Trước khi đến đây, cứ lo trưởng bối và huynh đệ Minh gia sẽ chơi trò thưởng rượu làm thơ, hắn đã phải vội vàng tìm vài bài thơ để chữa cháy, kết quả lại không có đất dụng võ.
"Hy vọng mưa xuân năm nay sẽ đến kịp lúc, mong lão bá tánh có một vụ mùa bội thu." Minh Kính Châu nâng chung trà lên, "Tối nay điện hạ phải hồi cung, không nên uống rượu bên ngoài. Hạ quan đành lấy trà thay rượu kính điện hạ một chung."
Lúc chạm chung, Thần Vương cố tình để miệng chung trà của mình thấp hơn Minh Kính Châu, nhưng ông lại giữ chặt cổ tay của hắn, "Điện hạ không thể làm thế. Điện hạ là quân, hạ quan là thần, ly rượu của thần làm sao có thể cao hơn điện hạ?"
"Nhạc phụ là trưởng bối, ta là con trẻ. Làm con kính cha là đạo lý hiển nhiên."
Hai người giành tới giành lui, Cửu Châu thấy vậy bèn đặt đũa xuống, nắm cổ tay hai người đẩy hai chung trà chạm vào nhau, "Hai người uống đi."
Minh Kính Châu và Thần Vương nhìn Cửu Châu, sau đó cùng bật cười.
Một người vì con gái mà giữ đạo quân thần.
Một người vì Vương phi của mình mà dẹp bỏ thân phận để kính trưởng bối.
Bọn họ cứ nghĩ Cửu Châu không quan tâm đến chuyện này, nhưng hóa ra nàng đều biết hết.
Hương trà mát lạnh, vị ngọt quấn quýt giữa môi và răng.
"Điện hạ, dựa theo tổ chế, sau đại điển phong hậu, Bệ hạ sẽ ban lệnh ân xá, lấy chuyện này để bày tỏ tình yêu với Hoàng hậu. Điện hạ nghĩ nên chọn lệnh ân xá nào thì tốt?" Minh Kính Hải đặt đũa xuống, cười nói, "Xem như người trong nhà nói chuyện phiếm với nhau, điện hạ cứ nói thoải mái."
"Lệnh ân xá đơn giản chỉ là ân xá tù nhân, miễn thuế, mở ân khoa*." Thần Vương nói ngay mà không cần suy nghĩ, "Phạm tội chịu phạt là chuyện đương nhiên, nếu đặc xá tù nhân thì sẽ bất công với người bị hại. Miễn thuế thì sẽ dẫn đến vấn đề nên miễn nhiều hay ít, và miễn trong bao lâu, rất dễ gây bất đồng quan điểm. Chỉ có mở ân khoa, không những chiêu mộ nhân tài cho triều đình, mà triều thần cũng sẽ không phản đối."
*Ân khoa: kỳ thi phụ được triều đình mở thêm khi có việc vui đáng để ăn mừng.
Quan trọng hơn hết, các văn thần nhất định sẽ ủng hộ.
Sĩ tử tham gia ân khoa cũng sẽ không nói xấu mẫu hậu được, gần như là một mũi tên trúng ba con chim.
"Điện hạ đã có một lựa chọn rất hay. Rất nhiều mâu thuẫn đều có thể giải quyết dựa vào lợi ích cộng đồng." Minh Ký Hải hài lòng nhìn Thần Vương, vị Ngũ hoàng tử này dễ dạy hơn ông nghĩ.
Mâu thuẫn lớn giữa văn thần và mẹ con Thần Vương bắt nguồn từ những ý kiến bất đồng đã bị dồn nén suốt bao nhiêu năm qua. Nhưng nếu có một ngày, Thần Vương bỗng nhiên bắt đầu có cùng suy nghĩ với họ, thế thì bọn họ sẽ thay đổi cách nhìn về Thần Vương.
Cơm nước xong xuôi, Minh Kính Hải hỏi Minh Kính Châu, "Tam đệ, chiều nay chúng ta tìm chuyện gì đó giết thời gian đi. Đừng chơi ba cái trò văn nhã như ném thẻ làm thơ, tìm gì vui vui một chút."
"Đánh bài lá nhé?" Minh Kính Châu quay sang nhìn Thần Vương, "Điện hạ biết đánh bài không?"
