• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người không có hẹn ở chỗ khác, vẫn là chỗ lần trước, vị trí ngồi cũng không thay đổi, như cũ vẫn gọi hai ly hồng trà.

"Giản tiểu thư, đã lâu không gặp."

Giản Dịch không muốn trả lời Hướng Hoài Thư đang giả vờ hỏi han ân cần. Nàng vừa mới ngồi xuống không lâu, ngay sau đó Trì Gia và Cảnh Nhuế cũng tiến vào, làm bộ không có quen biết với Giản Dịch. Toàn bộ phòng trà đều đang có chỗ trống, nhưng Trì Gia và Cảnh Nhuế lại cố ý chọn bàn bên cạnh bàn của Giản Dịch, ngồi tại chỗ cao giọng gọi thực đơn.

"Hướng tiểu thư có chuyện gì cứ việc nói thẳng."

Giản Dịch không rảnh lại cùng vị họ Hứa kia quanh co lòng vòng, hiện tại còn không biết tình huống của Vân Hân như thế nào.

"Chuyện Vân Hân tôi cũng có nghe nói, tôi có thể giúp cậu ấy." Hướng Hoài Thư nói, hiển nhiên còn có ý khác nữa, quả nhiên giây tiếp theo liền bắt đầu nói, "Nhưng là, tôi muốn cô làm một việc."

"Cái gì......"

Bên kia Trì Gia và Cảnh Nhuế, cũng vừa uống trà vừa dựng lỗ tai lên mà nghe ngóng.

"Tôi muốn cô chia tay với cậu ấy." Mười ngón tay của Hướng Hoài Thư đan chặt vào nhau đặt trên bàn, nghiêng nghiêng đầu nhìn Giản Dịch, lại tiếp tục nói, "Chỉ cần cô chia tay với Vân Hân, tôi bảo đảm Vân Hân và công ty của cậu ấy, đều sẽ bình yên vô sự."

"Tôi sẽ không chia tay với Vân Hân!" Giản Dịch buột miệng thốt ra, nhưng tức giận mà nói xong câu này, câu sau liền không biết nên nói cái gì.

Trì Gia ở một bên loáng thoáng nghe được các nàng đang tranh chấp chuyện chia tay, lập tức nổi giận tính đứng dậy. Cảnh Nhuế nắm lấy tay nàng, bảo nàng trước hết đừng nổi giận, tiếp tục xem tình hình.

"Vậy cô muốn trơ mắt nhìn Vân Hân ngồi tù...... Cô biết đi - tư tội có bao nhiêu nghiêm trọng không?"

Đi - tư tội, ngồi tù... Giản Dịch nghe đến mấy cái từ ngữ này càng không bình tĩnh. Vân Hân sao có thể sẽ làm những chuyện đó, tuyệt đối không có khả năng. Hướng Hoài Thư thấy Giản Dịch thất thần, ngoài miệng vẫn như cũ không chịu buông tha người, ngôn ngữ sắc bén, "Giản tiểu thư không tự mình hiểu lấy được một chút sao sao? Cô có tư cách gì có thể Vân Hân ở cùng một chỗ."



Phản ứng của Trì Gia nhanh hơn Giản Dịch nửa nhịp, nàng soàn soạt mà hơi đứng lên, bưng ly trà trong tay lên, hất thẳng nước trà về phía Hướng Hoài Thư, khiến cho trên mặt trên người nàng toàn là nước. Cũng may hiện tại là mùa hè, trong tay chỉ là một ly trà lạnh, nếu là trà nóng thì như thế nào cũng bị bỏng hết một lớp da.

Hướng Hoài Thư cứ như vậy bị Trì Gia hắt nước toàn thân, khiến Giản Dịch hít một ngụm khí lạnh,

Trì Gia thấy thế, nhanh chóng âm dương quái khí mà nói, "Ai nha, vị tiểu thư này ngại quá......"

"Ngạch......" Vừa mới nãy còn đang nói chuyện, đột nhiên có một ly trà hắt lại đây, Hướng Hoài Thư rút khăn giấy ra lau một ít nước trà trên mặt, trừng mắt nhìn Trì Gia, bị hắt thành như vậy rõ ràng là cố ý, "Đồ tâm thần! Không có một chút tố chất......"

Loại chuyện mắng chửi người này, Trì Gia và Cảnh Nhuế đều am hiểu, ngày thường có thói quen mắng chửi lẫn nhau, hôm nay cũng coi như là có chung một mục tiêu.

Trì Gia vừa cười nhạt vừa nói, "Đâu giống như Hướng tiểu thư ngài, chỉ thích làm tiểu tam phá hoại tình cảm của người ta, có nhiều có tố chất nha. Công dân cả nước tôi cũng không có ai có tố chất như ngài......"

"Cô......!" Hướng Hoài Thư trực tiếp bị Trì Gia chọc cho nổi giận, hai người này tìm đến đây rõ ràng là có quen biết với Giản Dịch. Từ lúc hai người các nàng mới tiến vào Hướng Hoài Thư liền cảm thấy kỳ quái. Ở một nơi lớn như vậy có nhiều chỗ trống, hai người này lại cố tình ngồi xuống bàn bên cạnh mình.

Nhân viên phục vụ thấy bên này giống như đang nổi lên tranh chấp, vì thế muốn chạy tới giải vây. Trì Gia cầm túi của Cảnh Nhuế, lấy bóp nàng ra, tùy tay lấy ra khoảng hơn mười mấy tờ tiền, ném cho tên phục vụ kia, rốt cuộc cũng được nếm thử tư vị của việc làm nhà giàu mới nổi, "Đứng ở bên cạnh đi--"1

Cảnh Nhuế trắng mắt liếc nàng một cái, "Em không cảm thấy đau lòng a."

"Của chị cũng không phải là của em sao~" Trì Gia nhỏ giọng nói.

Nhân viên phục vụ lần đầu thu được nhiều tiền boa như vậy, cầm tiền liền ngoan ngoãn rời đi.

"Một bà mẹ già hơn ba mươi tuổi, lại đi hù dọa một cô gái nhỏ, có ý nghĩa sao?" Cảnh Nhuế trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Giản Dịch, không chút để ý mà nhấc đùi phải gác lên đùi trái. Giản Dịch thấy phong phạm "Đại tỷ đại" của Cảnh Nhuế, lúc này mới hiểu được, nguyên lai khí tràng cùng với chiều cao của con người không có liên quan. "Các cô vốn chỉ là một công ty buôn bán nhỏ cố gắng phát triển, thế nhưng chỉ cần có Cảnh gia chúng ta ở đây, nơi này chưa tới phiên cô nói chuyện."

"Cô là ai?"

"Cô chỉ cần nhớ kỹ, Vân Hân không cần chút tiền nhỏ của cô. Có Cảnh Nhuế ta ở đây, những việc này cô còn chưa đủ tư cách nhúng tay vào."

Phàm là làm ăn ở thành phố S, liền không có ai không biết đến Cảnh gia, Hướng Hoài Thư cũng không ngoại lệ. Hướng gia và Cảnh gia hợp tác làm ăn không ít, rất nhiều phương diện đều nhờ vào sự chiếu cố của Cảnh thị, núi cao còn có núi cao hơn. Ban đầu Hướng Hoài Thư còn muốn làm nhục Giản Dịch một phen, hôm nay xem ra là không được.

Hướng Hoài Thư cầm lấy túi xách, có chút xám xịt mà rời đi.

"Cứ như vậy đi rồi?" Trì Gia không thể tưởng tượng, cư nhiên Cảnh Nhuế chỉ nới hai câu liền đem con người kiêu căng ngạo mạn như Hướng Hoài Thư đuổi đi, chẳng lẽ bối cảnh gia tộc của Cảnh Nhuế ở thành phố S cường đại như vậy?! Thế nhưng chính là Trì Gia vẫn luôn thấy nàng làm chủ mấy cái nhà hàng liền coi nàng giống như nhà giàu mới nổi...... Đầu bếp.

"Tiểu Dịch, chuyện của Vân Hân chính là chuyện của chị." Cảnh Nhuế vỗ vai Giản Dịch, "Em yên tâm, chị nhất định sẽ đem Vân Hân hoàn hảo không bị tổn hại gì trở về."

"Ừm--" Tuy rằng Cảnh Nhuế đã an ủi Giản Dịch rất nhiều lần, thế nhưng nàng không thấy thân ảnh của Vân Hân thì cũng chưa yên tâm.

Trì Gia lập tức nhìn Cảnh Nhuế bằng cặp mắt khác, ngày thường nhìn già cả mà không đứng đắn, thời khắc mấu chốt còn rất đáng tin cậy rất trượng nghĩa. Tuy rằng người hơi lùn một chút, nhưng khí tràng đủ a. Đặc biệt là thời điểm vừa mới giáo huấn Hướng Hoài Thư, nói xong khiến Hướng Hoài Thư ngay cả cãi lại cũng không dám, kia kêu một cái sảng.



Trong tay của cảnh sát chỉ có một phần văn bản thỏa thuận mà Vân Hân ký lầm, nhưng cũng không có những chứng cứ chứng minh thực tế khác, tình hình cụ thể còn phải kiểm tra đối chiếu sự thật. Hơn nữa Cảnh Nhuế lại tìm người âm thầm chuẩn bị một phen, hơn tám giờ tối, không thế nào gây khó xử, cũng liền thả người.

Vừa ra khỏi cục cảnh sát, Vân Trạch đầu óc mơ hồ, "Chị, này đến tột cùng là chuyện gì đang xảy ra?"

"Bị người giở trò." Vân Hân vừa đi vừa nghĩ, cô không xác định chuyện này có phải do Mục Hàm làm hay không, nhưng Berry nhất định là có giở trò.

"Chúng ta lại không đắc tội ai?"

"Em không chọc người khác, không đồng nghĩa người khác sẽ không chọc em." Suy nghĩ của Vân Trạch hiện tại cũng quá mức đơn thuần, cũng không trách được mấy năm nay hắn tín nhiệm Mục Hàm cùng Tô Tịnh Nhiên như vậy, Vân Hân dừng bước, "Chuyện này trước hết không cần nói với mẹ, chị sẽ xử lý tốt. Còn nữa, em phải cẩn thận Mục Hàm và Tô Tịnh Nhiên."

"Chị hoài nghi là các nàng......" Từ khi Vân Hàn Thăng đi rồi, quan hệ của mấy người bọn họ liền chuyển biến bất ngờ, càng dính dáng với Vân Hân. Khi Mục Hàm đề cập đến đoạn quá khứ kia của Tô Tịnh Nhiên, trong một đêm hết thảy tất cả mọi thứ đều thay đổi bản chất.

"Chị tạm thời không biết, nhưng em nghe chị sẽ không sai. Em đi về trước đi, tối nay về trễ sẽ khiến mẹ sốt ruột."

"Chị không về cùng sao?" Vân Hàn Thăng đi rồi, Vân Hân Vân Trạch lo lắng Dương San ở một mình cô đơn, liền dọn cùng nhau ở, ngay cả Giản Dịch cũng theo Vân Hân đi qua.

"Chị còn có chút chuyện, tối nay trở về." Vân Hân chờ Cảnh Nhuế tới đón mình chuyện này cô muốn cùng Cảnh Nhuế thương lượng một chút, khả năng sẽ cần Cảnh Nhuế giúp đỡ.

Buổi tối sau khi gặp mặt Hướng Hoài Thư, Cảnh Nhuế liền lái xe đi đến cục cảnh sát đón Vân Hân. Giản Dịch nhìn qua cửa sổ xe thấy được Vân Hân, xe còn chưa dừng lại hẳn, nàng đã gấp không chờ nổi mở cửa xuống xe, càng đừng nói đến việc sốt ruột. Cảnh Nhuế bất đắc dĩ mà cười, bất quá thấy được Giản Dịch thật sự để ý đến Vân Hân. Đã nói với nàng trăm lần Vân Hân sẽ không có việc gì, nàng còn gấp thành như vậy.

Giản Dịch vừa xuống xe, một hơi tiến lên phía Vân Hân, dừng lại ôm thật chặt, vừa khóc vừa nói, "Vân Hân! Chị làm em sợ muốn chết......" Mười giờ không gặp Vân Hân, Giản Dịch liền lo lắng cả mười giờ, vừa nghe thấy Cảnh Nhuế nói cục cảnh sát thả đã người, liền nhất định phải cùng đến đây.

"Sao em lại tới đây, không phải chị bảo em ở nhà chờ chị sao." Vân Hân một tay ôm nàng, tay còn lại lau nước mắt cho nàng, "Còn khóc, đều đã nói không có việc gì."

"Em đã lo lắng gần chết......" Vân Hân vẫn giống như người không có việc gì, Giản Dịch hai tay vòng qua cô, nhẹ nhún bả vai nhỏ giọng nghẹn ngào. Chỉ có ổn định vững chắc mà ôm như vậy, trong lòng rốt cuộc cũng kiên định.

"Vân Hân, cô nương nhà cậu cũng rất ngoan cố. Mình đã nói với nàng hơn mấy chục lần là không có việc gì, không có việc gì, nhưng lại không nghe lời mình khuyên. Nóng nảy một buổi trưa cũng không ngừng, nhưng khiến mình lăn lộn hỏng rồi......"

"Chị không phải còn rất tốt sao?" Vân Hân hôn trên trán Giản Dịch một cái, vỗ về bả vai nàng, chậm rãi đem nàng ôm chặt, "Đồ ngốc --"

"Ừm ~" Nghe Cảnh Nhuế khoa trương miêu tả, Giản Dịch đang khóc lóc cũng nhịn không được mà cười, chỉ cần Vân Hân không có việc gì liền tốt. Buổi sáng nhìn thấy Vân Hân bị cảnh sát mang đi, trong lòng Giản Dịch hiện tại còn sợ hãi, ai bảo nàng nhát gan.

