• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặt Vân Lạc Đình biểu đạt quá mức rõ ràng.

Bùi Huyền Trì nhíu mày nói: "Song......"

"Khụ!" Vân Lạc Đình vội vàng giơ tay che miệng hắn lại: "Không cho nói."

Vân Lạc Đình chỉ che lại, không dùng sức. Nhưng Bùi Huyền Trì chỉ cười, thật sự không nói gì nữa.

Thấy hắn thành thật như thế. Vân Lạc Đình khẽ chớp mắt, khi bốn mắt nhìn nhau chạm đến ý cười nơi đáy mắt hắn, hơi nóng từ sau tai cậu lan ra.

Lòng bàn tay ấm áp, giống như bị lông chim nhẹ nhàng chạm qua. Đột nhiên Vân Lạc Đình mở to hai mắt, cậu theo bản năng cuộn đầu ngón tay lên. Lúc cậu đang muốn thu tay lại, Bùi Huyền Trì đã nhanh tay nắm lấy tay cậu.

Chưởng môn vội vàng chạy ra khỏi phòng, từ chỗ xa đã hô to: "Hai vị đại sư!"

"Hai vị đại sư qua đây có chuyện gì quan trọng sao? Nếu lần sau xảy ra chuyện gì, không làm phiền hai vị đến chỗ này một chuyến, trực tiếp kêu đệ tử đến báo với ta. Hoặc dùng bùa truyền âm báo cho ta. Ta nhất định sẽ bỏ hết chuyện trên tay xuống, lập tức chạy đến chỗ hai vị đại sư."

Vân Lạc Đình cười nói: "Không cần phiền phức như thế."

Bọn họ đang ở trong tông môn của người ta, vẫn nên khiêm tốn một chút mới tốt.

"Không phiền, không phiền." Chưởng môn nhận ân tình. Nên đương nhiên sẽ không tính toán những việc nhỏ nhặt này, vội nói: "Bên ngoài lạnh, mau vào nhà trước đã."

Trong phòng lạnh lẽo, trên bàn chỉ có một bình trà nóng.

Chưởng môn có hơi ngại: "Mấy ngày nay ta đều ở trong phủ đệ của tiên giả, nên không để ý bên này."

Sau khi rót trà nóng đưa qua, chưởng môn hỏi: "Hai vị đại sư tìm ta có chuyện gì?"

Vân Lạc Đình suy nghĩ một chút, cậu không nói thẳng chuyện hồ ly, mà hỏi: "Trong tông môn của các ngươi có nuôi linh thú không?"

"Tông môn chúng ta từng giao thiệp với Ngự Thú Tông. Tông môn sẽ cung cấp mấy con chim linh thú cho đệ tử không có cách nào ngự kiếm sử dụng."

Nói đến đây, chưởng môn cười mỉa: "Chỉ là bây giờ......"

Ngũ Hoa tông ngã khỏi thần đàn, nên bị rất nhiều đôi mắt nhìn chằm chằm. Thực lực của Ngự Thú Tông lại không mạnh. Hoàn toàn dựa vào thuật ngự thú để đặt chân ở Tu Tiên giới. Sau khi xảy ra chuyện, tất nhiên không dám giao thiệp với tông môn. Cỏ mọc đầu tường đầu không chút do dự nghiêng về phía người khác.

Linh thú lúc trước bọn họ chủ động mang đến để lấy lòng, cũng tìm cớ thu về.

Mặc dù bây giờ Ngũ Hoa tông như thế. Nhưng nếu muốn giữ lại bọn linh thú kia, tất nhiên Ngự Thú Tông sẽ không dám cứng rắn mang đi.

Nhưng... Tốt xấu gì Ngũ Hoa tông cũng từng là đệ nhất tông môn. Cốt khí của đại tông môn không cho phép bọn họ làm ra loại chuyện này.

Tông chủ nói: "Hai vị đại sư muốn đi ra ngoài sao? Mặc dù trong tông môn không nuôi linh thú. Nhưng có một vài trưởng lão có linh thú khế ước. Nếu đại sư muốn, ta sẽ đi du thuyết, các trưởng lão cũng rất vui lòng đưa linh thú ra."

Có ai sẽ bỏ qua cơ hội lấy lòng đan dược sư đặc cấp chứ.

Nếu nói chuyện nhỏ này cho những trưởng lão kia. Chỉ sợ, những trưởng lão không có linh thú khế ước, sẽ chạy ra ngoài ký khế ước với linh thú rồi trở về.

Vân Lạc Đình không cảm nhận được khế ước của hồ ly trên người ông, lại hỏi: "Linh thú nuôi dưỡng lúc nhàn dỗi, không bị khế ước sao?"

Chưởng môn đứng dậy, xoay người chọn hai cái ngọc giản: "Phần lớn trưởng lão trong tông môn của ta đều là đan si. Không có linh thú khế ước... Chỉ có Tấn An và Khâu Lương là hai vị trưởng lão có linh thú nuôi bên người từ nhỏ. Trưởng lão Khâu Lương chỉ nuôi Chuột Ngọc Linh, Tấn An nuôi một con Yến Hà Lệ thú. Còn do chính hắn ấp trứng, tính cách hắn nội liễm. Hơn nữa bế quan quanh năm, đến bây giờ ta vẫn chưa từng gặp qua, cũng không biết con linh thú kia còn sống hay không."

Hai cái ngọc giản này, dùng để truyền tin cho trưởng lão, chưởng môn lấy ra đưa cho Vân Lạc Đình.

"Đa tạ chưởng môn." Vân Lạc Đình không thu ngọc giản, không phải là hồ ly. Không cần thiết phải hỏi nhiều hai vị trưởng não này, hồ ly hẳn là bị giấu đi rồi.

Tin tức bên ngoài cũng không thể lọc ra được trưởng lão nào có vấn đề.

Vân Lạc Đình chỉ có thể nói: "Làm phiền trưởng môn hỏi thăm giúp ta một chút. Có người nào từng nhìn thấy một trưởng lão dẫn theo một nữ tử về tông môn hay không. Hoặc là ôm một con linh thú màu đỏ."

Vẫn phải bắt đầu từ trên người đệ tử biết được chuyện này.

Nói thẳng hồ ly ra, khả năng sẽ rút dây động rừng. Nhưng mà bây giờ cơ thể hồ ly vẫn nằm trong tay vị trưởng lão kia. Hồ ly không giống khổng tước, không thể trùng tu cơ thể, vẫn nên cẩn thận một chút.

Tất nhiên chưởng môn sẽ không từ chối, lập tức đáp ứng: "Được, xin hỏi đại sư, là từ lúc nào?"

"Ừm......" Vân Lạc Đình có hơi chần chờ, bối rối nhìn Bùi Huyền Trì.

Vấn đề là ở đây.

Không biết nên tìm từ khi nào, ngay cả một khoảng thời gian đại khái bọn họ cũng không biết.

Bùi Huyền Trì ôm cậu từ sau lưng, tay để trên vai Vân Lạc Đình, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve vàng tai: "Lúc bí cảnh Trầm Nghênh xuất hiện."

Vân Lạc Đình sửng sốt, chưởng môn đã biết: "Được, chuyện này giao cho ta. Không quá ba ngày, ta nhất định sẽ tra ra người này cho đại sư."

Trong tông môn có nhiều tu sĩ, một lòng hướng đạo. Ít khi rơi vào tình yêu. Càng đừng nói đến chuyện trưởng lão mang theo một nữ tử vào tông môn. Lén lút đi vào trận pháp hộ sơn, khó tránh khỏi sẽ kinh động không ít người.

Quang minh chính đại đi vào từ cửa chính, tất nhiên sẽ bị rất nhiều đệ tử chú ý.

Việc này, phải điều tra thật kỹ!

- --

Rời khỏi viện chưởng môn. Lúc đi xuống dưới chân núi, Vân Lạc Đình không nhịn được hỏi: "Làm sao ngươi biết, vị trưởng lão kia mang hồ ly về vào lúc bí cảnh Trầm Nghênh xuất hiện?"

"Đoán." Bùi Huyền Trì giơ tay lên gạt cành cây chắn trước mặt Vân Lạc Đình, thuận thế kéo cậu đến bên người mình: "Tộc linh thú trốn tránh thế gian. Nhân tu không có cách nào biết được chỗ tộc linh thú trốn. Tất nhiên cũng không biết Tộc linh thú đã xảy ra chuyện gì."

"Nhưng lúc bí cảnh Trầm Nghênh xuất hiện. Vị trí mà Đoạn Thư Lăng đưa ra có tin tức của Tộc linh thú. Cho nên, hẳn là lúc đó trong Tộc linh thú đã xảy ra biến cố. Hơn nữa tu vi của hồ ly, linh hồn có thể nhìn thấy linh cốt, liền có thể xác định."

Vân Lạc Đình gật đầu, có phạm vi, hẳn là lúc tìm người sẽ đơn giản hơn một chút.

Trong tông môn không có chỗ gần nhau, lúc này trưởng môn ở trên núi, cách nhà thuỷ tạ hơi xa.

Trong tông môn không thể ngự kiếm phi hành. Cứ vậy đi xuống núi, lúc quay về nhà thuỷ tạ trời đã tối rồi.

Vân Lạc Đình quyết đoán biến thành hình thú, nhảy lên vai Bùi Huyền Trì. Móng vuốt cậu chạm vào gương mặt hắn: "Meo meo!"

Bay về đi!

Bùi Huyền Trì dỗ dành, giơ tay lên nắm móng vuốt của cậu: "Đứng vững."

"Meo!"

- --

Trận đấu thứ ba còn chưa bắt đầu.

Chưởng môn đã hỏi qua tất cả đệ tử trong tông môn. Ông không dám chậm trễ, từ lúc sáng sớm đã đến nhà thuỷ tạ.

Vân Lạc Đình nghe chưởng môn nói, chần chờ hởi: "Cho nên...... Không có trưởng lão nào từng mang nữ tử vào tông môn?"

"Đúng vậy." Không chỉ như thế, chưởng môn còn nói: "Ta sợ chậm trễ chuyện của đại sư, cũng sợ người lạ hiểu lầm. Nên đã cố ý phân phó đệ tử hỏi qua mấy nữ đệ tử trong tông môn. Khi các nàng nhập môn đều đi theo đệ tử thuộc môn hạ của trưởng lão, chưa từng đi cùng trưởng lão."

"Ngược lại có mấy đệ tử tu vi không cao kết hôn." Nhưng không phù hợp với chuyện Vân Lạc Đình nói, nên chưởng môn không nói tỉ mỉ.

Vân Lạc Đình nhíu mày, chuyện này giống như rơi vào bế tắc.

Nên giải quyết việc này như thế nào, ngược lại không dễ xuống tay.

Làm sao có thể, cho dù có giấu hồ ly ở trong túi linh thú. Vẫn phải đi qua đại trận hộ sơn, rồi ôm hồ ly ra ngoài.

Không có nữ tử, cũng không có linh thú màu đỏ?

Vậy trưởng lão kia mang linh thú vào như thế nào?

Còn có thể giấu lâu như vậy mà không bị phát hiện.

Ngón tay Bùi Huyền Trì lướt qua lông mày mèo nhỏ đang nhíu lại, vén sợi tóc loà xoà ra sau tai: "Đừng nóng vội, chúng ta từ từ nghĩ lại. Mọi chuyện đều có chỗ không hoàn hảo, sẽ để lại sơ hở."

Vân Lạc Đình nhìn Bùi Huyền Trì. Sau đó cậu được đút cho một miếng điểm tâm.

Trong đầu hiện lên mỗi một câu hồ ly từng nói qua. Đột nhiên cậu nhớ đến, lời trưởng lão nói đều là lừa hồ ly. Cả thân phận lẫn tên đều là giả, thì làm sao có thể chỉ dựa vào lời đệ tử nói, liền biết người này là trưởng lão chứ?

Vân Lạc Đình nheo mắt: "Thật sự đi vào với trưởng lão sao?"

Có thể không liên quan đến trưởng lão. Có lẽ có người mang hồ ly vào, rồi sau đó qua tay đưa cho trưởng lão trong tông môn.

Điều này rất có khả năng.

Rốt cuộc...... Người nọ lừa gạt hồ ly, ngay cả vẻ ngoài cũng là giả.

Vân Lạc Đình suy nghĩ thông suốt, nói: "Có đệ tử nào kết hôn với nữ đệ tử không? Bây giờ có mấy người không có nữ đệ tử bên cạnh?"

Chưởng môn ngừng lại, dường như không nghĩ đến Vân Lạc Đình lại quan tâm đến nhân duyên của đệ tử.

Tông môn là chỗ tu đạo, kiêng kị chuyện nữ nhi tình trường. Nhưng từ trước đến nay Ngũ Hoa tông luôn quang minh. Nếu có người có bạn đồng hành sẽ ghi trong danh sách.

Con đường tu tiên dài đằng đẵng, dù nhiều chuyện hay ít chuyện đều có thể ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người.

Nếu có thể quang minh chính đại dẫn đến tông môn sẽ ghi vào danh sách, đều là tình cảm chân thành, chỉ có......

"Thật ra có một đệ tử tên là Loan Thanh Lâm, rất là kỳ lạ. Trên danh sách chưa ghi tên nữ đệ tử bên cạnh hắn, vẫn luôn để trống. Nhìn trên danh sách, rất đáng chú ý."

Chưởng môn không để ý đến chuyện này. Tu luyện đến bây giờ đã không còn câu nệ với tình cảm. Chỉ là danh sách kia có quy củ, bỏ trống một chỗ thật sự không thuận mắt.

Vân Lạc Đình và Bùi Huyền Trì nhìn nhau: "Dẫn ta đi gặp hắn."

Tông chủ khoác tay nói: "Không làm phiền hai vị đi một chuyến. Để ta truyền tin, kêu sư tôn của hắn dẫn hắn đến đây là được."

Nào có ai để khách quý đích thân đi tìm một tên đệ tử vô danh chứ, chuyện này quá chậm trễ.

Vân Lạc Đình uống một ngụm trà linh thảo nhỏ, nhuận điểm tâm trong miệng.

Một chén trà còn chưa uống xong. Trưởng lão đã vội vàng mang đệ tử đến: "Chưởng môn!"

Chưởng môn liếc mắt nhìn hắn, ý bảo Loan Thanh Lâm tiến lên: "Hai vị đại sư gọi ngươi đến hỏi chuyện."

Trên mặt Loan Thanh Lâm có chút mờ mịt, hiển nhiên không biết tại sao mình bị gọi tới. Hắn cúi đầu, không dám nhìn thẳng Vân Lạc Đình.

Vân Lạc Đình không chút do dự hỏi: "Nữ tử lúc trước ngươi mang về tông môn. Bây giờ nàng đang ở đâu?"

Loan Thanh Lâm sửng sốt: "Thưa đại sư, nhân duyên hai người chúng ta đã đứt. Nàng bỏ ta đi xa, đã không còn ở trong tông môn. Cụ thể là ở nơi nào, ta cũng không biết."

"Vậy ta thay cách nói khác." Vân Lạc Đình không cho hắn cơ hội hàm hồ cho qua: "Ngươi đưa nàng cho vị trưởng lão nào rồi?"

Mặt Loan Thanh Lâm đột nhiên đổi sắc: "Đại sư nói lời này là có ý gì."

Nhìn vẻ mặt chột dạ của hắn ta, Vân Lạc Đình liền biết mình không tìm nhầm người: "Nàng là linh thú. Chỉ sợ ngươi coi nàng như nhân tình?"

Chưởng môn ngồi bên cạnh, cũng cảm thấy không đúng, lập tức quát: "Đại sư hỏi gì, ngươi trả lời cái đó, thành thật một chút cho bản tôn!"

Đệ tử dưới môn hạ của trưởng lão rất nhiều. Sau khi nhận được tin nhắn của chưởng môn. Kêu hắn mang Loan Thanh Lâm đến hắn còn cảm thấy kỳ lạ. Nhưng bây giờ đã hiểu ra chuyện gì, sợ bị Vân Lạc Đình hiểu lầm, hắn không muốn đắc tội với người khác.

Trưởng lão vội nói: "Do ta lơ là quản giáo. Chuyện của Loan Thanh Lâm ta cũng không biết. Nếu hắn phạm phải sai lầm lớn, ta làm sư tôn tất nhiên sẽ không bao che. Hai vị đại sư tùy ý xử lý."

Loan Thanh Lâm há miệng thở dốc, hắn không phải đệ tử thân truyền. Đương nhiên Trưởng lão sẽ không bảo vệ hắn. Nếu sư tôn hắn bảo vệ hắn, hắn cũng không cần đến nhờ cậy người khác.

Chỉ là, linh thú kia đưa cho ai. Loan Thanh Lâm tuyệt đối không dám nói.

Nếu liên luỵ đến vị kia trưởng lão kia. Con đường tu tiên của hắn mới thật sự đến hồi kết.

Chuyện này đã trôi qua lâu như vậy. Nghĩ đến khoảng thời gian này chưởng môn phái đệ tử đi hỏi chuyện. Loan Thanh Lâm đoán trong tay bọn họ hẳn là không có chứng cứ xác thực.

Hắn dứt khoát hoành hành, không nghĩ đến bản thân, cứ vậy quỳ trên mặt đất. Loan Thanh Lâm trầm giọng nói: "Đại sư chớ có vu oan cho ta. Hai người chúng ta từng cầm sắt hòa minh. Dù nàng có là linh thú thì có sao. Ta cũng là người, sẽ không làm ra chuyện táng tận thiên lương như vậy."


Vân Lạc Đình nhướng mày, tính chống đối đến cùng?


Thấy Loan Thanh Lâm tỏ vẻ ta không biết. Ta bị oan uổng. Nhưng mà bởi vì ngươi là đan dược sư đặc cấp nên ta không dám động đến ngươi, chỉ có thể nhẫn nhục gánh vác chuyện này.


Vân Lạc Đình túm vạt áo Bùi Huyền Trì: "Huyền Trì."


"Ta đây."


Vân Lạc Đình chỉ vào Loan Thanh Lâm: "Đánh hắn."


Ta lại không ở đây để nói đạo lý với ngươi. Ta chỉ cần biết bây giờ cơ thể hồ ly đang ở đâu.


Không nói, vậy đánh ngươi đến khi nào ngươi nói mới thôi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK