Chủ nhiệm lớp đi vào trong phòng học ban 3 cao tam.
Cô có hơi mệt mỏi, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói vừa rồi của thầy hiệu trưởng cùng chủ nhiệm đạo đức.
Hiệu trưởng ngồi trên ghế khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giống như cần một liều thuốc trợ tim và an thần có hiệu quả nhanh chóng để sớm chấm dứt biểu hiện mệt mỏi hiện tại.
Lời nói của ông ta đầy thấm thía: "Tiểu Cao à, gần đây có phải trường học chúng ta đã xảy ra quá nhiều việc rồi không?"
Cô Cao: "..." Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Giọng nói của Hiệu trưởng yếu ớt: "Tôi cho rằng trường học của chúng ta không nên phát sinh thêm vụ việc nào nữa, cô nói có phải không?"
Cô Cao còn có thể nói gì, tất nhiên cô không muốn có bất kì chuyện gì xảy ra nữa...
Cho nên cô dùng vẻ mặt ấm áp vô cùng, cầm lấy phấn viết lên bảng đen, gõ hai lần thước lên bàn màu xám, đang muốn bắt đầu giảng bài lại bất chợt thấy một tiếng loảng xoảng vang lên, có người từ chỗ ngồi ngã xuống mặt đất.
Cả lớp khiếp sợ.
Đổng Thâm chật vật bò dậy từ mặt đất, không biết vì lý do gì mà cả người run rẩy, một câu nói cũng phải mất rất nhiều thời gian mới trọn vẹn: "Không, ngại quá, ngồi không vững."
Vẻ mặt cô Cao lại càng dịu dàng hơn: "Không sao đâu, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Đổng Thâm ngồi xuống.
Trong lúc ngồi xuống, cậu ta nhanh chóng cúi đầu nhắn vài chữ trong nhóm vừa thành lập.
Đổng Thâm: "Tôi đã nói mà! Làm sao cái con búp bê này lại tự nhiên leo lên trên chân tôi!! Tuế Văn còn nói búp bê cử động vẫn là bình thường!!!"
Trần Hề Hề: "Búp bê cử động được là chuyện bình thường, nhưng búp bê lại hành động giống hệt con người thì lại không bình thường."
Tuế Văn cũng nhịn không được nói hai câu: "Hiện giờ cũng chưa thể chứng minh là con búp bê kia có vấn đề đúng không?"
Trần Hề Hề: "Tuế Văn, từ đầu đến cuối cậu đều phủ nhận con búp bê kia có vấn đề, cậu đây là nhất định đi theo chủ nghĩa duy vật hay chỉ là ngẫu nhiên nhận định thế?"
Tuế Văn có hơi dở khóc dở cười......
Vẻ mặt của hắn cùng với ánh sáng trên màn hình hấp dẫn sự chú ý của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm dời ánh mắt của mình từ Ipad sang di động của Tuế Văn.
Sau đó cậu phát hiện ra mình xem không hiểu.
Ánh mắt của cậu lập tức dừng lại, lộ ra vẻ không vui đối với mấy chữ lập lòe trên màn hình.
Vẻ mặt này tất nhiên rất quen thuộc với Tuế Văn.
Không đợi Thời Thiên Ẩm hỏi, hắn đã nói: "Chủ nghĩa duy vật đơn giản là vật chất của thế giới ban đầu..."
Thời Thiên Ẩm: "Theo lý thuyết là Hàng Vật Sư sáng tạo ra?"
Tuế Văn không có ý này, hắn giật mình: "Bị cậu nói như vậy bỗng nhiên tôi phát hiện ra còn có thể giải thích như thế, cậu khiến tôi cảm thấy Hàng Vật Sư cũng có cơ sở căn cứ khoa học..."
Hắn lại nói: "Nỗi sợ hãi ngẫu nhiên chính là sợ hãi con búp bê."
Thời Thiên Ẩm chắc chắn: "Ngươi không sợ à."
Tuế Văn đương nhiên không sợ nhưng Thời Thiên Ẩm nghiêm túc nói chuyện chính như vậy tất nhiên là tốt. Trên màn hình, đoạn chat vẫn đang tiếp tục, đầu của hắn và Thời Thiên Ẩm cũng ghé lại càng ngày càng gần...
Cuối cùng, nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Trần Hề Hề bỗng nhiên nói: "Làm thực nghiệm đi. Thực nghiệm kiểm nghiệm chân lý, chúng ta đặt nó vào một chỗ, nó chuyển động là có vấn đề, còn nếu không thì tạm thời không có vấn đề gì cả."
Tuế Văn: "Làm thực nghiệm thế nào?"
Trần Hề Hề không trả lời, nhưng ngay sau đó, trong diễn đàn lại thấy một tin tức hiện lên.
Phí Vũ được mời tham gia.
Lớp trưởng lớp chúng ta, họ Phí tên Vũ.
Phí Vũ được mời vào còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Trần Hề Hề tiếp tục: "Hôm nay tiết thứ 4 là tiết thể dục. Trong tiết này lớp trưởng sẽ thay chúng ta kéo hết các bạn trong lớp ra ngoài, đến lúc đó, trong này chính là một không gian hoàn toàn độc lập, chúng ta sẽ tránh ở hành lang để theo dõi..."
Phí Vũ: "???"
Lớp trưởng không thể tưởng tượng được, một lát sau cũng không thoát ra khỏi nhóm mà còn trả lời lại: "Vì sao lại muốn tôi làm như thế?"
Trần Hề Hề: "Lớp trưởng, cậu thấy tên nhóm trên WeChat không?
Phí Vũ: "Đương nhiên."
Trần Hề Hề: "Nhìn tên đoán nghĩa, chúng tôi gặp phải một sự kiện thần quái, tôi nhặt được một con búp bê có thể cử động, nó đang truy đuổi một người."
Đổng Thâm: "Chính là tôi......"
Trần Hề Hề: "Cho nên, lớp trưởng có muốn tham gia vào nhóm để có cơ hội tìm hiểu một sự kiện thần quái chưa chắc đã gặp được lần thứ hai trong đời không?"
Trong nhóm Wechat yên tĩnh thật lâu.
Trong sự yên tĩnh kéo dài đó, cuối cùng tin nhắn của Phí Vũ cũng xuất hiện.
Vị này thật ra không khuất phục trước lời nói của lớp phó học tập mà khuất phục trước lòng hiếu kì của bản thân.
Phí Vũ: "Tôi biết rồi......"
***
Trong lòng có tâm sự, thời gian luôn trôi đi vừa dài vừa nhanh.
Trong chớp mắt, tiết học thứ 4 của sáng nay đã đến, các bạn học sinh lục tục rời khỏi phòng học. Một phòng học trong phút trước vẫn còn đầy người giờ đây chỉ còn sách giáo khoa la liệt chất đầy bàn cùng với ghế ngồi lệch lạc.
Yên lặng kéo dài một lúc.
Ánh mặt trời cùng với gió giống như có mặt khắp nơi để giám sát, nhìn qua khắp phòng học lại cố tình không mang theo một tiếng động nhỏ.
Bỗng nhiên, trong căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng động nhỏ vụn, giống như có con chuột đang gặm nhấm một cái gì đó.
Từ trong ngăn kéo xuất hiện một mái tóc vàng kim; ngay sau đó là váy trắng; tiếp theo nữa là tay chân của con búp bê.
Con búp bê được Trần Hề Hề đặt trong ngăn kéo đang cố giãy giụa, bò được đến ven ngăn kéo, sau đó bò ra ngoài, rơi trên mặt đất.
"Bịch".
Một tiếng vang trên mặt đất, cũng vang trong lòng mọi người.
Con búp bê ngã trên mặt đất tốn rất nhiều công sức mới có thể trở mình thành công.
Nó muốn đứng lên một lần nữa nhưng trước đó lại có một đôi, hai đôi... Năm đôi giày cùng xuất hiện trước mặt.
Năm người Tuế Văn tiến vào phòng học, vây quanh con búp bê, yên lặng nhìn nó.
Ngay sau đó, Tuế Văn cúi người nhặt con búp bê trên mặt đất lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người nó rồi đặt nó lên mặt bàn.
Vì thế mọi người chuyển từ đứng sang ngồi, năm người ngồi vây quanh con búp bê, cùng nó đối mặt với nhau.
Sau đó, Đổng Thâm dùng giọng đầy yếu ớt nói: "Tuế Văn..."
Phí Vũ: "Cậu là cháu của ông Từ."
Trần Hề Hề: "Cho nên cậu hỏi nó đi."
