Chàng siết chặt nắm đấm, quay sang lôi kéo quần áo trên người Đường Quân, khí thế hung mãnh như thể muốn bá vương ngạnh thượng cung, khiến mọi người vây xem đồng loạt run rẩy khóe miệng.
Điện hạ đang muốn làm gì thế?
“Yên tâm đi, trừ căn cơ bị thương ra, trên người Hoài Dương hầu không còn vết thương nào khác, không ảnh hưởng đến tính mạng.”
Người lên tiếng là Tần Tranh, vừa rồi hắn đã kiểm tra thân thể của Đường Quân. Lục Quý Trì nghe giọng hắn lạnh lẽo, chàng nghiến chặt hàm răng, hồi lâu miễn cưỡng nặn ra một chữ ‘Ừ’.
Hóa ra Tấn vương đang lo lắng cho tính mạng của Hoài Dương hầu, mọi người bừng tỉnh, nghĩ tới mối quan hệ thân thích giữa hai người, cảm giác kỳ quái dần biến mất.
Còn trong lòng Lục Quý Trì thì lửa giận đã ngút trời.
Hai tay chàng siết chặt, gắng gượng nhẫn nhịn, quay đầu dặn dò mọi người: “Tiếp tục tìm kiếm Khương ngũ tiểu thư, nàng ấy không ở cùng một chỗ với Hoài Dương hầu, hẳn đã bị nước sông tách ra. Còn về phần Hoài Dương hầu…. Đi chuẩn bị một cái cáng tới đây, trông gã thế này e là không cử động được.”
“Rõ!”
Mọi người lĩnh mệnh tản ra, người đi chuẩn bị cáng thì chuẩn bị, người tiếp tục tìm kiếm Khương Hằng thì tiếp tục tìm kiếm.
Đợi cho toàn bộ quân lính rời hết, chỉ còn lại mình Tần Tranh, lúc này Lục Quý Trì mặt lạnh như băng, hai mắt đỏ ngầu nhìn hắn: “Trừ vết trầy nhỏ trên mu bàn tay, cả người tên khốn này không có lấy một vết thương. Chứng tỏ gã biết bơi! Một người biết bơi….sao những chỗ khác không bị thương, mà chỗ căn cơ trọng yếu nhất lại đụng phải đá ngầm dưới lòng sông, để rồi bị thương nặng như vậy?”
“Thần biết, ” Trên gương mặt không cảm xúc của Tần Tranh cũng tỏa ra từng đợt rét lạnh, “Thương thế của gã là do có người cố tình.”
Hàng năm hắn đều rèn luyện ở chiến trường, trong một số việc ắt nhạy bén hơn Lục Quý Trì, thương thế của gã Đường Quân kia hắn liếc mắt là hiểu; cố tình nói gã bị đá ngầm va phải, suy cho cùng chỉ để lừa mị mọi người, không vạch trần Khương Hằng — người có thể làm gã bị thương nhường kia, trừ người vốn rơi xuống sông cùng gã, lúc này còn chưa tìm thấy là Khương Hằng ra, Tần Tranh không đoán được ai khác.
Tuy nhiên, đứa em họ của hắn không phải người sẽ vô duyên vô cớ đả thương người khác, hơn nữa Đường Quân trước đó còn ‘cứu nàng’, nàng xuống tay ngoan độc như vậy, có thể suy đoán Đường Quân không phải thật sự làm anh hùng, xả thân cứu mỹ nhân, trái lại, lòng dạ hắn đen tối, mưu mô làm hại nàng, nên mới rước phải phản kích từ nàng.
Nhưng dù nói thế nào, trước mắt Khương Hằng còn chưa rõ tung tích, chân tướng câu chuyện đến cùng là ra sao vẫn còn chưa chắc chắn, Tần Tranh chỉ đành miễn cưỡng đè nén sát ý trong lòng, không để người khác nhìn ra.
Hắn làm như vậy đương nhiên cũng vì muốn bảo vệ Khương Hằng, nếu không, để cho mọi người biết Đường Quân cố ý cợt nhả nàng, dù Khương Hằng thông minh thoát được, khiến mưu đồ của gã bất thành, sự trong sạch của nàng vẫn sẽ bị hủy hoại. Dẫu sao cả hai cũng đã cùng nhau mất tích một thời gian dài, đối phương còn là một nam nhân trưởng thành thân thể cường tráng, ai sẽ tin tưởng nàng vẫn còn hoàn bích?
Điều mấu chốt là căn cơ của Đường Quân khả năng cao đã hỏng. Nhưng gã lại là gia chủ của phủ Hoài Dương Hầu, là cháu trai cưng của Phụ Dương trưởng công chúa. Nếu gã trở thành một phế nhân, Phụ Dương trưởng công chúa hẳn sẽ phát điên. Nếu để bà ta biết chuyện cháu trai bị tàn phế có liên quan ít nhiều tới Khương Hằng, không cần biết sự thật đằng sau là gì, vị lão thái thái giỏi bao che đến mức không phân biệt phải trái kia nhất định sẽ không để yên.
Dù sao bà cũng là công chúa hoàng gia, rất có địa vị trong đám tông thất, nếu bị bà ghi hận, cuộc sống về sau của Khương Hằng sẽ không dễ chịu.
Lục Quý Trì bởi vì biết những thiệt hơn trong chuyện này, cho nên mới không chỉ ra điểm khả nghi của Đường Quân trước đám đông, mà chỉ vờ như không có chuyện gì, căn dặn đám binh sĩ tiếp tục làm việc rồi mới dám nói với Tần Tranh.
Lời của Tần Tranh hiện giờ đã khẳng định được suy đoán trong đầu chàng, thiếu niên hít một hơi thật sâu, chỉ vào Đường Quân hỏi: “Có cách nào làm cho gã ta tỉnh lại không?”
Tần Tranh liếc sang chàng không lên tiếng, rồi giơ tay bóp hai phát trên người Đường Quân, cả người gã run lên bần bật, hai mắt trợn ngược lên rồi tỉnh lại.
“Ôi đau…Đau quá…Cứu mạng với….”
Cơn đau đớn ở thân dưới làm gã ta vô thức rên lên từng tiếng, nếu không phải do mất máu quá nhiều, cả người yếu ớt, chỉ sợ lúc này gã đã lăn lộn trên nền đất.
Có lẽ do được sinh ra ở thời đại hòa bình, Lục Quý Trì chưa bao giờ đối diện thực sự với cảnh máu tanh, vậy mà giờ phút này nhìn thân dưới của Đường Quân bầy nhầy máu tươi, trong lòng chàng chỉ ngùn ngụt lửa giận muốn xông tới giết người, không có lấy một chút cảm thông.
Tuy nhiên, sự thật vẫn chưa hoàn toàn khẳng định, chàng cố nghiến răng nén giận, chậm rãi ngồi xổm xuống, nhìn Đường Quân vì đau đớn mà trán đẫm mồ hôi, lộ ra vẻ lo lắng nói: “Xem như anh tỉnh rồi!”
Nghe được giọng nói, tròng mắt Đường Quân căng ra hết sức, mất một lúc mới rõ người trước mắt là ai.
“Tấn…Tấn vương điện hạ?!”
“Ầy, là ta đây! Anh nói xem anh cứu người kiểu gì mà thành ra thế này! Trông anh đây… nếu Phụ Dương cô cô mà biết á, thì đau lòng lắm đấy!”
Giọng Lục Quý Trì phảng phất sự đồng tình và thương hại, cái đầu choáng váng vì đau đớn của Đường Quân trong giây lát lấy lại tỉnh táo: “Ngài….điện hạ nói vậy có ý gì?”
Lục Quý Trì không đáp, ánh mắt đượm vẻ tiếc thương nhìn chằm chằm vào thân dưới của gã ta. Đường Quân bị chàng nhìn đến mức sợ hãi, thêm vào đó, sự đau đớn dữ dội từng cơn từng cơn truyền từ dưới lên…
“Chẳng có nhẽ!”
“Hãy nén bi thương, ” Lục Quý Trì thở dài, “Ta vừa kiểm tra giúp anh rồi, cái đó của anh….chỉ e về sau không dùng được nữa.”
Sấm giữa trời quang âu cũng chỉ đến thế.
Đường Quân đờ đẫn cả người, một lúc sau mới phản ứng, gã phẫn nộ gào lên một tiếng thống thiết: “Khương! Hằng! Tao phải bắt tiện nhân ác độc như mày đền mạng!”
Vậy là Khương Hằng thực sự xuống tay với gã!
Gã ta lại dám làm chuyện xằng bậy để Khương Hằng phải phản kháng bằng cách tàn nhẫn như vậy!
Lục Quý Trì tức thì bùng nổ, chàng nhấc chân nện vào người Đường Quân, chỉ tay vào gã mắng: “Mẹ kiếp mày còn dám kêu nàng ấy đền mạng! Mẹ kiếp mày còn dám nói nàng ấy là tiện nhân! Ông đây lột da mày trước đã!!!”
Ô hay trở mặt còn nhanh hơn lật bánh, Đường Quân nhất thời ngờ nghệch.
Nhưng mà còn chưa để gã ta kịp phản ứng, người mà gã hao tổn tâm tư sức lực muốn lôi kéo nhưng lại không dám đắc tội, chỉ đành thông qua lão phu nhân của phủ Vinh quốc công âm thầm bày trò với Khương Hằng – Tần Tranh Tần đại tướng quân sắc mặt sa sầm, đã đứng trước mắt gã tự bao giờ.
“Mi đã làm gì với con bé?”
Đường Quân chợt câm như hến.
Có thể làm gì, đương nhiên là muốn nhân cơ hội này biến nàng thành người của gã, mượn dư luận trong kinh thành bức bách, để cho Tần gia cũng như hai mẹ con Tần thái phi sau lưng nàng có không muốn cũng phải đồng ý hôn sự này.
Dẫu sao thì đến lúc đó, ngoại trừ gã ra, ai sẽ chấp nhận lấy một nữ tử vừa mất trong sạch lại mất danh tiếng?
“Khai thật! Nếu không…” Tần Tranh lạnh nhạt buông lời, rút soạt thanh kiếm dài, kề lưỡi kiếm sắc bén lên trên cổ gã, không gian dày đặc sát khí, “Hầu gia xả thân cứu người, không may bỏ mạng, chuyện này mà truyền đi, hẳn sẽ trở thành một giai thoại.”
Trong lời nói hung ác không có nửa ý đùa giỡn, Đường Quân nghe mà mặt mày biến sắc: “Mày dám!”
“Anh ta không dám thì còn có bổn vương đây!” Lục Quý Trì nâng chân giẫm xuống chỗ đau của gã, “Nói! Khương Hằng đâu?!”
Đường Quân đau đớn, thiếu chút nữa thì ngất xỉu.
Gã muốn mắng người, muốn giết người, muốn tìm bà nội công chúa nhà mình cầu cứu, nhưng lúc này hết thảy chỉ là hư vô, Lục Quý Trì đạp một phát, gã đã không chịu được mà mếu máo: “Bên kia bên kia! Trước lúc hôn mê tôi thấy nàng ta chạy về phía đó!”
Tay gã chỉ về phía bụi cỏ hoang lưa thưa phía hạ lưu, cách chỗ này có hơi xa, mọi người vẫn chưa tìm kiếm tới. Lục Quý Trì lòng giật nảy, bỏ lại một câu “Tên khốn này giao cho anh” rồi quay đầu chạy vọt về phía đó.
Lùm cỏ hoang mọc cao ngang người, nửa ngập trong nước, cỏ dưới lớp bùn mềm oặt, thi thoảng làm Lục Quý Trì như thể đạp hụt, nhưng chàng vẫn quên cả nhìn đường, bước chân lảo đảo, cả người chật vật lao về phía trước.
Chàng biết tại sao Khương Hằng cố tình đi xa – với tình cảnh hiện tại của Đường Quân, nàng chỉ có cách chạy càng xa càng tốt, tạo hiện trường hai người bị nước tách ra, phá hủy giả thiết hai người từng có khoảng thời gian kề cận, mới có thể bảo vệ bản thân một cách tốt nhất.
Điều chàng khó hiểu là, tại sao bọn họ đã tìm kiếm lân cận suốt một thời gian dài, gây ra động tĩnh lớn như vậy, mà Khương Hằng không hề đáp lại.
Có phải lúc rơi vào nước nàng đã bị thương không?
Hay có phải Đường Quân kia đã ra tay với nàng không?
Hay nàng gặp phải côn trùng rắn rết nguy hiểm gì?
Hay là…
Trong đầu bộn bề những suy đoán vụt qua, tứ chi Lục Quý Trì mềm nhũn, chàng cố chấp xông về phía trước, tim đập thịch thịch không ngừng.
Cả hai đời chàng chưa bao giờ sợ hãi đến vậy.
Khương Hằng…
Em không thể xảy ra chuyện được.
Anh còn chưa tỏ tình xong, còn chưa cưới em về!
Không biết đã chạy được bao lâu, trong lùm cỏ hoang tươi tốt phía trước lấp ló một bóng người mơ hồ, đôi đồng tử của Lục Quý Trì mở căng, chàng rùng cả mình. Hít một hơi thật sâu, chàng gạt đám cỏ sang hai bên rồi lao tới nhanh như tên bắn.
“Khương Hằng!”
Một mảnh da thịt trắng ngần chợt rơi vào tầm mắt chàng, Lục Quý Trì ngẩn ngơ, nâng mắt tìm kiếm gương mặt đối phương theo bản năng…
Làn tóc đen, môi đỏ mọng, hàng mày cong như lá liễu, trong ngũ quan xinh đẹp xen lẫn vẻ dịu dàng…
Không phải Khương Hằng thì còn ai?!
Tựa hồ nàng đã bị thương, đang gắng gượng chống đỡ cơ thể, bò dậy từ lớp cỏ hoang, xiêm y trên bờ vai không biết đã bị thứ gì xé rách, lộ ra bờ vai trắng tựa tuyết cùng với tấc thịt nõn nà trước ngực.
Lục Quý Trì: “…?!”
Chàng thiếu niên thoáng đờ đẫn, hai chân loạng choạng, cả người mạnh mẽ ngã nhào, mặt đập xuống đất, bùn lấp đầy miệng.