Vừa lên xe, Giản Dịch liền bắt lấy Vân Hân hỏi, nhớ đêm nay Hướng Hoài Thư nói tới việc buôn lậu và ngồi tù, "Vân Hân, rốt cuộc làm sao vậy, vì sao cảnh sát lại đến?"

"Kí nhầm một phần hợp đồng giả, cho nên có chút hiểu lầm." Lúc đó Vân Hàn Thăng mới vừa qua đời, mặc kệ trong nhà hay là công ty đều loạn thành một mảnh, hẳn là khi đó Berry động tay chân, khiến cho hợp đồng giả lẫn trong đống hợp đồng thật, để cô ký.

"A......" Trong lòng Giản Dịch căng thẳng, "Vậy hiện tại không có việc gì đi?"

"Đương nhiên, đều đã nói là hợp đồng giả." Vân Hân nắm lấy tay Giản Dịch, cô vốn dĩ không muốn nói cho Giản Dịch, sợ nàng lo lắng. Nhưng theo tình huống hiện tại, không nói cho nàng, ngược lại càng khiến nàng lo lắng hơn, "Đồ ngốc, muốn bôi nhọ không dễ dàng như vậy."



Vân Hân cơ hồ là dùng ngữ khí vân đạm phong khinh mà nói với Giản Dịch. Kỳ thật nhìn sơ qua mọi chuyện cũng không đơn giản như vậy, nhưng ngay trước mặt Giản Dịch, Vân Hân không nói thêm cái gì.

Thẳng đến buổi tối trở về nhà.

"Em ngủ trước đi." Vân Hân kéo chăn đắp lên cho Giản Dịch, "Chị đi tắm rửa."

Giản Dịch nắm tay cô không buông, chuyện hôm nay phát sinh luôn làm trong lòng nàng cảm thấy không yên ổn, "Em chờ chị."

"Nghe lời, đi ngủ sớm một chút." Giản Dịch vẫn không buông tay, Vân Hân đành phải nói, "Chị sẽ lập tức xong ngay."

"Ừ --" Lúc này Giản Dịch mới buông tay ra.


Buổi chiều và buổi tối, Giản Dịch chạy đến vài chỗ, trực tiếp bỏ bê công việc cũng không đi làm, hơn nữa thần kinh vẫn luôn căng lên, tắm xong thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, không đợi Vân Hân ra tới, đã ngủ trước rồi.


Vân Hân thấy Giản Dịch ngủ, nhẹ nhàng kéo cửa ra, đi vào thư phòng cách vách.


"Cảnh Nhuế, hai ngày này cậu giúp mình tìm một người......" Berry khẳng định có nhúng tay vào, bởi vì khi Vân Hân liên hệ nàng, dãy số đã không gọi được, "Mình đem tư liệu của cô ta gửi vào hòm thư của cậu."


"Nếu cô ta còn ở thành phố S, thì nội trong hai ngày cậu phải giúp mình tìm thấy, nếu đã rời thành phố S, vậy khó mà nói. Như thế nào, chuyện này có quan hệ với cô ta?" Cảnh Nhuế vừa nhìn thấy tư liệu, chính là một trợ lý nhỏ, không có lý do để gài bẫy trên đầu Vân Hân, rõ ràng là sau lưng có người sai khiến. Cảnh Nhuế cân nhắc, nói: "Mình thấy chuyện này, tám phần chính là cái người chị xui xẻo của cậu làm, cô ta điên rồi sao!"


"Có phải là Mục Hàm hay không mình còn chưa xác định, nhưng tìm được Berry nói chuyện thì tất cả mọi việc đều rõ." Vân Hân đột nhiên nhớ tới đầu năm Berry xin mình ứng trước ba tháng tiền lương, nói là ba mình bị bệnh cần tiền khẩn cấp, mà lý do xin nghỉ tháng này cũng là khối u trong não của ba cần phẫu thuật... Tuy rằng xin nghỉ lý do có thể bịa đặt, nhưng biểu tình lo lắng cho người nhà tuyệt đối không thể che dấu được, "Cảnh Nhuế, cậu chú ý điều tra trong mấy bệnh viện."


"Bệnh viện? Được...... Bất quá việc này nếu thật sự là do Mục Hàm sai khiến, cô ta khẳng định còn có hậu chiêu, cậu phải cẩn thận."


"Nếu như chị ta một hai phải đi đến tình hình này, thì mình liền bồi chị ta cùng chơi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK