• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kể từ hôm ấy, Trịnh Vân Anh chẳng còn qua lại với ta.

Mấy lần ta đến thăm hỏi, muội ấy đều cáo bệnh không tiếp, quà đưa đến cũng miễn cưỡng không muốn nhận. Ngay cả Ngọc Thủy muốn hỏi thăm vài câu cũng không dễ dàng gì. Ý tứ của muội ấy đã như vậy, đám nô tài trong Minh Ngọc cung càng chẳng dám nhiều lời. Hai người chúng ta dần dần trở nên xa cách.

Chuyện đến nước này, có lẽ cũng vì ta đã giấu muội ấy chuyện hoàng hậu qua đời. Chúng ta chỉ mất đi một hoàng hậu nương nương, còn Trịnh Vân Anh lại mất thêm một người thân ruột thịt. Lòng ta tuy nặng trĩu nhưng cũng không nỡ giận muội ấy. Lúc đau thương, người ta thường cần một người để oán trách. Nếu muội ấy muốn oán trách, thà rằng cứ oán trách ta còn hơn là đi tìm hoàng đế sinh sự.

Nhờ lời phán của Lưu Thiên, chuyện lập hậu tạm thời được gác lại. Thế nhưng, bá quan trong triều vẫn vì việc người đứng đầu hậu cung là công chúa địch quốc mà sục sôi lắm.

Phe phái Triệu tướng vin vào thân phận ngoại tộc của ta, liên tục dâng sớ can gián hoàng đế, lại trắng trợn khuyên hắn nên lập Triệu Lam Kiều làm quý phi, tạm thời cai quản hậu cung. Để tỏ lòng ủng hộ, bọn họ còn lùng được một con mèo quý lông dài mắt xanh dâng tặng Triệu Lam Kiều.

Các vị quan viên bên phía hoàng đế cũng không chịu thua. Điển hình như Phó đô ngự sử Tô đại nhân hết mực ủng hộ ta. Lý luận của ông cũng hệt như Tô Nhược, đều tin anh hùng chẳng luận xuất thân. Chỉ dựa vào việc mấy năm nay ta cai quản Cẩm Tước cung êm đẹp, tất thảy phi tần trong cung đều hòa thuận vui vẻ, cũng đủ thấy ta có đức làm mẫu nghi thiên hạ hơn cả.

Có kẻ lại muốn thừa nước đục thả câu, cho rằng tân hậu không nhất thiết phải là người cũ ở hậu cung, có thể nhân dịp này mà từ từ chọn ra một vị tiểu thư xuất thân danh giá, tài đức vẹn toàn mà lập.

Hoàng đế đã nói tạm thời không bàn việc lập hậu nên không ai dám lớn tiếng tranh cãi. Nhưng bá quan vẫn ngấm ngầm kèn cựa nhau, thành thử bầu không khí lúc nào cũng căng thẳng.

Trên triều đã vậy, ở hậu cung cũng chẳng khá hơn.

Sau khi hoàng hậu không còn, trong cung bắt đầu dấy lên lời đồn hiền phi nương nương là kẻ đứng sau tất cả, không những mưu hại hoàng hậu thân bại danh liệt mà còn phóng hỏa giết người diệt khẩu, lòng dạ tàn ác không ai bằng. Loại thủ đoạn tung tin thất thiệt thao túng lòng người này, ta không lấy làm lạ, cũng biết rõ chủ mưu nhưng chẳng muốn thêm phiền phức nên chỉ giả vờ không biết cho qua chuyện.

Có lẽ vì những chuyện phiền não xảy ra càng lúc càng nhiều, chứng khó ngủ của ta dường như lây cả sang cho hoàng đế. Nghe đâu hắn mấy ngày liền không chợp mắt, mang bộ dạng gấu trúc ủ rũ thiết triều, khiến cho quan viên ai nấy đều thất kinh. Lưu Thiên cho rằng gần đây thiên tượng dịch chuyển không tốt, hung tinh xuất hiện làm ảnh hưởng đến hoàng đế. Muốn cho long thể an khang thì bên người hoàng đế phải có một phi tử hợp tuổi hợp mệnh, hóa giải hung tinh.

