“Nàng…” Chàng ngượng ngùng, lại có hơi hướm được voi đòi tiên, nhưng vẫn cố dằn lòng, chàng liếc nhanh về phía người yêu rồi thốt ra hai chữ, “Máy bay?”
Khương Hằng trông thì bình tĩnh nhưng hóa ra cũng thẹn thùng lắm — tuy từ nhỏ, nàng lớn lên nơi biên cương dân tình cởi mở, ít nhiều biết về chuyện tình cảm nam nữ, không giống các khuê tú bình thường. Nhưng suy cho cùng cũng chỉ là học được từ người khác, chưa hề tự thân trải nghiệm, bỗng nhiên bây giờ được nếm tư vị mật ngọt chân thực, sao có thể không thấy sường sượng cho được? Nàng âm thầm mím làn môi cơ hồ vẫn đang nóng lên của mình, cười ngọt ngào hỏi lại: “Điện hạ nói gì cơ?”
Chắc là nàng không nghe rõ, Lục Quý Trì đành như lơ đễnh lặp lại lần nữa: “Máy bay.”
Lúc này Khương Hằng mới xốc lại tinh thần, nàng mở to hai mắt: “Hả… Gà?”
Thật ra thì đây không phải lần đầu Lục Quý Trì hoài nghi nàng cũng xuyên không giống chàng — nàng có suy nghĩ quá độc, cách hành xử quá lạ, đôi khi vượt xa tưởng tượng của người thường. Mặc dù bề ngoài nàng dịu dàng nho nhã, duyên dáng nết na, không khác gì các thiên kim tiểu thư cùng thời đại.
Nhưng trông thấy ánh mắt hoang mang mờ mịt của thiếu nữ trước mặt, chàng liền khẳng định bản thân đã nghĩ nhiều, vội vã cười khan, gạt đi những dò xét vô ý của bản thân: “Không có gì, đột nhiên ta thèm món gà hấp lá sen của Túy Hương lâu ghê á.”
Nàng từ hiện đại tới hay không đối với Lục Quý Trì kể ra cũng không quan trọng, dù sao chàng đã sớm buông bỏ ý định trở về hiện đại. Sở dĩ chàng lên tiếng hỏi, chỉ đơn giản vì tò mò. Nếu hôm nay đã có được câu trả lời, sau này chàng sẽ không để bụng chuyện này nữa, giờ đây lòng chàng lấy làm đắc ý lắm, Hằng Hằng nhà chàng thật cừ, sinh ra và lớn lên trong thời đại phong kiến đầy hà khắc như vậy mà vẫn có những tư tưởng tiến bộ vượt xa thời đại, thật là một cô gái hiếm có khó tìm.
Khương Hằng nào hay những suy nghĩ trong đầu chàng, nhìn thiếu niên mặt mày hớn hở, nàng cười gượng gạo rồi lâm vào trầm tư: Vừa mới hôn nàng xong lại bảo thèm gà hấp, chẳng lẽ trong miệng nàng còn vương vị cháo gà hồi sáng nàng ăn sao?!
Ý nghĩ này sượt qua làm cả người Khương Hằng thấy bất an, nàng đang định lên tiếng, bỗng bên ngoài truyền tới tiếng Nguyệt Linh gõ cửa, báo Khương Từ tới.
Khương Hằng tỉnh táo trở lại, Lục Quý Trì cũng biến sắc, suýt nhảy cẫng lên.
Còn chưa đính hôn đã đi tới đi lui trong khuê phòng người ta, nếu để em vợ tương lai nhìn thấy, hẳn sẽ xem chàng như phường lưu manh mất.
Lục Quý Trì không muốn để lại ấn tượng xấu trong lòng đứa em trai Khương Hằng yêu thương, không đợi Khương Hằng phản ứng đã nháy mắt, khẽ thì thầm một câu ‘Ta sẽ tới thăm nàng sau’, rồi leo qua cửa sổ chạy mất hút.
