“Chào chị.” Tuệ Khanh gật đầu, vẫn mang bộ dáng lễ phép.
Điều này khiến Thu Hà phải nhìn Tuệ Khanh bằng ánh mắt khác: “Tôi tưởng em sẽ chửi vào mặt tôi đầu tiên. Nhưng em có vẻ bình thản quá mức. Em thật sự yêu Hoài Khang à?”
Tuệ Khanh mỉm cười: “Không những yêu mà tôi còn tin anh ấy vô điều kiện.”
Thu Hà nhướng mày, chưa kịp nhấp một ngụm nước nào thì đã thấy Tuệ Khanh đưa ra các bức hình mà cả hai bị chụp trộm. Cô ta cười khẩy một cái, suy nghĩ cô cũng mạnh miệng không kém mà thôi.
“Bắt đầu đi.” Thu Hà lên tiếng, muốn xem thử bản lĩnh đánh ghen của Tuệ Khanh tới đâu.
Tuệ Khanh thở hắt ra một hơi, hỏi thẳng: “Anh ấy đang bị gì? Có phải gặp tình trạng tồi tệ nào không?”
Thu Hà tròn mắt nhìn, vô cùng ngạc nhiên đáp lại bằng một câu hỏi khác: “Vì sao em lại nghĩ vậy? Chẳng phải em sẽ nghi ngờ tôi và Hoài Khang có gì đó với nhau sao?”
Tuệ Khanh lắc đầu, lấy ra từng bức hình: “Tôi có thể không quen biết anh ấy lâu nhưng đủ thời gian để hiểu rõ thói quen của anh ấy. Sẽ không có buổi hẹn hò nào mà chỉ có mình chị ngồi ăn như thế này. Thông thường nếu trong thời gian thư giãn cùng người mình yêu, anh Khang không thể có tình trạng ngồi thẳng lưng cứng đờ cách xa ghế như trong ảnh. Chưa kể đến, sắc mặt của anh ấy càng lúc càng kém. Và quan trọng, cả hai người không có không khí yêu đương. Nó giống như anh em cọc chèo đúng hơn.”
Thu Hà nghe Tuệ Khanh phân tích xong, giây đầu vẫn còn rất ngạc nhiên đến độ há hốc mồm mà đã lập tức cười lớn với vẻ sảng khoái khiến ai cũng ngoái đầu lại nhìn.
“Thật đúng là… HAHAHA… Hỏi sao mà Hoài Khang không thương em đến vậy. Cậu ấy có được em là điều mà phải tích lũy phước đức đấy.”
Tuệ Khanh ngượng ngùng, nhưng hiện tại thứ cô cần là lý do đằng sau sự việc của Hoài Khang và Thu Hà. Chỉ chưa đầy nửa tiếng, cô đã chạy ra khỏi quán cà phê một cách nhanh chóng trong sự gào thét của Thu Hà.
Không hỏi thì sẽ không biết, những điều Thu Hà vừa mới tiết lộ khiến Tuệ Khanh kinh sợ. Dù không phải chuyên ngành của cô và cô nghe cũng không hiểu một chữ, nhưng cô biết Hoài Khang đang trải qua sự dày vò của căn bệnh mà có thể dẫn đến ung thư. Nguyên nhân phát sinh là vì anh đã điên cuồng ngoại giao thông qua rượu bia và những lần bỏ ăn chỉ để nắm lấy quyền lực của người cha và sự tự do của mình.
Hoài Khang tự cảm thấy bản thân ngày một yếu đi, nên đã bí mật mời Thu Hà về nước. Anh không muốn nói điều này cho Tuệ Khanh nghe, chỉ sợ cô lo lắng rồi tự trách bản thân không làm được gì để giúp đỡ anh. Tuy nhiên, anh không ngờ chuyện này lại đi sai hướng. Và anh cũng không ngờ rằng cô lại đặt trọn niềm tin vào anh.
Hoài Khang tỉnh dậy bởi các tia nắng nhảy nhót trên mặt. Anh ngồi dậy với cái đầu đau như búa bổ, chiếc khăn trên trán cũng từ đó mà rơi xuống. Trong những lúc mê mang, anh mơ thấy hình bóng của Tuệ Khanh ở cạnh bên mình, muốn nắm lấy nhưng lại không có chút sức lực nào. Anh cứ nghĩ mọi thứ chỉ là giấc mộng hảo huyền, tuy nhiên những đồ vật tự động xuất hiện bên cạnh cùng mùi hương dịu nhẹ mà cô hay dùng tới vẫn thoang thoảng nơi đây khiến anh biết cô đã trông chừng anh cả đêm qua. Vậy bây giờ cô đang ở đâu? Cô còn giận anh sao?
Đang rơi vào suy nghĩ, Hoài Khang bất chợt nghe thấy tiếng mở cửa nhà, tiếng bước chân vang lên bình bịch và cuối cùng là cánh cửa phòng đột ngột chuyển động. Tuệ Khanh đứng ở trước mặt anh với trạng thái thở hồng hộc vì chạy quá nhanh. Còn chưa kịp để anh thốt lên câu nào, cô đã nhào tới, chôn mặt trong lòng anh mà khóc nấc lên.
“Khanh, sao vậy em? Em bị đau ở đâu à? Hay ai ăn hiếp em?” Hoài Khang lo lắng mà dò hỏi liên tục không ngừng. Bàn tay của anh ở sau lưng cô không ngừng vuốt ve lên xuống để an ủi.
Tuệ Khanh cố gắng nín khóc, khó khăn lắm mới rặn ra một câu: “Vì sao anh không nói cho em biết anh đang bị bệnh?”
Tay của Hoài Khang nhất thời cứng đờ, sau đó chỉ ôm siết Tuệ Khanh vào lòng. Sự kiên cường mà anh luôn trưng bày ra ngoài bây giờ đều đổ vỡ. Khi hay tin mình có khả năng sẽ chuyển qua ung thư, anh không nghĩ được gì thêm, chỉ lo lắng cho cô nếu biết thì sợ hãi thế nào. Anh từ mặt người cha thích kiểm soát, hiện tại chỉ có cô ở bên cạnh là niềm vui, là thứ nấu chảy trái tim anh. Anh có chuyện gì thì liệu ai sẽ có thể thay anh trở thành điểm dựa cho cô chứ?
Tuệ Khanh cảm nhận Hoài Khang có điều khác thường nên cố ngóc đầu lên. Điều này làm cho cả cơ thể anh trùng xuống. Mặt anh vẫn chôn sâu vào hõm cổ của cô, bờ vai run rẩy không thể ngừng lại.
“Anh xin lỗi… anh không biết phải nói như nào với em… anh không muốn em lo lắng…”
Hoài Khang lần đầu tiên thể hiện một mặt yếu đuối trước Tuệ Khanh. Cô cảm thấy hõm cổ nóng hổi bởi hàng nước mắt chẳng còn muốn kiềm chế lại của anh khiến cô muốn bản thân sẽ là điểm dựa cho anh vào giai đoạn khó khăn này.
“Có em ở đây. Em sẽ ở bên anh. Không sao cả.”
Thu Hà hẹn gặp Tuệ Khanh một phần là vì Hoài Khang luôn quá bận bịu với công việc mà không chịu chữa trị kỹ lưỡng. Anh đã quen với việc bỏ mặc sức khoẻ của bản thân, chỉ khi ở bên cô thì anh mới chăm chỉ ăn cơm đúng bữa như thế. Thu Hà muốn cô khuyên bảo anh, bắt ép anh buông bỏ công việc mà tập trung điều trị trước khi mọi chuyện đi quá xa.
Tuệ Khanh vuốt ve bờ lưng rộng rãi của Hoài Khang. Im lặng không nói gì, cô chỉ dùng hành động của mình để giúp anh giải toả tâm lý uất nghẹn mấy ngày qua. Mọi chuyện vốn không quá trễ.
Ngày hôm qua, Tuệ Khanh không nổi điên lên vì chính mắt cô thấy được ly nước cùng vĩ thuốc ở đầu giường. Cô lựa chọn tin tưởng Hoài Khang nên quyết định dù trái tim đau đớn thế nào, cô vẫn muốn hỏi cho rõ. May mắn, cô đã đúng. Khi ấy, anh lại lên cơn đau đến mức mém nữa té xỉu. Nhờ có Thu Hà, anh mới gắng gượng mà đi về phòng. Với sức lực của một cô gái, Thu Hà lẫn Hoài Khang đều khó khăn nghìn trùng dẫn đến quần áo đều xộc xệch cả ra.
Tuệ Khanh thở dài, nhẹ nhàng an ủi: “Em tin anh, không sao cả. Mình sẽ cùng nhau vượt qua, anh nhé.”