Ta đã được Lý Thọ danh chính ngôn thuận mang kiệu đến rước về điện Cát Tường như thế.

Pháp lực của Lưu Thiên nhất định là hết sức cao cường. Ta lăn lóc ở Noãn các đến ngày thứ ba thì quả nhiên tinh thần của hoàng đế đã phấn chấn hơn hẳn. Hôm ấy, ta đang ngồi vặt lá mấy chậu tùng trưng trong Noãn các. Vừa nghe tiếng Lý Thọ hô vang bãi triều, một lát sau liền thấy hoàng đế hớn hở đi vào.

Ta đã quen thói, không thấy có ai khác nên chẳng buồn hành lễ, chỉ cười hỏi hắn:

– Hoàng thượng hôm nay có việc gì vui sao? Trông người cứ như mới nhặt được ngân lượng vậy.

Hoàng đế đến ngồi chồm hỗm bên cạnh ta, cười toe toét:

– Trẫm đúng là mới nhặt được ngân lượng, rất nhiều ngân lượng…

Ta hơi ngạc nhiên, bèn xích lại gần hắn, thấp giọng đùa:


– Hoàng thượng nhặt được ngân lượng ở đâu thế, có thể dắt thiếp theo không?

Hoàng đế bật cười khoái chí, nhéo mũi ta:

– Ngân lượng này trẫm lao tâm khổ tứ bao lâu mới nhặt về được, đâu có dễ dàng chia cho nàng được. Lại nói…

Đoạn, hắn nhìn xuống mấy chậu tùng đã bị ta buồn chán vặt đến trụi lủi:

– Mấy chậu tuyết tùng giá trị liên thành này, nàng có nhặt bao nhiêu ngân lượng về cũng không đền nổi cho trẫm đâu.

Ta chợt thấy mình hít thở không thông, bất giác buông mẩu lá tùng đang cầm trên tay xuống:

– Thật sự mắc như vậy sao?

Hoàng đế bĩu môi, cầm lấy tay ta phủi vụn lá còn vương lại:

– Ở điện Cát Tường có cái gì rẻ sao?

Ta nhất thời không còn gì để nói.

Từ hôm “nhặt được ngân lượng”, chứng khó ngủ của hoàng đế biến mất hẳn, còn ta thì đêm nào cũng trằn trọc không yên. Mà nằm ngay cạnh hoàng đế, ta sợ đánh thức hắn, nào dám trở mình nhiều. Nhân đêm nay trời đang đổ mưa nặng hạt, ta bèn lợi dụng tiếng mưa rơi, rón rén bò xuống giường.

Bên hiên Noãn các có đặt một chiếc sạp nhỏ để hoàng đế chiều chiều ra hóng gió, lúc này vừa khéo cho ta ngồi ngắm mưa giết thời gian.

Nhìn mưa rơi, ta chợt nhớ đến mùa hạ mấy năm trước… Khi ấy Trịnh Vân Anh buộc phải làm trái lòng mình, nói dối trước mặt hoàng đế để bảo vệ ta, hoàng hậu cũng nhờ thế mà diệt được Tĩnh Tâm Lan.

Ánh mắt thơ ngây năm đó, giờ đây đã chẳng còn.

Mải nghĩ ngợi, ta chẳng hay hoàng đế đã đến ngồi cạnh ta tự lúc nào.

Hắn phủ một tấm chăn mỏng lên vai ta, ngáp dài:

– Đêm hôm nàng không ngủ, ngồi thừ ở đây làm gì?

Ta giật mình, cười lấp liếm:

– Thiếp thấy bên trong hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở khí trời một chút. Thiếp làm hoàng thượng tỉnh giấc sao?

