Dù yến tiệc định vào buổi tối, từ sáng sớm ai nấy đã phải thức dậy tất bật sắp xếp mọi việc đâu vào đó. Phong Thể Minh đích thân đến Triêu Lan cung mang lụa về cho Bạch Diệu Hoa rồi quấn lấy nàng hỏi han đủ chuyện. Mãi đến chập choạng tối, Tư An phải nhắc nhở Phong Thể Minh mới hoảng hồn nhớ ra chuyện thọ yến, cuống quýt chạy về chuẩn bị.
Thọ yến diễn ra vào giờ tuất ở điện Triều Minh. Đây là nơi chuyên dùng thiết đãi đại yến, các buổi lễ tế quan trọng cũng đều được tổ chức tại chỗ này. Từ nhiều đời trước đã có quy định, phàm là phi tử thông thường không được thì không được ngồi kiệu đến gần điện Triều Minh. Vì vậy, ta và Bạch Diệu Hoa, Phong Thể Minh phải hạ kiệu ở đằng xa rồi cùng nhau đi bộ tiếp một đoạn. Trên đường đi gặp phải không ít các phi tần chức vị nhỏ đương nô nức đi dự yến tiệc. Bọn họ thường ngày chẳng có nhiều cơ hội xuất hiện, ngày hôm nay không ai là không tươi vui hớn hở. Những vị này, ta không nhớ mặt được bao nhiêu người. May mà cũng chẳng ai có ý định dừng lại trò chuyện, nên ta chỉ cần mỉm cười đáp lại là được. Đi được một đoạn, đột nhiên lại nghe Phong Thể Minh lẩm bẩm:
- Phía trước không biết có chuyện gì nhỉ?
Ta nheo mắt nhìn theo hướng nàng chỉ, liền thấy có một nữ tử mặc lễ phục màu trắng ngà. Dọc thân áo nàng thêu mấy nhành lan trắng, điểm xuyết lá non xanh ngọc thanh tao. Nàng ngồi trên một tảng đá nhỏ bên đường, dáng vẻ hơi mỏi mệt, cạnh nàng còn có một thái giám ân cần quạt mát.
Nữ tử kia nhìn thấy chúng ta, từ xa đã đứng dậy lễ phép cúi chào:
- Tu viện Lạc thị bái kiến hiền phi nương nương.
Thái giám hầu cận của nàng cũng quỳ lạy sát đất.
Thì ra là Lạc tu viện, Lạc Linh Chương. Người này sức khỏe không tốt, thường ngày luôn ở lì trong phòng chẳng rời nửa bước. Trong hoàng cung, nếu nói đến số lượng thuốc uống vào thì chắc chỉ có Lạc Linh Chương là bì được với hoàng đế mà thôi. Nghe nói nàng chỉ cần ngồi một chút đã thấy mệt, lễ thỉnh an cũng vì vậy mà được miễn cả, chỉ hôm nào nàng cảm thấy thoải mái trong người hoặc có việc gì trọng đại mới đến thôi. Thế mà hôm nay phải đi bộ đến tận đây, thảo nào gương mặt thanh tú tái nhợt cả đi.
(Chú ý nhỏ: Nhân vật Lạc Linh Chương ban đầu là Khán Linh Chương, vì chữ Khán không hay nên mình quyết định đổi thành họ Lạc (乐) – có nghĩa là "vui vẻ". Chữ Linh (泠)nghĩa là "trong trẻo, sáng sủa", chữ Chương (璋) là một loại ngọc. Nhân vật này từng được nhắc đến ở chương 19, 21 và 54)
Ta không nỡ để nàng cúi mình lâu, bèn nói ngay:
- Lạc muội muội đừng đa lễ. Người đâu, mau đỡ Lạc tu viện.
Lạc Linh Chương mỉm cười yếu ớt:
- Đa tạ nương nương.
Thái giám hầu cận bước đến đỡ lấy tay nàng, đầu vẫn cúi rất thấp, chẳng dám nhìn ta cái nào. Ta thở dài trong lòng, hóa ra cũng có người thực sự tin vào cái tin đồn vớ vẩn kia sao?
Đợi Phong Thể Minh và Bạch Diệu Hoa hành lễ với Lạc Linh Chương xong, ta bèn nói:
- Muội muội cảm thấy không khỏe thì cứ ngồi nghỉ đi, đừng ngại.
Có lẽ Lạc Linh Chương cũng hiểu rõ sức khỏe của mình, nàng không cố tỏ vẻ khách sáo, nhanh chóng dựa vào thái giám hầu cận mà ngồi xuống trở lại:
- Thần thiếp vô dụng, mới đi vài bước đã không chịu nổi, để nương nương và nhị vị muội muội đây chê cười rồi.