Nhìn bóng dáng hấp tấp của chàng, Khương Hằng buồn cười, thầm thở phào nhẹ nhõm, đoạn vừa bảo Nguyệt Linh để Khương Từ đi vào, vừa bưng ly trà bên cạnh lên súc miệng đôi lần.
Sau này bất kể ăn đồ gì nàng cũng phải súc miệng thật kỹ mới được, bằng không…
Nhớ tới ‘chuyện khó xử’ vừa rồi, thiếu nữ đưa tay lên xoa xoa gương mặt đang nóng bừng, nàng chỉ muốn vùi đầu vào chăn ngay lập tức. Nhưng mà Khương Từ đã đẩy cửa đi vào, nàng chỉ có thể lấy lại bình tĩnh, vờ như không có chuyện gì xảy ra mà đối diện với cậu.
Khương Từ mới tỉnh lại sau cơn hôn mê.
Hôm qua lúc nghe được tin tỷ tỷ xảy ra chuyện, cậu chàng mặt trắng bệch, ngất lịm đi, nếu không phải Nguyệt Viên đã có chuẩn bị từ trước, đã mời đại phu săn sóc tận giường, chỉ e Khương Hằng còn chưa xảy ra chuyện gì, cậu đã đi rồi.
Lúc mới biết chuyện này Khương Hằng bị dọa chết khiếp, phải đợi đến khi chắc chắn tình hình của đệ đệ nàng đã ổn định trở lại, nàng mới chịu nằm xuống thiếp đi. Chỉ là trong lòng vẫn bộn bề lắng lo, buổi sáng lúc thức dậy đã định uống thuốc xong thì đi xem cậu thế nào, ai ngờ nàng còn chưa tới, Khương Từ đã đến trước rồi.
Nhìn đứa em trai xanh xao tái nhợt, phải vịn người hầu mới đi được, Khương Hằng nhói lòng, đành gạt những chuyện khác sang một bên, nàng vẫy tay gọi cậu tới ngồi cạnh giường mình, nhẹ nhàng xoa đầu cậu: “Tỉnh rồi à? Đệ cảm thấy sao rồi? Còn khó chịu chỗ nào nữa không?”
Khương Từ lắc đầu, ánh mắt chạm tới khuôn vải trắng bó lên bắp chân chị mình, chợt rơi nước mắt.
“A Từ à?” Khương Hằng ngẩn ra, định lên tiếng, thiếu niên đã vòng tay ôm lấy nàng.
“Đệ nhất định sẽ báo thù cho a tỷ.”
Thiếu niên nhỏ bé, giọng nói khàn khàn đứt quãng, rất khó để nghe, vẫn đang liều mình nén cơn giận, nước mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.
Chắc là cậu chàng phải sợ hãi lắm, Khương Hằng đau lòng, lại không biết an ủi làm sao – vào lúc này, an ủi thế nào cũng vô dụng. Nàng chỉ lặng lẽ vỗ về bả vai gầy còm của cậu, đợi cậu xả hết những khủng hoảng trong lòng, rồi vươn tay lau nước mắt thay cậu, cười hiền: “Tấn vương điện hạ cứu tỷ, tỷ muốn lấy thân báo đáp gả cho chàng, cho nên A Từ à, đệ sắp có anh rể rồi đấy.”
Trong giây lát, Khương Từ quên cả việc hít nước mũi chảy ngược vào: “Gì cơ?”
Nhìn em trai vẻ mặt kinh ngạc, hai mắt trừng lớn, Khương Hằng bật cười: “Tỷ rất thích chàng, A Từ cũng sẽ thích chàng ấy.”
“Nhưng mà…” Tấn vương, đó chẳng phải cái người lớn lối khẳng định sẽ tìm nhà chồng mới cho a tỷ của cậu sao? Khương Từ chết lặng một lúc, trong đầu dần hiện lên hai chữ to đùng: Tự vả.
Ông anh kia không lẽ đã nhìn trúng a tỷ của cậu từ sớm, nên mới vờ vịt chơi chiêu đó chăng?!