Hoàng đế đưa tay sờ sờ mặt ta:

-Nàng vẫn không ngủ được à? Tên Lâm Giang đó làm ăn thật tắc trách. Ngày mai trẫm nhất định phải cắt bớt bổng lộc của hắn mới được.

Ta lập tức lắc đầu, níu lấy tay hắn:

– Cái này… là do tâm trạng thiếp không được tốt… Lâm đại nhân cũng đã cố gắng hết sức rồi. Hoàng thượng xem bộ dạng Lâm đại nhân, có lẽ vì chuyện này mà còn mất ngủ hơn cả thiếp ấy chứ.



Mấy tháng nay ta ngủ không ngon, e cũng là mấy tháng Lâm Giang thức thâu đêm nghiên cứu y thư, tìm thuốc chữa bệnh cho ta. Có một lần, hắn thấy trong y thư nhắc đến một loại cỏ dùng pha nước ngâm chân, kết hợp với châm cứu sẽ có tác dụng an thần dứt chứng khó ngủ. Nhưng loại cỏ ấy trong Thái y viện không có sẵn, Lâm Giang phải đi suốt một ngày ròng đến ngọn núi ngoài thành, tự mình leo lên vách đá mà hái. Trong lúc hái, không rõ sơ sẩy thế nào mà trượt chân ngã lăn hết mấy vòng, suýt chút là bay vèo xuống vực. Ấy thế mà hôm sau, hắn vẫn cố chống gậy vào cung chế thuốc cho ta. Trông thấy hai mắt hắn còn thâm đen hơn cả mắt ta, mặt mũi trầy trụa hết cả, chân thì tập tà tập tễnh, ta vừa sợ vừa cảm động. Lâm Giang đối với ta như thế xem như đã tận tâm tận lực rồi.

Hoàng đế khẽ chạm vào quầng thâm dưới mắt ta, giọng xót xa:

– Được rồi, được rồi. Không trừ bổng lộc của hắn nữa. Nàng xem nàng kìa… Đã bệnh đến thế này rồi mà vẫn còn lo lắng cho kẻ khác. Nói trẫm nghe ,nàng có tâm sự gì? Là ai khiến Bánh Bao của trẫm không vui?

Ta cụp mắt nhìn xuống, chẳng biết trả lời thế nào cho phải:

– Cũng không có gì ạ…

Ngón tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve quầng mắt ta, hắn cau mày lẩm bẩm:

– Là do Trịnh phi không chịu gặp nàng sao? Do nàng giấu giếm chuyện của Thục Chiêu nên nàng ấy mới giận dỗi nàng? Trịnh phi cũng thật là… Chuyện này không phải là chủ ý của Lâm Giang hay sao? Hà cớ gì lại trút hết lên đầu nàng?

Ta giật bắn người, sợ hoàng đế định phạt nốt Trịnh Vân Anh nên vội vàng nắm lấy tay hắn:

– Hoàng thượng, không phải do muội ấy…

Hoàng đế siết chặt tay ta, thở dài:

– Ở hậu cung này, ngoài Thục Chiêu ra, người thương nàng ấy nhất cũng chỉ có mình nàng.

Ta cố kiềm lại màn nước nóng bỏng đang dâng lên trong mắt, tựa vào vai hoàng đế khẽ nói:

– Muội ấy tuổi nhỏ lại vừa trải qua nhiều chuyện thương tâm, suy nghĩ không thông cũng là lẽ thường tình. Hoàng thượng đừng trách muội ấy.

Hoàng đế quàng tay ôm lấy ta, thở hắt ra:

– Ai nàng cũng không cho trẫm trách, trẫm biết làm thế nào đây?

Ta phì cười, rúc vào lòng hoàng đế:

– Còn làm thế nào nữa? Hoàng thượng vẫn nên đi nghỉ thôi. Người thức cùng thiếp thế này, lỡ như ảnh hưởng đến long thể thì thiếp không gánh nổi đâu.