Tuế Văn cảm thấy gần đây thân phận là cháu của ông Từ của mình thật sự khiến cho người khác chú ý, giống như là đánh một kí hiệu lên thứ quan trọng vậy. Hắn bình tĩnh nói: "Kì thật còn có một khả năng nữa, con búp bê này có thể điều khiển từ xa, đang có một người núp ở trong bóng tối điều khiển nó, sau đó khiến chúng ta lầm tưởng mình đang gặp phải một sự kiện thần quái..."
Mấy người còn lại lên tiếng tán thưởng: "Đúng là tinh thần chủ nghĩa duy vật sắt thép."
Nói tới nói lui, cuối cùng Tuế Văn vẫn đi đến trước mặt con búp bê, hơn nữa còn kéo theo cả Thời Thiên Ẩm, còn không quên cầm theo hai thẻ bài trong tay.
Mọi thứ đều ổn thỏa rồi, Tuế Văn lên tiếng hỏi con búp bê: "Ngươi đến đây tìm Đổng Thâm phải không?"
Đổng Thâm khẽ rùng mình.
Con ngươi thủy tinh của búp bê im lặng nhìn về phía Đổng Thâm.
Đổng Thâm: "Nó không nói chuyện, có lẽ không phải......"
Búp bê không có đầu lưỡi tất nhiên không thể nói chuyện được.
Tuế Văn bổ sung: "Đúng thì gật đầu, không phải thì lắc đầu."
An tĩnh ngắn ngủi.
Sau đó, âm thanh vang lên, con búp bê gật gật đầu.
Tuế Văn: "Ngươi tới để hại Đổng Thâm?"
Con búp bê lắc lắc đầu.
Tuế Văn lại nói: "Ngươi tới giúp Đổng Thâm?"
Con rối dừng một lát rồi tiếp tục lắc đầu.
Tuế Văn: "Ngươi..." Hắn đoán, "Đến tìm Đổng Thâm để nhờ giúp đỡ?"
Lúc này, con búp bê không gật đầu cũng không lắc đầu.
Con búp bê không có phản ứng, Tuế Văn cũng không nói nữa.
Chung quanh trở nên yên tĩnh.
Trong sự yên tĩnh kéo dài, tâm trạng cũng trở nên khủng hoảng, Đổng Thâm vừa muốn nhìn con búp bê lại vừa không dám nhìn nó lại bỗng nhiên có phát hiện mới.
Cậu ta chần chờ tiến lên hai bước, lại gần con búp bê đang được đặt trên bàn, cẩn thận quan sát, bỗng nhiên kêu lên:
"...... Khoan đã, mọi người, hình như tôi biết con búp bê này. Hình như đây là của mẹ tôi."
Câu nói Đổng Thâm buột miệng thốt ra khiến cho phòng học lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Ngay sau đó, Trần Hề Hề rơi vào mê mang: "Cái này đại diện cho điều gì..."
Còn một lời nói nữa cô bé không nói ra.
Cái này nói lên điều gì thì cô bé không rõ lắm, thế nhưng ấn tượng của cô bé đối với mẹ Đổng Thâm lại rất rõ ràng, từ một sự kiện cũng chỉ mới phát sinh trước đó mấy tiếng...
Cô bé nhìn xung quanh, từ trên mặt của những người khác phát hiện ra không chỉ có một mình mình có suy nghĩ như thế...
Lần này, ngay cả cô bé cũng cảm thấy lành lạnh.
Nếu như con búp bê này là vật ở nhà Đổng Thâm, sự việc kia cũng có manh mối.
Tuế Văn hỏi Đổng Thâm: "Con búp bê này trước đây cũng là dạng này à?"
Đổng Thâm lắp bắp: "Không, không phải. Nó vốn dĩ được gọi là Na Na, trên tay còn có một bó oải hương, trên người cũng có rất nhiều trang sức khác nữa..."
Tuế Văn: "Vậy sao hiện giờ nó lại biến thành cái bộ dạng này? Mẹ của cậu vứt bỏ nó à?"
Đổng Thâm: "Tôi, tôi không biết, bình thường tôi cũng không quá để ý đến những chuyện này. Có điều mẹ tôi hẳn không làm thế đâu, bà ấy rất yêu thích con búp bê này..."
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, con búp bê bắt đầu cử động.
Nó bỗng nhiên cất bước, lung la lung lay đi đến trước mặt Đổng Thâm, đến vị trí gần Đổng Thâm nhất thì vươn tay ra.
Da đầu Đổng Thâm tê dại, nhịn không được lui lại một bước.
Đôi tay của con búp bê đứng cạnh mép bàn trống rỗng giữa không trung, nhìn cũng giống như chuẩn bị lộn cổ xuống dưới đất.
Tuế Văn duỗi tay đẩy đẩy con búp bê, đẩy nó vào trong.
Sau đó hắn quay đầu nói với Đổng Thâm: "Mặc kệ nó là thứ gì, nó có mục đích gì, hiện giờ nó xuất hiện ở đây là vì cậu, cậu có muốn nói chuyện với nó vài câu không?"
Đổng Thâm mếu máo: "Tôi... Tôi..." Làm sao mà giao lưu được với cái này chứ?!
Con búp bê xoay người, lắc lư rời khỏi mép bàn.
Mọi người cũng hơi khó hiểu, nhìn chằm chằm vào hành động của con búp bê.
Bước chân vừa ngắn vừa bé, khó khăn vượt qua các chướng ngại vật trên bàn, đến gần một quyển sách, đặt tay nhỏ lên trên.
Tuế Văn phản ứng kịp thời: "Ngươi biết chữ? Muốn dùng từ điển để nói?"
Hai mắt sáng lên, con búp bê gật đầu.
Nếu như con búp bê biết chữ, vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Trần Hề Hề tìm được một quyển từ điển tiếng Trung trong lớp, đưa cho Tuế Văn.
Tuế Văn mở từ điển, bắt đầu tìm kiếm những kí tự mà con búp bê này muốn.
Sau một khoảng thời gian dài tìm từng chữ một, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy điều mà con búp bê này muốn nói.
Đó là ——
"Đổng Thâm, ta là mẹ con, cứu mẹ!"
Cô có hơi mệt mỏi, trong đầu vẫn còn quanh quẩn lời nói vừa rồi của thầy hiệu trưởng cùng chủ nhiệm đạo đức.
Hiệu trưởng ngồi trên ghế khoanh tay trước ngực, vẻ mặt giống như cần một liều thuốc trợ tim và an thần có hiệu quả nhanh chóng để sớm chấm dứt biểu hiện mệt mỏi hiện tại.
Lời nói của ông ta đầy thấm thía: "Tiểu Cao à, gần đây có phải trường học chúng ta đã xảy ra quá nhiều việc rồi không?"
Cô Cao: "..." Đúng là đã xảy ra rất nhiều chuyện.
Giọng nói của Hiệu trưởng yếu ớt: "Tôi cho rằng trường học của chúng ta không nên phát sinh thêm vụ việc nào nữa, cô nói có phải không?"
Cô Cao còn có thể nói gì, tất nhiên cô không muốn có bất kì chuyện gì xảy ra nữa...
Cho nên cô dùng vẻ mặt ấm áp vô cùng, cầm lấy phấn viết lên bảng đen, gõ hai lần thước lên bàn màu xám, đang muốn bắt đầu giảng bài lại bất chợt thấy một tiếng loảng xoảng vang lên, có người từ chỗ ngồi ngã xuống mặt đất.
Cả lớp khiếp sợ.
Đổng Thâm chật vật bò dậy từ mặt đất, không biết vì lý do gì mà cả người run rẩy, một câu nói cũng phải mất rất nhiều thời gian mới trọn vẹn: "Không, ngại quá, ngồi không vững."
Vẻ mặt cô Cao lại càng dịu dàng hơn: "Không sao đâu, ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi."
Đổng Thâm ngồi xuống.
Trong lúc ngồi xuống, cậu ta nhanh chóng cúi đầu nhắn vài chữ trong nhóm vừa thành lập.
Đổng Thâm: "Tôi đã nói mà! Làm sao cái con búp bê này lại tự nhiên leo lên trên chân tôi!! Tuế Văn còn nói búp bê cử động vẫn là bình thường!!!"
Trần Hề Hề: "Búp bê cử động được là chuyện bình thường, nhưng búp bê lại hành động giống hệt con người thì lại không bình thường."
Tuế Văn cũng nhịn không được nói hai câu: "Hiện giờ cũng chưa thể chứng minh là con búp bê kia có vấn đề đúng không?"
Trần Hề Hề: "Tuế Văn, từ đầu đến cuối cậu đều phủ nhận con búp bê kia có vấn đề, cậu đây là nhất định đi theo chủ nghĩa duy vật hay chỉ là ngẫu nhiên nhận định thế?"
Tuế Văn có hơi dở khóc dở cười......
Vẻ mặt của hắn cùng với ánh sáng trên màn hình hấp dẫn sự chú ý của Thời Thiên Ẩm.
Thời Thiên Ẩm dời ánh mắt của mình từ Ipad sang di động của Tuế Văn.
Sau đó cậu phát hiện ra mình xem không hiểu.
Ánh mắt của cậu lập tức dừng lại, lộ ra vẻ không vui đối với mấy chữ lập lòe trên màn hình.
Vẻ mặt này tất nhiên rất quen thuộc với Tuế Văn.
Không đợi Thời Thiên Ẩm hỏi, hắn đã nói: "Chủ nghĩa duy vật đơn giản là vật chất của thế giới ban đầu..."
Thời Thiên Ẩm: "Theo lý thuyết là Hàng Vật Sư sáng tạo ra?"
Tuế Văn không có ý này, hắn giật mình: "Bị cậu nói như vậy bỗng nhiên tôi phát hiện ra còn có thể giải thích như thế, cậu khiến tôi cảm thấy Hàng Vật Sư cũng có cơ sở căn cứ khoa học..."
Hắn lại nói: "Nỗi sợ hãi ngẫu nhiên chính là sợ hãi con búp bê."
Thời Thiên Ẩm chắc chắn: "Ngươi không sợ à."
Tuế Văn đương nhiên không sợ nhưng Thời Thiên Ẩm nghiêm túc nói chuyện chính như vậy tất nhiên là tốt. Trên màn hình, đoạn chat vẫn đang tiếp tục, đầu của hắn và Thời Thiên Ẩm cũng ghé lại càng ngày càng gần...
Cuối cùng, nhẹ nhàng chạm vào nhau.
Trần Hề Hề bỗng nhiên nói: "Làm thực nghiệm đi. Thực nghiệm kiểm nghiệm chân lý, chúng ta đặt nó vào một chỗ, nó chuyển động là có vấn đề, còn nếu không thì tạm thời không có vấn đề gì cả."
Tuế Văn: "Làm thực nghiệm thế nào?"
Trần Hề Hề không trả lời, nhưng ngay sau đó, trong diễn đàn lại thấy một tin tức hiện lên.
Phí Vũ được mời tham gia.
Lớp trưởng lớp chúng ta, họ Phí tên Vũ.
Phí Vũ được mời vào còn chưa kịp lên tiếng đã thấy Trần Hề Hề tiếp tục: "Hôm nay tiết thứ 4 là tiết thể dục. Trong tiết này lớp trưởng sẽ thay chúng ta kéo hết các bạn trong lớp ra ngoài, đến lúc đó, trong này chính là một không gian hoàn toàn độc lập, chúng ta sẽ tránh ở hành lang để theo dõi..."
Phí Vũ: "???"
Lớp trưởng không thể tưởng tượng được, một lát sau cũng không thoát ra khỏi nhóm mà còn trả lời lại: "Vì sao lại muốn tôi làm như thế?"
Trần Hề Hề: "Lớp trưởng, cậu thấy tên nhóm trên WeChat không?
Phí Vũ: "Đương nhiên."
Trần Hề Hề: "Nhìn tên đoán nghĩa, chúng tôi gặp phải một sự kiện thần quái, tôi nhặt được một con búp bê có thể cử động, nó đang truy đuổi một người."
Đổng Thâm: "Chính là tôi......"
Trần Hề Hề: "Cho nên, lớp trưởng có muốn tham gia vào nhóm để có cơ hội tìm hiểu một sự kiện thần quái chưa chắc đã gặp được lần thứ hai trong đời không?"
Trong nhóm Wechat yên tĩnh thật lâu.
Trong sự yên tĩnh kéo dài đó, cuối cùng tin nhắn của Phí Vũ cũng xuất hiện.
Vị này thật ra không khuất phục trước lời nói của lớp phó học tập mà khuất phục trước lòng hiếu kì của bản thân.
