Nghiêm Việt kéo anh lên xe, không cho anh bất kỳ cơ hội phản kháng.
Nguyễn Tri Mộ chống đối: "Cậu làm như vậy là giam giữ trái phép."
Nghiêm Việt chả thèm chớp mắt, bật xi nhan: "Vậy anh báo cảnh sát đi."
Nguyễn Tri Mộ cắn môi: "Có phải cậu thấy tôi không dám?"
Anh không muốn quá tuyệt tình nhưng nhìn Nghiêm Việt như đang mất khống chế, anh không muốn ở cạnh một kẻ điên.
Nghiêm Việt: "Anh báo, cảnh sát đến thì tôi sẽ nói, năm năm trước anh dụ dỗ học sinh cấp ba, còn chủ động trèo lên giường hắn, cởi quần của hắn, sau đó ngậm lấy..."
Nguyễn Tri Mộ không thể ngờ hắn có thể vô liêm sỉ đến mức này, mặt đỏ bừng.
Điện thoại trong túi đổ chuông.
Nguyễn Tri Mộ nghe máy, đầu bên kia truyền đến một giọng nam trẻ trung, trong trẻo.
"Alo, anh Nguyễn, giờ anh có ở nhà không."
Âm lượng điện thoại hơi to, cửa xe lại đóng chặt cho nên âm thanh truyền ra một cách rõ ràng.
Ánh mắt của Nghiêm Việt hướng sang bên phải.
Nguyễn Tri Mộ nhìn màn hình điện thoại, là số lạ.
Anh chần chừ đáp: "Anh là..."
Đối phương ngại ngùng nói: "Anh Nguyễn, anh không nhớ em à, em là Tiểu Lộ, thực tập kế hoạch của công ty..."
Nguyễn Tri Mộ nhớ ra.
Một tháng trước, công ty nhận một nhóm thực tập sinh, đều là học sinh cấp ba chưa kinh nghiệm. Giám đốc Hoàng Đức Lượng thấy họ đều là học sinh bình thường, không có mấy người có bối cảnh hay tài nguyên quan hệ nên hơi ghét bỏ nhưng hợp đồng thực tập đã ký, hối hận cũng không kịp.
Có mấy người đến căn bản cũng chỉ để làm đẹp lý lịch, làm việc không tích cực lắm, có cả đang đi làm thì lượn mất tăm.
Tiểu Lộ là một trong những thực tập sinh thật thà nhất, người khác thì lười biếng chống đối, cậu ta cũng tốt hơn họ một chút.
Kết quả bận quá hoá sai, có một vài số liệu bị điền nhầm, công việc này vừa hay lại do Tiểu Lộ hoàn thành hộ người khác, đối phương đổ vỏ cho cậu ta, kết quả bị Hoàng Đức Lượng mắng giữa đám đông, một thanh niên cao mét tám uất ức khóc ngay tại chỗ.
Lúc đó Nguyễn Tri Mộ đi ngang qua nên hoà giải đôi bên. Hoàng Đức Lượng nể mặt anh, miễn cưỡng tha cho Tiểu Lộ.
Về sau Nguyễn Tri Mộ và Đông Lan bị chụp được, anh ở nhà nghỉ một tháng, không qua lại gì với đồng nghiệp công ty.
Hôm nay Tiểu Lộ gọi đến bảo, kỳ thực tập kết thúc rồi muốn mời anh ăn cơm.
Vốn kiểu mời mọc này, Nguyễn Tri Mộ không muốn đi, cũng không thân với đối phương, ăn cơm rất lúng túng.
Nhưng trước mắt, anh đang sầu vì không có cơ hội trốn chạy.
Anh vội đáp: "Được thôi, cậu gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi đến."
Cúp máy, khuôn mặt đầy sự nghiêm túc nói với Nghiêm Việt: "Công ty có việc đột xuất, tôi phải đi một lát."
Nghiêm Việt: "Huỷ rồi."
"Lần này không giống với cuộc họp của Hoàng Đức Lượng." Anh liến thoắng bịa tiếp: "Ban nãy gọi điện cho tôi là một thực tập sinh của công ty, cậu đừng coi cậu ta chỉ là thực tập sinh, bố cậu ta là lão làng nổi tiếng trong ngành truyền thông, có thể giúp tôi việc lớn, người này không đắc tội được."
Nghiêm Việt: "Liên quan gì đến tôi."
"Tôi biết cậu còn giận tôi." Nguyễn Tri Mộ nhẫn nại nói: "Tôi chỉ đi một lúc, nếu cậu còn giận thì đợi tôi ăn xong lại đến tìm tôi."
Trong lòng lại nghĩ là: Đợi đến lúc trước mặt mọi người, Nghiêm Việt còn muốn phát điên chắc chắn sẽ ngại người xung quanh, không dám làm chuyện quá quắt.
Cho dù hắn thực sự muốn giam giữ anh trái phép, người của công ty cũng sẽ không bàng quan.
Đúng lúc đợt này có rất nhiều việc, ngày trước khi bận rộn, anh thỉnh thoảng ngủ luôn ở công ty.
Khi đó anh ở luôn công ty, Nghiêm Việt còn có thể bắt cóc anh trước sự chứng kiến của mọi người ư?
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy chủ ý của mình tuyệt cú mèo.
Nghiêm Việt vẫn chẳng tỏ thái độ gì.
Để đạt được mục đích, Nguyễn Tri Mộ đành phải dùng đến một số thủ đoạn không chính đáng cho lắm.
Anh rũ mắt, đặt tay lên đùi Nghiêm Việt, sẽ sàng nói: "Năm năm trước không từ mà biệt, là lỗi của tôi... Lúc đó tôi thực sự hết cách, nếu không rời đi, bố cậu sẽ không tha cho tôi. Cho dù giờ sự nghiệp của tôi cũng khởi sắc một chút, không còn run rẩy sợ hãi để người khác tuỳ tiện thao túng nữa nhưng có lúc chợt tỉnh dậy khi nửa đêm mơ về nó, cảm thấy bản thân quay lại đêm năm năm trước đó..."
"Tôi biết giờ cậu chỉ hận tôi, nhưng tôi chưa bao giờ hận cậu."
"Tôi biết rõ, cậu không giống bố cậu, nếu không năm năm trước, cậu cũng sẽ không..." Anh nhớ đến điều gì đó, mặt đỏ bừng: "Ban nãy mắng cậu và bố cậu ở trung tâm thương mại chỉ vì quá xúc động thôi. Cậu đừng giận nhé."
Những lời này thực ra cũng là lời thật lòng của Nguyễn Tri Mộ.
Ban đầu không nói vì tưởng Nghiêm Việt có bạn gái mới có cuộc sống mới, không muốn làm phiền hắn.
Về sau biết năm đó Nghiêm Việt tìm anh đến phát điên, suýt nữa bị ngộ độc khí, anh lại thấy đau lòng, cả người căng cứng cuốn sâu vào vòng xoáy.
Năm đó anh rời đi, tâm tình cũng rất phức tạp.
Vừa mong Nghiêm Việt bạc tình một chút, mau quên anh; lại cảm thấy nếu Nghiêm Việt thực sự quên tiệt thì anh thực sự nhìn nhầm người rồi.
Anh cũng là một con người bình thường, có chút tâm tư riêng, không muốn nói ra.
Lại về sau, Nghiêm Việt mắng anh thực dụng chỉ mưu đồ người có tiền, anh mới bị chọc giận, mới bất chấp nói hết việc năm đó.
Khoảnh khắc nói ra, trong lòng anh kỳ thực có chút mong đợi, mong Nghiêm Việt sẽ thương anh, mong Nghiêm Việt sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng Nghiêm Việt nói, hiện giờ hắn không thích anh nữa, chỉ muốn lên giường với anh.
Ngoài mặt thì anh không bày tỏ thái độ, nói "Tôi cũng không nghĩ thế" nhưng thực ra trái tim lại bị đâm rất mạnh.
Điều đáng buồn hơn là anh thực sự hơi rung động.
Anh cảm thấy mặc dù Nghiêm Việt không yêu anh, nhưng bằng lòng ngủ với anh, vậy chứng minh bản thân mình vẫn có sức hấp dẫn, cũng tốt.
Nguyễn Tri Mộ vừa không khống chế được suy nghĩ của mình, vừa chán ghét bản thân quá hèn.
Mẹ nó, thế này thì khác gì con điếm.
Con điếm còn biết thu tiền, còn anh thì ngủ chùa với Nghiêm Việt.
Để ngăn bản thân làm điều gì quá xấu hổ, nhân lúc đang lý trí, anh quyết định tìm cơ hội trốn chạy.
Anh vừa tỉ tê nói chuyện, tay vừa đặt lên đùi Nghiêm Việt, vuốt ve chiếc quần đắt tiền.
Lúc vuốt đến xương hông, Nghiêm Việt lạnh lùng mở miệng: "Nếu không muốn gây tai nạn thì bỏ tay ra, bẩn chết đi được."
Nguyễn Tri Mộ nhỏ giọng: "Vậy cậu có đồng ý không."
Nghiêm Việt: "Sao tôi phải đồng ý."
Nguyễn Tri Mộ cúi đầu, nhịn nhục nói: "Tối đến nhà cậu... cậu muốn thế nào, muốn trừng phạt tôi thế nào, tôi đều nghe cậu."
Nguyễn Tri Mộ vừa thấp giọng nói, vừa cật lực phỉ nhổ bản thân.
Nguyễn Tri Mộ ơi Nguyễn Tri Mộ, đường đường là sinh viên giỏi tốt nghiệp đại học A, dẫn chương trình của thương hiệu quốc tế, sao lại rơi vào bước đường này!
Quên rằng kẻ sĩ thà bị giết chứ không chịu dính vết nhơ, quên rằng chết vinh còn hơn sống nhục sao!
Thật sự là sách đọc đến đâu vứt hết cho chó ăn rồi.
Nghiêm Việt nghe xong, sững một lúc, ánh mắt phức tạp.
Mấy giây sau, khinh thường và mỉa mai nói: "Mấy năm nay, anh cũng thay đổi nhiều ghê."
Nguyễn Tri Mộ khó hiểu nhìn hắn.
"Anh của ngày trước, mặc dù yêu tiền nhưng có nhiều đặc điểm khác thu hút tôi – Nhẹ nhàng, vui vẻ, lạc quan, kiên cường, có nguyên tắc có giới hạn, cũng rất biết đồng cảm với người khác."
"Giờ càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng giảo hoạt, hình như cũng không biết viết hai chữ liêm sỉ như thế nào nữa."
"Nguyễn Tri Mộ, anh nói mấy câu này với bao nhiêu người rồi?"
"Khi anh đối diện với họ, cũng sẽ giống hiện giờ, sờ đùi họ?"
Nguyễn Tri Mộ hiểu lời hắn nói, mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Tiên sư Nghiêm Việt, mẹ nó cậu mới không biết liêm sỉ, mẹ nó cậu mới ngày ngày đi sờ đùi người khác, mẹ nó cậu mới là gã đàn ông trung niên ghê tởm.
Mẹ nó cậu mới là đồ mặt dày vô liêm sỉ!
Nguyễn Tri Mộ thầm chửi trong lòng, ngoài mặt vẫn như cô dâu bé nhỏ thủ thỉ uất ức.
Anh nhỏ giọng đáp: "Không có người khác... chỉ có cậu."
"Năm năm nay, tôi không hề yêu đương... tôi giải thích nhiều lần rồi, tôi và Đông Lan chỉ là bạn bè, hôm đấy là ngoài ý muốn, không tin cậu có thể lên mạng tra, giờ có rất nhiều bài bác bỏ tin đồn."
"Làm sao cậu mới tin tôi đây... phải chăng để tôi moi tim ra cho cậu xem."
Lời này nói ra, Nguyễn Tri Mộ cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
Nếu thật sự moi trái tim ra, có lẽ Nghiêm Việt sẽ chỉ nghe thấy một đống câu từ chửi bới mà thôi.
Nghe đến đây, đôi lông mày của Nghiêm Việt cũng giãn ra.
Lát sau, hắn không chút biểu cảm nói: "Tôi cho anh nửa tiếng ăn cơm, ăn xong nửa tiếng phải đi, anh tự nghĩ mà làm."
Nguyễn Tri Mộ tức nhưng không dám nói, nhỏ giọng đáp: "Tôi biết rồi."
Nghiêm Việt chuyển hướng lái đến công ty.
Đến công ty, một đám người đang đứng đợi Nguyễn Tri Mộ trước cổng.
Thì ra Tiểu Lộ hẹn một nhóm đồng nghiệp, vừa hay mọi người không bận gì nên cùng đến góp vui.
Nguyễn Tri Mộ lại càng vui.
Nhiều người càng tốt, Nghiêm Việt sẽ không dám phát điên.
Thấy anh bước ra từ xe Nghiêm Việt, đám đông ngơ ngác nhìn nhau.
Làm ơn đi, đây là Nghiêm Việt đấy.
Chính là người mà công ty nài nỉ mấy tháng trời để ký hợp đồng quảng cáo, sắp gọi ông gọi bà luôn rồi mới chấp nhận đó.
Nguyễn Tri Mộ bình tĩnh giải thích: "Tôi tốt nghiệp cùng trường với nhiếp ảnh gia Nghiêm, hôm nay gặp cậu ấy ở hội cựu học sinh, tình cờ cậu ấy rảnh nên đưa tôi về."
Giám đốc Hoàng Đức Lượng nhìn anh với ánh mắt cung kính nể phục: "Tiểu Nguyễn, cậu thân với Nghiêm Việt từ lúc nào vậy."
Nguyễn Tri Mộ cười haha: "Không có không có, hôm nay gặp mặt nói thêm vài câu mà thôi."
Tiểu Lộ run rẩy: "Vậy, tối nay có cùng..."
"Không cần không cần." Nguyễn Tri Mộ vội đáp: "Cậu ấy có việc, phải đi luôn."
"Ai nói thế." Nghiêm Việt bỗng cất tiếng: "Việc hôm nay tôi xử lý hết rồi, không có chuyện gì khác."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Hoàng Đức Lượng đáp ngay: "Vậy cùng đi cùng đi thôi! Ai da, Tiểu Lộ, cậu xem Tiểu Nguyễn tốt với cậu thế nào, biết hôm nay cậu mời, cố ý mời cả nhân vật nổi tiếng đến luôn."
Tất cả đều nhìn ra, Hoàng Đức Lượng đang nhân cơ hội này để nịnh hót Nghiêm Việt.
Nhưng lần này đúng là cơ hội tuyệt vời.
Hôm nay có tổng cộng mười mấy người ăn cơm, một bữa có thể tốn không ít tiền nhưng nhân cơ hội này kết giao với Nghiêm Việt thì quả thực là món hời lớn.
Tiểu Lộ kích động đến nỗi mặt đỏ bừng: "Thầy, thầy Nghiêm, nếu anh không chê..."
Nghiêm Việt rất thân thiện cười một cái: "Vậy phiền cậu tốn kém rồi."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Lúc này, Nghiêm Việt vừa hay quay đầu lại: "Bạn học, không phải anh không vui đấy chứ?"
"... Không." Nguyễn Tri Mộ miễn cưỡng cười một cái: "Mọi người đều là bạn bè, đúng lúc đang rảnh, cùng nhau ăn cơm, rất tốt."
——
Bữa ăn này khiến cả chủ cả khách đều vui vẻ.
Tất cả đều tươi cười ra mặt, vô cùng kích động – Trừ Nguyễn Tri Mộ.
Quán ăn Tiểu Lộ mời là nơi mà mọi người cũng hay đi – Tiệm cơm chuyện thường ngày, kiểu trung bình mỗi người ăn không quá một trăm tệ.
Tiểu Lộ thấy Nghiêm Việt cũng đến, được mến mà sợ, lập tức muốn nâng cao mức chi tiêu để đến một nhà hàng cao cấp hơn nhưng bị Nghiêm Việt ngăn lại.
Nghiêm Việt nho nhã lễ độ nói, hôm nay tôi vốn là người đến ăn ké, sao có thể để cậu tốn kém được, cậu đã đặt quán ăn nào thì đến quán đó, tôi không kén chọn, không phải lo lắng.
Lời nói này thật hoàn hảo, thân thiết mà khiêm tốn.
Đồng nghiệp cũng rất nể nang, chạy đến chụp ảnh chung với hắn, xin chữ ký, Nghiêm Việt mỉm cười với từng người một.
... Y như tái hiện lại cảnh họp cựu sinh viên.
Nguyễn Tri Mộ bị đẩy ra góc, thấy Tiểu Lộ cũng đang đứng trong đội ngũ xếp hàng chờ chụp ảnh, vô cùng đau lòng.
Tiên sư! Rốt cuộc có ai mở mắt ra nhìn rõ bộ mặt thật, mặt người dạ thú này không!
Các món ăn được bưng lên.
Tay Nghiêm Việt duỗi ra, kéo anh lại bên mình, nhẹ nhàng nói: "Bạn học, ngồi cạnh tôi chứ?"
Mọi người đều hâm mộ nhìn anh.
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Tay Nghiêm Việt nhẹ ấn, ép anh ngồi xuống.
Nguyễn Tri Mộ bỗng cảm thấy mình là con khỉ bị Phật Như Lai đè dưới chân núi.
Một bữa cơm ăn không cảm nhận được chút mùi vị nào, như ngồi trên chông.
Nghiêm Việt ngồi bên phải anh, lịch sự yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng trả lời một hai câu hỏi của đồng nghiệp.
Nguyễn Tri Mộ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội chạy trốn, có điều bất lực khi Nghiêm Việt trông anh rất chặt.
Anh mượn cớ đi vệ sinh, Nghiêm Việt cũng lập tức đứng dậy, nói mình cũng đang muốn đi.
Đi vệ sinh ba lần, Nghiêm Việt cũng đi theo ba lần.
Tiểu Lộ cười trêu anh: "Đàn anh, có phải hôm nay anh uống nhiều nước cam quá không?"
Nguyễn Tri Mộ chỉ đành cười ngượng ngùng.
Cái cớ này không dùng được nữa rồi, còn chạy đi vệ sinh nữa, có lẽ đồng nghiệp sẽ nghi ngờ tuyến tiền liệt của anh mắc bệnh.
Nguyễn Tri Mộ từ hy vọng tràn trề đến thất vọng toàn tập.
Ăn cơm xong, Nghiêm Việt khoác vai anh, cười nói cảm ơn Tiểu Lộ, nói cơm hôm nay rất ngon.
Tiểu Lộ vội xua tay: "Mọi người ăn vui vẻ là được... thầy Nghiêm và đàn anh cùng về ạ?"
"Ừ." Nghiêm Việt dửng dưng vuốt nhẹ gáy Nguyễn Tri Mộ: "Bọn tôi thuận đường, tiện đưa anh ấy về luôn."
Nguyễn Tri Mộ chỉ cảm thấy sau gáy bị người ta bóp một cái không nặng không nhẹ, ngón tay của Nghiêm Việt mát lạnh, như con rắn quấn trên cổ anh, kêu xì xì thành tiếng, toàn thân lập tức nổi da gà.
Anh tuyệt vọng tận mắt tiễn đồng nghiệp ra về, người thì lái xe, người thì gọi xe, người thì đi xe đạp.
"Chạy cả buổi tối cũng không thoát, rất thất vọng nhỉ?" Nghiêm Việt hơi nghiêng đầu, hờ hững nói: "Tôi thấy tiếc thay cho anh, bạn học à."
Nguyễn Tri Mộ cứng nhắc đáp: "Đâu ra chuyện đó... là tôi tự nguyện."
"Tốt nhất là anh nên thế." Nghiêm Việt nhét anh vào xe một cách chẳng nhẹ nhàng cho lắm, thắt dây an toàn, khởi động xe: "Có điều cho dù không phải cũng không sao."
"Nghĩ đến việc có thể ép buộc anh làm chuyện anh không muốn... đột nhiên tôi thấy rất sướng."
——
Không có cách nào phản kháng, Nghiêm Việt lái xe đưa anh về nhà.
Nghiêm Việt sống ở một khu nhà cao cấp ở trung tâm, Nguyễn Tri Mộ từng xem tin tức về khu nhà này, có vẻ rất nhiều người nổi tiếng sống ở đây, tỷ lệ phủ xanh của khu đạt tới 50%, được thiết kế hòn non bộ, thác nước, hồ bơi lục giác, giá nhà ở mức cao ngất, có thể đạt tới mười mấy vạn một mét vuông.
Là loại nhà ở cao cấp mà Nguyễn Tri Mộ mơ cũng không dám mơ tới.
Nghiêm Việt nắm tay anh đi về phía thang máy, bảo vệ thấy cổ tay bị xiết đỏ ửng của Nguyễn Tri Mộ, nghi ngờ tiến lên hỏi: "Thưa hai anh..."
Nghiêm Việt lạnh lùng đáp: "Có cần tôi cho xem hộ khẩu không."
Bảo vệ lập tức đáp: "Không phải không phải, tôi chỉ muốn hỏi hai anh có cần giúp gì không."
"Không cần."
Nghiêm Việt nói xong, dẫn người lên tầng.
Sau khi ngã xuống tấm thảm bằng lụa Ba Tư thủ công mềm mại và sang trọng, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tri Mộ lại là...
Mẹ kiếp, có thể làm tình trên tấm thảm mười mấy vạn này, ông đây chết vì kiệt sức cũng không nuối tiếc.
Một trong những phương châm sống của anh là "Nếu đã đến rồi thì cứ đón nhận thôi".
Dù sao phản kháng cũng vô ích, chi bằng thả lỏng, cố gắng làm cho mình thoải mái hơn.
Cần gì phải khóc lóc sụt sùi, bị đâm vào mông thôi chứ có chết đâu.
Mặc dù Nghiêm Việt không yêu anh nhưng vừa đẹp trai vừa có tiền, trẻ hơn anh, vóc dáng cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Tính toán thế nào cũng là anh được lợi, còn Nghiêm Việt thua lỗ đến mức tụt quần.
Nghiêm Việt ném anh xuống thảm, nửa quỳ trên đó, không nói lời nào, thô bạo giật phăng cúc áo sơ mi của anh.
Nguyễn Tri Mộ nắm lấy cổ tay hắn, lạnh nhạt thương lượng: "Áo sơ mi này của tôi đắt lắm, 400 tệ một chiếc đấy. Cậu xem thế này có được không, bọn mình lên giường, tôi sẽ hết sức phối hợp, cậu nhẹ nhàng một chút, đừng để làm rách áo tôi, cũng miễn làm bẩn thảm. Tôi xem trên mạng rồi, tấm thảm này cũng phải mười mấy vạn ấy nhỉ? Lụa thật mà, dính chất lỏng cũng khó giặt. Hơn nữa mang đến tiệm giặt, người ta hỏi dính gì, cũng thấy rất ngại, cậu nói có phải không."
Thứ này không phải của anh nhưng đã quen tiết kiệm, không đành lòng nhìn đồ đắt tiền bị lãng phí.
Nghiêm Việt khó hiểu nhìn anh.
Nguyễn Tri Mộ còn muốn khuyên nhủ thì Nghiêm Việt đã áp đến, không cho phép nói tiếp mà phủ lên môi anh.
Đó là nụ hôn dây dưa triền miên, cực kỳ gợi tình.
Nghiêm Việt ngậm lấy môi anh, mút lên mút xuống, lưỡi đẩy vào một cách hống hách, quấn lưỡi anh không buông.
Mặc dù quần áo của hai người chưa cởi nhưng hai cơ thể cọ sát đến mức có thể cảm nhận rõ nhiệt độ đang tăng lên nhanh chóng của đối phương.
Nguyễn Tri Mộ có cảm giác bản thân mình bị lột sạch.
Anh cũng không có thời gian để liến thoắng nữa.
Anh bị đè xuống thảm, bị đòi hỏi đủ thứ, khoé miệng chảy ra nước miếng trong suốt, lập tức bị Nghiêm Việt liếm sạch, sau đó tiếp tục đòi hỏi.
Trong nụ hôn mãnh liệt, cổ áo sơ mi cũng bị mở ra.
Tay Nghiêm Việt luôn vào trong vạt áo anh, nặng nề đè lên bụng dưới phẳng lì và vòng eo mềm mại.
Đôi môi hôn say đắm, từ trên xuống dưới, từ bên cổ, đến xương quai xanh, đến bụng dưới, rồi đến...
Lúc quần bị kéo khoá, Nguyễn Tri Mộ vẫn còn choáng váng.
Sau đó anh nhìn thấy nhiếp ảnh gia Nghiêm, người kiêu ngạo và lạnh lùng trước mặt người ngoài, cởi vest và quần với vẻ mặt vô cảm.
Anh thấy cơ bụng săn chắc, hông gầy mà có lực, cơ bắp gợi cảm, còn có...
Cảnh tượng này quả thật rất kích thích và bổ mắt.
Vest là kiểu quần áo đầy sự cấm dục, nếu một người đàn ông trẻ trung đẹp trai cởi bỏ nó, cho dù bị lãnh cảm cũng phải có phản ứng.
Huống hồ đây là cơ thể của một người đàn ông trưởng thành đầy nam tính, thân hình cường tráng, sức hấp dẫn tình dục mãnh liệt khiến người ta chìm đắm trong đó.
Nguyễn Tri Mộ bỗng thấy mặt nóng bừng, nghiêng mặt đi.
Nghiêm Việt nắm lấy cằm anh, ép anh quay lại: "Sao nào, không muốn nhìn tôi?"
Nguyễn Tri Mộ dứt khoát nhắm tịt mắt: "Muốn làm thì làm đi, nói linh tinh làm gì."
Hình như Nghiêm Việt không được vui, ra lệnh anh: "Nhìn tôi."
Nguyễn Tri Mộ thực sự không dám mở mắt.
Là vì cảm thấy ghê tởm cả khi nhìn vào khuôn mặt hắn sao.
Trong phòng yên tĩnh một chốc, sau đó Nghiêm Việt đè xuống, tức giận cắn tai anh.
"Là anh tự chuốc lấy, lát nữa đừng kêu đau, đau cũng phải chịu." Nghiêm Việt trút giận: "Nguyễn Tri Mộ, mẹ nó anh thật là..."
Thật là, dễ như bỡn, đánh trúng điểm yếu của tôi.
Hết chương 57.
Nguyễn Tri Mộ chống đối: "Cậu làm như vậy là giam giữ trái phép."
Nghiêm Việt chả thèm chớp mắt, bật xi nhan: "Vậy anh báo cảnh sát đi."
Nguyễn Tri Mộ cắn môi: "Có phải cậu thấy tôi không dám?"
Anh không muốn quá tuyệt tình nhưng nhìn Nghiêm Việt như đang mất khống chế, anh không muốn ở cạnh một kẻ điên.
Nghiêm Việt: "Anh báo, cảnh sát đến thì tôi sẽ nói, năm năm trước anh dụ dỗ học sinh cấp ba, còn chủ động trèo lên giường hắn, cởi quần của hắn, sau đó ngậm lấy..."
Nguyễn Tri Mộ không thể ngờ hắn có thể vô liêm sỉ đến mức này, mặt đỏ bừng.
Điện thoại trong túi đổ chuông.
Nguyễn Tri Mộ nghe máy, đầu bên kia truyền đến một giọng nam trẻ trung, trong trẻo.
"Alo, anh Nguyễn, giờ anh có ở nhà không."
Âm lượng điện thoại hơi to, cửa xe lại đóng chặt cho nên âm thanh truyền ra một cách rõ ràng.
Ánh mắt của Nghiêm Việt hướng sang bên phải.
Nguyễn Tri Mộ nhìn màn hình điện thoại, là số lạ.
Anh chần chừ đáp: "Anh là..."
Đối phương ngại ngùng nói: "Anh Nguyễn, anh không nhớ em à, em là Tiểu Lộ, thực tập kế hoạch của công ty..."
Nguyễn Tri Mộ nhớ ra.
Một tháng trước, công ty nhận một nhóm thực tập sinh, đều là học sinh cấp ba chưa kinh nghiệm. Giám đốc Hoàng Đức Lượng thấy họ đều là học sinh bình thường, không có mấy người có bối cảnh hay tài nguyên quan hệ nên hơi ghét bỏ nhưng hợp đồng thực tập đã ký, hối hận cũng không kịp.
Có mấy người đến căn bản cũng chỉ để làm đẹp lý lịch, làm việc không tích cực lắm, có cả đang đi làm thì lượn mất tăm.
Tiểu Lộ là một trong những thực tập sinh thật thà nhất, người khác thì lười biếng chống đối, cậu ta cũng tốt hơn họ một chút.
Kết quả bận quá hoá sai, có một vài số liệu bị điền nhầm, công việc này vừa hay lại do Tiểu Lộ hoàn thành hộ người khác, đối phương đổ vỏ cho cậu ta, kết quả bị Hoàng Đức Lượng mắng giữa đám đông, một thanh niên cao mét tám uất ức khóc ngay tại chỗ.
Lúc đó Nguyễn Tri Mộ đi ngang qua nên hoà giải đôi bên. Hoàng Đức Lượng nể mặt anh, miễn cưỡng tha cho Tiểu Lộ.
Về sau Nguyễn Tri Mộ và Đông Lan bị chụp được, anh ở nhà nghỉ một tháng, không qua lại gì với đồng nghiệp công ty.
Hôm nay Tiểu Lộ gọi đến bảo, kỳ thực tập kết thúc rồi muốn mời anh ăn cơm.
Vốn kiểu mời mọc này, Nguyễn Tri Mộ không muốn đi, cũng không thân với đối phương, ăn cơm rất lúng túng.
Nhưng trước mắt, anh đang sầu vì không có cơ hội trốn chạy.
Anh vội đáp: "Được thôi, cậu gửi địa chỉ cho tôi, lát nữa tôi đến."
Cúp máy, khuôn mặt đầy sự nghiêm túc nói với Nghiêm Việt: "Công ty có việc đột xuất, tôi phải đi một lát."
Nghiêm Việt: "Huỷ rồi."
"Lần này không giống với cuộc họp của Hoàng Đức Lượng." Anh liến thoắng bịa tiếp: "Ban nãy gọi điện cho tôi là một thực tập sinh của công ty, cậu đừng coi cậu ta chỉ là thực tập sinh, bố cậu ta là lão làng nổi tiếng trong ngành truyền thông, có thể giúp tôi việc lớn, người này không đắc tội được."
Nghiêm Việt: "Liên quan gì đến tôi."
"Tôi biết cậu còn giận tôi." Nguyễn Tri Mộ nhẫn nại nói: "Tôi chỉ đi một lúc, nếu cậu còn giận thì đợi tôi ăn xong lại đến tìm tôi."
Trong lòng lại nghĩ là: Đợi đến lúc trước mặt mọi người, Nghiêm Việt còn muốn phát điên chắc chắn sẽ ngại người xung quanh, không dám làm chuyện quá quắt.
Cho dù hắn thực sự muốn giam giữ anh trái phép, người của công ty cũng sẽ không bàng quan.
Đúng lúc đợt này có rất nhiều việc, ngày trước khi bận rộn, anh thỉnh thoảng ngủ luôn ở công ty.
Khi đó anh ở luôn công ty, Nghiêm Việt còn có thể bắt cóc anh trước sự chứng kiến của mọi người ư?
Nguyễn Tri Mộ cảm thấy chủ ý của mình tuyệt cú mèo.
Nghiêm Việt vẫn chẳng tỏ thái độ gì.
Để đạt được mục đích, Nguyễn Tri Mộ đành phải dùng đến một số thủ đoạn không chính đáng cho lắm.
Anh rũ mắt, đặt tay lên đùi Nghiêm Việt, sẽ sàng nói: "Năm năm trước không từ mà biệt, là lỗi của tôi... Lúc đó tôi thực sự hết cách, nếu không rời đi, bố cậu sẽ không tha cho tôi. Cho dù giờ sự nghiệp của tôi cũng khởi sắc một chút, không còn run rẩy sợ hãi để người khác tuỳ tiện thao túng nữa nhưng có lúc chợt tỉnh dậy khi nửa đêm mơ về nó, cảm thấy bản thân quay lại đêm năm năm trước đó..."
"Tôi biết giờ cậu chỉ hận tôi, nhưng tôi chưa bao giờ hận cậu."
"Tôi biết rõ, cậu không giống bố cậu, nếu không năm năm trước, cậu cũng sẽ không..." Anh nhớ đến điều gì đó, mặt đỏ bừng: "Ban nãy mắng cậu và bố cậu ở trung tâm thương mại chỉ vì quá xúc động thôi. Cậu đừng giận nhé."
Những lời này thực ra cũng là lời thật lòng của Nguyễn Tri Mộ.
Ban đầu không nói vì tưởng Nghiêm Việt có bạn gái mới có cuộc sống mới, không muốn làm phiền hắn.
Về sau biết năm đó Nghiêm Việt tìm anh đến phát điên, suýt nữa bị ngộ độc khí, anh lại thấy đau lòng, cả người căng cứng cuốn sâu vào vòng xoáy.
Năm đó anh rời đi, tâm tình cũng rất phức tạp.
Vừa mong Nghiêm Việt bạc tình một chút, mau quên anh; lại cảm thấy nếu Nghiêm Việt thực sự quên tiệt thì anh thực sự nhìn nhầm người rồi.
Anh cũng là một con người bình thường, có chút tâm tư riêng, không muốn nói ra.
Lại về sau, Nghiêm Việt mắng anh thực dụng chỉ mưu đồ người có tiền, anh mới bị chọc giận, mới bất chấp nói hết việc năm đó.
Khoảnh khắc nói ra, trong lòng anh kỳ thực có chút mong đợi, mong Nghiêm Việt sẽ thương anh, mong Nghiêm Việt sẽ tha thứ cho anh.
Nhưng Nghiêm Việt nói, hiện giờ hắn không thích anh nữa, chỉ muốn lên giường với anh.
Ngoài mặt thì anh không bày tỏ thái độ, nói "Tôi cũng không nghĩ thế" nhưng thực ra trái tim lại bị đâm rất mạnh.
Điều đáng buồn hơn là anh thực sự hơi rung động.
Anh cảm thấy mặc dù Nghiêm Việt không yêu anh, nhưng bằng lòng ngủ với anh, vậy chứng minh bản thân mình vẫn có sức hấp dẫn, cũng tốt.
Nguyễn Tri Mộ vừa không khống chế được suy nghĩ của mình, vừa chán ghét bản thân quá hèn.
Mẹ nó, thế này thì khác gì con điếm.
Con điếm còn biết thu tiền, còn anh thì ngủ chùa với Nghiêm Việt.
Để ngăn bản thân làm điều gì quá xấu hổ, nhân lúc đang lý trí, anh quyết định tìm cơ hội trốn chạy.
Anh vừa tỉ tê nói chuyện, tay vừa đặt lên đùi Nghiêm Việt, vuốt ve chiếc quần đắt tiền.
Lúc vuốt đến xương hông, Nghiêm Việt lạnh lùng mở miệng: "Nếu không muốn gây tai nạn thì bỏ tay ra, bẩn chết đi được."
Nguyễn Tri Mộ nhỏ giọng: "Vậy cậu có đồng ý không."
Nghiêm Việt: "Sao tôi phải đồng ý."
Nguyễn Tri Mộ cúi đầu, nhịn nhục nói: "Tối đến nhà cậu... cậu muốn thế nào, muốn trừng phạt tôi thế nào, tôi đều nghe cậu."
Nguyễn Tri Mộ vừa thấp giọng nói, vừa cật lực phỉ nhổ bản thân.
Nguyễn Tri Mộ ơi Nguyễn Tri Mộ, đường đường là sinh viên giỏi tốt nghiệp đại học A, dẫn chương trình của thương hiệu quốc tế, sao lại rơi vào bước đường này!
Quên rằng kẻ sĩ thà bị giết chứ không chịu dính vết nhơ, quên rằng chết vinh còn hơn sống nhục sao!
Thật sự là sách đọc đến đâu vứt hết cho chó ăn rồi.
Nghiêm Việt nghe xong, sững một lúc, ánh mắt phức tạp.
Mấy giây sau, khinh thường và mỉa mai nói: "Mấy năm nay, anh cũng thay đổi nhiều ghê."
Nguyễn Tri Mộ khó hiểu nhìn hắn.
"Anh của ngày trước, mặc dù yêu tiền nhưng có nhiều đặc điểm khác thu hút tôi – Nhẹ nhàng, vui vẻ, lạc quan, kiên cường, có nguyên tắc có giới hạn, cũng rất biết đồng cảm với người khác."
"Giờ càng ngày càng trưởng thành, càng ngày càng giảo hoạt, hình như cũng không biết viết hai chữ liêm sỉ như thế nào nữa."
"Nguyễn Tri Mộ, anh nói mấy câu này với bao nhiêu người rồi?"
"Khi anh đối diện với họ, cũng sẽ giống hiện giờ, sờ đùi họ?"
Nguyễn Tri Mộ hiểu lời hắn nói, mặt thoắt đỏ thoắt trắng.
Tiên sư Nghiêm Việt, mẹ nó cậu mới không biết liêm sỉ, mẹ nó cậu mới ngày ngày đi sờ đùi người khác, mẹ nó cậu mới là gã đàn ông trung niên ghê tởm.
Mẹ nó cậu mới là đồ mặt dày vô liêm sỉ!
Nguyễn Tri Mộ thầm chửi trong lòng, ngoài mặt vẫn như cô dâu bé nhỏ thủ thỉ uất ức.
Anh nhỏ giọng đáp: "Không có người khác... chỉ có cậu."
"Năm năm nay, tôi không hề yêu đương... tôi giải thích nhiều lần rồi, tôi và Đông Lan chỉ là bạn bè, hôm đấy là ngoài ý muốn, không tin cậu có thể lên mạng tra, giờ có rất nhiều bài bác bỏ tin đồn."
"Làm sao cậu mới tin tôi đây... phải chăng để tôi moi tim ra cho cậu xem."
Lời này nói ra, Nguyễn Tri Mộ cảm thấy ghê tởm buồn nôn.
Nếu thật sự moi trái tim ra, có lẽ Nghiêm Việt sẽ chỉ nghe thấy một đống câu từ chửi bới mà thôi.
Nghe đến đây, đôi lông mày của Nghiêm Việt cũng giãn ra.
Lát sau, hắn không chút biểu cảm nói: "Tôi cho anh nửa tiếng ăn cơm, ăn xong nửa tiếng phải đi, anh tự nghĩ mà làm."
Nguyễn Tri Mộ tức nhưng không dám nói, nhỏ giọng đáp: "Tôi biết rồi."
Nghiêm Việt chuyển hướng lái đến công ty.
Đến công ty, một đám người đang đứng đợi Nguyễn Tri Mộ trước cổng.
Thì ra Tiểu Lộ hẹn một nhóm đồng nghiệp, vừa hay mọi người không bận gì nên cùng đến góp vui.
Nguyễn Tri Mộ lại càng vui.
Nhiều người càng tốt, Nghiêm Việt sẽ không dám phát điên.
Thấy anh bước ra từ xe Nghiêm Việt, đám đông ngơ ngác nhìn nhau.
Làm ơn đi, đây là Nghiêm Việt đấy.
Chính là người mà công ty nài nỉ mấy tháng trời để ký hợp đồng quảng cáo, sắp gọi ông gọi bà luôn rồi mới chấp nhận đó.
Nguyễn Tri Mộ bình tĩnh giải thích: "Tôi tốt nghiệp cùng trường với nhiếp ảnh gia Nghiêm, hôm nay gặp cậu ấy ở hội cựu học sinh, tình cờ cậu ấy rảnh nên đưa tôi về."
Giám đốc Hoàng Đức Lượng nhìn anh với ánh mắt cung kính nể phục: "Tiểu Nguyễn, cậu thân với Nghiêm Việt từ lúc nào vậy."
Nguyễn Tri Mộ cười haha: "Không có không có, hôm nay gặp mặt nói thêm vài câu mà thôi."
Tiểu Lộ run rẩy: "Vậy, tối nay có cùng..."
"Không cần không cần." Nguyễn Tri Mộ vội đáp: "Cậu ấy có việc, phải đi luôn."
"Ai nói thế." Nghiêm Việt bỗng cất tiếng: "Việc hôm nay tôi xử lý hết rồi, không có chuyện gì khác."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Hoàng Đức Lượng đáp ngay: "Vậy cùng đi cùng đi thôi! Ai da, Tiểu Lộ, cậu xem Tiểu Nguyễn tốt với cậu thế nào, biết hôm nay cậu mời, cố ý mời cả nhân vật nổi tiếng đến luôn."
Tất cả đều nhìn ra, Hoàng Đức Lượng đang nhân cơ hội này để nịnh hót Nghiêm Việt.
Nhưng lần này đúng là cơ hội tuyệt vời.
Hôm nay có tổng cộng mười mấy người ăn cơm, một bữa có thể tốn không ít tiền nhưng nhân cơ hội này kết giao với Nghiêm Việt thì quả thực là món hời lớn.
Tiểu Lộ kích động đến nỗi mặt đỏ bừng: "Thầy, thầy Nghiêm, nếu anh không chê..."
Nghiêm Việt rất thân thiện cười một cái: "Vậy phiền cậu tốn kém rồi."
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Lúc này, Nghiêm Việt vừa hay quay đầu lại: "Bạn học, không phải anh không vui đấy chứ?"
"... Không." Nguyễn Tri Mộ miễn cưỡng cười một cái: "Mọi người đều là bạn bè, đúng lúc đang rảnh, cùng nhau ăn cơm, rất tốt."
——
Bữa ăn này khiến cả chủ cả khách đều vui vẻ.
Tất cả đều tươi cười ra mặt, vô cùng kích động – Trừ Nguyễn Tri Mộ.
Quán ăn Tiểu Lộ mời là nơi mà mọi người cũng hay đi – Tiệm cơm chuyện thường ngày, kiểu trung bình mỗi người ăn không quá một trăm tệ.
Tiểu Lộ thấy Nghiêm Việt cũng đến, được mến mà sợ, lập tức muốn nâng cao mức chi tiêu để đến một nhà hàng cao cấp hơn nhưng bị Nghiêm Việt ngăn lại.
Nghiêm Việt nho nhã lễ độ nói, hôm nay tôi vốn là người đến ăn ké, sao có thể để cậu tốn kém được, cậu đã đặt quán ăn nào thì đến quán đó, tôi không kén chọn, không phải lo lắng.
Lời nói này thật hoàn hảo, thân thiết mà khiêm tốn.
Đồng nghiệp cũng rất nể nang, chạy đến chụp ảnh chung với hắn, xin chữ ký, Nghiêm Việt mỉm cười với từng người một.
... Y như tái hiện lại cảnh họp cựu sinh viên.
Nguyễn Tri Mộ bị đẩy ra góc, thấy Tiểu Lộ cũng đang đứng trong đội ngũ xếp hàng chờ chụp ảnh, vô cùng đau lòng.
Tiên sư! Rốt cuộc có ai mở mắt ra nhìn rõ bộ mặt thật, mặt người dạ thú này không!
Các món ăn được bưng lên.
Tay Nghiêm Việt duỗi ra, kéo anh lại bên mình, nhẹ nhàng nói: "Bạn học, ngồi cạnh tôi chứ?"
Mọi người đều hâm mộ nhìn anh.
Nguyễn Tri Mộ: "..."
Tay Nghiêm Việt nhẹ ấn, ép anh ngồi xuống.
Nguyễn Tri Mộ bỗng cảm thấy mình là con khỉ bị Phật Như Lai đè dưới chân núi.
Một bữa cơm ăn không cảm nhận được chút mùi vị nào, như ngồi trên chông.
Nghiêm Việt ngồi bên phải anh, lịch sự yên tĩnh ăn cơm, thỉnh thoảng trả lời một hai câu hỏi của đồng nghiệp.
Nguyễn Tri Mộ vẫn luôn tìm kiếm cơ hội chạy trốn, có điều bất lực khi Nghiêm Việt trông anh rất chặt.
Anh mượn cớ đi vệ sinh, Nghiêm Việt cũng lập tức đứng dậy, nói mình cũng đang muốn đi.
Đi vệ sinh ba lần, Nghiêm Việt cũng đi theo ba lần.
Tiểu Lộ cười trêu anh: "Đàn anh, có phải hôm nay anh uống nhiều nước cam quá không?"
Nguyễn Tri Mộ chỉ đành cười ngượng ngùng.
Cái cớ này không dùng được nữa rồi, còn chạy đi vệ sinh nữa, có lẽ đồng nghiệp sẽ nghi ngờ tuyến tiền liệt của anh mắc bệnh.
Nguyễn Tri Mộ từ hy vọng tràn trề đến thất vọng toàn tập.
Ăn cơm xong, Nghiêm Việt khoác vai anh, cười nói cảm ơn Tiểu Lộ, nói cơm hôm nay rất ngon.
Tiểu Lộ vội xua tay: "Mọi người ăn vui vẻ là được... thầy Nghiêm và đàn anh cùng về ạ?"
"Ừ." Nghiêm Việt dửng dưng vuốt nhẹ gáy Nguyễn Tri Mộ: "Bọn tôi thuận đường, tiện đưa anh ấy về luôn."
Nguyễn Tri Mộ chỉ cảm thấy sau gáy bị người ta bóp một cái không nặng không nhẹ, ngón tay của Nghiêm Việt mát lạnh, như con rắn quấn trên cổ anh, kêu xì xì thành tiếng, toàn thân lập tức nổi da gà.
Anh tuyệt vọng tận mắt tiễn đồng nghiệp ra về, người thì lái xe, người thì gọi xe, người thì đi xe đạp.
"Chạy cả buổi tối cũng không thoát, rất thất vọng nhỉ?" Nghiêm Việt hơi nghiêng đầu, hờ hững nói: "Tôi thấy tiếc thay cho anh, bạn học à."
Nguyễn Tri Mộ cứng nhắc đáp: "Đâu ra chuyện đó... là tôi tự nguyện."
"Tốt nhất là anh nên thế." Nghiêm Việt nhét anh vào xe một cách chẳng nhẹ nhàng cho lắm, thắt dây an toàn, khởi động xe: "Có điều cho dù không phải cũng không sao."
"Nghĩ đến việc có thể ép buộc anh làm chuyện anh không muốn... đột nhiên tôi thấy rất sướng."
——
Không có cách nào phản kháng, Nghiêm Việt lái xe đưa anh về nhà.
Nghiêm Việt sống ở một khu nhà cao cấp ở trung tâm, Nguyễn Tri Mộ từng xem tin tức về khu nhà này, có vẻ rất nhiều người nổi tiếng sống ở đây, tỷ lệ phủ xanh của khu đạt tới 50%, được thiết kế hòn non bộ, thác nước, hồ bơi lục giác, giá nhà ở mức cao ngất, có thể đạt tới mười mấy vạn một mét vuông.
Là loại nhà ở cao cấp mà Nguyễn Tri Mộ mơ cũng không dám mơ tới.
Nghiêm Việt nắm tay anh đi về phía thang máy, bảo vệ thấy cổ tay bị xiết đỏ ửng của Nguyễn Tri Mộ, nghi ngờ tiến lên hỏi: "Thưa hai anh..."
Nghiêm Việt lạnh lùng đáp: "Có cần tôi cho xem hộ khẩu không."
Bảo vệ lập tức đáp: "Không phải không phải, tôi chỉ muốn hỏi hai anh có cần giúp gì không."
"Không cần."
Nghiêm Việt nói xong, dẫn người lên tầng.
Sau khi ngã xuống tấm thảm bằng lụa Ba Tư thủ công mềm mại và sang trọng, phản ứng đầu tiên của Nguyễn Tri Mộ lại là...
Mẹ kiếp, có thể làm tình trên tấm thảm mười mấy vạn này, ông đây chết vì kiệt sức cũng không nuối tiếc.
Một trong những phương châm sống của anh là "Nếu đã đến rồi thì cứ đón nhận thôi".
Dù sao phản kháng cũng vô ích, chi bằng thả lỏng, cố gắng làm cho mình thoải mái hơn.
Cần gì phải khóc lóc sụt sùi, bị đâm vào mông thôi chứ có chết đâu.
Mặc dù Nghiêm Việt không yêu anh nhưng vừa đẹp trai vừa có tiền, trẻ hơn anh, vóc dáng cũng khiến người ta chảy nước miếng.
Tính toán thế nào cũng là anh được lợi, còn Nghiêm Việt thua lỗ đến mức tụt quần.
Nghiêm Việt ném anh xuống thảm, nửa quỳ trên đó, không nói lời nào, thô bạo giật phăng cúc áo sơ mi của anh.
Nguyễn Tri Mộ nắm lấy cổ tay hắn, lạnh nhạt thương lượng: "Áo sơ mi này của tôi đắt lắm, 400 tệ một chiếc đấy. Cậu xem thế này có được không, bọn mình lên giường, tôi sẽ hết sức phối hợp, cậu nhẹ nhàng một chút, đừng để làm rách áo tôi, cũng miễn làm bẩn thảm. Tôi xem trên mạng rồi, tấm thảm này cũng phải mười mấy vạn ấy nhỉ? Lụa thật mà, dính chất lỏng cũng khó giặt. Hơn nữa mang đến tiệm giặt, người ta hỏi dính gì, cũng thấy rất ngại, cậu nói có phải không."
Thứ này không phải của anh nhưng đã quen tiết kiệm, không đành lòng nhìn đồ đắt tiền bị lãng phí.
Nghiêm Việt khó hiểu nhìn anh.
Nguyễn Tri Mộ còn muốn khuyên nhủ thì Nghiêm Việt đã áp đến, không cho phép nói tiếp mà phủ lên môi anh.
Đó là nụ hôn dây dưa triền miên, cực kỳ gợi tình.
Nghiêm Việt ngậm lấy môi anh, mút lên mút xuống, lưỡi đẩy vào một cách hống hách, quấn lưỡi anh không buông.
Mặc dù quần áo của hai người chưa cởi nhưng hai cơ thể cọ sát đến mức có thể cảm nhận rõ nhiệt độ đang tăng lên nhanh chóng của đối phương.
Nguyễn Tri Mộ có cảm giác bản thân mình bị lột sạch.
Anh cũng không có thời gian để liến thoắng nữa.
Anh bị đè xuống thảm, bị đòi hỏi đủ thứ, khoé miệng chảy ra nước miếng trong suốt, lập tức bị Nghiêm Việt liếm sạch, sau đó tiếp tục đòi hỏi.
Trong nụ hôn mãnh liệt, cổ áo sơ mi cũng bị mở ra.
Tay Nghiêm Việt luôn vào trong vạt áo anh, nặng nề đè lên bụng dưới phẳng lì và vòng eo mềm mại.
Đôi môi hôn say đắm, từ trên xuống dưới, từ bên cổ, đến xương quai xanh, đến bụng dưới, rồi đến...
Lúc quần bị kéo khoá, Nguyễn Tri Mộ vẫn còn choáng váng.
Sau đó anh nhìn thấy nhiếp ảnh gia Nghiêm, người kiêu ngạo và lạnh lùng trước mặt người ngoài, cởi vest và quần với vẻ mặt vô cảm.
Anh thấy cơ bụng săn chắc, hông gầy mà có lực, cơ bắp gợi cảm, còn có...
Cảnh tượng này quả thật rất kích thích và bổ mắt.
Vest là kiểu quần áo đầy sự cấm dục, nếu một người đàn ông trẻ trung đẹp trai cởi bỏ nó, cho dù bị lãnh cảm cũng phải có phản ứng.
Huống hồ đây là cơ thể của một người đàn ông trưởng thành đầy nam tính, thân hình cường tráng, sức hấp dẫn tình dục mãnh liệt khiến người ta chìm đắm trong đó.
Nguyễn Tri Mộ bỗng thấy mặt nóng bừng, nghiêng mặt đi.
Nghiêm Việt nắm lấy cằm anh, ép anh quay lại: "Sao nào, không muốn nhìn tôi?"
Nguyễn Tri Mộ dứt khoát nhắm tịt mắt: "Muốn làm thì làm đi, nói linh tinh làm gì."
Hình như Nghiêm Việt không được vui, ra lệnh anh: "Nhìn tôi."
Nguyễn Tri Mộ thực sự không dám mở mắt.
Là vì cảm thấy ghê tởm cả khi nhìn vào khuôn mặt hắn sao.
Trong phòng yên tĩnh một chốc, sau đó Nghiêm Việt đè xuống, tức giận cắn tai anh.
"Là anh tự chuốc lấy, lát nữa đừng kêu đau, đau cũng phải chịu." Nghiêm Việt trút giận: "Nguyễn Tri Mộ, mẹ nó anh thật là..."
Thật là, dễ như bỡn, đánh trúng điểm yếu của tôi.
Hết chương 57.