Hoàng đế cũng cười theo:

– Sợ tội thì vào nghỉ cùng trẫm. Trẫm có cách nhất định khiến ái phi ngủ được.

Nụ cười gian xảo của hoàng đế khiến ta nổi cả da gà, nhưng lệnh vua khó cãi, ta chỉ đành tuân mệnh.

Đêm đó, hoàng đế bắt ta nằm nghiêng gối đầu lên vai hắn, một tay hắn vỗ nhẹ lên lưng ta, tay còn lại thì nắm chặt lấy tay ta, nhất quyết không buông. Hắn nói làm vậy để ta không thể trốn hắn đi ra ngoài được nữa.

Hai người chúng ta nói chuyện phiếm thêm một lát thì hoàng đế trả lời càng lúc càng chậm, nhịp vỗ sau lưng ta cũng thưa thớt dần, cuối cùng thì im bặt. Ta cứ nằm yên lắng nghe hơi thở đều đều của hắn rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, khi ta thức giấc thì hoàng đế đã thượng triều từ lâu.

Khi ta đang nhàn nhã dùng điểm tâm thì Lý Thọ mang sổ sách thu chi lục cung đến cho ta xem. Hắn biết ta dở nhất khoản này nên đã tự giác nói qua những điểm quan trọng trước. Nói một lèo xong xuôi đâu đó mà hắn vẫn lộ vẻ băn khoăng muốn nán lại, ta bèn chủ động hỏi:

– Lý công công còn có điều gì chăng?

Lý Thọ mím môi, ngập ngừng nói:

– Hôm nay khi thượng triều, dáng vẻ của hoàng thượng có hơi bất thường… Đàm đại nhân trông thấy thì lo lắm, không rõ đêm qua hoàng thượng nghỉ ngơi có tốt không…

Ta nghe vậy cũng lấy làm lo lắng:

– Bất thường là như thế nào?

Lý Thọ ngoẹo đầu về một bên, vai co lên, có lẽ là bắt chước bộ dạng của hoàng đế:

– Dáng vẻ cứng ngắc, trông như mới bị ngã…

Ta nheo mắt nhìn Lý Thọ rồi chợt giật mình nhớ lại chuyện đêm qua. Tuy bản thân ta thì rất thoải mái nhưng đầu ta gối trên vai hắn lâu như vậy, nếu để đến sáng tất nhiên máu huyết khó lưu thông. Ta cứ nghĩ hắn nằm đến khi mỏi vai sẽ tự khắc đẩy ta ra. Nhưng nghe Lý Thọ nói vậy… Không lẽ hắn ngủ say quá nên không biết mỏi?

Bất luận thế nào, ta cho rằng mình không thể thú tội với Lý Thọ, bèn xua tay chối bay chối biến:

– Không biết. Bản cung không biết gì cả.

***

Long thể đã an khang rồi, ta chẳng muốn nấn ná ở lại Cát Tường điện mãi làm gì, bèn xin hoàng đế cho trở về nhà. Hắn cũng không giữ, nhưng vẫn thường đến Cẩm Tước cung nghỉ lại.

Thời gian gần đây, bệnh tình của thái hậu không hiểu sao lại trở nặng, nghe đâu mấy ngày này còn không xuống giường nổi. Mỗi ngày, không kể nắng mưa, ta đều đến Thuận Ninh cung thăm hỏi cho phải phép. Đáng tiếc, vị lão bà cố chấp đó đến tận bây giờ vẫn kiên quyết chẳng chịu nhìn mặt ta. Mà chuyện này ta cũng không mấy để tâm. Lễ nghi bên ngoài đều lo liệu chu toàn cả rồi, không gặp càng bớt chuyện phiền não. Chúng phi xem chừng đều nghĩ như ta cả.

À, ấy là không tính đến vị tiên tử nhân gian ở chỗ chúng ta.

Từ khi nghe tin thái hậu trở bệnh, không biết nghe quý nhân phương nào mách bảo mà ngày nào Tô Nhược cũng đến trước cổng Thuận Ninh cung quỳ gối tụng kinh cầu phúc cho thái hậu mấy canh giờ. Khâm cô cô đuổi thế nào cũng không được, đành mặc nàng ta tùy ý gióng trống khua chiêng.

Tô Nhược phô trương được đôi ba ngày thì mắc mưa nhiễm phong hàn, nằm rũ ở Đông viện.



Thế nhưng người trong cung còn chưa kịp cười nhạo Tô Nhược thì bệnh tình thái hậu đột nhiên khởi sắc, ăn ngủ ngon hơn, còn có thể đi lại bình thường. Hoàng đế vui mừng lắm, lại thêm quốc sư Lưu Thiên phán rằng thái hậu nhờ có Tô Nhược hết lòng dùng tu vi của mình cầu nguyện nên mới hồi phục được. Thế là hắn lập tức phục vị cho nàng ta về chức ngũ phẩm sung hoa, còn ban thưởng hẳn một rương ngọc ngà châu báu.

Tô Nhược lấy lại được oai phong, nghênh ngang kiêu ngạo hơn xưa rất nhiều. Nhưng lần này, nàng ta đã biết khôn ngoan, không dám động vào Bạch Diệu Hoa, càng chẳng dám lại gần Phong Thể Minh. Ta thấy Tô Nhược cũng tạm xem là biết điều nên cũng không đả động đến nàng ta, cứ để nàng ta lên mặt với đám cung nhân một chút có lẽ chẳng hại gì. Trước mắt vẫn còn một chuyện quan trọng hơn cần ta lo: tiệc mừng sinh thần Tiệp Tuyết.

Bấy giờ, Tiệp Tuyết đã được phong phi, theo lệ đã có thể tổ chức yến tiệc. Thời gian qua đã xảy ra quá nhiều chuyện không vui. Hoàng đế muốn mượn dịp sinh thần của Tiệp Tuyết để tạo chút náo nhiệt, xua đi bầu không khí u ám trong hậu cung. Tiệp Tuyết bẩm sinh lại ham vui, thích nhất là ca vũ, vậy nên yến tiệc lần này càng lộng lẫy xa hoa hết mực. Đêm sinh thần Tiệp Tuyết, Lạc Mai cung trang hoàng rực rỡ, phi tần lục cung bất kể phân vị đều được mời đến dự. Ta dắt Ngọc Nga và Bạch Diệu Hoa, Phong Thể Minh cùng với tỳ nữ thân cận của hai nàng đi trước. Tô Nhược còn mải tô son điểm phấn chẳng biết đến bao giờ mới xong. Ta đành căn dặn Ngọc Thủy chuẩn bị kiệu cho nàng ta đi sau vậy.

Hoàng đế đương nhiên sẽ không vắng mặt. Vì vậy dọc đường đi, chúng ta gặp không ít các phi tần chức vị thấp, ai nấy trang điểm lộng lẫy, hân hoan đến Lạc Mai cung chờ lọt vào mắt xanh của thiên tử. Bọn họ trông thấy xe ngựa Cẩm Tước cung thì đều thức thời hành lễ hết sức quy củ.

Yến tiệc tối nay được tổ chức tại đại điện Lạc Mai cung. Khi chúng ta đến nơi thì hãy còn chưa tới giờ, nhưng con đường từ hoa viên đến chính điện đã giăng đủ loại lồng đèn rực rỡ hoa lệ. Chúng ta dạo bước qua chiếc hồ nhỏ hình bán nguyệt, nhìn cá chép lóng lánh từng đàn thong dong quẫy nước. Phong Thể Minh chưa đến Lạc Mai cung bao giờ, vừa trông thấy liền tò mò kéo ta và Bạch Diệu Hoa cùng lại gần xem.

Phong Thể Minh trầm ngâm cúi nhìn đàn cá vảy vàng vảy bạc đang bơi lội tung tăng dưới hồ, chợt cảm thán:

– Tay nghề nướng cá chép của đại ca thực sự thiên hạ vô song. Lâu ngày không gặp, Thể Minh nhớ đại ca quá.

Nàng nói rồi còn nuốt một ngụm nước bọt, không rõ là nhớ Phong Thể Quân nhiều hơn hay nhớ món cá chép nướng nhiều hơn.

Bạch Diệu Hoa phì cười:

– Chớ nói như vậy. Tiệp phi nương nương quý đàn cá này còn hơn châu bảo. Nàng ấy mà nghe thấy thì không hay đâu.

Phong Thể Minh gật đầu nhưng vẫn nhìn chằm chằm xuống hồ, dáng vẻ rất nuối tiếc:

– Thể Minh đâu có định ăn cá của Tiệp phi, chỉ là nhớ đến đại ca mà thôi. Diệu Hoa tỷ chưa từng ăn cá của đại ca nướng cho nên mới bình thản được như vậy…

Phong Thể Minh tức cảnh sinh tình, thuận miệng kể lại từ chuyện đại ca của nàng đi đâu, câu cá như thế nào, đến việc chế biến cá ra sao, phải dùng loại thảo mộc đặc biệt gì… Dù Phong Thể Minh nói rất nhiều nhưng Bạch Diệu Hoa vẫn lắng nghe vô cùng chăm chú. Ta thấy hai người bọn họ ở chung một thời gian, tình cảm càng lúc càng thân thiết thì cũng yên lòng.

Mấy ngày nay trời ít đổ mưa, không khí oi nóng, đứng bên ngoài một lúc mà trán ta đã lấm tấm mồ hôi. Ta sợ Ngọc Nga trách mình làm hỏng lớp trang điểm cầu kỳ của nàng, vội lấy khăn tay cẩn thận thấm mồ hôi rồi bảo Bạch Diệu Hoa và Phong Thể Minh cùng vào trong cho mát. Nhưng chúng ta vừa dợm bước tiến về phía đại điện thì bỗng nghe một giọng nói hết sức dịu dàng từ sau vọng đến:

– Thần thiếp bái kiến Hiền phi nương nương, Bạch thuận nghi cùng Phong tiệp dư.

Liên Nhạc cúi mình rất thấp, vẫn là dáng vẻ yêu kiều động lòng người ấy.

Ta nhìn nàng một lượt từ đầu đến chân, hờ hững đáp:

– Liên uyển dung chớ đa lễ.

Phong Thể Minh chẳng buồn nhìn Liên Nhạc, lập tức ngoảnh đầu sang hướng khác. Liên Nhạc thấy ta cũng chẳng nói thêm lời nào thì tỏ ra hơi ngượng ngùng. Đôi mắt thanh tú dừng lại ở chiếc khăn trên tay ta, nàng ngập ngừng nói:

– Nương nương, mẫu thêu trên khăn này thật tinh tế uyển chuyển… Đóa hoa đào này đúng là rất hợp với hoa dung rạng ngời của nương nương…

Liên Nhạc này, đến giờ vẫn cố lấy lòng ta? Đáng tiếc, ta vừa nhìn thấy bộ dạng thiên tiên thoát tục của nàng ta liền nhớ tới Trịnh Vân Anh, cái gai trong lòng lại càng thêm bén nhọn. Ta hít sâu một hơi, cất khăn vào tay áo, khẽ cười:

– Uyển dung quá khen rồi. Mẫu thêu này còn vụng về lắm, tính ra thì không thể so với chiếc gối uyên ương mà uyển dung tặng ta khi trước được.

Nghe ta bỗng nhắc đến chiếc gối kia, sắc mặt Liên Nhạc hơi tái đi. Nàng ta ngước đôi mắt trong trẻo miên man nhìn ta đầy hy vọng, rụt rè thăm dò:

– Nương nương khen ngợi, thần thiếp vui mừng lắm. Không biết chiếc gối đó nương nương dùng có thoải mái chăng? Nếu nương nương thích, hôm nào thần thiếp lại dâng lên thêm vài cái…

Bạch Diệu Hoa cũng cười:

– Hóa ra Liên uyển dung từng tặng tỷ tỷ một chiếc gối uyên ương? Sao muội chưa thấy bao giờ nhỉ? Hẳn là tỷ tỷ quý trọng quá mà không nỡ dùng rồi!

Ta đáp lời Bạch Diệu Hoa, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng nhìn thẳng vào Liên Nhạc:

– Đúng vậy. Chiếc gối ấy chứa đựng biết bao tâm tư của Liên muội muội đây, bản cung sao nỡ dùng đến? Tấm lòng Liên muội bản cung hiểu rõ hơn ai hết, càng phải trân quý chiếc gối ấy hơn mới phải.

Liên Nhạc chột dạ, cụp mắt nhìn xuống, bộ dạng rõ ràng là mất tự nhiên.

Đúng lúc ấy, trong điện vang lên tiếng nhạc du dương, có lẽ là sắp đến giờ.

Ta khẽ cười một tiếng cáo từ rồi khoác tay Bạch Diệu Hoa và Phong Thể Minh đi vào trước, bỏ lại Liên Nhạc đứng chết trân một chỗ.

Khi đã đi được một đoạn, Phong Thể Minh mới lên tiếng:

– Liên uyển dung bề ngoài dịu dàng lương thiện, không ngờ tâm địa thật khó lường. Trịnh phi đối tốt với nàng ta như vậy mà…

Bạch Diệu Hoa cười chua xót:

– Tiệp dư chưa nghe câu tri nhân, tri diện, bất tri tâm hay sao? Ấy vậy mà bây giờ Vân Anh lại xem nàng ta là người tốt. Còn tỷ tỷ lại thành người xấu mất rồi.

Lòng ta bỗng thắt lại nhưng vẫn cố gượng cười:

– Không thể trách muội ấy được…


Bạch Diệu Hoa nhíu mày, kéo nhẹ tay áo ta một cái:


– Tỷ tỷ cũng không thể cứ nhẫn nhịn mãi. Gần đây, Vân Anh cắt đứt với chúng ta, cả Tư Dao bên chỗ muội cũng không hỏi han được gì. Bây giờ, chỉ có Lâm đại nhân là vẫn được chào đón ở Minh Ngọc cung thôi. Hôm trước muội hỏi thử Lâm đại nhân thì biết được Vân Anh và Liên Nhạc qua lại càng lúc càng thân thiết. Cứ như vậy, chỉ e là…


Bạch Diệu Hoa bỏ lửng câu nói, đôi mắt nhìn ta đầy lo lắng. Chuyện Liên Nhạc qua lại với Trịnh Vân Anh, Lâm Giang cũng đã bẩm báo với ta từ sớm. Hắn lo Liên Nhạc lại làm kinh động đến sức khỏe của Trịnh Vân Anh, càng lo lắng cho mối thâm giao giữa ta và muội ấy. Lâm Giang đã nhiều lần giải thích về chuyện hoàng hậu, rằng tất cả là chủ ý của hắn, muốn trách phạt gì thì cứ trách hắn là được. Nghe nói Thanh Nhi cũng khuyên can muội ấy rất nhiều lần, đem hết những chuyện ta đã làm vì muội ấy kể lại. Nhưng muội ấy chẳng mấy bận tâm, bao nhiêu lời khuyên giải đều để ngoài tai.


Lòng ta rối như tơ vò, chỉ biết gượng cười bất lực.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK