• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Đoạn Hiểu Linh rồi khỏi biệt thự riêng của Thôi Trấn Vũ.

Ả bây giờ vô cùng sợ.

Ý nghĩ Thôi Trấn Vũ đã chết cứ ám ảnh ả.

Nếu thật sự hắn chết, có phải chăng ả sẽ ngồi tù.

Ả cuống cuồng lái xe rời đi, chiếc xe vừa dừng trong khuôn viên Đoạn gia ả đã vội vàng lao lên phòng.

Đến sự hiện diện của Từ Thúy Lan ngay trong phòng khách ả cũng không hề hay biết.

Từ Thúy Lan thấy đã tối muộn mà con gái mới trở về, hơn nữa bộ dạng còn vô cùng xộc xệch nhếch nhác.

Bà ta buông tách trà trong tay xuống đi thẳng lên phòng cô ả.

Đoạn Hiểu Linh khi lên phòng thì liền khóa trái cửa, chui vào trong chăn mà đắp lút người.

Từ Thúy Lan gõ cửa mãi mà không thấy bên trong có động tĩnh gì, bà ta sốt ruột kêu thành tiếng.

- Tiểu Linh, con mở cửa cho mẹ đi.

- Tiểu Linh, mở cửa đi mà con, con đừng làm mẹ sợ.

- Tiểu Linh,...!
Cánh cửa mở ra, Đoạn Hiểu Linh lao đến ôm chầm lấy bà ta.

Cô ta khóc đến nức nở khiến tay chân Từ Thúy Lan đến rối cả lên.

Bà ta nhẹ dìu con gái lại giường, không quên tiện tay đóng luôn cánh cửa phòng lại.

Bà ta ân cần hỏi.

- Có chuyện gì vậy con?
- Con...!con...!
- Rốt cuộc là thế nào? Con nói đi, đừng làm mẹ sợ.

- Mẹ ơi...!Hu hu.

Cô ta càng khóc to càng nức nở.

Bà ta cũng rất kiên nhẫn với con gái của mình.


Qua hồi lâu, cảm giác cô ả đã bình tâm hơn, bà ta mới nhỏ giọng hỏi lần nữa..

- Giờ có thể nói cho mẹ lý do được rồi chứ?
- Mẹ ơi! Con...!Con...!Hình như con giết người rồi!.

Từ Thúy Lan nghe con gái nói mà rụng rời chân tay.

Giết người? Nó đâu phải chuyện đơn giản như không may gây gổ rồi đến sở cảnh sát mà bảo lãnh.

Xử lý không tốt, cứ xác định là nửa đời sau ăn cơm tù như chơi.

Bà ta trấn tĩnh lại bản thân, cố gắng hỏi cặn kẽ.

- Con đã giết ai, và người con giết là ai?
- Là Thôi Trấn Vũ, con cũng không biết hắn đã chết hay chưa? Hắn đánh con, con chỉ phản kháng, con không ngờ, hắn lại lăn đùng ra không có phản ứng gì.

Hắn chảy rất nhiều máu.

- Con vừa nói ai? Thôi Trấn Vũ? Không phải là thiếu gia của Thôi thị đó chứ?
- Chính là hắn.

Bà ta choáng càng thêm choáng.

Ngộ nhỡ, hắn chết thật, với thực lực của Thôi thị mà muốn ép Đoạn gia cũng không phải là không thể.

Huống chi quyền hạn bây giờ không nằm trong tay chồng bà ta, mà trong tay Đoạn Thanh Vy, tình hình đã khó càng thêm khó.

Bà ta nhìn con gái hoảng sợ đến mặt tái nhợt, cũng thấy thương.

Bà ta lên tiếng trấn an.

- Bây giờ cũng muộn rồi, con nghe mẹ ngủ một giấc thật ngon.

Có chuyện gì sáng mai mẹ sẽ cùng ba con tìm cách giải quyết.

- Có được không mẹ?
- Con cứ nghe mẹ, chuyện đâu khắc còn có đó, đừng suy nghĩ nhiều.

Bà ta đỡ cô ả nằm xuống giường.

Cẩn thận đắp chăn lại cho ả.

Một ngày mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần, cô ả nhanh chóng thiếp đi.


Khi đảm bảo cô ả đã ngủ, bà ta mới rời khỏi phòng.

Nhưng sự chấn động về tâm lý há phải vì một hai câu an ủi mà có thể ổn định.

Nửa đêm, trong giấc mộng chập chờn của mình, cô ả nhìn thấy hình ảnh của Thôi Trấn Vũ đến tìm mình.

Toàn thân hắn máu me, không ngừng di chuyển lại gần.

Trên môi vẫn còn nụ cười quỷ dị đến gàn dở của hắn..

Đoạn Hiểu Linh người đổ đầy mồ hôi hột.

Cô ta ú ớ không thành tiếng.

Cô ta cảm thấy sắp rồi, Thôi Trấn Vũ đến đòi mạng cô ta rồi.

Cô ả hét lớn, ngồi bật dậy.

Thì ra chỉ là mơ.

Nhìn chiếc đồng hồ để trên bàn, mới chỉ có hai giờ sáng.

Nhìn bóng đêm ngoài kia cô ả càng thấy sợ hãi hơn.

Chưa bao giờ nỗi sợ hãi lại rõ ràng đến như vậy.

Cô ả nằm trằn chọc không thể ngủ lại được, mãi cho đến khi trời đã sáng cô ta mới có thể chợp mắt.

Có thể ánh sáng làm cô ta cảm thấy bớt sợ hãi hơn chăng.

Tám giờ sáng, cổng Đoạn gia hôm nay thật nhộn nhịp.

Hai chiếc xe cảnh sát đỗ ngay trước cửa.

Bốn người trong bộ cảnh phục nghiêm trang bước vào nhà.

Từ Thúy Lan thấy sự xuất hiện của họ đã cảm thấy chột dạ.

Không lẽ điều bà ta lo lắng lâu nay đã thành sự thật.

Nhưng bà ta vẫn tỏ ra điềm tĩnh hỏi.


- Chào các đồng chí, không biết hôm nay mọi người đến đây có chuyện gì hay không?
Họ đưa tay lên chào kiểu quân nhân, một cách đúng chuẩn mực.

- Chào bà, chúng tôi đến đây vì vụ việc của cô Đoạn Hiểu Linh.

Chúng tôi có nhận được đơn tố cáo cô Đoạn Hiểu Linh đã ra tay sát hại anh Thôi Trấn Vũ.

Đây là lệnh bắt giữ.

Cho hỏi, không biết cô Đoạn Hiểu Linh có ở nhà không?
- Con bé, con bé...!
Bà ta đang không biết trả lời thế nào, vì phân vân nữa muốn nói nửa lại không.

Đúng lúc đó, giọng của cô ả đã từ cầu thang vang lên lanh lảnh.

- Mẹ, sáng ra ai đến nhà ta vậy?
Ả chỉ đơn thuần thấy dưới nhà có khách thì tò mò xuống xem là ai.

Chỉ không ngờ, khi nhìn thấy khách, ả như tượng đứng bất động tại chỗ.

Đến giờ phút này, ả muốn quay ngược lại lên phòng cũng không còn kịp nữa rồi.

Đồng chí cảnh sát đã đưa lệnh bắt giữ đến trước mặt ả mà dõng dạc nói.

- Cô Đoạn Hiểu Linh, chúng tôi được lệnh bắt giữ cô vì nghi ngờ liên quan đến cái chết của anh Thôi Trấn Vũ.

Mong cô hợp tác với chúng tôi.

Cô có quyền giữ im lặng, mọi lời nói của cô có thể trở thành bằng chứng chống lại cô trước tòa.

Chiếc còng số tám bằng kim loại lạnh như băng ngay lập tức chễm trệ trên cổ tay của ả.

Bây giờ thì nỗi sợ của ả đã lên đến tột độ rồi.

Thôi Trấn Vũ đã chết, hắn chết thật rồi.

Không, cô ả không muốn phải ngồi tù.

Hai đồng chí cảnh sát áp giải hai bên, nhưng ả không ngừng quay lại phía mẹ mình mà gào lên.

.

Ngôn Tình Hài
- Không, mẹ ơi.

Cứu con.

Mẹ cứu con đi mẹ..

Từ Thúy Lan cũng muốn cứu lắm chứ, nhưng bây giờ bà ta có thể làm gì được.


Chỉ biết đứng nhìn người ta mang con gái đi một cách hợp pháp, không tài nào cấm cản.

Mọi chuyện rồi sẽ đi đến đâu, bà ta cũng không dám tưởng tượng.

Đoạn Hiểu Linh bị áp giải đi chưa lâu, thì Đoạn Thành Vinh cũng biết chuyện.

Hôm nay mới mùng bốn tết, lão chỉ đi có chút chuyện mà ở nhà đã sảy ra việc lớn như vậy.

Lão tức tốc trở về nhà.

Ở Trình gia.

Trình Nhất Nam và Đoạn Thanh Vy cũng nhanh chóng biết việc.

Ba mẹ Trình cũng không ngoại lệ.

Việc Đoạn Hiểu Linh liên quan đến cái chết của Thôi Trấn Vũ đã lớn hơn rất nhiều trong phạm vi mà Đoạn Thành Vinh có thể giải quyết được.

Dù ông ta có dốc sức, sợ rằng với địa vị của Thôi gia, kết quả cũng không thể như ông ta mong muốn được.

Trong bữa cơm, Trình Nhất Nam có thăm dò ý của Đoạn Thanh Vy.

- Vy Vy, vụ việc của Đoạn Hiểu Linh em nghĩ thế nào?
Cô bình thản trả lời.

- Em thì có thể nghĩ thế nào được chứ? Là vô tội, hay có tội, cái này không phải em nói là được, mà phải do công an điều tra đưa ra quyết định.

- Ý anh không phải vậy.

Em cũng biết, việc này nếu liên quan đến Thôi thị thì đã vượt xa khả năng giải quyết của Đoạn Thành Vinh rồi.

Nếu ông ta đến nhờ cậy vào em, em định sẽ xử lý thế nào?
- Đến ông ta cũng không có cách xử lý, làm sao em có thể xử lý được.

Trong khi quyền lực của em ở Đoạn thị còn chưa ổn định.

- Anh không nói đến quyền hành của em.

Nhưng chắc chắn, nếu vào đường cùng ông ta rất có thể tìm em để nhờ vào thế lực của Trình gia giải quyết.

Ừ nhỉ, sao cô quên mất vợ chồng Đoạn Thành Vinh và Từ Thúy Lan giỏi diễn vai tình cảm thâm sâu thế nào nhỉ.

Chắc chắn vợ chồng lão sẽ không từ bỏ bất cứ cơ hội nào có lợi cho mình.

Và trong hoàn cảnh tiền tài và sức mạnh có thể giải quyết mọi vấn đề.

Lão chắc chắn không từ bỏ một thế lực lớn như Trình gia.

Mà người duy nhất giúp lão tiếp cận được với Trình gia bây giờ, chẳng phải chỉ có Đoạn Thanh Vy cô hay sao?.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK