Tạ Minh Duệ mới vừa đến khách sạn.
Lúc Tạ Minh Duệ đến khách sạn, ba người đang tụ tập với nhau, khi thấy vẻ mặt Tạ Bình Qua viết đầy chữ "Em muốn thả bồ câu bọn họ", anh bật cười, ôm hôn cậu một cái: "Ngoan."
Chữ "ngoan" này vừa phát ra, Tạ Bình Qua lập tức an phận.
Lúc cậu đối diễn với hai người khác, cơ thể bất động, thần sắc bất động, không nhìn ra chỗ nào là muốn thả bồ câu hai người.
Tạ Minh Duệ thường xuyên nhìn bọn họ.
Thỉnh thoảng anh chỉ nhìn bọn họ một lúc ngắn, chẳng hạn như lúc Tạ Bình Qua kêu hai người tập trung chú ý chuẩn bị bắt đầu cho cảnh quay ngày mai, anh chỉ nhìn thoáng qua bọn họ, sau đó lại tập trung vào quyển sách trong tay.
Anh không coi trọng thái độ của hai người đó, cũng không coi trọng hành động của Tạ Bình Qua. Mặc dù anh rất dễ ghen, nhưng không phải giấm nào cũng ăn, sao lúc Tạ Bình Qua lật sách cho anh, khi thì dựa vào người anh khi thì nằm trong lòng anh, so ra thì... Ừm...
Thỉnh thoảng anh sẽ nhìn rất lâu, chẳng hạn như ba người đối diễn với Tạ Bình Qua lúc cậu "biến thành" bạch y nhân.
Anh rất thích nhìn dáng vẻ làm việc của Tạ Bình Qua, tập trung xinh đẹp đến mức khiến người ta vừa nhìn đã động lòng, như thể trên đời chỉ cần một người như vậy, những thứ khác đều không quan trọng.
Tạ Bình Qua quả thật rất tập trung. Cậu biết Tạ Minh Duệ thích dáng vẻ nào của cậu, biết lúc anh không cho cậu thả bồ câu người khác là đang nghĩ gì, vì vậy Tạ Bình Qua vô cùng phối hợp.
Bởi vì cậu rất tập trung, nên hai người Lương Phong cũng tiến vào trạng thái rất nhanh, nhanh chóng quên đi Tạ Minh Duệ. Đến khi hoàn thành kế hoạch đã định ra, bọn họ mới hồi phục tinh thần, nhìn thời gian, nhớ tới Tạ Minh Duệ còn đang chờ ở bên kia, một tiếng hoan hô bị nghẹn trong cổ họng, biến thành "Chúng tôi về ngủ đây", sau đó nhanh chóng trở về phòng.
Tạ Bình Qua chỉ cầm theo một quyển kịch bản, hai người vừa rời đi, cậu cũng cầm lấy kịch bản, đi đến bên cạnh Tạ Minh Duệ rồi ngồi xuống, dựa vào vai anh xem anh đang đọc gì.
Tạ Minh Duệ rất tự nhiên hơi nghiêng sách qua cho cậu xem, Tạ Bình Qua vừa nhìn thấy vô số danh từ chuyên ngành, lập tức xem như không có gì mà thu hồi tầm mắt: "Đọc không hiểu."
Tạ Minh Duệ bật cười.
Anh đóng sách lại, quay đầu nhìn Tạ Bình Qua: "Về nhé?"
"Dạ!" Tạ Bình Qua không chút do dự đồng ý.
Bọn họ cùng đi về phòng Tạ Bình Qua, lúc đi trên hành lang cũng không dính lấy nhau, chỉ nắm tay nhau đi từng bước về phía trước, đến khi về đến cửa phòng, Tạ Bình Qua mới thu lại dáng vẻ giả bộ bình tĩnh kia, ôm chặt Tạ Minh Duệ, sau đó cọ mặt lên sườn mặt anh: "Điện hạ, em rất nhớ anh!"
Tạ Minh Duệ cũng ôm lấy cậu, đợi đến khi cậu cọ xong, mềm mại ôm lấy anh, lúc này anh mới quay đầu qua, hôn lên tóc cậu: "Anh cũng nhớ em, rất nhớ rất nhớ."
Mặc dù ngày nào cũng gọi video, nhưng càng "gặp mặt" càng giống như uống rượu độc giải khát, sẽ chỉ khiến anh càng nhớ dai dẳng thêm.
Hai người cứ đứng dựa vào ván cửa, yên lặng ôm nhau thật lâu mới buông lỏng tay,
Tạ Bình Qua nhìn cái bóng màu lam mờ nhạt trong mắt anh, nắm tay anh đi đến trước giường, hỏi anh có muốn ngủ một lát trước hay không.
Tạ Minh Duệ lắc đầu, nói là nằm trên sofa là được rồi, vì vậy Tạ Bình Qua ngồi xuống trước, làm gối đầu hình người cho anh.
Tạ Minh Duệ quả thật có hơi mệt, sau khi nằm xuống được một lúc đã ngủ mất.
Tạ Bình Qua cúi đầu nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, chị cảm thấy mình có thể cứ ngồi vậy cùng anh đến vĩnh viễn.
Tạ Minh Duệ ngủ không lâu, một tiếng sau đã thức. Anh mở mắt ra, lập tức đối diện với đôi mắt xinh đẹp của Tạ Bình Qua, cảm thấy không còn mệt mỏi nữa: "Anh đã ảo tưởng loại cuộc sống hôn quân này rất lâu rồi."
"Điện hạ làm hôn quân, vậy em đây coi như là yêu phi của anh rồi." Tạ Bình Qua bị mấy lời lung tung bậy bạ của Lộ Tiểu Phong tẩy não, rất tự nhiên tiếp lời.
Tạ Minh Duệ giật mình, sau đó bật cười, xoay người ngồi dậy: "Vậy em cách yêu phi có hơi xa."
Khi Tạ Minh Duệ nói chuyện, trong giọng nói mang theo chút đùa giỡn, anh không ngờ sau khi mình nói xong, Tạ Bình Qua lại đè vai anh xuống, hơi ngẩng đầu hôn anh.
Tạ Bình Qua không hôn ai, nên khi hôn có chút non nớt, lại khiến ánh mắt Tạ Minh Duệ tối sầm lại.
Đến khi cậu thở hổn hển buông ra, anh mới thoáng thả lỏng lực ôm eo cậu, rũ mắt nhìn cậu.
Giọng Tạ Bình Qua hiếm khi không ổn định: "Em có thể khiến khoảng cách biến mất."
Tạ Minh Duệ chưa bao giờ cảm nhận được định lực của mình tốt một cách rõ ràng như bây giờ.
Anh nhìn đôi mắt xinh đẹp từ góc nhìn của mình, im lặng một lát rồi trực tiếp cúi đầu hôn lên.
Nhưng anh cũng chỉ hôn thôi, không có làm chuyện khác, anh hôn đến khi bản thân có chút khó thở mới thả lỏng người ra.
"Anh chưa chuẩn bị, về nhà rồi nói."
Bình thường Tạ Minh Duệ nói gì, Tạ Bình Qua cũng đều đồng ý, càng đừng nói đến bây giờ cậu có hơi choáng váng, giọng Tạ Minh Duệ lại khàn khàn mang theo cảm giác áp bách càng làm cậu choáng váng thêm.
Bản thân Tạ Bình Qua cũng không biết mình đã trả lời những gì, tóm lại chắc chắn là đã đồng ý, vì vậy Tạ Minh Duệ mỉm cười, ôm lấy cậu, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cậu, hòa hoãn cảm xúc của hai người.
Có lẽ vì bên cạnh đối phương quá an toàn, không cần đề phòng nhau, cũng không cần tập trung tinh thần, cũng có thể bởi vì cái gì khác, bình thường bọn họ có thể khôi phục hoàn toàn trong phút chốc, nhưng bây giờ bọn họ phải mất một thời gian rất dài để hòa hoãn cảm xúc.
Hai người bọn họ không căng thẳng, chỉ yên tĩnh ở bên cạnh nhau, khi cảm xúc trở lại bình thường mới bắt đầu trò chuyện.
Ừm, buổi tối sắp trôi qua rồi, bọn họ chỉ vừa bắt đầu trò chuyện.
Trong khoảng thời gian đóng phim này, Tạ Minh Duệ đã đến hai lần, lần này là lần thứ ba.
Lần đầu tiên tới, Tạ Bình Qua dẫn anh đi xem thác nước, hai người cùng cầm ô đi dạo, sau đó sóng vai ngẩng đầu nhìn phong cảnh đằng trước.
Lần thứ hai đến, hai người đến điểm ngắm cảnh ở những nơi cao nhất của danh lam thắng cảnh, bọn họ ở đó từ tối cho đến sáng, sau đó cùng ngắm mặt trời mọc.
Hai lần Tạ Minh Duệ đến không có ở lại lâu, chỉ có hai ba ngày, Tạ Bình Qua cho rằng lần này cũng như vậy, vì vậy cậu nghĩ anh sẽ đến đây vào thời gian cậu đóng máy, không ngờ anh lại đến sớm như vậy.
Tạ Bình Qua nghĩ là hỏi ngay, Tạ Minh Duệ nghiêng đầu nhìn cậu, cười nói: "Sao chỉ có thể có hai ba ngày được, lúc trước không phải đã nói, chờ em đóng máy, chúng ta sẽ nghỉ phép ở chỗ này sao? Sao vậy, quên rồi hả?"
Tạ Bình Qua lập tức lắc đầu. Cậu có quên cuộc hẹn với ai, cũng không quên cuộc hẹn với Tạ Minh Duệ.
"Chỉ là có hơi bất ngờ, không nghĩ tới điện hạ sẽ được nghỉ phép lâu như vậy."
"Vì em, nghỉ bao lâu cũng được," Tạ Minh Duệ nói xong thì vui vẻ, cảm thấy mình nói hơi giả, "Thật ra cũng không được xem là nghỉ phép. Từ khi em tới, anh đã bắt đầu sắp xếp lại cơ cấu quyền lực trong tập đoàn, bây giờ sắp xếp xong rồi, có thể đảm bảo làm việc từ xa trong vòng vài tháng đến nửa năm cũng không có vấn đề gì."
Đáp án này khiến Tạ Bình Qua vô cùng kinh ngạc, chỉ là...
"Thật ra, lần này không nghỉ phép cũng không sao..." Tạ Bình Qua lẩm bẩm.
Ban đầu Tạ Minh Duệ không phản ứng lại, một lát sau mới nhận ra cậu đang nói gì, giơ tay vỗ cậu một cái: "Không nói chuyện của anh nữa, không nói đề tài này nữa."
Tạ Bình Qua thở dài, dáng vẻ "em rất nghe lời": "Được, không nói chuyện nữa."
Tạ Minh Duệ thấy cậu lại giả bộ ủy khuất trước mặt mình, lại vỗ cậu một chút.
Tạ Bình Qua không giả bộ nổi nữa, mỉm cười ôm cánh tay anh.
Vẫn là điện hạ nhà cậu tốt nhất, cậu ở bên anh, có thể vĩnh viễn là một người bình thường, mà không phải là trở thành một sự tồn tại như bạch y nhân...
Nghĩ đến đây, Tạ Bình Qua ngồi ngay ngắn, lại cầm kịch bản trên bàn cạnh cửa đến đây: "Điện hạ, đoán cốt truyện không?"
Tạ Bình Qua muốn chơi, Tạ Minh Duệ tất nhiên sẽ chơi cùng cậu.
Từ kiếp trước anh đã bắt đầu xem không ít văn kiện, đã luyện được tốc độ đọc nhanh nhất, một lát sau đã nhớ gần hết kịch bản.
Sở dĩ nói là gần hết, bởi vì anh nhìn thấy đoạn bạch y nhân chết linh hồn biến mất thì đóng kịch bản lại, không có xem khúc sau.
"Thế nào?" Tạ Bình Qua lòng đầy mong chờ hỏi, "Điện hạ cảm thấy có thể đoán được chưa?"
Tạ Minh Duệ gật đầu: "Với anh mà nói, cũng khá dễ đoán."
Tạ Minh Duệ vừa dứt lời, Tạ Bình Qua lập tức hiểu ý anh.
Với anh mà nói khá dễ đoán, nói với những người khác mà nói là không chắc đoán được, quả nhiên mỗi một tác phẩm đối với mỗi người mà nói đều không giống nhau...
Sau kịch bản, cả hai không thảo luận chủ đề nghiêm túc nào cả.
Tạ Minh Duệ thấy đã trễ, giục cậu đi ngủ sớm, Tạ Bình Qua rất muốn nói rằng cậu rất có tinh thần, không buồn ngủ chút nào, nhưng thấy bóng xanh chưa tan trong mắt Tạ Minh Duệ, cậu vẫn ngoan ngoãn đồng ý, sau đó nói với anh rằng, ngày mai đợi cậu làm xong tạo hình rồi hẵng đến phim trường, tránh cho đỡ nhàm chán.
Tạ Minh Duệ đồng ý, anh điều chỉnh đồng hồ báo thức báo trễ một chút, lúc thức dậy thì thấy Tạ Bình Qua để Cao Cường chờ anh ở nhà ăn, ăn sáng xong Cao Cường sẽ dẫn anh qua đó.
Tạ Minh Duệ nghĩ thầm Bình Qua nhà anh đúng là càng ngày càng biết tính kế người khác, nhưng cảm giác bị người trong lòng lừa đi ăn sáng cũng không tệ, vì vậy Cao Cường nơm nớp lo sợ đợi ở nhà ăn, đón được một Tạ tổng tâm trạng rất tốt.
So với Cao Cường, đoàn phim đón được một Tạ tổng tâm trạng còn tốt hơn -- bởi vì đoàn phim đón được một Tạ Minh Duệ đi cùng Tạ Bình Qua.
Giống như bên cạnh Tạ Bình Qua, trên người Tạ Minh Duệ không có uy áp của người bề trên, và ở bên cạnh Tạ Minh Duệ, Tạ Bình Qua không hề giống bạch y nhân.
Sự thanh lãnh giống với nhân vật đã rút khỏi người cậu, chỉ còn lại giá trị nhan sắc khiến người ta kinh diễm, lúc cậu nói chuyện với Tạ Minh Duệ, nụ cười chưa bao giờ biến mất khỏi khuôn mặt...
Nhìn cực kỳ bay bổng như tiên, cũng cực kỳ vô hại.
Không thể khiến nói, hình ảnh này hết sức chấn động lòng người.
Lần đầu Tạ Minh Duệ đưa Tạ Bình Qua đến chỉ gặp có vài người, hơn nữa lúc ấy mọi người chưa thân với Tạ Bình Qua nên cũng không có ấn tượng quá sâu sắc; lần thứ hai Tạ Minh Duệ đến thăm ban, đúng lúc Tạ Bình Qua không có cảnh quay, mọi người cũng không có gặp Tạ Minh Duệ ở phim trường.
Vì vậy đây là lần đầu tiên, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy hình thức ở chung của Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ sau khi gần gũi với cậu.
Điều này làm cho mọi người đã quen với Tạ Bình Qua giống hệt bạch y nhân kinh ngạc đến rớt cằm, cũng làm Mục Tuần hừ lạnh một tiếng.
Chương Nghị Duy bị hắn chọc cười: "Không phải em không thích cậu ấy sao? Quản người ta có dáng vẻ thế nào trước mặt người trong lòng làm gì?"
Mục Tuần không nói gì, Chương Nghị Duy vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, nghĩ thầm nếu em thẳng thắn chân thành một chút cũng đã không đến mức quan hệ căng cứng với người ta như vậy. Chỉ là tính cách Mục Tuần là vậy, nếu chuyển nghề giữa đường chưa chắc đã có chỗ dừng chân trong giới giải trí này, vì vậy hắn cũng không cảm thấy có gì không tốt, chỉ là hơi cảm thán thôi.
Tạ Bình Qua có thể nhận thấy được người khác cùng bình thường không giống nhau ánh mắt, bất quá hắn một người thời điểm liền không thế nào để ý, hiện tại có Tạ Minh Duệ tại bên người, chỉ cần không phải sát khí, hắn càng không để bụng.
Hắn làm Tạ Minh Duệ đoán chính mình chụp cổ trang đánh diễn thời điểm là bộ dáng gì, Tạ Minh Duệ cười cười, giúp hắn đem một cây không nghe lời sợi tóc thuận hảo: "Mặc kệ cái gì bộ dáng, đều là ta thích nhất bộ dáng."
Tác giả có lời muốn nói: Bình Qua: *^-^*
Điện hạ: *^-^*
Mọi người:...... Có rất nhiều lời nói tưởng nói, nhưng không dám.