Tạ Bình Qua cũng không ngủ.
Đầu tiên là cậu trò chuyện với đám Lộ Tiểu Phong đến nửa đêm, nửa đêm còn lại thì ngồi dựa vào tường, ý cười trên mặt chưa từng biến mất.
Thật ra cậu không có suy nghĩ nhiều như Tạ Minh Duệ, cậu chỉ là rất vui vẻ, cực kỳ vui vẻ, vui đến mức không muốn ngủ mà thôi.
Do quá vui, cho dù hôm nay cả đêm không ngủ, thì sáng hôm sau khi mở cửa ra, thần thái cậu vẫn vô cùng sáng láng, Tạ Minh Duệ nhìn thấy cũng mỉm cười theo: "Vui như vậy sao?"
Tạ Bình Qua gật đầu thật mạnh.
Phòng cậu có phòng tắm, trong lúc nói chuyện với đám Lộ Tiểu Phong, cậu đã cởi phát quan, thay bộ cổ trang đi, mặc lại quần áo thường ngày, sau đó buột đại kiểu tóc đuôi ngựa.
Dáng vẻ này so với ngày hôm qua, ít đi vẻ nho nhã xuất trần, nhiều thêm vẻ thanh xuân sức sống, đặc biệt là hôm nay còn có thêm biểu cảm vui vẻ thả lỏng mà ngày hôm qua còn lưu lại, càng giống một sinh viên đẹp trai ngời ngời.
Dáng vẻ này làm những lo lắng trước đó của Tạ Minh Duệ tiêu tán đi rất nhiều.
Bởi vì so với những thứ khác, thì dáng vẻ Bình Qua nhà anh mỉm cười càng quan trọng hơn.
"Điện hạ đang nghĩ gì vậy?" Tạ Bình Qua vốn không định vươn tay, nhưng nhớ đến quan hệ hiện tại của bọn họ đã không giống trước kia, mà là một mối quan hệ hoàn toàn mới, nên cậu tiến tới ôm lấy anh, sau đó ghé vào vai anh hỏi.
Tạ Minh Duệ cũng rất tự nhiên ôm trả lại, tâm tình vốn đã tốt càng tốt hơn: "Không nói cho em. Đói bụng chưa? Tối qua ăn gì rồi?"
Bình Qua suy nghĩ, sau đó...
"Không nhớ rõ nữa, chắc là cơm hộp loại 1."
Hôm qua vào ban ngày, tâm tư của cậu đều đặt ở chỗ tỏ tình, còn tối hôm qua thì tâm tư của cậu đều đặt trên người Tạ Minh Duệ, những thứ khác... Hoàn toàn không có ấn tượng gì.
Tạ Minh Duệ bất đắc dĩ xoa đầu cậu: "Vậy anh làm cơm sáng cho em nhé?"
Nếu nói trước đó Tạ Minh Duệ nấu đồ ăn khuya cho cậu đã khiến cậu được sủng mà sợ, vậy bây giờ cậu chỉ có vui vẻ đồng ý, sau đó đi theo Tạ Minh Duệ đến phòng bếp.
Cậu muốn giúp đỡ chút gì đó, nhưng nhìn cả buổi cũng không nhìn ra mình có thể giúp đỡ được gì, thế là không quấy rầy nữa mà đi đến cửa, cứ như vậy đứng nhìn anh không chớp mắt.
Kỳ thật Tạ Minh Duệ nấu rất ít, nhưng không biết có phải do Tạ Bình Qua đang đứng xem hay không, anh phát huy vượt xa người thường, chiên được hai quả trứng.
Tạ Bình Qua rất hãnh diện "wow" một tiếng, lấy hai cái đĩa từ trong tay anh bưng ra ngoài, không lâu sau Tạ Minh Duệ cũng cầm hai ly sữa đậu nành từ trong phòng bếp ra, đặt xuống mỗi người một ly.
Tạ Bình Qua bật cười khi thấy anh uống sữa đậu nành rồi than "nóng".
Tạ Minh Duệ nhìn sang, Tạ Bình Qua lập tức nở một nụ cười rạng rỡ, nói thẳng: "Em chỉ là không ngờ có một ngày, nguyện vọng của chúng ta thật sự trở thành hiện thực. Không ngờ chúng ta có thể làm người bình thường, sau đó sống vui vẻ cả đời."
Tạ Minh Duệ cũng không ngờ tới điều đấy. Một năm trước, tâm nguyện lớn nhất của anh là Bình Qua nhà anh có kiếp sau, ở trong kiếp sau đó cậu được bình yên hạnh phúc, không ngờ chỉ trong vòng một năm, anh không những được gặp lại Bình Qua nhà anh, mà hai người con nhận ra nhau, thậm chí quan hệ của hai người còn có bước nhảy vọt.
Thật sự khiến người ta không thể tưởng tượng nổi, dù sao thì anh cũng cho rằng với tư duy của Bình Qua nhà anh, ít nhất cũng phải mất 4 5 năm.
"Bình Qua, lúc 《 Theo đuổi ước mơ đi 》 kết thúc, hẳn là vẫn còn loại tình cảm như trước kia với anh đúng không? Sao đột nhiên tiến triển nhanh vậy?"
Tạ Bình Qua không thèm suy nghĩ đã bán luôn Lộ Tiểu Phong: "Lần đó lúc chụp hình tạp chí, em có nhắc đến chuyện của chúng ta với Lộ Tiểu Phong. Khi đó em nói với cậu ta, anh là cả thế giới của em, nói với cậu ta rằng em không cần thứ gì cả, chỉ muốn ở lại bên cạnh anh, sau đó hình như cậu ta hiểu sai ý, nói với em là thích một người thì không thể cứ xoay quanh người đó mãi như vậy, rất bất hạnh."
Sau đó là Tạ Bình Qua nhận ra mình thích điện hạ nhà mình, cậu lập tức hiểu rõ lúc trước Lộ Tiểu Phong hiểu lầm cái gì, nhưng mà... Nghĩ kỹ lại thì, lúc trước đối phương thật sự hiểu nhầm sao?
Tạ Minh Duệ nghe thấy hai chữ "bất hạnh" thì nhíu mày.
Nhưng biết rõ Lộ Tiểu Phong có ý tốt, nên anh nhịn xuống, gật đầu: "Nếu đổi lại là người khác, cậu ta quả thật nói không sai."
Tạ Bình Qua vừa thấy anh nhíu mày thì biết chữ nào khiến anh không thoải mái, sau đó thấy anh cố khống chế để mày giãn ra, cậu nhịn không được cúi đầu mỉm cười.
Trước kia tại sao cậu lại không thể khẳng định tình cảm của điện hạ đối với cậu chứ? Điện hạ nhà cậu... Biểu hiện rõ ràng đến thế cơ mà.
"Ừm. Cậu ta nói rất nhiều, sau đó em cảm thấy hình như em đối với anh là tình yêu thật. Nhưng lúc đó cậu ta còn nói với em là anh em tri kỷ sẽ không ngủ với nhau, chỉ có những đôi yêu nhau mới có thể làm vậy, điều này khiến em hoang mang rất lâu. Điện hạ, anh có loại suy nghĩ này với em không?"
Tạ Bình Qua vừa nói xong, Tạ Minh Duệ suýt nữa thì bị sặc sữa đậu nành.
Bình Qua nhà anh cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng thẳng thắn đến nỗi khiến người ta... Không kịp phòng ngừa.
Nhưng nhìn bộ dạng vẫn còn thấy khó hiểu của cậu, Tạ Minh Duệ chắc chắn cho đến bây giờ cậu vẫn chưa có suy nghĩ này, cái này làm anh có hơi đau đầu, không biết có nên nói thẳng suy nghĩ của mình hay không.
Nhưng Tạ Minh Duệ nghĩ đi nghĩ lại, với tính cách dễ dàng thỏa mãn của Bình Qua nhà anh, nếu anh không thẳng thắn thành khẩn, có lẽ cả đời này cậu cũng sẽ không có cái suy nghĩ đó, vì vậy anh vẫn gật đầu: "Anh có."
Tạ Bình Qua sửng sốt, cậu còn chưa kịp phản ứng lại, Tạ Minh Duệ lại bổ sung một câu: "Bình Qua, em cho rằng tối hôm qua anh vì sau kiên quyết không cho em ở lại chỗ anh?"
Lúc Tạ Minh Duệ nói chuyện, trực tiếp đón nhận ánh mắt của Tạ Bình Qua.
Ánh mắt cậu có chút ngây thơ, lời nói càng thêm ngây thơ: "Em không biết... Nhưng nếu điện hạ muốn thì..."
"Bình Qua," Tạ Minh Duệ ngắt lời cậu, "Anh biết chỉ cần anh muốn làm gì em cũng sẽ đồng ý, nhưng anh không muốn như vậy."
Sau khi nói xong, Tạ Minh Duệ cuối cùng cũng dịu giọng. Anh đặt đũa xuống đi đến bên cạnh Tạ Bình Qua, sau đó lúc cậu ngẩng đầu lên nhìn anh, anh chống tay lên lưng ghế khom lưng xuống hôn cậu.
Nụ hôn này khác với ngày hôm qua, anh hôn đến khi Tạ Bình Qua không thở nổi mới buông ra, sau đó dùng ánh mắt sâu xa cúi đầu nhìn cậu: "Bình Qua, anh hi vọng tình cảm của chúng ta xuất phát từ sự tự nguyện của em, anh hi vọng chuyện này... Cũng xuất phát từ tự nguyện của em. Chúng ta cách nhau quá nhiều năm, trong nhiều năm qua, anh đã biến thành một người có thể điều khiển nhân tâm một cách rất tự nhiên, cho dù người kia có là em. Chính vì vậy anh mới không muốn như thế." Giọng Tạ Minh Duệ có hơi khàn khàn nhẫn nhịn, Tạ Bình Qua trực tiếp câu cổ anh hôn lên, thật lâu sau mới buông ra.
Tạ Bình Qua không nói "Em không để bụng", cậu chỉ nhìn Tạ Minh Duệ rồi nhẹ giọng hỏi: "Vậy nếu em cứ không muốn..."
"Em sẽ không như vậy." Lúc này Tạ Minh Duệ mỉm cười.
Anh vươn tay chạm vào dưới mắt Tạ Bình Qua, nhìn lông mi cậu run run, sau đó run đến tận vào trong lòng anh.
"Nếu em không nhắc chuyện này với anh, có lẽ em vĩnh viễn sẽ không nghĩ tới. Nhưng em đã nhắc tới, anh trả lời, vậy em nhất định sẽ tự nguyện."
"Bình Qua, bắt đầu từ rất nhiều năm trước, anh đã không còn là người tốt gì nữa. Anh không sợ em biết, bởi vì anh từng nói, em không có cơ hội hối hận nữa rồi."
Tạ Bình Qua nghe anh "đe dọa" mình, ngược lại thả lỏng hơn.
Cậu không sợ Tạ Minh Duệ bày ra một mặt tiêu cực kia trước mặt cậu, cậu chỉ sợ anh không nói gì cả.
Cho nên......
"Chỉ cần là điện hạ, có phải là người tốt hay không cũng không sao, em đều thích hết. Với lại... Em sẽ cố gắng."
Tạ Minh Duệ lại sờ trán cậu: "Mặc dù anh rất cảm ơn Lộ Tiểu Phong, nhưng lần này em không được hỏi cậu ta, hỏi ai cũng không được."
Tạ Bình Qua vô thức muốn hỏi vì sao, nhưng giác quan thứ sáu của cậu đã ngăn cậu lại.
Cậu nhìn ánh mắt đứng đắng không thể nào đứng đắn hơn của Tạ Minh Duệ, rất nghe lời mà đáp: "Được, em không hỏi ai hết."
Sau này tỏ tình bất ngờ tối hôm qua, sau khi dùng bữa sáng, Tạ Minh Duệ không chút do dự chọn bỏ bê công việc.
Anh dạy Tạ Bình Qua chơi cờ vây ở trong sân hết nửa ngày, cậu khi thì cau mày, khi thì cúi đầu suy nghĩ, cảm thấy mình đã gặp phải một trận chiến lớn lao trong cuộc đời.
Tạ Minh Duệ thấy cậu bị phơi nắng đến nỗi mặt cũng đỏ lên, anh không chút do dự gọi một cuộc điện thoại, vì vậy sau giờ ngọ Tạ Bình Qua thức dậy thì thấy trong sân có thêm một kiến trúc sư.
"Không được động vào mấy món đồ hiện đang có, vị trí cũng không thể sửa," Tạ Bình Qua nghe thấy Tạ Minh Duệ đứng đó "gây khó dễ" kiến trúc sư, "Lụa đỏ có thể không hợp với thiết kế? Không, cậu hiểu sai rồi, tôi không cần cậu thiết kế lại một cái sân mới hoàn toàn, tôi là kêu cậu làm một bản thiết kế dựa theo những món đồ đang có hiện tại, lụa đỏ đèn lồng bàn đá đều không thể động vào. Vậy nên không thể nào tồn tại chuyện lụa đỏ không phù hợp với bản thiết kế, chỉ có bản thiết kế không phù hợp với lụa đỏ, cậu hiểu không?"
Tạ Bình Qua rất muốn nói thật ra không phù hợp thì sửa lại cũng không sao, nhưng thấy vẻ mặt nghiêm túc của Tạ Minh Duệ, cậu không nói gì cả, chỉ đi qua ôm lấy anh từ sau lưng.
Ừm, nếu đã không thể sửa, vậy thì cứ giữ lại, giữ đến ngày bọn họ cùng bạc đầu.
Sau khi giao thiệp và biểu đạt đầy đủ ý muốn của mình xong, Tạ Minh Duệ gọi tài xế đến chở kiến trúc sư về. Anh hỏi Tạ Bình Qua có muốn cùng nấu cơm không, Tạ Bình Qua trả lời là được, sau đó hai người chọn tới chọn lui một lúc lâu, cuối cùng quyết định... Vẫn nên ăn salad thôi! Lành mạnh, đơn giản, cực kỳ thích hợp cho bọn họ.
Sau cơm tối, Tạ Minh Duệ và Tạ Bình Qua cùng lên gác mái, hai người cùng nhau ngắm sao suốt nửa đêm. Ngắm được một lúc thì Tạ Bình Qua nhớ tới chuyện Lộ Tiểu Phong hỏi cậu "các anh chỉ ngắm sao thôi sao" là có ý gì, bởi vì bầu không khí này... Thật sự là ngắm một hồi nhịn không được muốn hôn.
Tối hôm nay Tạ Bình Qua không có mất ngủ nữa. Cậu ngủ rất ngon, lúc thức dậy cũng rất thần thanh khí sảng.
Tạ Minh Duệ hỏi cậu có muốn anh ở lại một ngày cùng cậu nữa không, Tạ Bình Qua suy nghĩ rồi lắc đầu từ chối.
Thẻ của Tạ Minh Duệ nằm trong tay cậu, thẻ của cậu nằm trong tay Tạ Minh Duệ, vì vậy cậu phải chăm chỉ làm việc, nghiêm túc kiếm tiền, có như vậy điện hạ nhà cậu mới có tiền tiêu.
Tạ Minh Duệ rất hưởng thụ cảm giác có người muốn nuôi anh, anh cũng cực kỳ nghiêm túc nhìn cậu và bảo đảm mình sẽ chăm chỉ làm việc
Tạ Bình Qua mỉm cười đáp được, cậu nhìn Tạ Minh Duệ rời đi, sau đó trở lại phòng tập thể thao, bắt đầu tập múa.
Trước khi tiến vào đoàn phim của Lộ Hàn Lâm, cậu còn có một buổi biểu diễn, vì vậy mục tiêu hàng đầu trước mắt chính là bảo đảm mình có thể biểu diễn xuất sắc trong buổi biểu diễn này.
Từ khi Tạ Bình Qua bắt đầu đóng phim, từ khi quan hệ của Tạ Bình Qua và Tạ Minh Duệ được truyền ra bên ngoài, fans sân khấu của Tạ Bình Qua đã từ bỏ giãy giụa.
Các cô thường xuyên xem lại thời Tạ Bình Qua còn ở trên sân khấu ở 《 Theo đuổi ước mơ đi 》, xem xong rồi lại âm thầm khóc.
Bình Qua của các cô ở trên sân khấu đẹp đến như vậy! Sao lại không lên sân khấu nữa chứ! Không còn được gặp lại nữa rồi, hu hu hu...
Kết quả các cô còn chưa "hu hu hu" xong, buổi biểu diễn mới của Tạ Bình Qua chính thức công bố. Tức khắc các cô không khóc nữa, toàn thân cứng đờ.
Solo! Buổi biểu diễn mới! Bình Qua vậy mà không có vứt bỏ các cô!
【 Buổi biểu diễn mới thì thế nào? Tâm tư của Tạ Bình Qua từ lâu đã không còn đặt trên nhảy múa nữa rồi! 】
【 Đổi lại là cậu đi theo nhà giàu số một, tâm tư của cậu cũng sẽ không đặt trên nhảy múa. Làm cho nhà giàu số một vui vẻ bộ không có tiền đồ hơn nhảy múa sao? 】
【 A, để tôi nhìn xem là ai ngồi trên kia bán chanh, phát ra âm thanh ghen ghét? Ồ? Hóa ra là antifan! Vậy thì không sao. 】
【 Mặc dù đúng là chúng tôi ghen ghét, nhưng fans có gì mà khoe khoang? Chẳng lẽ các cậu cho rằng Tạ Bình Qua vẫn còn chuyên tâm nhảy múa? 】
【 Đã bao lâu cậu ta không nhảy múa rồi, bộ còn nhớ nhảy thế nào sao? 】
......
Fans Tạ Bình Qua rất muốn phản bác 【 mấy người nói hươu nói vượn 】, Nhưng quả thật Tạ Bình Qua đã lâu không nhảy múa. Bởi vì những fans lọt hố sân khấu ít nhiều gì vẫn có chút thường thức vũ đạo, các cô biết nếu không tập luyện trong một thời gian dài chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến trình độ sân khấu, vì vậy các cô không dám lộn xộn, chỉ thấp thỏm bất an đợi buổi biểu diễn mới.
Không nghĩ tới còn chưa đến ngày biểu diễn, Lộ Tiểu Phong tung ra một video ngắn. Trong video, cô nhìn thấy trình độ vũ đạo của Tạ Bình Qua vẫn giống như đúc hồi trận chung kết, các cô lặng lẽ rơi lệ sám hối.
Thực sự xin lỗi, các cô không nên hoài nghi trình độ nghiệp vụ và năng lực tự chủ của Tạ Bình Qua, cái gì mà đi theo Tạ tổng năng lực nghiệp vụ sẽ giảm xuống, rõ ràng đã theo Tạ tổng từ rất lâu rồi mà! Nhưng vẫn đóng góp những buổi biểu diễn vô cùng hoàn mỹ cho các cô.
Không, cũng không đúng, nếu đã quen nhau mười mấy năm trước... Cậu hẳn cũng không thể gọi Tạ tổng nhỉ?
°°°°°°°°°°
Tác giả có lời muốn nói:
Điện hạ: Đó là đương nhiên! Bình Qua không có đi theo tôi, là tôi đi theo em ấy, tôi phải dựa vào em ấy nuôi tôi ~ khoe khoang. jpg
Bình Qua: *^-^*
Tưởng Chúc: Dạo này cứ cảm thấy dù không phải là ăn thức ăn cho chó, thì cũng là ăn thức ăn cho chó trên đường...
- ---
Thật ra không phải điện hạ không được, cũng không phải tác giả không được, chủ yếu là do Giang nào đó không được... Im lặng thở dài.
Lời editor: Vâng, tất cả là do Giang nào đó cấm cảnh nóng.
Đăng: 16/8/2023