"Hi hi." Cửu Châu nở nụ cười thần bí, kéo áo khoác cố che cho mình và Thần Vương, "Điện hạ mở ra xem thử đi."
"Vậy ta mở ra đấy nhé?" Thần Vương nhớ đến chuyện lúc nhỏ mình hay bỏ dế vào hộp quà tặng cho thầy, "Bên trong không có gì hết đúng không?"
"Có nhiều lắm đó." Cửu Châu cứ vuốt ve cái hộp, "Trong này đều là đồ ta tích góp lâu nay, huynh mau mở ra đi, đừng để người khác thấy."
Dưới ánh mắt đầy mong chờ của Cửu Châu, Thần Vương mở hộp gỗ, chợt sững người khi nhìn thấy đồ ở bên trong.
Nào là bạc vụn, nào là ngân phiếu, trâm cài, thậm chí có cả hạt đậu vàng mà các trưởng bối hay làm tặng con cháu trong nhà, ngoài ra còn có cả vài xâu đồng tiền.
Đồng tiền cũng được xem là... bảo bối ư?
"Đây là?"
"Cho huynh đó." Cửu Châu nhét hộp gỗ vào lòng Thần Vương, "Những cây trâm này đều làm từ vàng ròng, rất đáng tiền. Còn đống bạc vụn và ngân phiếu này cộng lại cũng được hai ba trăm lượng, huynh cứ lấy mà dùng trước, chờ lần sau ta tiến cung sẽ mang tiền đến cho huynh tiếp."
"Cô mang bạc cho ta làm gì?"
Hộp gỗ khá nặng, đây hẳn là tất cả tài sản của Minh Tiểu Trư.
"Ta đã nghe chuyện ở trong cung rồi." Cửu Châu hạ giọng, "Bệ hạ phạt huynh nửa năm bổng lộc, còn không để nương nương mang đồ tới cho huynh nữa."
Hoàng thượng nhất ngôn cửu đỉnh, bảo phạt bổng lộc điện hạ thì hẳn sẽ không cho hắn tiền tiêu vặt. Bình thường điện hạ ăn ngon mặc đẹp đã quen, bây giờ không có tiền thì làm sao chịu nổi?
Tay cầm hộp gỗ của Thần Vương run lên, bạc vụn trong hộp lăn qua lăn lại phát ra âm thanh vui tai.
"Cho ta hết thì cô làm thế nào?"
"Dạo gần đây Phủ Lục ca sai ta làm chân chạy vặt, hẳn là sẽ kiếm được chút đỉnh, còn chuyện ăn uống chi tiêu không cần ta phải quan tâm." Cửu Châu cẩn thận tính toán làm sao để sống sót qua tháng này, "Sắp đến Tết rồi, trưởng bối trong nhà ắt sẽ cho ta tiền mừng tuổi. Nên huynh cứ yên tâm đi, ta không thiếu tiền xài đâu."
"Nửa năm tới để cô nuôi ta à?" Thần Vương ôm hộp gỗ khẽ cười.
"Ừ, ta nuôi huynh." Cửu Châu gật đầu, "Nhưng điện hạ phải chịu thiệt thòi chút nhé, phải tiêu xài tiết kiệm một chút."
Thần Vương nhìn thiếu nữ đang ngồi xổm trước mặt mình, nhịp tim cũng giống như bạc vụn trong hộp, *thình thịch thình thịch*, vừa to lại vừa nhanh, thậm chí còn vang rất rõ bên tai.
Hắn xoa tai, "Ta có bạc rồi, sao có thể xài tiền của một cô nương như cô được."
Cửu Châu ôm mặt, tủi thân nhìn Thần Vương, "Điện hạ không cần thật hả?"
"Không cần." Thần Vương đặt trả hộp lên đầu gối của nàng, "Cô cầm về mà xài đi."
Cô nương nhà khác phải dạo phố mua son phấn, chẳng lẽ cô nương nhà hắn phải đứng nhìn bằng ánh mắt ao ước?
"Thế thì thôi." Cửu Châu mất mát gục đầu xuống, nàng khẽ gẩy phù điêu trên hộp gỗ, "Vậy ta sang chỗ Tô Quý phi đây."
"Đợi đã." Thần Vương bắt lấy tay nàng, thở dài một hơi.
Cửu Châu đưa đôi mắt ngân ngấn nước nhìn hắn.
"Hay là mỗi người chúng ta lấy một nửa?" Thần Vương mở hộp ra, "Cô giữ trâm cài, ta cầm ngân phiếu, còn bạc vụn... chúng ta chia làm đôi, có được không?"
Hóa ra không lấy bạc của tiểu cô nương thì hắn cũng sẽ cảm thấy tội lỗi.
"Được đó." Cửu Châu vui vẻ gật đầu, "Trâm cài ta sẽ chia cho huynh hai cái, ngân phiếu mệnh giá quá nhỏ, không đủ để điện hạ tiêu."
"Được rồi, chia cho ta hai cây trâm đi." Thần Vương thấy Cửu Châu vui trở lại, thầm thở phào nhẹ nhõm. Tâm trạng con gái thay đổi nhanh thật, ngay cả tiết trời tháng sáu cũng đua không kịp.
Long Phong đế yên lặng đứng một chỗ xem con trai mình và cô nhóc kia chia tiền. Huynh một nén, ta một nén, ngay cả xâu tiền cũng được chia làm đôi.
"Hộp này cho huynh luôn, Xuân Phân tỷ tỷ nói vật liệu đáng giá lắm đấy." Cửu Châu cài trâm lên búi tóc, "Chờ qua giao thừa, nhận được tiền mừng tuổi và bổng lộc rồi ta sẽ đem bạc vào cho điện hạ."
Thần Vương chỉnh lại trâm cài giúp nàng, chầm chậm mở miệng, "Được."
Miễn nàng vui vẻ là được.
"Hai đứa làm gì ở chỗ này thế?" Long Phong đế đứng chờ một lúc lâu, cuối cùng cũng chờ hai đứa nó chia bạc xong, ông thong thả bước tới từ phía sau.
"Bệ hạ?" Cửu Châu vội vàng cầm hộp gỗ trên tay Thần Vương, đứng dậy hành lễ với Long Phong đế, "Thần nữ thỉnh an Bệ hạ."
"Phụ hoàng." Thần Vương chắp tay hành lễ với Long Phong đế, "Sao người lại ở đây?"
"Đến thăm các con." Long Phong đế nhìn túi tiền treo bên hông của con trai, dịu dàng cười với Cửu Châu, "Cửu Châu à, con và Độ Khanh đang chơi trò gì ở đây thế?"
"Bẩm Bệ hạ, thần nữ vừa nhận được hai cây trâm nên muốn khoe với điện hạ ạ." Cửu Châu cụp mắt không dám nhìn Long Phong đế. Thân là con gái của triều thần, nhưng nàng lại nói dối trước mặt Bệ hạ, quả thật là tội lỗi.
"Ừ." Long Phong đế khẽ gật đầu, quay sang nói với Lưu Trung Bảo, "Trong kho của trẫm có vài bộ trang sức, ngươi mang đến Minh Nguyệt cung để Quý phi và Cửu Châu chọn đi."
"Đa tạ Bệ hạ." Cửu Châu càng thêm áy náy, nàng lừa Bệ hạ mà ông ấy còn ban thưởng trang sức cho nàng và nương nương, nàng quả thật có tội!
Thần Vương thấy Cửu Châu cúi đầu ủ rũ, vừa xấu hổ vừa ngại ngùng, kiềm lòng chẳng đặng mà nói, "Phụ hoàng, người đừng trêu Minh cô nương nữa, nàng ấy còn nhỏ lắm."
Long Phong đế như cười mà như không nhìn con trai mình, che chở thế à?
Thần Vương khẽ ho, im lặng đứng một bên bảo vệ Cửu Châu.
"Đã lâu hai đứa mới gặp nhau nên cứ đi dạo đi, trẫm về Thái Ương cung trước." Long Phong đế nhìn Chương Lục cung rồi xoay người rời đi.
Đợi đến khi Long Phong đế rời đi, Cửu Châu thở phào nhẹ nhõm, khẽ nói với Thần Vương, "May là Bệ hạ không phát hiện ta lén mang bạc vào cho huynh."
Thần Vương cưng chiều xoa đầu nàng, "Đi thôi, ta đi dạo với cô một chốc, sau đó đưa cô về Minh Nguyệt cung."
Cửu Châu đưa tay sờ lên chỗ Thần Vương xoa xoa, "Điện hạ, huynh ở Chương Lục cung đã quen chưa?"
"Cũng tạm, có điều hơi chật chội, không thoải mái bằng Vương phủ."
"Ồ." Cửu Châu hiểu ý gật đầu, điện hạ phải chịu ấm ức rồi. Nàng chỉ vào hộp gỗ, "Điện hạ này, huynh bảo hạ nhân mang cái hộp này về viện của huynh trước đi."
"Được." Thần Vương gọi một thái giám đến, khi chuẩn bị nhận lấy cái hộp, Cửu Châu đã đặt vào tay thái giám, "Phiền tiểu công công quá."
"Tiểu nô không dám." Thái giám cầm hộp gỗ lui ra, lúc quay vào sân còn ngoái đầu lại nhìn bọn họ. Không biết Minh cô nương đang nói gì mà ánh mắt điện hạ nhìn nàng ấy đầy vẻ dịu dàng.
Ngay khi Thần Vương và Thần Vương phi tương lai rời đi, ám vệ ẩn nấp ở một góc gần đó cuối cùng cũng bật cười, hắn cười đến độ nhánh cây cũng rung lên, lá cây xào xạc.
Ha ha ha ha ha ha, đường đường là Thần Vương điện hạ, nhưng lại phải nhờ vị hôn thê lén cho tiền xài.
Cười một hồi, hắn lại không cười nổi nữa.
Người ta là quý nữ triều đình nhưng phải vòng vo đến thế, dù mạo hiểm đắc tội với hoàng thượng cũng phải mang ngân lượng vào cung, tình cảm này...
Hắn không những không cười nổi, mà còn thấy ghen tỵ.
"Minh Tiểu Trư." Thần Vương nhìn Cửu Châu bước đi nhẹ nhàng, "Còn tám ngày nữa là giao thừa rồi."
Chỉ còn bốn mươi ngày nữa là đến ngày đại hôn của hắn và nàng.
"Ừ!" Cửu Châu vui vẻ gật đầu, "Mẹ ta nói, chờ đến Tết ca ca cũng sẽ quay về."
Lúc này Thần Vương mới chợt nhớ ra, Minh Cửu Châu còn có một người anh trai. Nếu hắn nhớ không lầm thì Vân Diên Trạch rất thích anh trai của Minh Cửu Châu.
Anh vợ tương lai của hắn tên gì nhỉ?
Minh... Minh Ký Viễn?
Một trang thơ gởi từ nơi xa, hơn cắm cúi ngàn vạn tập sách.*
*Ký viễn nghĩa là 'gửi từ nơi xa'.
Nhiều người nói, với tài hoa của Minh Ký Viễn vốn có thể đứng nhất kỳ thi Đình. Nhưng Minh gia đã có hai Trạng nguyên, một Thám hoa, nếu để hắn đứng đầu bảng thì sẽ khiến nhiều người bất mãn, vì vậy triều đình cố ý đẩy hắn xuống Truyền lô.
Truyền lô chính là hạng tư của kỳ thi Đình, đứng đầu Nhị giáp, vẫn là thứ hạng mà biết bao sĩ tử trong thiên hạ không thể đoạt được.
Trước giờ hắn không qua lại với người đọc sách, nên không biết anh vợ tương lai có thành kiến với hắn hay không.
Hình như những người mà Vân Diên Trạch thích đều không thích hắn thì phải.
"Lệnh huynh... có biết hôn ước giữa ta và cô không?" Thần Vương nóng mặt, "Bình thường huynh ấy thích cái gì, chờ huynh ấy về, bổn vương... cũng nên bày tiệc mừng huynh ấy trở về."
"Có lẽ là biết đó." Cửu Châu dừng bước, cắn môi suy tư.
"Đừng cắn." Thần Vương duỗi tay, lòng bàn tay nhẹ nhàng lướt qua cánh môi của nàng.
"Hở?" Cửu Châu ngơ ngác nhìn hắn.
"Không, không có gì." Thần Vương siết chặt nắm tay, vắt ra sau lưng, gương mặt càng nóng bừng bừng, "Bảo cô đừng có cắn môi, cắn rách da rồi người đau là cô đấy."
"Ồ." Cửu Châu đưa đầu lưỡi liếm khóe môi, "Đâu có rách đâu."
Thần Vương nhìn đôi môi của nàng, sau đó quay sang chỗ khác, gương mặt như có ráng mây hồng.
"Điện hạ sao thế?" Cửu Châu chạy tới bên cạnh hắn, "Điện hả đỏ mặt hả?"
Thần Vương xoay mặt sang chỗ khác, "Không có, cô nhìn nhầm rồi, do áo khoác của bổn vương đỏ quá thôi."
Cửu Châu lại chạy vòng sang bên kia nhìn vào Thần Vương, thành thật đáp, "Đỏ thật mà, không liên quan đến áo khoác đâu."
"Không được nói nữa." Thần Vương đưa tay che miệng nàng lại, "Nếu không bổn vương, bổn vương..."
Nhưng hắn đâu thể làm gì được nàng?
Đánh không được, mắng không xong.
Đôi mắt to tròn, hàng mi đen dài, chân mày lá liễu kia, mỗi khi nàng cười tủm tỉm nhìn hắn lại y hệt một chú cún con. Dù hắn có là súc sinh cũng không thể nói nặng lời với tiểu cô nương này.
Hắn chưa bao giờ nhận thức rõ ràng như lúc này, hắn không thể làm gì với Minh Cửu Châu.
Vân Độ Khanh hắn xong đời rồi.
Thần Vương buông tay, thở dài một hơi.
Cửu Châu nhìn hắn chằm chằm, rồi vẫn nhìn chằm chằm.
"Cô muốn nói gì thì nói đi." Thần Vương ngẩng đàu nhìn lên trời, "Bổn vương nhận hết."
Cửu Châu nhón chân lên, đưa tay sờ lên trán Thần Vương.
Thần Vương lại cúi đầu nhìn nàng.
"Trán không nóng." Cửu Châu thu tay lại, "Điện hạ không bệnh là tốt rồi."
"Nô tỳ tham kiến Thần Vương điện hạ, tham kiến Minh huyện chủ."
Cửu Châu quan sát cung nữ đang hành lễ trước mắt, "Tỷ là nữ quan lần trước đúng không, tỷ đã khỏe hơn chưa?"
"Đa tạ huyện chủ quan tâm, nô tỳ đã khỏe." Bạch Thược hành đại lễ với Cửu Châu, "Nô tỳ vẫn luôn ghi nhớ đại ân của huyện chủ."
"Tỷ không sao là tốt rồi." Cửu Châu khoát tay, "Ta chỉ cho người bắt mạch lấy thuốc cho tỷ thôi."
Bạch Thược im lặng hành đại lễ, Minh huyện chủ không biết thái giám và cung nữ đến Thái y viện lấy thuốc là chuyện khó tới đâu, mỗi năm có bao nhiêu cung nữ thái giám chết vì bệnh tật.
"Khỏe thật rồi chứ, có cần cho người đến khám lại không?" Cửu Châu nhớ rõ dáng vẻ nữ quan trước mặt mình vào hôm đó, đến giờ nàng vẫn còn thấy sợ.
Bạch Thược lắc đầu, vội vàng hành lễ với Thần Vương và Cửu Châu, sau đó cúi người rời đi.
"Sao tỷ ấy lại gấp gáp vậy?" Cửu Châu nhận ra bóng lưng đối phương đã gầy đi rất nhiều.
"Nàng là cung nữ nhất đẳng ở Lan Nhứ cung, cô là Vương phi tương lai của bổn vương, dĩ nhiên không thể trò chuyện nhiều rồi." Thần Vương nhíu mày cười giễu, "Trong cung có rất nhiều người ngoài mặt thì dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng bên trong lại ghen ghét mẫu phi."
"Nương nương vừa xinh đẹp vừa hiền lành, sao bọn họ lại không thích?" Cửu Châu than thở, "Người trong cung thích bắt bẻ vậy à?"
Thần Vương cười lắc đầu.
Trước mặt lợi ích và quyền thế, xinh đẹp hiền lành là thứ vô dụng.
***
Tác giả:
Thần Vương: Bổn vương cuối cùng cũng đã bước lên con đường mà đàn ông không thể nào thoát khỏi... chịu thua trước mặt phụ nữ.