Cậu thiếu niên nhỏ nhất thời không còn lòng dạ mà sợ hãi hay nổi giận, cậu nheo nheo cặp mắt phiếm hồng, đầu óc giờ chỉ lởn vởn duy nhất hai chữ: Tấn vương.
***
Lục Quý Trì chẳng hề biết chàng đã bị cậu em vợ tương lai để mắt tới, sau khi rời khỏi phủ Vinh quốc công, chàng thong thả bước về phủ, vừa đi vừa nghĩ đến ý đồ của Chiêu Ninh đế.
Hiện giờ còn cách bữa tiệc tối khá lâu, chàng cũng chẳng vội, chỉ là nguồn cơn của bữa yến tiệc này, nhất thời Lục Quý Trì nghĩ không ra.
Mặc dù Chiêu Ninh đế nói thiết yến vì văn võ bá quan cùng đoàn sứ thần Bắc Hạ, nhưng bá quan trong triều đông như vậy, đâu phải ai ai cũng được tham gia. Còn thiết yến vì để tiếp đãi sứ thần Bắc Hạ, lại không phải là yến hội tầm thường. Có tư cách tham dự yến tiệc như trên, ắt phải là đại thần quyền cao chức trọng trên triều đình. Chàng chỉ là một vương gia nhàn tản đã sớm rút lui khỏi triều chính, không tham gia vào chính sự từ lâu…
Chiêu Ninh đế kêu chàng đi làm chi?
Làm vật đem lại may mắn à?
Đương buồn bực, chợt cách đó không xa truyền đến tiếng mèo kêu thảm thiết, Lục Quý Trì giật nảy mình, vội ngoảnh đầu nhìn, dưới tàng cây lớn gần đó, có năm ba đứa trẻ chừng bảy, tám tuổi đang vừa cười cợt, vừa cầm đá đập một con mèo mun bự.
Con mèo mun gầy trơ xương, trên thân loang đầy vết máu, yếu ớt vô lực ngã vào trong lớp bùn, tựa hồ sắp tắt thở.
Nhìn nó cực kỳ đáng thương, ấy thế mà đám trẻ ranh kia lại trưng ra vẻ mặt thích thú, vừa la lớn “Mắt nó kiểu gì cũng động cho xem”, “Con mèo con trong ngực nó sắp chạy ra ngoài rồi”, vừa xối xả đập đá vào thân con mèo lớn.
Ra tay thật tàn bạo, không hề giống một đám con nít ngây thơ, ngược lại có dáng dấp của những tên đao phủ giết người không ghê tay.
Mặt Lục Quý Trì tối sầm.
Chàng nhớ lại Hai Trứng.(*)
(*) Ầy, đúng ra ban đầu mình để tên nó là Nhị Đản, nhưng nghĩ thế nào lại thấy tên Hai Trứng này cute hơn =))
Ở hiện đại, chàng cũng gặp chuyện y hệt vậy rồi cưu mang Hai Trứng về nhà.
Khi đó, nó mới được sinh ra không lâu, bé cỏn con, bằng chừng bàn tay, lại bị đám trẻ nhỏ xấu xa hành hạ đến cả thân thương tật, suýt nữa thì không giữ được mạng. Lục Quý Trì phải tốn muôn vàn công sức mới cứu được nó, rồi nuôi nó trở nên béo mập như sau này.
Mắt thấy đám con nít kia không những hành hạ con mèo mun lớn đến chết, còn đan tâm hại luôn con mèo nhỏ trong ngực nó, hai mắt chàng rét lạnh, chàng nhanh chóng xoay người đi về phía đám trẻ.
Không tốn thời giờ nói nhảm, chàng bảo Ngụy Nhất Đao kéo lũ nhỏ sang một bên, đứa nào đứa nấy đều bị đánh một cái đau điếng vào mông.
Bọn nhỏ bị đau gào khóc inh ỏi, kéo đến cả người nhà của chúng.
Lục Quý Trì chỉ nói với đám nhỏ một câu “Mấy đứa biết đau, còn con mèo nhỏ này thì không biết đau sao”, cũng không nói gì thêm với cha mẹ của đám trẻ — ở một nơi coi mạng người như cỏ rác này lại kêu họ phải biết trân quý nhưng sinh mệnh khác, thật là một chuyện vô nghĩa làm sao. Chàng để Ngụy Nhất Đao dùng bản mặt hung dữ bình sinh của anh ta đi dọa đám người kia, rồi ôm lấy con mèo mun con đã mất mẹ, đang run lẩy bẩy thật chặt vào lòng, xoay người rời đi.
Chuyện này đối với Lục Quý Trì chỉ là chuyện vặt vãnh, là việc cỏn con xảy ra bất ngờ trên đường về nhà, ấy thế mà chàng không biết, trên tửu lâu cách đó không xa, có người đã dõi theo hết thảy hành động của chàng.
“Ái chà gần đây đàn ông điển trai lại hiền lành tốt bụng hơi hiếm nha, bay đâu, mau đi dò la xem vị công tử kia là người phương nào, tên họ là gì!” Người lên tiếng là một cô nương khoảng chừng mười sáu, mười bảy xuân xanh, dáng người dong dỏng cao, dung nhan xinh đẹp rạng ngời, mặc xiêm y người Hồ, trên đầu điểm đầy trang sức gắn lông chim, quanh hông quấn thêm dây đai kim tuyến, cả người toát ra vẻ khí khái không thể coi thường.
“Hợp Diệp.”
Ngồi bên cạnh nàng là một người đàn ông trẻ tuổi, hơn nàng tầm năm, sáu tuổi, cao lớn khôi ngô, mặt mày thâm sâu, có một tròng mắt màu xanh lam khiến người khác phải chú ý.
“Biết rồi biết rồi, chúng ta tới đây để làm chuyện chính sự, không thể tùy tiện làm bậy như ở nhà được.” Thiếu nữ hậm hực thu hồi ánh mắt đang nhìn Lục Quý Trì chằm chằm, không cam lòng than thở, “Dù gì thì người hòa thân cũng là em, mấy người không thể cho em một chút xíu quyền được lựa chọn nào à! Yêu cầu của em cũng có gì quá đáng đâu, chỉ cần đối phương không quá xấu là được…”
Nàng chính là vị công chúa Bắc Hạ lần này tới đây liên hôn, Vũ Văn Hợp Diệp. Mà chàng thanh niên bên cạnh nàng, là vị tam vương tử Vũ Văn Cạnh thất sủng ở Bắc Hạ, là nhân vật trọng yếu nhất trong sứ đoàn Bắc Hạ lần này.
“Ngay lúc em đồng ý, thì em đã không còn bất kỳ quyền được quyết định nào rồi.” Vũ Văn Cạnh nhìn chỉ chừng hai mươi, nhưng đôi mắt rất trầm tĩnh, không hề có sự ngạo mạn của người trẻ tuổi, y nghiêm nghị nói xong, liếc nhìn em gái, bảo, “Anh đã phái người thăm dò rồi, hoàng đế Đại Chu rất có khả năng sẽ để Tấn vương, em trai y cưới em làm phi. Vị Tấn vương điện hạ kia nghe nói mặt mũi rất khôi ngô, không đến nỗi không xứng với em đâu.”
“Thật sao?” Hai mắt Vũ Văn Hợp Diệp sáng bừng lên, quấn lấy anh trai hỏi thăm chuyện Tấn vương.
Vũ Văn Cạnh hơi cúi đầu, trong lòng cảm xúc ngổn ngang. Hợp Diệp là nàng công chúa tôn quý nhất Bắc Hạ, vốn muốn gả cho ai thì gả, muốn hưởng thụ cuộc sống như thế nào thì sẽ được như ý, vậy mà bây giờ….
Nhớ tới những người hại em mình đến bước đường này, đôi tròng mắt màu xanh lam của thanh niên lóe lên những tia lạnh lẽo.
Đợi đàm phán hòa bình thành công, y sẽ bắt đám người kia phải trả một cái giá cực đắt.