Một tiếng va chạm ầm ầm vang lên, lá cỏ văng tứ tung, bụi bặm bao trùm khắp nơi!
Trong tiếng vang lớn, những người qua lại gần đoạn đường đó bị hoảng sợ, quay đầu lại, nhìn thấy tấm biển quảng cáo to đùng rơi xuống, chung quanh lập tức ồn ào, hỗn loạn sinh ra.
Mồ hôi lạnh toát ra khắp toàn cơ thể Tuế Văn.
Khi hắn cảm thấy cả người lạnh run lại cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình.
Nó không chỉ đè lại cơ thể Tuế Văn mà còn đè lại hồn phách của hắn.
Tuế Văn vừa quay đầu đã nhìn thấy Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm: "Làm sao vậy? Sao lại không nói gì."
Tuế Văn: "Thiên Ẩm... Vừa rồi em có nhìn thấy tấm biển quảng cáo rơi xuống không?"
Thời Thiên Ẩm: "Thấy."
Tuế Văn còn chưa bình tĩnh lại được, hắn vẫn sợ hãi và mờ mịt như cũ: "Đó là do tôi làm..."
Thời Thiên Ẩm hỏi lại, giọng đầy khó hiểu: "Sau đó thì sao?"
Tuế Văn tâm sự nặng nề, muốn nói lại thôi: "Em... Nếu như tôi biến thành đại ma vương, em sẽ vì sinh mệnh của con người mà chiến đấu với tôi ư?"
Thời Thiên Ẩm không nghĩ ra được vì sao hắn nói thế: "Sao ngươi lại nghĩ như thế? Vì sao ta phải làm như vậy?"
Tuế Văn: "Nhưng nếu em không ngăn cản tôi, sẽ có rất nhiều người bị chết và bị thương..."
Thời Thiên Ẩm cảm thấy đương nhiên: "Vậy thì sao?"
Tuế Văn lau mặt.
Tôi biết mà.
Không có gì ngoài ý muốn cả.
Lập trường của Thời Thiên Ẩm chính là không có lập trường gì cả.
Lập trường của Thời Thiên Ẩm chính là lập trường của mình.
Thật đúng là phiền não ngọt ngào – không thể cứ đi xuống như thế này được!
*
Hai người về đến nhà, cuối cùng Tuế Văn cũng từ bỏ ý tưởng trốn tránh như có như không của mình.
Hắn bắt đầu ngồi xuống cùng Thời Thiên Ẩm nghiêm túc thảo luận về cảnh trong mơ đang dẫn dắt mình.
Tuế Văn đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây tôi vẫn luôn nằm mơ, trong mơ... Trong đầu tôi tràn ngập các cảm xúc tiêu cực, muốn giết người, muốn hủy diệt tất cả, hơn nữa, những cảm xúc đó càng ngày càng tăng lên theo số lần nằm mơ, mà nó cứ tăng mãi lên như thế..."
Khi nói đến những điều này, Tuế Văn cảm thấy hơi lo lắng, lo rằng Thời Thiên Ẩm sẽ nói "Muốn làm thì làm".
Nhưng Thời Thiên Ẩm không nói như thế, sau khi nghe hắn nói xong, cậu hỏi lại: "Thân thể của ngươi muốn làm như thế nhưng suy nghĩ của ngươi lại không muốn làm vậy?"
"Không." Tuế Văn phủ định, "Bản thân tôi rất muốn làm như thế. Chờ đến khi tôi quay lại hiện thực rồi, tôi có thể biết tất cả những chuyện kia đều chỉ là trong mơ thôi, tất cả suy nghĩ của tôi đều là sai lầm, không phải là điều tôi muốn; nhưng trong mơ, toàn bộ cơ thể và tâm trí của tôi lại đắm chìm trong trạng thái điên cuồng này."
Đây là điều mà Tuế Văn cảm thấy đáng sợ nhất.
Nếu như hắn vẫn tiếp tục nằm mơ, vậy cũng sẽ trải qua chuyện đó.
Theo thời gian trôi qua, hắn nghĩ lại, hắn không còn là chính mình, hắn bị Vật Kị ảnh hưởng... Sau đó, thậm chí phần điên cuồng kia còn xuyên qua các lớp lá chắn, ảnh hưởng đến hắn ở hiện tại.
"Ta hiểu ý của ngươi." Thời Thiên Ẩm lên tiếng, "Ngươi biến thành một kẻ khác, sự thay đổi này làm ngươi thấy sợ hãi."
"Cũng không khác nhau là mấy." Tuế Văn nói, "Tôi không thể làm nó bị thương..."
"Ngươi biến thành hắn, ngươi chính là hắn." Thời Thiên Ẩm sửa đúng lời của Tuế Văn.
Tuế Văn sửng sốt.
"Ngươi chính là hắn." Thời Thiên Ẩm lại lặp lại, "Ngươi không cần thương tổn hắn, ngươi chỉ cần khống chế mình."
Tuế Văn rơi vào suy nghĩ.
Đây là một cách nghĩ hoàn toàn mới.
Nhưng không thể không nói...... Thời Thiên Ẩm nói vậy cũng không sai.
Quá khứ kia chính là mình, một nửa dịu dàng vốn dĩ là ý chí của mình không thể bị thay thế; còn một nửa là mặt trái của cảm xúc kịch liệt, thường thường kéo mình vào trong vũng lầy, làm mình không có thêm thời gian dư thừa suy nghĩ nhiều hơn đến những chuyện khác.
Nhưng cả hai "mình" kia cũng không phải mình thật sự.
Mình chỉ là một người đứng xem, đứng ở hiện tại nhìn quá khứ đã qua.
Tuế Văn bừng tỉnh, ôm chặt Thời Thiên Ẩm, dùng sức hôn đối phương.
Ngay sau đó, hắn nhìn trái nhìn phải, quét hết cà phê, trà và đủ các loại thực phẩm kích thích thần kinh vào trong ngăn tủ, một lần nữa rót cho mình một ly sữa bò nóng, uống một ngụm hết nửa ly mới nói:
"Đợi lát nữa tôi sẽ đi nằm mơ!"
"Ừm."
"Thiên Ẩm, tôi muốn em ở bên cạnh tôi."
"Được."
"Ngủ ở bên cạnh tôi."
"Có thể."
"Ôm tôi."
"Đương nhiên."
"Hát cho tôi nghe."
"???"
Thời gian nói đùa kết thúc rồi.
Tuế Văn thật sự lên giường, hắn không còn chán ghét và tránh né như trước đó nữa mà nằm thẳng lên giường, thả lỏng tinh thần, để cho mình sớm tiến vào mộng đẹp.
Hắn cảm giác được có người nằm xuống bên cạnh.
Sau đó, người này nâng tay lên, đầu tiên là chạm lên mặt hắn, tiếp theo là dời tay lên vai, tiếp theo nữa là đặt lên eo hắn.
Hắn được ôm đến gần người nọ hơn.
Nhiệt độ cơ thể của đối phương bao trùm lấy hắn, đầu rất nhanh đã chôn vào cổ hắn, tư thế giống như uyên ương giao cổ.
Tuế Văn càng thả lỏng cơ thể hơn, thậm chí trên khóe miệng còn thoáng nở nụ cười.
Thiên Ẩm thích tư thế này cũng không có gì lạ.
Có lẽ uyên ương và kiều, 800 vạn năm trước là cùng một loài thì sao?
Tâm tình thả lỏng một lần nữa, cơn buồn ngủ bị kìm nén nhiều ngày thổi quét hắn, ý thức dần chìm xuống, chìm vào một nơi đen nhánh lại quen thuộc, cuối cùng thức tỉnh trong hỗn loạn lạnh băng u ám!
Trong giây phút đặt mình vào một nửa linh hồn, tình cảm cháy bỏng giống như lần trước tràn đến, thế tới rào rạt, gần như muốn bao phủ Tuế Văn.
Muốn hủy diệt...... Hủy diệt...... Hủy diệt......
Không đúng, đây là quá khứ xưa cũ của mình, hiện tại mình là Tuế Văn!
Con mồi...... Xé nát...... Con mồi......
Không đúng, mình là Tuế Văn!
Thoát khỏi nơi này...... Thoát khỏi nơi này......
Mình là Tuế Văn!
Khó khăn lặp lại vô số lần, cuối cùng Tuế Văn cũng tìm được lý trí thuộc về bản thân trong một nửa linh hồn ngày càng trở nên cuồng loạn kia. Hắn cẩn thận đứng ở một góc, cố gắng không đi quấy rầy linh hồn đang phẫn nộ kia, ngược lại bình tĩnh nhìn xem phần thân thể không thể khống chế được kia...
Dần dần, Tuế Văn cảm thấy nhẹ nhàng hơn, hắn cảm thấy tâm trạng vui sướng đang nhảy múa của mình.
Đã rất lâu rồi hắn không cảm thấy bản thân thanh thản như vậy.
Tuế Văn hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, nhận ra mình đang ngồi trong phòng, trên mặt bàn lùn là một bầu rượu và hai cái ly, bên cạnh còn có một bếp lò nhỏ, bầu rượu đang đặt trên bếp lò để hâm nóng, ngọn lửa nhảy lên giống như trái tim đang nhảy nhót của hắn, chỉ cần một người khác đi vào là sẽ đến lúc thích hợp nhất để cho vào miệng.
Đây là thời điểm ước định sau 1 năm, mình đang chờ Thời Thiên Ẩm trở về?
Tuế Văn hiểu rõ tình huống hiện tại.
Nghĩ đến có thể gặp được Thời Thiên Ẩm trong mộng, tâm tình của hắn cũng tốt lên theo.
Hắn giống như bản thân trong quá khứ, kiên nhẫn chờ Thời Thiên Ẩm xuất hiện, đoán xem lát nữa hai người sẽ nói gì...
Ánh trăng chiếu sáng đêm tối, gió thổi lay động nhánh tử đằng.
Hoa rơi rào rạt xuống đất, vài đóa hoa màu tím nhạt bay bay theo dãy hành lang dài, dừng ở giữa ánh sáng và bóng tối, lấp lánh ánh sáng.
Suy nghĩ thật lâu, đợi cũng thật lâu.
Nhưng người vốn nên xuất hiện lại trước sau chưa từng xuất hiện.
Gió đêm thổi không ngừng, lửa trong lò ngày càng nhỏ lại, cuối cùng im ắng tắt lịm.
Cùng với sự lụi tàn của ngọn lửa, có âm thanh gọi ánh sáng vang lên từ phương xa, Tuế Văn ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn ra bên ngoài, một đường trắng đã xuất hiện ở phía đông trên nền trời vẫn còn tối.
Không biết ngày hôm sau đã đến từ lúc nào.
Cùng lúc mặt trời chiếu xuống những tia sáng mới, chiếu đến người đang ngồi ngay ngắn trong phòng, bao nhiêu chờ mong đã hóa thành bấy nhiêu thất vọng, đau khổ tràn đến giống như nước lặng đè lên khối cơ thể đã sớm mệt đến không chịu đựng nổi này.
Điên cuồng hỗn loạn ngủ đông trong cơ thể nắm lấy cơ hội này thoát khỏi lồng giam!
Trong tiếng vang lớn, những người qua lại gần đoạn đường đó bị hoảng sợ, quay đầu lại, nhìn thấy tấm biển quảng cáo to đùng rơi xuống, chung quanh lập tức ồn ào, hỗn loạn sinh ra.
Mồ hôi lạnh toát ra khắp toàn cơ thể Tuế Văn.
Khi hắn cảm thấy cả người lạnh run lại cảm nhận được một bàn tay đặt lên vai mình.
Nó không chỉ đè lại cơ thể Tuế Văn mà còn đè lại hồn phách của hắn.
Tuế Văn vừa quay đầu đã nhìn thấy Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm: "Làm sao vậy? Sao lại không nói gì."
Tuế Văn: "Thiên Ẩm... Vừa rồi em có nhìn thấy tấm biển quảng cáo rơi xuống không?"
Thời Thiên Ẩm: "Thấy."
Tuế Văn còn chưa bình tĩnh lại được, hắn vẫn sợ hãi và mờ mịt như cũ: "Đó là do tôi làm..."
Thời Thiên Ẩm hỏi lại, giọng đầy khó hiểu: "Sau đó thì sao?"
Tuế Văn tâm sự nặng nề, muốn nói lại thôi: "Em... Nếu như tôi biến thành đại ma vương, em sẽ vì sinh mệnh của con người mà chiến đấu với tôi ư?"
Thời Thiên Ẩm không nghĩ ra được vì sao hắn nói thế: "Sao ngươi lại nghĩ như thế? Vì sao ta phải làm như vậy?"
Tuế Văn: "Nhưng nếu em không ngăn cản tôi, sẽ có rất nhiều người bị chết và bị thương..."
Thời Thiên Ẩm cảm thấy đương nhiên: "Vậy thì sao?"
Tuế Văn lau mặt.
Tôi biết mà.
Không có gì ngoài ý muốn cả.
Lập trường của Thời Thiên Ẩm chính là không có lập trường gì cả.
Lập trường của Thời Thiên Ẩm chính là lập trường của mình.
Thật đúng là phiền não ngọt ngào – không thể cứ đi xuống như thế này được!
*
Hai người về đến nhà, cuối cùng Tuế Văn cũng từ bỏ ý tưởng trốn tránh như có như không của mình.
Hắn bắt đầu ngồi xuống cùng Thời Thiên Ẩm nghiêm túc thảo luận về cảnh trong mơ đang dẫn dắt mình.
Tuế Văn đi thẳng vào vấn đề: "Gần đây tôi vẫn luôn nằm mơ, trong mơ... Trong đầu tôi tràn ngập các cảm xúc tiêu cực, muốn giết người, muốn hủy diệt tất cả, hơn nữa, những cảm xúc đó càng ngày càng tăng lên theo số lần nằm mơ, mà nó cứ tăng mãi lên như thế..."
Khi nói đến những điều này, Tuế Văn cảm thấy hơi lo lắng, lo rằng Thời Thiên Ẩm sẽ nói "Muốn làm thì làm".
Nhưng Thời Thiên Ẩm không nói như thế, sau khi nghe hắn nói xong, cậu hỏi lại: "Thân thể của ngươi muốn làm như thế nhưng suy nghĩ của ngươi lại không muốn làm vậy?"
"Không." Tuế Văn phủ định, "Bản thân tôi rất muốn làm như thế. Chờ đến khi tôi quay lại hiện thực rồi, tôi có thể biết tất cả những chuyện kia đều chỉ là trong mơ thôi, tất cả suy nghĩ của tôi đều là sai lầm, không phải là điều tôi muốn; nhưng trong mơ, toàn bộ cơ thể và tâm trí của tôi lại đắm chìm trong trạng thái điên cuồng này."
Đây là điều mà Tuế Văn cảm thấy đáng sợ nhất.
Nếu như hắn vẫn tiếp tục nằm mơ, vậy cũng sẽ trải qua chuyện đó.
Theo thời gian trôi qua, hắn nghĩ lại, hắn không còn là chính mình, hắn bị Vật Kị ảnh hưởng... Sau đó, thậm chí phần điên cuồng kia còn xuyên qua các lớp lá chắn, ảnh hưởng đến hắn ở hiện tại.
"Ta hiểu ý của ngươi." Thời Thiên Ẩm lên tiếng, "Ngươi biến thành một kẻ khác, sự thay đổi này làm ngươi thấy sợ hãi."
"Cũng không khác nhau là mấy." Tuế Văn nói, "Tôi không thể làm nó bị thương..."
"Ngươi biến thành hắn, ngươi chính là hắn." Thời Thiên Ẩm sửa đúng lời của Tuế Văn.
Tuế Văn sửng sốt.
"Ngươi chính là hắn." Thời Thiên Ẩm lại lặp lại, "Ngươi không cần thương tổn hắn, ngươi chỉ cần khống chế mình."
Tuế Văn rơi vào suy nghĩ.
Đây là một cách nghĩ hoàn toàn mới.
Nhưng không thể không nói...... Thời Thiên Ẩm nói vậy cũng không sai.
Quá khứ kia chính là mình, một nửa dịu dàng vốn dĩ là ý chí của mình không thể bị thay thế; còn một nửa là mặt trái của cảm xúc kịch liệt, thường thường kéo mình vào trong vũng lầy, làm mình không có thêm thời gian dư thừa suy nghĩ nhiều hơn đến những chuyện khác.
Nhưng cả hai "mình" kia cũng không phải mình thật sự.
Mình chỉ là một người đứng xem, đứng ở hiện tại nhìn quá khứ đã qua.
Tuế Văn bừng tỉnh, ôm chặt Thời Thiên Ẩm, dùng sức hôn đối phương.
Ngay sau đó, hắn nhìn trái nhìn phải, quét hết cà phê, trà và đủ các loại thực phẩm kích thích thần kinh vào trong ngăn tủ, một lần nữa rót cho mình một ly sữa bò nóng, uống một ngụm hết nửa ly mới nói:
"Đợi lát nữa tôi sẽ đi nằm mơ!"
"Ừm."
"Thiên Ẩm, tôi muốn em ở bên cạnh tôi."
"Được."
"Ngủ ở bên cạnh tôi."
"Có thể."
"Ôm tôi."
"Đương nhiên."
"Hát cho tôi nghe."
"???"
Thời gian nói đùa kết thúc rồi.
Tuế Văn thật sự lên giường, hắn không còn chán ghét và tránh né như trước đó nữa mà nằm thẳng lên giường, thả lỏng tinh thần, để cho mình sớm tiến vào mộng đẹp.
Hắn cảm giác được có người nằm xuống bên cạnh.
Sau đó, người này nâng tay lên, đầu tiên là chạm lên mặt hắn, tiếp theo là dời tay lên vai, tiếp theo nữa là đặt lên eo hắn.
Hắn được ôm đến gần người nọ hơn.
Nhiệt độ cơ thể của đối phương bao trùm lấy hắn, đầu rất nhanh đã chôn vào cổ hắn, tư thế giống như uyên ương giao cổ.
Tuế Văn càng thả lỏng cơ thể hơn, thậm chí trên khóe miệng còn thoáng nở nụ cười.
Thiên Ẩm thích tư thế này cũng không có gì lạ.
Có lẽ uyên ương và kiều, 800 vạn năm trước là cùng một loài thì sao?
Tâm tình thả lỏng một lần nữa, cơn buồn ngủ bị kìm nén nhiều ngày thổi quét hắn, ý thức dần chìm xuống, chìm vào một nơi đen nhánh lại quen thuộc, cuối cùng thức tỉnh trong hỗn loạn lạnh băng u ám!
Trong giây phút đặt mình vào một nửa linh hồn, tình cảm cháy bỏng giống như lần trước tràn đến, thế tới rào rạt, gần như muốn bao phủ Tuế Văn.
Muốn hủy diệt...... Hủy diệt...... Hủy diệt......
Không đúng, đây là quá khứ xưa cũ của mình, hiện tại mình là Tuế Văn!
Con mồi...... Xé nát...... Con mồi......
Không đúng, mình là Tuế Văn!
Thoát khỏi nơi này...... Thoát khỏi nơi này......
Mình là Tuế Văn!
Khó khăn lặp lại vô số lần, cuối cùng Tuế Văn cũng tìm được lý trí thuộc về bản thân trong một nửa linh hồn ngày càng trở nên cuồng loạn kia. Hắn cẩn thận đứng ở một góc, cố gắng không đi quấy rầy linh hồn đang phẫn nộ kia, ngược lại bình tĩnh nhìn xem phần thân thể không thể khống chế được kia...
Dần dần, Tuế Văn cảm thấy nhẹ nhàng hơn, hắn cảm thấy tâm trạng vui sướng đang nhảy múa của mình.
Đã rất lâu rồi hắn không cảm thấy bản thân thanh thản như vậy.
Tuế Văn hơi kinh ngạc, liếc mắt nhìn chung quanh một cái, nhận ra mình đang ngồi trong phòng, trên mặt bàn lùn là một bầu rượu và hai cái ly, bên cạnh còn có một bếp lò nhỏ, bầu rượu đang đặt trên bếp lò để hâm nóng, ngọn lửa nhảy lên giống như trái tim đang nhảy nhót của hắn, chỉ cần một người khác đi vào là sẽ đến lúc thích hợp nhất để cho vào miệng.
Đây là thời điểm ước định sau 1 năm, mình đang chờ Thời Thiên Ẩm trở về?
Tuế Văn hiểu rõ tình huống hiện tại.
Nghĩ đến có thể gặp được Thời Thiên Ẩm trong mộng, tâm tình của hắn cũng tốt lên theo.
Hắn giống như bản thân trong quá khứ, kiên nhẫn chờ Thời Thiên Ẩm xuất hiện, đoán xem lát nữa hai người sẽ nói gì...
Ánh trăng chiếu sáng đêm tối, gió thổi lay động nhánh tử đằng.
Hoa rơi rào rạt xuống đất, vài đóa hoa màu tím nhạt bay bay theo dãy hành lang dài, dừng ở giữa ánh sáng và bóng tối, lấp lánh ánh sáng.
Suy nghĩ thật lâu, đợi cũng thật lâu.
Nhưng người vốn nên xuất hiện lại trước sau chưa từng xuất hiện.
Gió đêm thổi không ngừng, lửa trong lò ngày càng nhỏ lại, cuối cùng im ắng tắt lịm.
Cùng với sự lụi tàn của ngọn lửa, có âm thanh gọi ánh sáng vang lên từ phương xa, Tuế Văn ngẩng đầu lên theo bản năng, nhìn ra bên ngoài, một đường trắng đã xuất hiện ở phía đông trên nền trời vẫn còn tối.
Không biết ngày hôm sau đã đến từ lúc nào.
Cùng lúc mặt trời chiếu xuống những tia sáng mới, chiếu đến người đang ngồi ngay ngắn trong phòng, bao nhiêu chờ mong đã hóa thành bấy nhiêu thất vọng, đau khổ tràn đến giống như nước lặng đè lên khối cơ thể đã sớm mệt đến không chịu đựng nổi này.
Điên cuồng hỗn loạn ngủ đông trong cơ thể nắm lấy cơ hội này thoát khỏi lồng giam!