Hắn khóc, không phải vì hắn cảm thấy mình làm sai. Mà vì hắn phát hiện mình không thể chấp nhận được những gì sắp phải dối mặt, cảm thấy hối hận nên khóc.
Ngay cả một chút ánh mắt dư thừa Vân Lạc Đình cũng không cho hắn. Cậu không quay đầu lại đi ra ngoài.
Sắc trời có chút u ám, áp lực nhưng lại không mưa.
Trong khoảng thời gian này, tiên môn thế gia bị tông môn bao vây tiêu diệt. Có ít tu sĩ liều mạng phản kháng đến chết, làm tông môn phải bỏ ra không ít công phu. Cho nên cũng không thể giữ lại người sống.
Lúc này khó tránh khỏi sẽ làm lớn chuyện. Cho dù là tu sĩ tiên môn hay là bá tánh bình thường. Khi nhìn thấy người khả nghi đều sẽ tìm đến người trong tiên môn.
Trưởng lão, Tiên tôn đều đã rời khỏi tông môn, trốn đi cả ngày không dám ra gặp người.
Người trong thế gia may mắn trốn thoát cũng trốn tránh khắp nơi. Sợ bị người ta nhìn thấy rồi bắt được, từng là thiên chi kiêu tử. Nhưng tình thế trước mắt bức bách chỉ có thể cụp đuôi làm người.
Nhân quả luân hồi, báo ứng phải chịu. Những người đó rơi vào kết cục này đều là tự làm tự chịu.
- --
Trời âm u mất mấy ngày.
Mặc dù trời không mưa, nhưng Vân Lạc Đình cảm thấy bên ngoài vẫn có chút nước. Cậu không muốn đi ra ngoài, hoá thành hình thú nằm trên đùi Bùi Huyền Trì.
Một tay Bùi Huyền Trì giúp mèo nhỏ vuốt lông. Một tay còn lại đưa linh lực vào trong lò luyện đan.
Đan dược dùng để trao đổi không đủ, phải luyện ra một ít.
Vân Lạc Đình duỗi người, dùng móng vuốt lay túi pháp khí.
Linh thú hoá hình ngồi trên đệm hương bồ ở bên trong để điều tức. Cho dù là tiểu linh thú có tu vi thấp nhất. Suýt chút nữa bị trưởng lão đưa ra ngoài cho Vân Lạc Đình chơi, cũng đang điều tức.
Nàng đã có thể hóa thành hình người, chỉ là có hơi bất ổn. Chuyện lúc trước trong đại điện, nàng cũng có ở đó.
Tiểu linh thú này không phải bị bắt tới, bị bắt là linh thú hoá hình đang mang thai. Tiểu linh thú vừa sinh ra đã ở trong nhà đấu giá. Mẫu thân nàng vì sinh ra tiểu linh thú nên cơ thể gầy yếu, không chống đỡ được.
Lúc trước tiểu linh thú không thể hoá hình bị giữ lại trong nhà đấu giá. Không thể tính là nuôi, chỉ có thể nói là muốn chờ xem tiểu linh thú có thể hóa hình hay không, cố gắng tận dụng.
Hài tử của linh thú hóa hình, chỉ cần tu luyện một chút là có thể hóa hình.
Nhưng nhóm trưởng lão đều nhìn thấy ý nghĩ của nhà đấu giá. Bọn họ dặn dò tiểu linh thú đừng tu luyện.
Mãi cho đến khi được cứu ra, tu vi của nàng mới có tiến bộ vượt bậc.
Vân Lạc Đình thấy không có người đến quấy rầy bọn họ. Cậu bỏ mấy viên đan dược vào, để cho linh thú ăn có ích cho tu luyện.
Cho dù không ăn, để linh lực tản ra. Lúc bọn họ tu luyện cũng sẽ hấp thu nó, như vậy cũng được.
Linh hồn của khổng tước khôi phục chậm, muốn dục hỏa trùng sinh cần phải củng cố cơ thể nên cần thời gian liên tục. Cũng may hiện tại hư ảnh của linh lực đã bắt đầu ngưng tụ thành một lớp màng. Giống như một lớp vỏ trứng trong suốt, bao bọc khổng tước ở bên trong.
Chờ đến khi vỏ trứng hoàn toàn ngưng tụ. Sau khi phá xác, khổng tước có thể thoát thai hoán cốt.
Vân Lạc Đình nâng chân vỗ vỏ trứng, tản linh lực ra cho hắn.
Một đạo khí tức xa lạ cuốn theo bùa chú bị ngăn cách bên ngoài trận pháp.
Tai Vân Lạc Đình lắc lắc. Cậu ngẩng đầu nhìn lên, phân biệt khí tức trên đó hình như là ma khí.
Nhìn Bùi Huyền Trì đã bắt đầu chuẩn bị ngưng đan. Vân Lạc Đình tự đi qua, kéo bùa chú kia xuống.
Đoạn Thư Lăng?
Giẫm móng vuốt lên, trực tiếp mở bùa chú ra.
"Phong ấn của tường kết giới đã buông lỏng. Thế gia thả ra tin tức chọn ma tu có tu vi xuất chúng trong Ma tộc đến tham dự đại hội. Đại hội sẽ chọn ra ba người thắng, mới có thể đi đến tường kết giới mở ra phong ấn, mau tới."
Giọng nói của Đoạn Thư Lăng dồn dập, bộ dáng giống như rất sốt ruột thúc giục.
Vân Lạc Đình sửng sốt. Phong ấn của tường kết giới vừa mới có động tĩnh, động tác bên chỗ Ma tộc không khỏi quá nhanh.
Những thế gia kia ôm ý niệm gì trong đầu thật ra rất rõ ràng. Bọn họ muốn bắt đầu trước, để đá những người có khả năng phá vỡ phong ấn của tường kết giới ra ngoài. Có như vậy mới có thể luôn nắm quyền lực của Ma tộc trong tay mình.
Ba kẻ cuối cùng được đưa lên, đại khái cũng không có khả năng thật.
Chuyện thế gia muốn làm, chính là để cho tường kết giới vĩnh viễn không thể mở ra. Cũng sẽ không có Ma Tôn đời kế tiếp xuất thế.
Bọn họ không quan tâm hưng thịnh suy vong của Ma tộc. Bọn họ chỉ quan tâm đến thứ trong tay mình có thể nắm được.
Cho dù có Ma Tôn, Ma tộc hưng thịnh. Nhưng quyền thế không nằm trong tay bọn họ. Đến lúc đó Ma tộc ra sao làm gì còn liên quan đến bọn họ chứ?
Cái đuôi của Vân Lạc Đình cuốn bùa chú kia lên, chạy đến bên cạnh Bùi Huyền Trì.
Sau khi nói ra chuyện trong thư Đoạn Thư Lăng gửi đến. Cậu lại nói: "Chúng ta sẽ tham gia đại hội kia sao?"
Nếu thế gia thật sự tồn tại tâm tư không muốn Ma giới xuất hiện Ma Tôn. Hẳn là người cuối cùng được đưa đến để phá kết giới đã được chọn ra. Chứ không phải là ma tu có tu vi không cao tham gia trúng tuyển được chọn ra trong đại hội.
So với người trước, nhỡ đâu người sau xuất hiện một ma tu giấu dốt. Tên đó đánh bậy đánh bạ thật sự mở ra tường kết giới. Chắc chắn thế gia không thể chấp nhận nổi kết quả này.
"Không tham gia." Bùi Huyền Trì thu lại ma khí, thu đan dược vào trong tay: "Nhưng có thể đến Ma tộc trước."
Xem tình huống bên kia như thế nào.
Đoạn Thư Lăng vội vàng truyền tin như thế. Hẳn là bây giờ trên dưới Ma tộc đã vì chuyện tường kết giới lỏng ra, mà sinh ra mâu thuẫn không nhỏ.
Nếu không, thế gia đã không vội vàng ra tay như vậy.
Vân Lạc Đình gật đầu. Cậu ngửa đầu hôn hắn một cái, nói: "Ta đi thu dọn đồ đạc, ngươi tiếp tục luyện đan đi."
Bùi Huyền Trì giơ tay dùng lòng bàn tay để lên sau lưng mèo nhỏ. Hắn cúi đầu cọ đệm thịt, nói: "Ngươi có thể nghỉ ngơi một chút. Đợi lát nữa ta luyện đan xong rồi hẵn đi thu dọn."
Vân Lạc Đình hóa thành hình người, duỗi người nói: "Không nghỉ ngơi, dọn dẹp xong càng sớm chúng ta qua đó càng sớm."
Phàm là việc có thể làm sớm không nên chậm trễ. Ma tộc có rất nhiều biến động, vẫn nên qua đó sớm mới tốt.
