Ngày tháng trôi qua một cách bình yên.
Nguyễn Tri Mộ đi làm vào ban ngày, tan làm về nhà, thỉnh thoảng nấu cơm, dăm ba bữa lại cùng Nghiêm Việt đi thăm Nghiêm Ngưng.
Anh được thăng chức mấy lần, hiện giờ ở công ty cũng được coi là một lãnh đạo nhỏ nhưng cuộc sống cũng không có nhiều thay đổi.
Anh vẫn giữ bản chất cần cù và tiết kiệm của mình, tranh giấy ăn, khăn mặt, nước giặt vào các khung giờ giảm giá; đi siêu thị giành trái cây khuyến mại với các bà các dì. Anh vẫn chi li tiết kiệm lương tháng của mình, mỗi tuần mua xổ số một lần, mơ tưởng một đêm giàu nứt đố đổ vách.
Mặc dù cứ cách vài hôm Nghiêm Việt lại chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của anh.
Anh giống một ông bố già luôn phải bận tâm mọi điều, sẽ lo lắng tuổi dậy thì của con gái mình, lén hỏi chủ nhiệm về thành tích của cô ở trường, đề phòng những cậu nhóc tâm cơ muốn tiếp cận con gái, giả vờ bâng quơ hỏi con gái về những điều phiền phức gần đây.
Cho dù Nghiêm Việt đã nói với anh rất nhiều lần rằng Nghiêm Ngưng học tán thủ từ nhỏ, trình độ không vừa. Các nam sinh giờ gặp cô như chuột thấy mèo, chỉ ước đi đường vòng để tránh mặt, lấy đâu ra cơ hội bắt nạt cô.
Anh vẫn đỏ mặt mỗi đêm khi quấn quýt với chồng, nghẹn ngào không nói nên lời, ngoảnh mặt đi giả vờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Mặc dù lần nào Nghiêm Việt cũng nghiêng người, hôn lên môi anh.
...
Mỗi năm mùa đông đến, Nguyễn Tri Mộ đều tặng Nghiêm Việt một chiếc khăn quàng cổ.
Đó là một món quà rất đỗi bình thường nhưng vấn đề là, tay nghề của Nguyễn Tri Mộ không tốt.
Chiếc khăn quàng cổ tặng năm đầu tiên có màu trắng, đan xiêu xiêu vẹo vẹo, ở giữa còn bị lỗ chỗ, lọt gió, trông như bị chó gặm.
Nguyễn Tri Mộ trịnh trọng quàng khăn cho hắn: "Lần đầu tiên đan khăn, lượng thứ tí nhé."
Nghiêm Việt cúi đầu nhìn: "Đáng khen lắm."
Miệng thì chê nhưng vẫn lẳng lặng quàng cả một ngày, đến tối trước khi đi tắm mới cởi ra.
Năm thứ hai, Nguyễn Tri Mộ tặng một chiếc màu đỏ, đan thêm một vài bông hoa so với năm ngoái nhưng vẫn cong cong vẹo vẹo, thảm không nỡ nhìn.
Nghiêm Việt tiếp tục quàng nó mà mặt không biến sắc.
Năm thứ ba, Nguyễn Tri Mộ bỗng thông suốt, đan một chiếc màu xanh trắng, màu xanh là xanh nước biển thời thượng, thậm chí còn sử dụng phương pháp đan chéo tiên tiến.
Nhưng nó vẫn giống một chiếc khăn xiêu vẹo thảm không nỡ nhìn, không hề biến thành một chiếc khăn quàng xinh xắn.
Nguyễn Tri Mộ có chút thất vọng nhưng không biết vì sao, năm này qua năm khác vẫn kiên trì.
Hàng năm khi mùa đông đến, anh sẽ đan một chiếc khăn quàng xấu xí trịnh trọng tặng Nghiêm Việt, rồi tận mắt nhìn hắn quấn lên cổ.
Anh tưởng mình che giấu rất tốt nhưng một năm nọ, khi đang quàng khăn cho Nghiêm Việt, hắn bỗng nắm lấy cổ tay anh, thì thầm vào tai: "Anh còn định đan cho em bao nhiêu chiếc khăn xấu xí nữa?"
Nguyễn Tri Mộ: "Hừ, nếu không muốn thì năm sau anh tặng cái khác."
Nghiêm Việt: "Vậy có phải em đã phá hỏng kế hoạch của anh không?"
Nguyễn Tri Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, hơi chột dạ.
Nghiêm Việt: "Anh biết rõ ngày cuối cùng của mỗi năm, công ty sẽ tổ chức hội nghị tổng kết, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy em... Anh sợ mọi người không biết em có một người vợ vụng về à?"
Nguyễn Tri Mộ giả vờ bình tĩnh: "Chỉ là trùng hợp thôi, anh chỉ muốn lưu lại kỷ niệm mỗi năm..."
"Kỷ niệm..." Nghiêm Việt gật đầu: "Đúng vậy, quả nhiên rất ấn tượng."
Dưới cái nhìn thấu đáo đó, Nguyễn Tri Mộ đỏ mặt.
Anh hắng giọng, rời ánh mắt, giả vờ bĩnh tĩnh mặc áo khoác.
Nghiêm Việt biết anh da mặt mỏng, cũng không trêu anh nữa, cười nói: "Hình như tối qua có tuyết rơi, lát nữa cùng đi xem nhé?"
Nguyễn Tri Mộ: "Ừ."
Nghiêm Việt: "Ngày mai Nghiêm Ngưng được nghỉ, vừa hay đưa nó đến thành phố A chơi vài ngày."
Nguyễn Tri Mộ nhớ đến điều gì đó, cười nói: "Lần trước con bé chơi cờ với Nguyễn Nghệ, thua hai ván, giận lắm, nói đi nói lại lần sau phải thắng."
"Lần này có ông bố đây theo dõi, xem xem con bé có thể lấy lại thế trận không."
"Em vẫn nên chuẩn bị tiền đi, cẩn thận lúc thua quần lót cũng mất đấy."
"Vậy mang thêm hai cái nữa nhỉ?"
"... Cũng được."
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
Ngoài cửa sổ, tuyết nhẹ rơi, đọng lại một lớp sương mỏng màu trắng sữa trên nóc xe và bụi cây.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuyên qua những kẽ hở trên lớp tuyết mịn, chiếu lên tuyết như đang nướng kem.
Bình yên, tĩnh mịch.
Ấm áp, êm đềm.
Vẫn như mọi khi, mùa đông bất tận.
Hết chương 83.
- HẾT TRUYỆN -
Tâm sự nhỏ của người dịch: Một bộ truyện không quá dài nhưng chính tui đã làm cho nó dài vì dịch trong một khoảng thời gian quá ư là dài, dài đến mức truyện cùng tui trải qua quá nhiều biến cố của bản thân luôn huhu.
Cảm thấy có lỗi với các bạn đã chờ đợi tui T_T Cũng cảm ơn rất nhiều vì đã kiên trì, ủng hộ truyện và tui đến tận dòng này!!! 😇❤️
Nguyễn Tri Mộ đi làm vào ban ngày, tan làm về nhà, thỉnh thoảng nấu cơm, dăm ba bữa lại cùng Nghiêm Việt đi thăm Nghiêm Ngưng.
Anh được thăng chức mấy lần, hiện giờ ở công ty cũng được coi là một lãnh đạo nhỏ nhưng cuộc sống cũng không có nhiều thay đổi.
Anh vẫn giữ bản chất cần cù và tiết kiệm của mình, tranh giấy ăn, khăn mặt, nước giặt vào các khung giờ giảm giá; đi siêu thị giành trái cây khuyến mại với các bà các dì. Anh vẫn chi li tiết kiệm lương tháng của mình, mỗi tuần mua xổ số một lần, mơ tưởng một đêm giàu nứt đố đổ vách.
Mặc dù cứ cách vài hôm Nghiêm Việt lại chuyển tiền vào thẻ ngân hàng của anh.
Anh giống một ông bố già luôn phải bận tâm mọi điều, sẽ lo lắng tuổi dậy thì của con gái mình, lén hỏi chủ nhiệm về thành tích của cô ở trường, đề phòng những cậu nhóc tâm cơ muốn tiếp cận con gái, giả vờ bâng quơ hỏi con gái về những điều phiền phức gần đây.
Cho dù Nghiêm Việt đã nói với anh rất nhiều lần rằng Nghiêm Ngưng học tán thủ từ nhỏ, trình độ không vừa. Các nam sinh giờ gặp cô như chuột thấy mèo, chỉ ước đi đường vòng để tránh mặt, lấy đâu ra cơ hội bắt nạt cô.
Anh vẫn đỏ mặt mỗi đêm khi quấn quýt với chồng, nghẹn ngào không nói nên lời, ngoảnh mặt đi giả vờ nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
Mặc dù lần nào Nghiêm Việt cũng nghiêng người, hôn lên môi anh.
...
Mỗi năm mùa đông đến, Nguyễn Tri Mộ đều tặng Nghiêm Việt một chiếc khăn quàng cổ.
Đó là một món quà rất đỗi bình thường nhưng vấn đề là, tay nghề của Nguyễn Tri Mộ không tốt.
Chiếc khăn quàng cổ tặng năm đầu tiên có màu trắng, đan xiêu xiêu vẹo vẹo, ở giữa còn bị lỗ chỗ, lọt gió, trông như bị chó gặm.
Nguyễn Tri Mộ trịnh trọng quàng khăn cho hắn: "Lần đầu tiên đan khăn, lượng thứ tí nhé."
Nghiêm Việt cúi đầu nhìn: "Đáng khen lắm."
Miệng thì chê nhưng vẫn lẳng lặng quàng cả một ngày, đến tối trước khi đi tắm mới cởi ra.
Năm thứ hai, Nguyễn Tri Mộ tặng một chiếc màu đỏ, đan thêm một vài bông hoa so với năm ngoái nhưng vẫn cong cong vẹo vẹo, thảm không nỡ nhìn.
Nghiêm Việt tiếp tục quàng nó mà mặt không biến sắc.
Năm thứ ba, Nguyễn Tri Mộ bỗng thông suốt, đan một chiếc màu xanh trắng, màu xanh là xanh nước biển thời thượng, thậm chí còn sử dụng phương pháp đan chéo tiên tiến.
Nhưng nó vẫn giống một chiếc khăn xiêu vẹo thảm không nỡ nhìn, không hề biến thành một chiếc khăn quàng xinh xắn.
Nguyễn Tri Mộ có chút thất vọng nhưng không biết vì sao, năm này qua năm khác vẫn kiên trì.
Hàng năm khi mùa đông đến, anh sẽ đan một chiếc khăn quàng xấu xí trịnh trọng tặng Nghiêm Việt, rồi tận mắt nhìn hắn quấn lên cổ.
Anh tưởng mình che giấu rất tốt nhưng một năm nọ, khi đang quàng khăn cho Nghiêm Việt, hắn bỗng nắm lấy cổ tay anh, thì thầm vào tai: "Anh còn định đan cho em bao nhiêu chiếc khăn xấu xí nữa?"
Nguyễn Tri Mộ: "Hừ, nếu không muốn thì năm sau anh tặng cái khác."
Nghiêm Việt: "Vậy có phải em đã phá hỏng kế hoạch của anh không?"
Nguyễn Tri Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, hơi chột dạ.
Nghiêm Việt: "Anh biết rõ ngày cuối cùng của mỗi năm, công ty sẽ tổ chức hội nghị tổng kết, tất cả mọi người đều có thể nhìn thấy em... Anh sợ mọi người không biết em có một người vợ vụng về à?"
Nguyễn Tri Mộ giả vờ bình tĩnh: "Chỉ là trùng hợp thôi, anh chỉ muốn lưu lại kỷ niệm mỗi năm..."
"Kỷ niệm..." Nghiêm Việt gật đầu: "Đúng vậy, quả nhiên rất ấn tượng."
Dưới cái nhìn thấu đáo đó, Nguyễn Tri Mộ đỏ mặt.
Anh hắng giọng, rời ánh mắt, giả vờ bĩnh tĩnh mặc áo khoác.
Nghiêm Việt biết anh da mặt mỏng, cũng không trêu anh nữa, cười nói: "Hình như tối qua có tuyết rơi, lát nữa cùng đi xem nhé?"
Nguyễn Tri Mộ: "Ừ."
Nghiêm Việt: "Ngày mai Nghiêm Ngưng được nghỉ, vừa hay đưa nó đến thành phố A chơi vài ngày."
Nguyễn Tri Mộ nhớ đến điều gì đó, cười nói: "Lần trước con bé chơi cờ với Nguyễn Nghệ, thua hai ván, giận lắm, nói đi nói lại lần sau phải thắng."
"Lần này có ông bố đây theo dõi, xem xem con bé có thể lấy lại thế trận không."
"Em vẫn nên chuẩn bị tiền đi, cẩn thận lúc thua quần lót cũng mất đấy."
"Vậy mang thêm hai cái nữa nhỉ?"
"... Cũng được."
Hai người nhìn nhau, cùng bật cười.
Ngoài cửa sổ, tuyết nhẹ rơi, đọng lại một lớp sương mỏng màu trắng sữa trên nóc xe và bụi cây.
Ánh nắng vàng nhạt chiếu xuyên qua những kẽ hở trên lớp tuyết mịn, chiếu lên tuyết như đang nướng kem.
Bình yên, tĩnh mịch.
Ấm áp, êm đềm.
Vẫn như mọi khi, mùa đông bất tận.
Hết chương 83.
- HẾT TRUYỆN -
Tâm sự nhỏ của người dịch: Một bộ truyện không quá dài nhưng chính tui đã làm cho nó dài vì dịch trong một khoảng thời gian quá ư là dài, dài đến mức truyện cùng tui trải qua quá nhiều biến cố của bản thân luôn huhu.
Cảm thấy có lỗi với các bạn đã chờ đợi tui T_T Cũng cảm ơn rất nhiều vì đã kiên trì, ủng hộ truyện và tui đến tận dòng này!!! 😇❤️