Nói đoạn, nàng cúi đầu, ngại ngùng cười. Đến đây đã hơn một năm, nhưng ta cũng chỉ mới gặp Lạc Linh Chương độ vài lần. Người con gái này đẹp mộc mạc, nói năng lễ độ nhưng vẫn rất thành thực, tạo cho người đối diện cảm giác gần gũi. Ngay cả Trịnh Vân Anh dù không thân thiết với nàng, mỗi lần nhắc đến đều thương cảm: "Lạc tỷ tỷ xinh đẹp, tính tình lại tốt, chỉ tiếc sức khỏe yếu cho nên thẻ bài luôn bị rút đi, nếu không có lẽ cũng sẽ được hoàng thượng sủng ái."
Trong việc này, ta hoàn toàn đồng ý với Trịnh Vân Anh. Gia thế Lạc Linh Chương không quá cao, nàng lại còn đau ốm liên miên. Trong cung không thiếu kẻ thích đội trên đạp dưới, Lạc Linh Chương lại còn phải ở cùng với một nữ tử hống hách ngang tàng như Liễu Yến Yến. Vậy mà nàng vẫn giữ được mình, không dính dáng vào chuyện thị phi, lặng lẽ thăng đến hàng tam phẩm. Bấy nhiêu cũng chứng tỏ vị họ Lạc này không phải kẻ tầm thường. Nếu chẳng vì bình sinh yếu ớt, Lạc Linh Chương nhất định có thể làm nên chuyện.
Ta thăm hỏi Lạc Linh Chương thêm vài câu, chắc chắn sức khỏe nàng không có vấn đề gì nghiêm trọng rồi kéo Phong Thể Minh và Bạch Diệu Hoa cùng đi tiếp.
Đi được một đoạn, Phong Thể Minh chợt kéo tay ta hỏi:
- Thái giám trong cung cũng có người biết võ công sao?
Ta nhíu mày:
- Tiệp dư nói gì thế?
Phong Thể Minh hơi nghiêng đầu, hất cằm về phía Lạc Linh Chương ở đằng sau:
- Tên thái giám kia cũng có chút công phu.
Ban nãy ta nhìn thoáng qua thái giám hầu cận của Lạc Linh Chương, chỉ cảm thấy người này cao lớn khác thường, dáng vẻ cũng khỏe mạnh. Bây giờ nghe Phong Thể Minh nói vậy, ta lén quay đầu nhìn lại mới nhận ra tạng người hắn rắn rỏi, tướng bộ vững vàng, đúng là người từng luyện võ.
Bạch Diệu Hoa cười giải thích:
- Linh Chương ốm yếu từ nhỏ. Lúc mới nhập cung, vì nhớ nhà mà ốm một trận chết đi sống lại, làm cho mấy tỷ muội ở cùng đều sợ chết khiếp. Cứ ba bốn ngày nàng ấy lại ngất xỉu ở đâu đó, có lần cung nữ không đỡ nổi, làm nàng đập đầu vào cạnh bàn, ở gần mang tai giờ vẫn còn sẹo. Hoàng thượng thương tình, mới sai Tô tổng quản đi tìm về một tên thái giám khỏe mạnh để theo hầu nàng ấy.
Bạch Diệu Hoa nhập cung cùng lúc với Lạc Linh Chương, khi chưa được phong phi cũng từng có thời gian ở chung tại Sương đình. Nàng đã nói vậy, có lẽ không sai. Ta ngoảnh nhìn Lạc Linh Chương lần nữa, thấy nàng đang mỉm cười dịu dàng lau mồ hôi trên trán tên thái giám kia, không khỏi thở dài.
Lạc Linh Chương cũng tính là một nữ tử tốt. Nếu không gả vào hoàng thất, có lẽ nàng cũng sẽ tìm được một đấng trượng phu xứng đáng. Nếu có trượng phu kề cận thương yêu chăm sóc, biết đâu sức khỏe nàng đã không tệ đến mức này.
Ba người bọn ta đi sớm cả nửa canh giờ, thế mà đến nơi mới thấy đại điện cũng gần đầy kín người. Thọ yến lần này có thêm phần biểu diễn của phi tần cho nên cách sắp đặt trong điện cũng hơi khác biệt. Giữa điện, một sân khấu hình tròn dựng cao chừng nửa thước, mặt trên trải thảm nhung đỏ rực, hai bên có cầu thang gỗ chạm khắc tinh xảo dẫn lối. Phía trước sân khấu, đối diện với cửa điện là một bộ bàn ghế lớn phủ khăn lụa vàng rực, đặt trên bục cao hẳn so với chung quanh, không nghi ngờ gì là chỗ ngự của đế hậu và vị lão phật gia nhân vật chính ngày hôm nay. Dọc theo hai bên là chỗ ngồi của chúng phi, vị trí và điểm tâm trên bàn tùy theo phân vị mà có điểm khác biệt.
Tính thái hậu không thích xa hoa, diêm dúa cho nên ngày thường có mặt bà ít ai dám chưng diện gì nhiều. Đặc biệt hôm nay là đại yến chúc thọ, ai nấy đều viện lí do vận lễ phục, không thể trang điểm qua loa mà cứ thế đua nhau khoe sắc. Vị trí chỗ ngồi không giống khi thỉnh an thường ngày, bên phải ta là chỗ của hoàng hậu, còn bên trái lại là Triệu Lam Kiều. Ta đợi bọn họ chào hỏi xong, liền đi thẳng đến chỗ của mình ngồi xuống. Chắc có lẽ hôm nay là dịp trọng đại, Triệu Lam Kiều thôi không đả động đến ta, ta cũng tránh chẳng nhìn về phía nàng.
Vừa uống trà chờ đợi, ta vừa liếc quanh đại điện ngắm nhìn đám nữ tử tươi trẻ kia. Bọn họ có người hồi hộp lo âu, có người vui mừng khấp khởi, lại cũng có người giống như ta đương dáo dác nhìn quanh. Trịnh Vân Anh bắt gặp ánh mắt của ta, lập tức nhoẻn cười khoe cả hai chiếc răng khểnh nhỏ xinh. Bên cạnh chỗ muội ấy ngồi là một chiếc đàn tranh trông khá bình thường. Minh Ngọc cung chỉ có mình Trịnh Vân Anh, muốn đùn đẩy cũng chẳng được. Ta đoán Trịnh Vân Anh sẽ đàn tạm một khúc nhạc cho qua chuyện. Phía Huệ Đàm cung hiện giờ vẫn chưa có cung chủ. Nghe đâu Dương Ngọc Huệ và Giang Tiểu Ái đã tranh giành đến sứt đầu mẻ trán suốt một thời gian dài, hông biết hôm nay ai là người tranh được cơ hội phô diễn tài năng trước mặt hoàng đế.
Ta đã nghe bên Ti lễ phòng nói trước qua, đúng giờ tuất, hoàng hậu sẽ khởi hành từ Triêu Lan cung đi sang Cát Tường điện. Sau đó đế hậu cùng ngồi trên ngự giá tới Thuận Ninh cung hành lễ với thái hậu, đón bà đến điện Triều Minh dự thọ yến. Nói thì đơn giản, nhưng vì tỏ lòng hiếu thảo, mọi việc đều phải tiến hành thật chậm rãi, cẩn thận không sai một ly. Vậy nên, khi đế hậu đón được Lão Phật Gia tôn kính về tới điện Triều Minh thì cũng mất cả nửa canh giờ.
Thái hậu mặc triều phục may bằng gấm đen, thân áo thêu họa tiết bách điểu triều phụng. Đầu bà đội mũ miện kết hình phượng hoàng ngậm minh châu, hai cánh bằng vàng ròng ôm lấy mái tóc vấn cao tỉ mỉ, càng tôn thêm thần thái oai nghiêm. Nhìn thái hậu ung dung ngồi trên vị trí cao nhất hậu cung, ta chợt ngẩn ngơ.
Không biết mấy mươi năm trước, khi vị tiểu thư mười sáu tuổi họ Hà lần đầu bước chân vào chốn cung nghiêm, nàng có phải cũng từng là một thiếu nữ ngây thơ? Phải bước qua bao nhiêu trận mưa máu gió tanh mới có thể biến ánh mắt trong sáng, nụ cười vô tư lự khi xưa trở thành tối tăm, lạnh lẽo nhường này?
Lại nhìn đến cạnh bên, hoàng hậu vận phượng bào đỏ thẫm, quý khí rạng ngời. Không biết mỗi khi nhìn thái hậu, thứ nàng nhìn thấy là tương lai của mình, là vạn phụng chi vương, hay là một người già cô độc, quanh năm bệnh tật quấn thân?
Sự xuất hiện của hoàng đế khiến cho không khí trong đại điện vui tươi hẳn lên. Trải qua một màn thỉnh an quy củ, chúng phi cuối cùng cũng được cho phép nhập tiệc. Thế nhưng ngoài ta ra, chắc cũng chẳng có ai quan tâm đến thức ăn trên bàn. Người nào người nấy đều chăm chăm nhìn về phía hoàng đế. Hắn tự mình rót rượu kính thái hậu xong, không quên nhắc đến những tiết mục biểu diễn mà hậu cung đặc biệt chuẩn bị mong giúp vui cho thái hậu. Chúng phi chỉ chờ có thế, lần lượt đứng lên kính rượu thái hậu, ai cũng cố nói vài lời thật dễ nghe, mong làm bà vui vẻ thì lát nữa bà sẽ khen tiết mục của mình một tiếng. Hoàng đế hiếu kính với thái hậu như thế, thái hậu mà mở miệng khen, còn sợ hoàng đế không hậu đãi hay sao?
Trái ngược với sự hào hứng của chúng phi, thần sắc thái hậu trước sau như một, không nóng mà cũng chẳng lạnh. Lớp trang điểm trên gương mặt bà dẫu có tỉ mỉ đến đâu cũng chẳng che giấu nổi vẻ hốc hác, mỏi mệt. Mới một năm trôi qua mà thái hậu dường như đã già thêm mười tuổi. Bà giờ đây đã ở trên đỉnh vinh hoa phú quý, còn điều gì để phải trăn trở lo âu?