"Biết chút chút." Thần Vương nghĩ thầm, phóng mắt toàn kinh thành có mấy ai có trình đánh bài cao siêu như hắn chứ?
"Vậy bốn người đàn ông chúng ta đánh bài, để Cửu Châu và mẫu thân con bé trò chuyện với nhau đi." Minh Kính Châu sai người hầu đi lấy bài, sẵn tiện truyền thụ cách chung sống giữa vợ chồng cho Thần Vương, "Lúc phụ nữ nói chuyện ghét nhất là có đàn ông kế bên, chúng ta nên tìm một xó nào đó mà ngồi, đừng lượn qua lượn lại trước mặt bọn họ."
"Phụ nữ mà cáu lên thì... chậc chậc chậc." Minh Kính Châu khẽ nói, "Muốn hung dữ bao nhiêu thì có bấy nhiêu."
Thần Vương ngoái đầu nhìn Cửu Châu đang ngồi nói chuyện cùng nhạc mẫu, hắn thầm nghĩ, nàng thì hung dữ được bao nhiêu?
Cửu Châu nhà hắn ngoan như thế, chắc chắn sẽ không nổi giận với hắn.
"Bốn người?" Minh Tồn Phủ đảo mắt một vòng, nghi ngờ lời mình vừa mới nghe, "Không đúng, không phải chúng ta có năm người sao?"
"Con về phòng đọc sách đi." Minh Kính Châu vô tình nhìn hắn, "Đàn ông không có công danh không có chức vị thì không xứng làm đàn ông."
"Người mà ngay cả vị hôn thê cũng không có mới không xứng là đàn ông." Minh Tồn Phủ không dám bật lại cha mình, chỉ khẽ làu bàu một câu rồi xoay người chạy biến.
Minh Ký Viễn, "..."
Mắng ai thế hả?!
Chờ bài được mang lên, đánh được hai ván, Thần Vương mới phát hiện ra, không ngờ tài năng viết văn làm thơ của người Minh gia lại tỉ lệ nghịch với trình chơi bài.
Cầm bài gì là đánh bài đó, hoàn toàn không quan tâm đối thủ có ép bài của mình hay không.
Thắng bọn họ rất dễ, nhưng nếu muốn để bọn họ thắng mà còn phải bảo đảm không để bọn họ phát hiện ra mình đang nhường thì thật sự quá khó.
"Đám gà mờ như bọn họ mà cũng dám đánh bài với Vương gia." Thẩm Doanh nhìn bốn người đàn ông đang ngồi trong đình, cười trêu, "Vài đồng bổng lộc của cha và huynh con không đủ để bọn hắn thua nữa là."
"Mẫu thân cứ yên tâm, điện hạ không dám thắng phụ thân và ca ca đâu." Cửu Châu đáp lại chắc nịch, "Tối qua trước khi đi ngủ, điện hạ còn hỏi thăm con rằng nhà mình thích làm gì, ngâm thơ hay làm văn."
"Con nói với huynh ấy, bình thường phụ thân ở nhà không thích ngâm thơ đâu, thế mà huynh ấy còn không tin."
"Trước đây phụ thân con cũng rất thích làm thơ." Thẩm Doanh mỉm cười dịu dàng với Cửu Châu, "Nhưng đã gần một năm nay ông ấy không còn thú vui ấy nữa."
Trước khi Cửu Châu về kinh, mỗi lần đến Trung thu hay Giao thừa ông đều nốc một bầu rượu, rượu chưa vơi được một nửa thì bài thơ nhớ con gái đã viết xong.
Có lẽ người có cuộc sống viên mãn không thích hợp làm thơ.
"Con muốn xem thơ của phụ thân quá đi."
"Ông ấy không thích giữ đồ, viết xong là quăng đi ngay, làm sao mà tìm được nữa." Thẩm Doanh không đành lòng đưa đống thơ nhớ con cho con gái xem, bà đánh lảng sang chuyện khác, "Con sống trong cung đã quen chưa?"
"Tốt lắm ạ, người hầu nghe lời, cẩn thận, phụ hoàng và mẫu hậu cũng thường xuyên phái người đến hỏi thăm." Cửu Châu nắm chặt tay Thẩm Doanh, "Hoàng hậu nương nương vẫn đối xử với con như xưa."
"Thế thì tốt rồi, thế thì tốt rồi." Thẩm Doanh nhìn trâm cài và trang sức đầy người Cửu Châu, tất cả đều là đồ làm riêng, bà biết nàng không nói dối, "Bốn chị em dâu của con tuy xuất thân không hề thấp, nhưng con cũng chẳng thua kém gì, không cần phải kiêng dè bọn họ quá."
"Mẫu thân, con cảm thấy Tứ hoàng tử phi có gì đó là lạ." Cửu Châu nói, "Tổ tiên của nhà ta và Tôn gia có khúc mắc gì không ạ?"
"Tôn gia là thư hương thế gia được truyền từ đời này sang đời khác, còn tổ tiên trước đây của Minh gia chưa từng xuất hiện nhân vật hiển hách. Đến đời của phụ thân con thì Đại bá và Nhị bá thi đậu Trạng nguyên, phụ thân con thì đậu Thám hoa, sau đó mới bắt đầu có danh tiếng. Về sau..."
Thẩm Doanh ngừng lại, "Thôi, chúng ta đã tách ra tự lập môn hộ, không còn quan hệ gì với Minh gia ở Lăng Châu nữa. Nhắc đến bọn họ cũng chẳng có ý nghĩa gì."
"Những năm qua, tuy Minh gia có địa vị trong giới trí thức, nhưng Tôn gia không mấy xem trọng nhà ta." Thẩm Doanh do dự một lát, sau đó vẫn quyết định thẳng thắn với Cửu Châu, "Đầu xuân năm ngoái, Bệ hạ từng có định kết thân với Tôn gia nhưng bọn họ lại có vẻ không bằng lòng cho lắm."
"Nhưng Tôn Thái Dao đã được gả cho Tứ hoàng tử rồi mà." Cửu Châu nhớ lại, hình như Tôn gia cũng không thể hiện bất mãn với Tứ hoàng tử.
"Vì đối tượng ban đầu mà Bệ hạ muốn ban hôn cho Tôn tiểu thư vốn là Thần Vương." Thẩm Doanh nhìn con gái trợn tròn đôi mắt, bà khẽ vỗ lưng nàng ý bảo cứ bình tĩnh nghe bà nói hết, "Nhưng Bệ hạ chưa kịp chính thức mở lời cầu hôn với Tôn gia, thì tin tức Tôn Thái Dao và Tứ hoàng tử chèo thuyền du ngoạn trên hồ, cử chỉ thân mật đã được truyền ra. Hơn nữa Tứ hoàng tử lớn hơn Thần Vương, thế là cuộc hôn nhân này đã được chuyển sang Tứ hoàng tử."
"Chuyện hôn nhân phải dựa vào duyên phận, Tôn tiểu thư và Thần Vương vô duyên nên con đừng để chuyện này trong lòng." Thẩm Doanh nhấp một ngụm trà, "Mẹ nói chuyện này cho con nghe là vì trong cung lắm người thì khó giữ bí mật, thêm mắm dặm muối vào một câu chuyện đơn giản rồi kể lại với con, dẽ dàng gây mâu thuẫn giữa con và Thần Vương."
"Chỉ vì chuyện này nên nàng ta mới có biểu hiện quái gở mỗi khi gặp con?" Cửu Châu càng thêm nghi ngờ, "Cần gì phải thế?"
"Lòng mỗi người mỗi khác, con không cần bận tâm người khác muốn làm gì, chỉ cần hiểu rõ bản thân nghĩ gì, muốn gì thì sẽ không bị người ta mê hoặc."
"Con chỉ mong cả nhà khỏe mạnh, điện hạ và Hoàng hậu nương nương bình an, hai vị sư phụ có thể đắc đạo." Cửu Châu suy nghĩ, "Hình như con chẳng có mong muốn gì."
Người không có sở cầu thì không sợ gì cả.
Trông như vô dục vô cầu, nhưng thật ra lại có ham muốn rất lớn.
Thẩm Doanh mỉm cười, con gái bà đúng là một đứa bé hiểu chuyện.
Bình thường Minh Kính Châu đánh bài không thắng nổi một ván, nhưng hôm nay lại có thể thắng vài ba ván trong tay con rể, ông vui vẻ khích lệ Thần Vương, "Điện hạ thông minh từ nhỏ, chỉ cần chăm chỉ học tập thì có thể vượt mặt các vị hoàng tử khác trong nay mai."
Lúc trước ở Lễ bộ, lần đầu tiên khảo nội dung sách luận với Thần Vương, ông đã phát hiện hắn có trí nhớ siêu phàm, đồng thời còn biết suy một ra ba, là một hạt giống tốt trong khoa cử.
Đáng tiếc tâm tư đối phương không đặt vào chuyện học hành, hơn nữa vì thân phận hoàng tử lại càng không cần quan tâm đến con đường làm quan.
"Nhạc phụ quá khen." Thần Vương xòe bài, chọn một lá nhỏ nhất đánh xuống, "Là do nhạc phụ chỉ bảo quá tốt."
"Dù thợ điêu khắc có tay nghề tốt đến mấy cũng không thể đẽo gỗ mục thành một đóa hoa được." Minh Kính Châu thấy Thần Vương ra bài, đôi mắt sáng rỡ, vội vàng đánh ra lá bài nhỏ tưởng chừng không có cơ hội xuất hiện, "Điện hạ chớ xem nhẹ bản thân."
Nghe cha vợ và con rể khen nhau, Minh Kính Hải suýt bóp nát xấp bài trong tay, làm ơn để tâm đến ông một chút được không?
"Vãn bối đã đọc hết mấy quyển binh thư mà Đại bá phụ cho mượn." Thần Vương nhìn bài của Minh Kính Hải, trợn mắt nói dối, "Ta hết bài rồi."
"Đã đọc hết rồi?" Minh Kính Hải thấy không ai định bốc bài mình thì hài lòng gom hết bài đi.
"Không ngờ bá phụ là văn thần mà lại có thiên phú trong việc bài trận đánh giặc như thế." Thần Vương khen, "Nếu người làm tướng thì nhất định sẽ là một vị đại tướng quân người người kính ngưỡng."
Minh Kính Hải đắc ý nói, "Đúng thế, khi xưa sư phụ dạy kiếm thuật cho ta cũng từng nói ta có thiên phú. Nhưng ta lại càng có thiên phú trên chuyện kinh thư, vì thế đã chọn con đường khoa cử."
Sau khi khen Đại bá phụ, Thần Vương vẫn không quên khích lệ anh vợ mình một phen, đồng thời bày tỏ sự kỳ vọng với chuyện hắn sắp đến Đại Lý Tự nhậm chức.
Một trận bài, ba người đàn ông Minh gia đều thắng vài ván, Thần Vương cũng không thua bao nhiêu, xem như cả chủ và khách đều hòa thuận vui vẻ.
Lúc dùng bữa tối, Minh Kính Châu còn khen Thần Vương trước mặt Cửu Châu.
Cơm no rượu say, đêm dần buông, niềm vui cũng dần dần bị sự chia ly chiếm giữ. Thần Vương nắm tay Cửu Châu, nói với cả nhà họ Minh đang tiễn họ ra ngoài, "Các vị trưởng bối cứ yên tâm, ta sẽ thường xuyên đưa Cửu Châu về nhà thăm mọi người."
"Chúng ta biết điện hạ sẽ làm được." Minh Kính Châu cười, "Ngày mai vào triều, hạ quan sẽ nói đến chuyện mở ân khoa với Bệ hạ, tất nhiên Bệ hạ sẽ không đồng ý ngay. Chiều mai hạ quan sẽ cùng vài vị quan viên lục bộ đến Thái Ương cung thuyết phục Bệ hạ, điện hạ có thể đến nói vào vài câu với chúng thần. Những chuyện khác thì điện hạ không cần phải quan tâm, đây cũng là ý của Bệ hạ."
Thần Vương chắp thay hành lễ với Minh Kính Châu, "Đa tạ nhạc phụ, tiểu tế đã nhớ."
Phụ hoàng và nhạc phụ đều đang giúp hắn lấy lòng văn thần.
"Gượm đã." Minh Ký Viễn chợt nhớ đến nữ đạo trưởng đến Minh gia hai ngày trước, vội nói, "Muội muội, ta có đồ muốn đưa cho muội, là quà hai vị sư phụ của muội nhờ người mang đến."
"Sư phụ?" Cửu Châu ngạc nhiên.
"Hôm nay muội về nhà, ta vui quá nên quên mất chuyện này." Minh Ký Viễn vội vàng chạy vào trong, "Muội và điện hạ ở đây chờ ta một lát, ta quay ra ngay."
***
Tác giả:
Thần Vương: Vì nhường mọi người thắng mà ta đã dốc hết khả năng diễn xuất của mình đấy!