Hoài Khang chưa kịp buồn thì bên kia đã nhận được lời đề nghị không khác gì mệnh lệnh của đô đốc: “Tôi làm người dẫn chương trình? Cậu có bị điên không? Tiền nhiều không mướn người mà lại kêu tôi? Cái gì mà chỉ có người nhà và bạn bè thân thiết chứ? Này! Này!”
Thế là đúng ngày hôm đó, Hoài Khang phải chuẩn bị đi sớm đến sảnh tiệc. Đứng ở trên cao, anh sắp xếp nhân viên chuẩn bị mọi thứ kĩ càng, quay xuống thấy Tuệ Khanh đang nháy mắt với mình thì mỉm cười đáp lại. Cái người chưa muốn công khai lại đang công khai tán tỉnh anh, hết nói nổi với trò tinh nghịch này!
Lễ đính hôn diễn ra hết sức tốt đẹp. Đến cuối, Tuệ Khanh nhờ phòng máy bật món quà mà cô với Hoài Khang cực khổ chuẩn bị, chính là một đoạn phim ngắn có sự chúc mừng của tất cả mọi người và của nhân vật đặc biệt - Vĩ Quang.
Hoài Khang đi xuống sân khấu, trả lại không gian riêng cho đôi vợ chồng kia. Anh rẽ vào đám đông, âm thầm đi tới bên cạnh Tuệ Khanh. Trong góc tối, cô dựa vào lòng anh, mũi khịt khịt vài cái cùng đôi mắt ửng đỏ.
“Em có cảm giác như vừa gả con gái đi vậy.”
Hoài Khang chỉ biết lắc đầu bất lực, lấy khăn giấy lau bớt nước mắt trên mặt của Tuệ Khanh. Cả hai ở lại cho đến khi tàn tiệc, sau đó mới vẫy tay tạm biệt bạn thân rồi ra về. Tuy nhiên, hướng xe đi lại không phải hướng thẳng tới chung cư khiến cô ngạc nhiên.
“Mình đi đâu vậy anh?”
Hoài Khang đánh tay lái, tấp vào bên lề rồi kêu Tuệ Khanh chờ một lát. Cô nhìn theo bóng lưng anh đi vào trong một ngôi nhà và mất hút. Không để cô chờ lâu, anh bước ra chỉ sau mười phút cùng một chiếc giỏ nhỏ trên tay.
Đóng cửa xe, Hoài Khang đưa chiếc giỏ da qua cho Tuệ Khanh: “Em mở ra đi.”
“Hả?”
Tuệ Khanh nghi hoặc, nhưng vẫn nghe lời mà kéo khoá. Từ bên trong, một cục bông nhỏ xuất hiện và thò chiếc đầu với vẻ tinh nghịch ra ngoài rồi ăng ẳng lên vài tiếng.
“Cún con!” Tuệ Khanh hét lên một tiếng, cả cơ thể không ngồi yên được mà nhún nhảy liên hồi. Bàn tay cô đưa vào trong túi rồi ôm chú cún nhỏ ra ngoài: “Này là sao vậy anh?”
Hoài Khang nhìn Tuệ Khanh vui mừng như vậy thì bất giở nở nụ cười theo: “Mặc dù hôm nay là ngày vui của bạn em nhưng anh cũng sẽ không để em tủi thân.”
“Em tủi thân gì chứ?” Tuệ Khanh lầu bầu, không muốn Hoài Khang nghĩ quá nhiều nên quay mặt cún con qua, nắm lấy tay của nó mà vẫy vẫy: “Chào bố.”
Hoài Khang cảm thấy sự đáng yêu của Tuệ Khanh đang được nhân đôi thêm mà không kiềm lòng được. Anh rướn người tới, dùng mũi đụng nhẹ vào má của cún con rồi bảo: “Nhờ con chuyển cho mẹ thứ này giùm bố.”
Cún con dường như hiểu được câu nói của Hoài Khang, sủa lên một tiếng rồi liếm lên mặt của Tuệ Khanh. Điều này khiến cô dần cảm thấy sắp rước thêm một đồng minh của anh về nhà rồi.
—--------------------------
Kỳ thi cuối kì sắp tới, Tuệ Khanh cùng Tâm Dao và một số người bạn cũ phải chuẩn bị cho bài thi nhóm cũng như bài thi cá nhân. Cô chủ động liên hệ với họ, tập hợp tất cả và bắt đầu lên kế hoạch. Họ đồng loạt chấp thuận việc để cô và Tâm Dao biên đạo cũng như góp ý cho bài thi nhóm vì họ đã được chứng kiến sự chuyên nghiệp của hai người.
Tuệ Khanh mỗi lần mệt mỏi trở về nhà trong đêm khuya, đều đi thẳng vào trong lòng của Hoài Khang mà nũng nịu: “Anh, cho em sờ anh chút đi.”
Hoài Khang vì sự nghiệp tốt nghiệp của bạn gái mà đành phải dâng hiến thân thể cường tráng này. Cho tới khi anh không chịu nổi, anh phải dùng kế sách đuổi cô vào phòng tập luyện riêng. Còn mình lại vào nhà vệ sinh mà làm bạn với tay trái lẫn tay phải.
“Cái gì? Thằng cha Nhật Hào kia là vị hôn thê của chị Thuỳ Linh á?” Tuệ Khanh vừa cắn hạt dưa vừa nghe điện thoại của Tâm Dao.
Hoài Khang ở một bên gọt táo cũng dỏng tai lên nghe. Anh bắt đầu lục lại trí nhớ thì mới biết Thuỳ Linh lẫn ‘thằng cha Nhật Hào’ trong miệng của Tuệ Khanh là ai. Có vẻ từ lúc yêu đương với cô, anh được chứng kiến nhiều câu chuyện gây cấn tuổi học trò lẫn tình yêu gà bông. Tuy nhiên, anh không biết vừa nghe đó mà hôm sau bạn gái của anh lại cùng người ta đi nhậu vì thất tình.
Thuỳ Linh kết thúc hôn sự với Nhật Hào vì hắn chơi đùa quá nhiều cô gái. Chị chấp nhận nhắm mắt làm ngơ một người lớn lên với mình từ nhỏ và được định sẵn là chồng tương lai của mình. Dù vậy, chị ấy vẫn tràn trề thất vọng cùng trái tim tan vỡ mà nốc từng lon bia trong quán đồ nướng. Khi Tuệ Khanh và Tâm Dao đến nơi, chị ấy đã say mèm.
Tuệ Khanh im lặng ở một bên nghe Thuỳ Linh kể lể, sau đó tức giận mà uống cạn ly bia: “Chị nghe em nói. Chị xinh đẹp như thế, tài năng có thừa. Gã Nhật Hào kia chả xứng với chị. Người ở bên chị phải là dạng tổng tài nghìn tỷ, hoàng tử hay đại ca xã hội đen tám múi cục cục kìa.”
“Đúng vậy, chị phải ở bên người tốt hơn thằng cha kia.”
—--------------------------
Hoài Khang chốc chốc nhìn đồng hồ, nhớ tới tin nhắn có hẹn với bạn ăn uống của Tuệ Khanh thì tự hỏi sao cô lại về trễ như thế. Anh đã gọi cô mười cuộc nhưng cũng không có phản hồi. Mang trong lòng sự lo lắng, anh định mặc áo khoác vào và đi xuống dưới chung cư chờ cô, nào ngờ cánh cửa nhà bị mở tung ra kèm tiếng mè nheo của người nào đó.
“Anh yêu, em về rồi đây. A, chào cún cưng của mẹ.”
Hoài Khang đi nhanh ra khỏi phòng. Cảnh tượng đập vào mắt là Tuệ Khanh nằm dưới sàn, khuôn mặt đỏ bừng cùng ánh mắt mê mang đang ôm chặt chú chó không buông. Cô vừa nhìn thấy anh thì buông cục bông trong tay ra, ngồi bệt mà giang rộng vòng tay.
“Ôm em đi!”
Hoài Khang thở dài một hơi, không biết Tuệ Khanh đã uống quá trớn đến mức nào nhưng cũng phải bày ra bộ dạng cưng chiều mà bế cô lên. Anh đặt cô lên ghế bành, muốn rời đi nhưng đã bị cô giữ lại. Chưa kịp chuẩn bị, cô kéo anh ngồi xuống và trườn lên người như một con rắn. Chiếc mũi nhỏ cứ thế mà đặt ở cổ anh, tham lam hít lấy mùi hương nam tính.
“Trông anh ngon quá!”