Phí Vũ: "Tôi biết rồi......"
***
Trong lòng có tâm sự, thời gian luôn trôi đi vừa dài vừa nhanh.
Trong chớp mắt, tiết học thứ 4 của sáng nay đã đến, các bạn học sinh lục tục rời khỏi phòng học. Một phòng học trong phút trước vẫn còn đầy người giờ đây chỉ còn sách giáo khoa la liệt chất đầy bàn cùng với ghế ngồi lệch lạc.
Yên lặng kéo dài một lúc.
Ánh mặt trời cùng với gió giống như có mặt khắp nơi để giám sát, nhìn qua khắp phòng học lại cố tình không mang theo một tiếng động nhỏ.
Bỗng nhiên, trong căn phòng yên tĩnh phát ra tiếng động nhỏ vụn, giống như có con chuột đang gặm nhấm một cái gì đó.
Từ trong ngăn kéo xuất hiện một mái tóc vàng kim; ngay sau đó là váy trắng; tiếp theo nữa là tay chân của con búp bê.
Con búp bê được Trần Hề Hề đặt trong ngăn kéo đang cố giãy giụa, bò được đến ven ngăn kéo, sau đó bò ra ngoài, rơi trên mặt đất.
"Bịch".
Một tiếng vang trên mặt đất, cũng vang trong lòng mọi người.
Con búp bê ngã trên mặt đất tốn rất nhiều công sức mới có thể trở mình thành công.
Nó muốn đứng lên một lần nữa nhưng trước đó lại có một đôi, hai đôi... Năm đôi giày cùng xuất hiện trước mặt.
Năm người Tuế Văn tiến vào phòng học, vây quanh con búp bê, yên lặng nhìn nó.
Ngay sau đó, Tuế Văn cúi người nhặt con búp bê trên mặt đất lên, vỗ vỗ bụi bẩn trên người nó rồi đặt nó lên mặt bàn.
Vì thế mọi người chuyển từ đứng sang ngồi, năm người ngồi vây quanh con búp bê, cùng nó đối mặt với nhau.
Sau đó, Đổng Thâm dùng giọng đầy yếu ớt nói: "Tuế Văn..."
Phí Vũ: "Cậu là cháu của ông Từ."
Trần Hề Hề: "Cho nên cậu hỏi nó đi."
Tuế Văn cảm thấy gần đây thân phận là cháu của ông Từ của mình thật sự khiến cho người khác chú ý, giống như là đánh một kí hiệu lên thứ quan trọng vậy. Hắn bình tĩnh nói: "Kì thật còn có một khả năng nữa, con búp bê này có thể điều khiển từ xa, đang có một người núp ở trong bóng tối điều khiển nó, sau đó khiến chúng ta lầm tưởng mình đang gặp phải một sự kiện thần quái..."
Mấy người còn lại lên tiếng tán thưởng: "Đúng là tinh thần chủ nghĩa duy vật sắt thép."
Nói tới nói lui, cuối cùng Tuế Văn vẫn đi đến trước mặt con búp bê, hơn nữa còn kéo theo cả Thời Thiên Ẩm, còn không quên cầm theo hai thẻ bài trong tay.
Mọi thứ đều ổn thỏa rồi, Tuế Văn lên tiếng hỏi con búp bê: "Ngươi đến đây tìm Đổng Thâm phải không?"
Đổng Thâm khẽ rùng mình.
Con ngươi thủy tinh của búp bê im lặng nhìn về phía Đổng Thâm.
Đổng Thâm: "Nó không nói chuyện, có lẽ không phải......"
Búp bê không có đầu lưỡi tất nhiên không thể nói chuyện được.
Tuế Văn bổ sung: "Đúng thì gật đầu, không phải thì lắc đầu."
An tĩnh ngắn ngủi.
Sau đó, âm thanh vang lên, con búp bê gật gật đầu.
Tuế Văn: "Ngươi tới để hại Đổng Thâm?"
Con búp bê lắc lắc đầu.
Tuế Văn lại nói: "Ngươi tới giúp Đổng Thâm?"
Con rối dừng một lát rồi tiếp tục lắc đầu.
Tuế Văn: "Ngươi..." Hắn đoán, "Đến tìm Đổng Thâm để nhờ giúp đỡ?"
Lúc này, con búp bê không gật đầu cũng không lắc đầu.
Con búp bê không có phản ứng, Tuế Văn cũng không nói nữa.
Chung quanh trở nên yên tĩnh.
Trong sự yên tĩnh kéo dài, tâm trạng cũng trở nên khủng hoảng, Đổng Thâm vừa muốn nhìn con búp bê lại vừa không dám nhìn nó lại bỗng nhiên có phát hiện mới.
Cậu ta chần chờ tiến lên hai bước, lại gần con búp bê đang được đặt trên bàn, cẩn thận quan sát, bỗng nhiên kêu lên:
"...... Khoan đã, mọi người, hình như tôi biết con búp bê này. Hình như đây là của mẹ tôi."
Câu nói Đổng Thâm buột miệng thốt ra khiến cho phòng học lần nữa rơi vào yên tĩnh.
Ngay sau đó, Trần Hề Hề rơi vào mê mang: "Cái này đại diện cho điều gì..."
Còn một lời nói nữa cô bé không nói ra.
Cái này nói lên điều gì thì cô bé không rõ lắm, thế nhưng ấn tượng của cô bé đối với mẹ Đổng Thâm lại rất rõ ràng, từ một sự kiện cũng chỉ mới phát sinh trước đó mấy tiếng...
Cô bé nhìn xung quanh, từ trên mặt của những người khác phát hiện ra không chỉ có một mình mình có suy nghĩ như thế...
Lần này, ngay cả cô bé cũng cảm thấy lành lạnh.
Nếu như con búp bê này là vật ở nhà Đổng Thâm, sự việc kia cũng có manh mối.
Tuế Văn hỏi Đổng Thâm: "Con búp bê này trước đây cũng là dạng này à?"
Đổng Thâm lắp bắp: "Không, không phải. Nó vốn dĩ được gọi là Na Na, trên tay còn có một bó oải hương, trên người cũng có rất nhiều trang sức khác nữa..."
Tuế Văn: "Vậy sao hiện giờ nó lại biến thành cái bộ dạng này? Mẹ của cậu vứt bỏ nó à?"
Đổng Thâm: "Tôi, tôi không biết, bình thường tôi cũng không quá để ý đến những chuyện này. Có điều mẹ tôi hẳn không làm thế đâu, bà ấy rất yêu thích con búp bê này..."
Trong lúc hai người nói chuyện với nhau, con búp bê bắt đầu cử động.
Nó bỗng nhiên cất bước, lung la lung lay đi đến trước mặt Đổng Thâm, đến vị trí gần Đổng Thâm nhất thì vươn tay ra.
Da đầu Đổng Thâm tê dại, nhịn không được lui lại một bước.
Đôi tay của con búp bê đứng cạnh mép bàn trống rỗng giữa không trung, nhìn cũng giống như chuẩn bị lộn cổ xuống dưới đất.
Tuế Văn duỗi tay đẩy đẩy con búp bê, đẩy nó vào trong.
Sau đó hắn quay đầu nói với Đổng Thâm: "Mặc kệ nó là thứ gì, nó có mục đích gì, hiện giờ nó xuất hiện ở đây là vì cậu, cậu có muốn nói chuyện với nó vài câu không?"
Đổng Thâm mếu máo: "Tôi... Tôi..." Làm sao mà giao lưu được với cái này chứ?!
Con búp bê xoay người, lắc lư rời khỏi mép bàn.
Mọi người cũng hơi khó hiểu, nhìn chằm chằm vào hành động của con búp bê.
Bước chân vừa ngắn vừa bé, khó khăn vượt qua các chướng ngại vật trên bàn, đến gần một quyển sách, đặt tay nhỏ lên trên.
Tuế Văn phản ứng kịp thời: "Ngươi biết chữ? Muốn dùng từ điển để nói?"
Hai mắt sáng lên, con búp bê gật đầu.
Nếu như con búp bê biết chữ, vậy mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn.
Trần Hề Hề tìm được một quyển từ điển tiếng Trung trong lớp, đưa cho Tuế Văn.
Tuế Văn mở từ điển, bắt đầu tìm kiếm những kí tự mà con búp bê này muốn.
Sau một khoảng thời gian dài tìm từng chữ một, cuối cùng mọi người cũng nhìn thấy điều mà con búp bê này muốn nói.
Đó là ——
"Đổng Thâm, ta là mẹ con, cứu mẹ!"