Nhỡ đâu xảy ra chuyện gì, bọn họ cũng có thể biết trước. Sau đó nghĩ ra kế sách đối phó.
- --
Bọn họ vẫn luôn ở trong phòng của quán trọ. Phần lớn đồ đạc điều ở trong nhẫn trữ vật.
Hơn nữa vì mua thêm đồ, nên bây giờ thu dọn lại có cảm giác có rất nhiều đồ đạc.
Sau khi Vân Lạc Đình phân loại xong những thứ này thì bỏ vào nhẫn trữ vật. Cậu bỏ nó qua một bên, biết nó ở đâu. Lúc cần dùng thì tìm cũng tiện.
Ngoại trừ chăn đệm, còn có một ít đồ chơi nhỏ ở trong ngăn tủ. Toàn là đồ mà lúc trước mua trên phố
Có vẻ như chưa đeo được vài lần.
Vân Lạc Đình cầm hai quả cầu lông màu đen: "Huyền Trì!"
Bùi Huyền Trì nhìn cậu một cái. Hắn cảm giác trên phát quan của mèo nhỏ có bỏ thứ gì đó.
Vân Lạc Đình cười, nghịch hai quả cầu màu đen kia, sau đó thì quay về tiếp tục thu dọn.
Vừa mới mặc xong áo ngoài, thì nghe thấy bên ngoài cửa có người truyền âm: "Hai vị đại sư có ở đây không? Tại hạ là chưởng môn Lục Thiên Hữu của Thiên Tằm tông, đặc biệt đến đây lấy đan dược."
Lục Thiên Hữu cảm nhận được trong phòng có trận pháp bảo vệ, nên không gõ cửa.
Tông môn lúc trước bọn họ nhìn thấy đang vây quét Trần gia, chính là Thiên Tằm tông. Hiện tại Vân Lạc Đình vẫn còn ấn tượng.
Vừa lúc Bùi Huyền Trì đã ngưng thành đan. Vân Lạc Đình mở trận pháp ra, dẫn người vào: "Lục chưởng môn đã nghĩ kỹ muốn lấy đan dược gì chưa?"
Lục Thiên Hữu cười nói: "Nghĩ kỹ rồi."
Mặc dù bọn họ bắt được nhiều người. Nhưng người chân chính làm chủ Trần gia lại không có tới. Nên phần lớn đan dược có thể đổi là trung cấp và cao cấp. Đan dược đặc cấp chỉ có thể đổi một viên.
Tuy nghe vào thì ít. Nhưng thứ được gọi là đan dược đặc cấp, ở trong tông môn không có luyện đan sư như bọn họ, đã có thể được tôn sùng là chí bảo trong tông môn. Không phải ai cũng có thể nhìn, cầm về cũng không chia luôn.
Đan dược trung cấp nhiều hơn một chút, vừa vặn thích hợp với đệ tử tu vi không cao.
Bùi Huyền Trì đặt đan dược ở trên bàn, mặc cho Lục Thiên Hữu tự chọn.
Lục Thiên Hữu vừa nhìn lướt qua lập tức sững sờ.
Đây là...... Cái gì?
Đan dược sao?!
Một viên đan dược cao cấp ở bên ngoài đã là thiên kim khó cầu. Thế mà bây giờ lại tuỳ tiện bị nhét đầy trong bình sứ, đan dược trung cấp càng nhiều hơn, nhét hết trong hộp.
Mặc dù bình đựng đan dược đặc cấp không bị nhét đầy. Nhưng vẫn dựa theo tác dụng để phân loại. Bình ít nhất cũng hơn nửa bình.
Chuyện này có khác gì bày hàng bán đồ ăn ở bên ngoài chứ.
Lục Thiên Hữu nhìn đến choáng váng. Là chưởng môn một tông nhưng ông chưa từng gặp qua loại tình huống này.
Lục Thiên Hữu không dám lấy nhiều. Ông dựa theo số lượng mình ghi nhớ, chọn một ít. Ông không hề che giấu, mỗi lần lấy một viên còn cố ý để Bùi Huyền Trì nhìn thấy, tránh xảy ra hiểu lầm.
Ngược lại lúc chọn đan dược đặc cấp có hơi do dự. Tạm thời không dùng được, nhưng sau này có thể dùng. Nên không biết nên chọn loại đan dược nào.
Cuối cùng vẫn chọn đan dược tăng tu vi, loại đan dược này không cần đúng chứng bệnh. Ai cũng có thể ăn được.
Lục Thiên Hữu chọn xong đan dược nói: "Mờ đại sư xem qua."
"Ừm." Bùi Huyền Trì không nhìn, nhàn nhạt nói: "Về đi."
Lúc đến Lục Thiên Hữu đã chuẩn bị tốt mọi khả năng có thể bị làm khó. Dù sao đan dược không phải là cải trắng. Đan dược trung cấp không có nhiều, đang dược cao cấp càng ít, còn đan dược đặc cấp muốn tuỳ tiện trao đổi nghĩ cũng đừng nghĩ.
Nếu không phải lúc trước có Tiên Tôn của Ngũ Hoa tông, chỉ sợ bọn họ cũng không tin có thể trao đổi như thế.
Đến bây giờ vẫn còn cảm thấy lo sợ bất an. Bởi vì nếu mà Bùi Huyền Trì không cho ông đan dược, ông cũng không thể làm gì.
Sau khi đi vào cầm được đan dược trên tay, quá là thuận lợi. Ông thậm chí còn hơi không thể tin được.
Ông còn nghĩ rằng lúc sau mình sẽ bị làm khó, còn cố ý để Bùi Huyền Trì nhìn, kết quả......
Không những không làm khó ông, mà còn giục ông đi. Thật sự dễ dàng cứ thế đưa đan dược cho ông.
Lục Thiên Hữu cất đan dược vào trong túi trữ vật. Lúc ra cửa ông vẫn chưa khôi phục lại tinh thần.
Ông suy nghĩ một chút, lại bước nhanh hơn. Ông chịu ân tình của chưởng môn khác, cho nên mới là người đầu tiên qua đây. Nếu không có vấn đề lớn, nhanh chóng quay về nói cho các chưởng môn khác.
Đợi chúng đệ tử trong tông môn của ông ăn xong đan dược, là có thể tiếp tục đi ra ngoài tìm những thế gia và những trưởng lão, Tiên Tôn đang trốn ở bên ngoài. Một bắt hết bọn họ.
Vân Lạc Đình vừa mới đóng trận pháp lại một nửa. Cậu đã nghe thấy một chuỗi tiếng cười " Ha ha haha " ở bên ngoài.
Giống như cười quá mức phô trương, còn bị sặc một tiếng. Sau khi chật vật ho khan vài cái, lại tiếp tục nhỏ giọng cười.
Vân Lạc Đình nhướng mày. Cậu cảm giác vị chưởng môn này rất vui vẻ.
Nhưng mà, làm cậu nghĩ đến một chuyện, nghiêng đầu hỏi: "Chúng ta đi rồi, thì đưa đan dược cho bọn họ như thế nào?"
Chưởng môn tiếp theo đến đổi đan dược chỉ có thể nhiều lên chứ không ít đi.
Bùi Huyền Trì suy nghĩ một chút, gấp giấy vẽ phù: "Để chưởng môn Ngũ Hoa tông đến làm."
Chưởng môn đến bây giờ còn ở lại chỗ này rất ít. Chưởng môn coi như bọn họ có quen biết chỉ có Ngũ Hoa tông.
Cứ trực tiếp giao đan dược này cho ông. Có người đến đổi, thì cứ để họ lựa chọn là được.
Để bảo đảm, hạ trận pháp lên đan dược. Nếu mà có người cướp đoạt. Đan dược sẽ bị tiêu huỷ ngay lập tức. Coi như miễn làm phiền phức chưởng môn Ngũ Hoa tông.
- --
Chưởng môn Ngũ Hoa tông đến rất nhanh. Sau khi ông nhận được truyền tin liền ngựa không ngừng vó chạy qua đây.
Lúc ông biết được Bùi Huyền Trì nhắn trong truyền tin muốn giao đan dược cho ông. Ông kinh hãi tột độ. Món đồ trân quý như vậy để ở chỗ ông, hai vị đại sư thế mà lại yên tâm.
Vốn ông định qua đây từ chối một phen. Kết quả lúc đến nơi căn phòng trống không chỉ có đan dược ở trên bàn.
Bên cạnh còn chia ra mấy bình, làm thù lao.
Người đi rồi, chưởng môn Ngũ Hoa tông chỉ có thể thu lại những đan dược kia trước. Chỗ được chia làm thù lao ông không có động vào. Ông nghĩ mình chỉ làm chuyện nhỏ mà thôi, mọi chuyện làm thỏa đáng. Sau này gặp lại, sẽ trả lại số thù lao này.