muội cùng với những ngón tay dài của hắn vuốt ve nhẹ nhàng trên khuôn mặt mịn màng của nàng. "Người đàn bà của tôi sắp gả cho người khác, đêm nay tôi phải nói lời từ biệt đến nơi đến chốn mới được…"

Úc Noãn Tâm đột nhiên mở to hai mắt nhìn.

Hắn chưa từng gọi nàng như thế, đêm nay hắn khiến nàng hết sức bất an và sợ hãi.

"Tôi, tôi không phải người đàn bà của anh, anh không nên nói bừa…" Ngón tay dài của hắn dường như quyến luyến không ngớt trên mặt nàng, nhất thời khiến cho nàng run rẩy.

"Vậy sao?" Hoắc Thiên Kình càng hạ thấp thanh âm, ác ý chế nhạo: "Vậy thì là ai đã từng ngả vào trong lòng tôi chứ?"

"Tôi… Tôi khi đó là… bất đắc dĩ." Úc Noãn Tâm chột dạ mà trở nên lắp bắp, khuôn mặt nhỏ nhắn không vui tràn ngập ửng đỏ, lọt vào trong mắt Hoắc Thiên Kình lại càng có vẻ cực kỳ mê người.

"Noãn…" Sau khi nghe vậy, miệng hắn cong lên thành một nụ cười gợi cảm: "Không cần phải xấu hổ, tôi thích kiểu phụ nữ ngả vào trong lòng tôi như em!"

Vừa nói, bàn tay to của hắn chậm rãi di chuyển xuống, như là mang theo ngòi lửa trí mạng, khiến nàng càng kinh hãi hơn, thẳng cho đến khi hạ xuống bụng dưới của nàng.

"Đừng quên chúng ta đã từng rất vui vẻ, nói không chừng… ở đây đã có cốt nhục của tôi."



"Đừng vọng tưởng, tôi đã dùng thuốc tránh thai rồi!" Úc Noãn Tâm biết rõ mình có giãy giụa cũng không thể thoát được, đành để mặc cho bàn tay to lớn của hắn tùy ý xoa xoa trên thân thể nàng, nhưng thái độ của nàng lại lạnh lẽo khác thường

Ngón tay thon dài ngừng chậm lại một chút, hắn nhìn chằm chằm vào nàng, trên môi dần dần nổi lên sự lạnh lùng…

"Noãn, đàn bà quá mức tự tung tự tác cũng không tốt, đây là lần đầu tiên, tôi tha thứ cho em…" Hắn đột nhiên nở nụ cười, con ngươi tối như biển sâu nổi lên ánh sáng khiến kẻ khác phải sợ hãi.

Úc Noãn Tâm run lên. Vậy là có ý gì đây? Chẳng lẽ sau này hắn còn muốn chạm vào nàng sao?

"Hoắc tiên sinh, nếu như anh đem tôi lên xe chỉ để phí thời gian nói những chuyện không đâu thì tôi phải về nhà!" Loại đàn ông này phải nhanh chóng tránh xa hắn một chút.

"Loại thái độ này cũng không được, tôi vẫn là thích dáng vẻ em ở dưới thân tôi van xin." Hoắc Thiên Kình dường như không định buông tha nàng, ngược lại còn đè thân thể nàng xuống, bờ môi vẫn mang nét cười như cũ, nhưng ánh mắt đột nhiên trở nên tàn nhẫn.

"Nói cho tôi biết, hắn đã từng chạm vào em chưa?"

Úc Noãn Tâm khinh bỉ nghiêng đầu sang một bên, lạnh lùng nói: "Lăng Thần luôn tôn trọng tôi, anh ấy là một chính nhân quân tử, sẽ không ép buộc tôi làm gì cả, không giống như có kẻ cầm thú nào đó!"

Hành vi và lời nói của hắn hoàn toàn kích thích sự tức giận của nàng.

Hoắc Thiên Kình nghe vậy xong, không giận mà lại cười, ngón tay dài xoay khuôn mặt của nàng lại, siết chặt cằm của nàng, trong mắt mang theo một tia khen ngợi. "Lá gan Noãn của tôi càng ngày càng lớn. Lăng Thần là quân tử, cứ để hắn tuân thủ chay tịnh là được rồi, tôi đây chưa bao giờ là người tốt, cứ cho là cầm thú thì sao chứ? Nhưng mà tôi rất vui vì cơ thể của em từ đầu đến cuối chỉ thuộc về tôi…"

Từ đêm đó hắn mới biết được, hóa ra người phụ nữ ba năm trước chuẩn bị kết hôn với Tả Lăng Thần chính là nàng, mà người khiến kẻ luôn luôn không thích ép buộc phụ nữ như hắn lại lần đầu phá lệ cũng chính là nàng!

Hoắc Thiên Kình sống ba mươi mốt năm, cho tới bây giờ cũng chưa từng có một người đàn bà nào khiến hắn bức thiết muốn có được như vậy. Buổi đêm ba năm trước đây, hắn quả thật là chỉ nghĩ lấy mật mã giao hàng của Tả Lăng Thần đeo trên cổ nàng, nhưng mà đêm đó đột nhiên bóng đêm mông lung, kể cả ánh trăng cũng bị mây đên che khuất…

Mái tóc dài lộn xộn mơ hồ che khuất gương mặt nàng, nhưng không thể che được thân thể nở nang đẹp đẽ, nhất là dưới ánh sao mờ nhạt, tia sáng yếu ớt khiến thân thể của nàng đẹp đến không thể tưởng tượng nổi, quần áo nửa kín nửa hở, kể cả thanh âm run rẩy sợ hãi của nàng…

Màn đêm như thế, người đàn bà như thế, tất cả đều khiến hắn nổi lên dục vọng nguyên thủy nhất và trực tiếp nhất!

Đàn bà ở bên hắn nhiều vô số, nhưng người đàn bà này, nỗi sợ của nàng, hơi thở hổn hển của nàng, sự thanh thuần của nàng, tất cả khiến hắn không thể nào tự kiếm chế.

Hắn phải chiếm đoạt nàng! Chiếm đoạt một người hắn không hề thấy rõ tướng mạo, chỉ là đi vào thân thể hấp dẫn một cách nguyên thủy nhất của một người đàn bà! Dùng cách thức trực tiếp nhất cướp đi sự trong trắng của nàng!

Sự bất lực của nàng kích phát hành vi xâm lược tà ác dã man nhất trong cơ thể hắn, dường như chỉ có hoàn toàn chiếm được nàng rồi thì mới có thể thỏa mãn được dục vọng không ngừng sôi trào trong lòng hắn. Hơn nữa, nàng là vị hôn thê của Tả Lăng Thần, thêm cả ham muốn trả thù nguyên thủy nhất, khiến cho hắn càng thêm điên cuồng mà liều lĩnh!

Hắn vốn dĩ là ma quỷ, là ma quỷ sẽ phá hủy đi tất cả những thứ tốt đẹp!

Bao gồm cả sự nghiệp lẫn người đàn bà của đối thủ!

Chỉ là không ngờ… Ba năm sau, ngày hôm nay, hắn lại một lần nữa gặp lại cô gái này, tuy rằng không nhớ được tướng mạo của nàng, nhưng hắn vẫn nhớ kỹ sự chặt khít khiến kẻ khác phải phun trào kia, hắn hiểu rõ thân thể của nàng, cũng ấm áp như tên của nàng[5]

Bởi thế, khi hắn biết được nàng chính là người phụ nữ của ba năm trước, thì sao có thể buông tha nàng một cách đơn giản được? Đây vốn là một trò diễn thú vị, trò diễn vừa mới bắt đầu, mà người đạo diễn ở phía sau màn chính là hắn – Hoắc Thiên Kình!

Quy tắc trò chơi luôn do hắn quyết định, dù là bắt đầu hay kết thúc đều chỉ có hắn mới có quyền định đoạt!

Nhìn cặp mắt lõi đời của Hoắc Thiên Kình càng lúc càng thâm u, Úc Noãn Tâm càng lúc càng khẩn trương căng thẳng, nàng bị vây lại trong sự cảnh giác nên không hề phát hiện ra ý tứ trong lời nói của hắn, lạnh lùng nói:

"Chúng ta chẳng qua chỉ là giao dịch mà thôi, cơ thể của tôi chỉ thuộc về tôi, không thuộc về bất kỳ kẻ nào! Cho dù là là sở hữu của đàn ông, cũng sẽ chỉ thuộc về Lăng Thần mà thôi!"

Hoắc Thiên Kình không chút tức giận, nhưng đôi môi kiêu ngạo bất kham càng thêm phần tà ác hơn, buông ra một câu: "Vậy sao? Tôi đây càng muốn nhìn xem em sẽ yêu thương hắn được bao nhiêu. Không sao, chúng ta có rất nhiều thời gian để từ từ chơi đùa!"

Cảm giác không an toàn tràn ngập trong lòng Úc Noãn Tâm, nàng thực sự hối hận, đáng nhẽ có chết nàng cũng không nên lên xe của hắn để làm gì?

"Không cần căng thẳng, tôi nói rồi, sớm muộn gì cũng có ngày em chủ động tới cầu xin tôi chiếm lấy em"

Ngón trỏ của Hoắc Thiên Kình mờ ám lướt qua bờ môi mềm mại của nàng, làm cho nàng run rẩy một trận:"Tôi đang chờ ngày đó!" Tiếng thì thầm trầm ấm như rượu ngon, mùi hương thoang thoảng ngà ngà say.

"Rốt cuộc anh muốn làm gì?" Úc Noãn Tâm kinh hãi hỏi.

Hoắc Thiên Kình tà ác mở miệng: "Tôi chỉ muốn cho em rõ, ai mới là người đàn ông của em! Ngoan ngoãn nghe lời tôi, nói với Tả Lăng Thần sẽ không gả cho hắn, mọi chuyện còn chưa chấm dứt."

"Anh?"

Trong cặp mắt sâu thẳm của hắn, nàng thấy được hình ảnh nhỏ bé tràn đầy bất lực và sợ hãi của mình: "Kết hôn với Lăng Thần là quyền lợi và tự do của tôi, anh dựa vào cái gì mà can thiệp?"

Hắn dựa vào cái gì mà muốn phá hoại hôn lễ của nàng? Thực quá buồn cười đi?

"Bởi vì em là của tôi, khi tôi còn chưa chơi chán em, em đều thuộc về tôi!" Cặp mắt đen của Hoắc Thiên Kình nhìn chằm chằm vào phản ứng của nàng, vừa như ôn nhu vừa như thôi miên.

Môi Úc Noãn Tâm run rẩy, mặt biến sắc, giống như cánh hoa rơi vừa bị cuồng phong tàn phá…

"Anh… thật quá đáng! Anh đã có Phương Nhan, vì sao còn muốn giữ lấy tôi không tha?"

"Noãn ngây thơ… Bởi vì em là của hắn, cho nên… em không có chỗ chạy trốn đâu."

Khi người hắn đè xuống nàng, hắn nở nụ cười tà mị, đôi môi nóng rực rốt cục nhẹ nhàng hạ xuống bờ môi run rẩy của nàng, như cánh bướm mềm mại đậu xuống nụ hoa mịn màng!

Nụ hôn của hắn dịu dàng như vậy, giống như đôi môi nàng là trân bảo dễ vỡ nhất trên thế giới, làm hắn yêu thích không buông tay, rồi lại không thể kiềm chế mà trở nên ngang ngược bá đạo như trước, cố sức chiếm lấy sự ngọt ngào và mềm mại của nàng, mãi cho đến khi khiến nàng hoàn toàn nhiễm đầy hơi thở của hắn.

Úc Noãn Tâm bắt đầu giãy giụa, nhưng sức lực của nam nữ khác nhau, sự giãy giụa của nàng đối với Hoắc Thiên Kình chỉ như lực của con kiến, chỉ khiến hắn càng muốn chiếm đoạt hơn…

Giờ phút này, nàng như chú cừu nhỏ vô lực, bị hơi thở bá đạo của hắn tiêm nhiễm…

Một lúc lâu sau, Hoắc Thiên Kình rốt cuộc cũng thỏa mãn rời khỏi bờ môi nàng, trên mặt mang theo một nụ cười thỏa mãn, ngón tay thon dài chậm rãi di chuyển xuống phía dưới xương quai xanh gợi cảm của nàng, cơ thể mềm mại bên dưới làm hắn khó có thể kiềm chế…

Ngọn đèn mờ ấm áp chiếu lên đôi môi ẩm ướt của nàng, đầm nước mướt ẩm khẽ dao động, càng thêm mê hoặc lòng người.

"Cân nhắc thế nào? Rời Tả Lăng Thần, làm người của tôi! Nếu bây giờ em gật đầu, tôi chỉ cần em theo tôi một năm thôi, em phải biết rằng theo tôi một năm, em sẽ nhận được hết thảy mọi thứ em mong muốn, bất kể là sự nghiệp hay tiền bạc! Một năm sau tôi sẽ buông tha em! Tuy vậy…"

Đôi mắt Hoắc Thiên Kình sâu thăm tựa như đêm khuya, nhưng phát ra ánh sáng lập lòe khiến cho người ta phải sợ hãi, tiếng thở dài phát ra từ sâu trong yết hầu tràn ngập sự thỏa mãn thâm trầm và chiếm hữu, đầu ngón tay thon dài chậm rãi trượt xuống khỏi bờ môi nàng, dừng lại một cách nguy hiểm ở chiếc cổ thanh mảnh của nàng:

"Nếu như bây giờ em không đồng ý, chậc chậc, như vậy thì phiền phức rồi… Không chỉ em phiền phức, mà người em họ luôn luôn tràn đầy tự tin kia của tôi cũng sẽ rất phiền phức."

"Anh sẽ đối phó với Lăng Thần?"

Úc Noãn Tâm sợ hãi nhìn hắn, sau khi nhìn thấy ánh mắt đắc ý của hắn, nàng cười lạnh lùng. "Tôi rốt cuộc cũng hiểu, đêm nay anh làm nhiều chuyện như vậy, đơn giản chỉ là muốn thông qua tôi để đả kích Lăng Thần. Anh sai rồi, tôi nói cho nh biết, tôi tuyệt đối sẽ không rời khỏi Lăng Thần, tôi tin tưởng vào năng lực của Lăng Thần, anh không có cách nào nắm được anh ấy đâu!"

"Thực sự là cô bé ngây thơ…"

Hoắc Thiên Kình đột nhiên nở nụ cười, dáng vẻ phản kích dũng cảm của nàng, lọt vào trong đáy mắt hắn, trái lại là một loại dụ hoặc khác lạ, làm cho ham muốn săn mồi từ trong bản chất đàn ông của hắn nổi lên. "Rất đáng tiếc, chúng ta lại không nghĩ giống nhau…"

Sau một khắc, bài tay to lớn cứng như thép của hắn gạt mở hai tay nàng ra, cúi đầu xuống, kịch liệt mà cuồng bạo bắt lấy đôi môi mịn màng của nàng, nghiền lên cánh môi đỏ thắm quyến rũ của nàng một cách thô bạo và bức thiết.

Môi của nàng thật ngọt, mềm mại và cám dỗ vượt quá sức tưởng tượng của hắn, cảm giác hôn lên môi nàng, tuyệt vời và ấm áp không thể tưởng tượng nổi.

Dần dần, hắn càng thấy không thỏa mãn với việc chạm môi đơn thuần, hắn muốn được càng nhiều, càng nhiều hơn…

Đôi môi mỏng gợi cảm dao động tới dái tai mẫn cảm của nàng, khẽ cắn lên cần cổ trắng như tuyết của nàng, giọng nói tràn như sự mê hoặc ôn nhu: "Noãn của tôi… đưa cho em cơ hội mà không nắm chắc, qua rồi, sẽ không có được nữa đâu, đáng tiếc thật…"

Bàn tay to của Hoắc Thiên Kình thuần thục trượt tới chỗ xương quai xanh của nàng, sau đó đầu ngón tay trượt xuống, để lên nơi đầy đặn nhô lên của nàng một cách khiêu khích.

"A…" Úc Noãn Tâm đột ngột kêu lên, đôi mắt cũng bởi vậy mà trừng lên thật to, sao hắn lại có thể làm vậy…

Còn Hoắc Thiên Kình thì lại nhân cơ hội mà cúi đầu xuống, cắn nuốt lấy hơi thở của nàng.

Chiếc lưỡi ngang ngược càng thô bạo xông vào trong cái miệng nhỏ nhắn khẽ hé mở của nàng, cướp đoạt đi mỗi một tấc ngọt ngào của nàng.

Đồng thời, bàn tay to tà ác của hắn cũng không có nhàn rỗi, những ngón tay thon dài giảo hoạt chui vào trong quần áo nàng, xâm chiếm mỗi một tấc da thịt mịn màng của nàng.


Sự ngọt ngào mịn màng dưới tay, khiến hắn muốn phát điên, lòng bàn tay nóng hổi trượt một mạch, dạo chơi trên cặp đùi đang cứng ngắc lại của nàng…


"Hoắc Thiên Kình, anh buông tôi ra."


Úc Noãn Tâm cảm thấy trái tim mình đang không ngừng trầm xuống, loại cảm giác ép buộc quen thuộc này khiến nàng cực kỳ sợ hãi, nàng bỗng dùng lực đẩy mạnh người đàn ông to lớn ra một chút.


Toàn thân nàng phòng bị giống như con nhím, gắt gao theo dõi hắn.


Trên khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Thiên Kình liền nở một nụ cười hờ hững thản nhiên, bàn tay hắn chậm rãi kéo mạnh nàng lại.


"Sao thế? Nhanh như vậy đã muốn diễn vai em dâu sao? Em muốn gả cho Tả Lăng Thần, cho nên bây giờ mới giả bộ thanh cao như vậy? Em phóng đãng thế nào, sao tôi lại không biết chứ."


Cặp mắt hắn trở nên lạnh băng và cực kỳ tàn nhẫn, ngữ khí bỗng trở nên ám muội không chịu nổi. "Bây giờ mỗi khi nhớ tới dáng vẻ của em ở dưới thân tôi thở gấp, tôi sẽ không thể chờ đợi được!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK